Bạo Quân Độc Sủng

Chương 192:




“Hắn không gặp ta có liên quan gì với ta chứ?” Hắn híp đôi mắt lại, “Nàng có gọi thế nào hắn cũng sẽ không gặp nàng đâu!”
“Làm sao ngươi lại biết huynh ấy không muốn gặp ta? Trừ phi ngươi nói gì với huynh ấy, mới biết được huynh ấy không muốn gặp ta!” Nàng nói nghiêm túc. Hắn buông tay nàng ra, làm tư thế “bất đắc dĩ”.
Bên ngoài cửa, nàng nói đầy khẩn thiết, “Minh Phong, ta biết huynh đang nghĩ gì, huynh cho ta đi vào đi, chúng ta nói chuyện tử tế… Minh Phong…”
Nhưng nàng có khẩn cầu thế nào cũng chẳng có tác dụng. Trong lòng Diệp Vũ đan xen nhiều cảm xúc, bi thương, bất đắc dĩ, chua xót… Nàng nói đầy bi thương, “Minh phong, huynh cứ sắt đá như vậy sao?”
“Minh Phong, vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta nói rồi, huynh ở đâu, ta sẽ ở đó, bất kể lúc nào, bất luận ở đâu, cùng sống cùng chết, không xa không rời. Huynh đã quên rồi sao?” Giọng nàng khàn dần, “Huynh trả lời ta đi… Huynh mở cửa đi mà…”
“Huynh không muốn mở cửa, thì ta sẽ chờ ở bên ngoài, chờ cho tới khi nào huynh mở cửa mới thôi” Chẳng biết là gió lạnh thổi trúng mắt thấy khó chịu hay là do bi thương quá độ mà nước mắt trào ra, nàng nói đầy tuyệt vọng quyết tâm, “Một ngày huynh không muốn gặp ta, ta sẽ chờ một ngày, hai ngày không muốn gặp ta sẽ chờ hai ngày”
“Giờ năm sắp hết rồi, trời đông giá lạnh, nàng sao có thể ở trong này được? Nàng sẽ bị bệnh đó” Thác Bạt Hoằng giận, không muốn nàng vì một người đàn ông khác mà đau lòng muốn chết.
“Vậy huynh bảo Minh Phong mở cửa ra đi”
“Mở hay không là do hắn, ta sao nhúng tay vào được chứ?” Hắn túm chặt tay nàng, “Để hôm khác lại tới, biết đâu hắn thay đổi chủ ý thì sao”
“Buông ra… Ta không đi… Buông ra…”
Diệp Vũ cố sức giãy dụa, bị hắn ôm chặt rời khỏi Tiểu Uyển.
Trong phòng, Sở Minh Phong đứng cạnh cửa sổ, nhìn Thác Bạt Hoằng ôm nàng đi xa, đôi mắt đen nhiễm sự tuyệt vọng và bi thương, lệ lấp lánh. Dần dần, nước mắt chảy xuống, rớt tí tách tí tách.
**
Từ đó về sau, Diệp Vũ đã tới hai lần, nhưng kết quả lần nào cũng vậy. Bất luận là nàng gõ cửa thế nào, khẩn cầu ra sao, khóc lóc thế nào, đau thương sắp chết thế nào, Sở Minh Phong cũng quyết không mở cửa ra, chẳng chút mềm lòng.
Mà lần nào Thác Bạt Hoằng cũng mạnh mẽ ôm nàng đi. Bởi vậy mấy ngày nay nàng buồn bực không vui, mày cau chặt lại, chất chứa đầy ưu sầu. Ngụy hoàng nhìn ra, hỏi nàng làm sao nàng bảo không sao.
Nàng để cho Mộ Dung Diệp đi gặp Sở Minh Phong, Mộ dung Diệp đi bảo hắn đều rất khỏe mạnh, chân bị thương cũng đỡ hơn nhiều, thần sắc cũng ổn. Nàng cuối cùng cũng yên tâm chút.
Mộ Dung diệp và Thác Bạt Ngưng quả thật là đôi oan gia trời sinh, cứ lúc nào cũng ầm ỹ với nhau, song cũng hòa rất nhanh như lúc đầu.
Ngày này, nàng ta lại ra cung hẹn hò với người trong lòng, bùng bữa ở tưu lâu, có uống chút rượu. Hắn chỉ uống có hai chén, rất tỉnh táo, còn nàng ta thì thật ra hơi say say, thần trí không rõ, cứ kêu mệt, cần một phòng riêng để nghỉ tạm.
Vì thế, hắn đỡ nàng lên giường nằm, nàng túm lấy tay áo hắn, than thở, “Lâm dại ca, đừng đi…”
“Ta không đi, công chúa ngủ một lát đi…” Hắn an ủi dịu dàng.
“Ta không say…” Nàng cười hi hi, bỗng mày nhưỡng lên, cởi áo choàng bên ngoài ra, “Nóng quá hà…”
Hắn cởi áo giúp nàng, đỡ nàng nằm yên ổn, nhưng nàng lại ngồi dậy, kéo lấy tay hắn, cất giọng kiều mỵ cầu xin, “Lâm đại ca, giúp ta được không? Được không nào…”
Mộ Dung Diệp nói kiên nhẫn, “Được, ta sẽ ngồi ở đây với nàng”
Thác Bạt Ngưng nhíu mày lại, nhếch đôi môi hồng lên, “Không… Huynh lên đi… Lên đi nào…”
Hắn ngẩn ra, mắt nhíu lại, không biết trả lời thế nào.
“Đi lên thôi…” Nàng ra sức kéo hắn.
“Ta cởi giày, công chúa ngoan ngoãn nