Bạo Quân - Phong Lộng

Chương 10: Vĩ thanh+Hoàn




Bước ra từ bao sương sau khi phát sinh âm mưu đê tiện vô sỉ cùng với cơn lốc tình ái, Đỗ Vân Hiên eo mềm chân nhuyễn nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt đề nghị đỡ mình của Cổ Sách, cắn răng tự ép mình xem nhẹ cảm giác hung hăng co rút tựa như vẫn còn dị vật tồn tại giữa hai chân, vịn lấy tường hành lang rực rỡ sắc thái, chậm rãi đi về phía trước.
Thầm nghĩ muốn tìm một nơi yên lặng nghỉ ngơi, thế nhưng là anh cả vẫn không yên lòng về em mình.
Nếu không phải vì Đỗ Minh Lỗi, Đỗ Vân Hiên sẽ không chạy đến nơi thanh sắc khuyển mã dâm loạn không chịu nổi này.
Thế nhưng, khi trở lại đại sảnh đã không thấy Đỗ Minh Lỗi.
“Vừa… Vừa mới.. thấy cậu ta.. Hức.. Ha ! Ở chỗ này.. thật… đúng giờ…” Các đồng nghiệp của Đỗ Minh Lỗi đều bị những hồng bài tiểu thư chuốc không ít rượu quý, uống đến nỗi lưỡi cũng thẳng ra, thậm trí quên mất ở trước mặt giám đốc Cổ Sách uy nghiêm phải bảo trì hình ảnh tốt đẹp.
Đỗ Vân Hiên nhíu mày.
Anh quét mắt một vòng quanh bốn phía đại sảnh thông với hành lang.
Vừa trải qua một hồi khó mở miệng, Đỗ Vân Hiên đại khái biết rõ trong hành lang lẫn bao sương ở nightclub này ẩn giấu bao nhiêu tiết mục khó coi, thực sự lo lắng đứa em tuổi trẻ có phải hay không đã bị vị tiểu thư nào đó trong nightclub kéo đến góc nào, đang tiến hành một chút giao dịch phi đạo đức.
Anh đương nhiên tin tưởng con người Đỗ Minh Lỗi, mấy năm liền ở Mỹ đọc sách, chưa từng nghe thấy Minh Lỗi có bạn gái.
Em trai mình là một sinh viên đứng đắn lấy nghiệp học làm trọng.
Vấn đề là, có dụ hoặc thì cho dù có là người đứng đắn cũng chịu không nổi. Huống chi Minh Lỗi đang là tuổi trẻ huyết khí phương cương.
Thấy Gấu Nhỏ lo lắng, Cổ lão đại đương nhiên sẽ không ngồi nhìn, vừa lừa Gấu Nhỏ một chặp, mình đã thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn, chính là thời điểm cần hiến ra chút săn sóc. Hắn ngoắc tay, gọi đến một nhóm tiểu đệ, bên tai tùy tiện phân phó một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bao sương ở Thiên đường mỹ lệ đều bị lật từng cái một lên.
Trương Hắng đang bận việc ở nơi khác, bỗng nhiên phát hiện Sách ca hưng sư động chúng [huy động quân] tìm người liền tự mình chạy đến thấp giọng báo cáo, “Em trai thiết kế Đỗ đã đi cùng bạn của cậu ta rồi.”
“Khi nào ?”
“Tôi vừa đi qua cửa chính bên kia, vừa lúc nhìn thấy.”
Đỗ Vân Hiên nghe nói em mình đã đi với bạn mà không phải cùng với một tiểu thư ở nightclub, lúc này mới yên tâm rời đi.
Hôm sau mở mắt ra trong lòng Cổ Sách, Đỗ Vân Hiên cảm giác từng tế bào trên người đều đang kháng nghị nghiêm trọng.
Cổ Sách sờ sờ lên người anh, phát hiện nhiệt độ hơi cao, biết rằng tối qua khí lực bức ép Đỗ Vân Hiên thực sự có chút lớn, hơn nữa lại độc ác mà hù dọa Gấu Nhỏ đáng thương một hồi.
Có điều Cổ lão đại không có thói quen tự kiểm điểm, nhất là không có thói quen tự kiểm điểm trước mặt người khác, hắn ngang nhiên sờ soạng vài lượt trên người Đỗ Vân Hiên, xuống giường đi tìm thuốc hạ sốt, mặc kệ Đỗ Vân Hiên có nguyện ý hay không cắn nát thuốc ra, miệng đối miệng mớm qua.
Lại miệng đối miệng mớm hai ngụm nước ấm đưa thuốc xuống.
Sau đó giống như chủ nhân mà hạ lệnh, “Hôm nay không cho đi làm, nằm trên giường nghỉ ngơi cho tôi.”
“Dựa vào cái gì mà không cho đi làm ?”
“Nằm trên giường ở biệt thự, hay là nằm ở giường bệnh bệnh viện Bắc Sơn, em tự chọn đi.”
Đỗ Vân Hiên không lên tiếng.
Bệnh viện Bắc Sơn là ký ức khiến anh nhục nhã thống khổ nhất, tại nơi gọi là phòng bệnh tăng cường bảo vệ kia có rất nhiều hồi ức về những chuyện không chịu đựng nổi.
Từng chuyện đều có liên quan tới nam nhân kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt này !
Đỗ Vân Hiên buồn bực một hồi, muốn xuống giường lại bị Cổ Sách tùy thời cảnh giác anh không nghe lời ngăn lại, âm u hỏi, “Muốn đi đâu ?”
“Lấy giấy bút.”
“Lấy giấy bút làm gì ?”
“Không thể đi làm, nằm không trên giường rất khó chịu, vậy có thể cho tôi vẽ một chút chứ.” Câu nói đầu của Đỗ Vân Hiên có chút oán khí, ngừng lại một chút, khẩu khí trở nên mềm hơn, “Cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai, tôi thực sự… Rất muốn tranh thủ.”
Cổ lão đại không sợ trời không sợ đất, sợ nhất Gấu Nhỏ nói lời yếu ớt.
Giọng nói nhu hòa của Đỗ Vân Hiên, cùng với gương mặt tuấn tú có vẻ yếu ớt vì phát sốt của anh khiến nam nhân khó tránh khỏi nghĩ đến sự thực — Gấu Nhỏ sinh bệnh, là do mình gây ra.
“Em ngoan ngoãn nằm cho tôi.”
Tóm Đỗ Vân Hiên trở lại trên giường, lại dùng lực đắp thêm một cái chăn, Cổ Sách ra khỏi phòng.
Rất nhanh sau đó đã cầm chiếc bút máy ngòi nhỏ Đỗ Vân Hiên quen dùng cùng với những bản phác thảo xuất hiện. Những tư liệu Đỗ Vân Hiên đặt lại trong thư phòng cũng được hắn cầm hết qua đây.
“Chỉ được vẽ một lúc, xem như giải khuây.”
Vốn đang định thêm một câu uy hiếp, nếu không ngoan ngoãn nghỉ ngơi sẽ hung hăng trừng phạt, vẫn chỉ là dự định thôi, lỡ may khiến nhiệt độ của Gấu Nhỏ cao hơn, ngược lại mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, Cổ Sách ngày càng quen thuộc với âm thanh sột soạt của ngòi bút vẽ lên trang giấy.
Ở bên cạnh Đỗ Vân Hiên một buổi sáng, lại tiếp tục sờ trán, thấy nhiệt độ đã hạ xuống, Cổ Sách vẫn không yên lòng, gọi điện thoại để Trương Bình đến đây xem thử.
Trương Bình nhận điện thoại, trong lòng bồn chồn.
Tình huống không ổn!
Bình thường đều là Sách ca nhanh như điện chớp lấy xe thể thao phóng đến bệnh viện, lần này lại chuyển qua trực tiếp gọi bác sĩ tới cửa? Chẳng lẽ tiểu thiết kế kia bị Sách ca chỉnh quá nặng, suy yếu đến mức ngay cả một đoạn đường ngắn ngủi cũng không chịu đựng nổi?
Nếu không cứu được, Sách ca chắc chắn nhai sống anh.
Trương Bình vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, một hơi mang theo đội chữa bệnh tinh anh nhất bệnh viện Bắc Sơn, xách theo bộ dụng cụ chữa trị hàng đầu mở xe cấp cứu một đường gào thét mà đến, đến khi nhìn thấy Đỗ Vân Hiên im lặng ngồi trên giường vẽ bản thiết kế, thiếu chút nữa không thở nổi mà một hơi té xỉu.
“Sách ca, anh… anh ta không có chuyện gì..” Kiểm tra một lượt cho Đỗ Vân Hiên, Trương Bình dùng vẻ mặt khóc không ra nước mắt báo cáo với Cổ Sách.
“Không có chuyện gì thì tốt.” Cổ Sách liếc anh một cái, “Sao mặt thối như mẹ chết vậy? Câu hi vọng em ấy có chuyện?”
Trương Bình nào dám nhiều thêm một lời, lấy một ít thuốc căn bản không có tác dụng chữa bệnh rồi bi đát kéo đội chữa trị tinh anh khó chịu đứng ngoài cửa rời đi.
Ở trong phòng, Cổ Sách cảnh cáo Gấu Nhỏ của hắn, “Đừng nghĩ bác sĩ nói không có gì là thực sự không có gì, hai ngày này em ngoan ngoãn nằm trên giường cho tôi.”
Đỗ Vân Hiên từ chối cho ý kiến, cúi đầu phác thảo những đường cong mỹ lệ lên giấy, ngữ khí bình tĩnh mở miệng, “Cổ Sách.”
“Ừm?”
“Anh có thể cởi sơ mi ra một chút được không?” Đỗ Vân Hiên vân đạm phong khinh nói, “Tôi muốn quan sát đường nét cơ ngực anh.”
Sau khi quan sát cơ ngực, tự nhiên theo đó mà quan sát những nơi gợi cảm xung quanh.
Đỗ Vân Hiên có chút kinh ngạc, chính mình đang bệnh vậy mà hiệu suất làm việc lại có thể cao như vậy.
Nhìn Cổ lão đại ở trước mặt cởi áo tháo thắt lưng, rất có tinh thần của người mẫu chuyên nghiệp mặc mình bài bố. Khi thiết kế sư muốn thể nghiệm cơ nhục, tìm xúc cảm để định hướng hoa văn còn ngoan đến kì lạ, chủ động lại gần, cho sờ cho vuốt, linh cảm của Đỗ Vân Hiên tựa như nước sông cuồn cuộn, liên tục không ngớt, bút hạ xuống giống như được thần linh trợ giúp.
Mặc dù trong toàn bộ quá trình khó tránh khỏi bị nam nhân cường hãn tìm cơ hội lấy thù lao cho việc làm mẫu, cơ mà… vẫn đáng.
Từng bức từng bức bản nháp dưới ngọn bút nối tiếp chảy xuôi ra.
Vẫn theo bản năng mà kháng cự lại đề tài thiết kế tình sắc lần này, thế nhưng mọi chuyện vẫn tiến triển theo mặt tốt, sau khi đột phá giới hạn, thiết kế của Đỗ Vân Hiên đột nhiên tăng mạnh, vẽ ra những thiết kế khiến Cổ Sách chỉ nhìn qua đã không thể không khen ngợi.
Có điều Cổ lão đại vẫn có giới hạn của mình, ở trên giường tự thể nhiệm việc ‘săn sóc’ bệnh nhân, vừa ra sức đâm vào sâu vừa vẽ đường cho hươu chạy, “Đeo một cái vòng cổ, có thể ; Một bộ đai lưng, cũng được ; Kẹp nhũ sao? Chỉ cần em ra một cái giá rất tốt, thù lao khiến người ta vừa lòng, vậy chồng em có thể suy xét xem thử.”
“dương v*t châm?”
“Không có cửa đâu.” Cổ Sách thẳng mạnh thân mình, Đỗ đại thiết kế bị đâm đến nỗi từ từ khép lại hai mắt, vừa đau vừa ngọt kêu rên.
“Đại gia hỏa này mỗi ngày tân tân khổ khổ phục vụ cho em, sao em có thể nhẫn tâm dùng châm đâm nó? Làm người, phải nói lương tâm.”
Đường đường là đại ca xã hội đen, chính là có thứ đặc quyền này.
Anh cùng hắn nói luật, hắn cùng anh nói nắm đấm.
Anh cùng hắn nói luân lý, hắn cùng anh nói thể lực.
Anh cùng hắn nói thiết kế, hắn… cùng anh nói lương tâm!
Thân thể tuyết trắng của Đỗ Vân Hiên bị hắn đâm đến nỗi bật hẳn lên, hai tay dùng lực vòng qua cổ Cổ Sách, vừa rên rỉ vừa nghiến răng, “Lương tâm của anh, sớm bị chó tha… A —-! Ư…ưm..”
Cổ bị cắn rất đau, khoái cảm lại thêm kịch liệt.
Cổ Sách vừa độc vừa mạnh mỗi lần đều đâm đến điểm chết người kia.
“Cảm thấy được chứ? Lương tâm, của tôi.”
“A!”
“Lương tâm vừa nóng vừa cứng, lại rất lớn rất lớn. Đều dồn hết lên người em.” Nam nhân trầm thấp nói, mỗi một chữ nói ra đều gắn với một động tác xâm nhập.
“Ưm.. ưm… Không! Không muốn… A ư—–”
“Sớm bị lương tâm chồng em cảm động đến đầu hàng, miệng lại cứng ngắc nói không muốn. Nhưng mà, bảo bối, tôi thích dáng vẻ em nói không muốn, gợi cảm chết được. Mỗi lần em kêu như vậy, cả người tôi tràn ngập hưng trí.”
“A a!”
Vòng eo căng thẳng run lên, nơi kia co rút thật mạnh.
Khăn trải giường đã hỗn loạn không chịu nổi, lại bị chất lỏng tràn ngập khí tức giống đực vấy vẩn…
Khi thở dốc hỗn loạn hơi hơi ngừng lại, Đỗ Vân Hiên đẩy ra bàn tay vẫn ở trên người mình chiếm tiện nghi, sờ soạng với lấy một góc khăn trải giường, chậm rãi kéo lên che đi thân thể hồng nhạt nhuốm mùi tình dục.
“Cái.. bộ phận kia của đai trinh tiết đâu?” Thiết kế Đỗ vẫn không quên bổn chức nghiệp vụ của mình.
Anh nhắc đến chính là thứ chỉ xét về kích cỡ, bất kể thiết kế thế nào thì nhìn vào cũng vô cùng tà ác, dương v*t nhân tạo
Thiết kế sư vừa bị thứ đồng dạng nhưng chân thực làm đến chết đi sống lại, nửa người dưới vẫn không được tự nhiên, nhìn khố hạ giống đực lại ẩn ẩn ngẩng đầu của nam nhân, cho dù thế nào cũng không thể phun ra mấy chữ ‘dương v*t nhân tạo’ nghe sặc mùi dâm mĩ này được.
Chỉ có thể dùng từ…‘bộ phận’ để thay thế.
“Em là đang nhắc đến thứ đồ giả sau này nhét vào mông em họ khách hàng của em sao?” Cổ lão đại lúc khoác lên mình vẻ thân sĩ, tựa như đại thế gia xuất thân gia tộc quyền thế, ưu nhã mê người đến khó có thể soi mói
Lúc không khoác lên mình vẻ thân sĩ…
Cũng… thẳng thừng đến nỗi không ai dám soi mói.
“…Ừm. Chính là… cái bộ phận đó.”
“Bảo bối,” Cổ Sách xoa nắn cái mông căng tròn trắng nõn của Đỗ Vân Hiên, tà mị cười, “Món đồ chơi kia, hẳn là nên dùng trên người em.”
Sắc mặt Đỗ Vân Hiên trắng bệch, ngưng thảo luận đề tài này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.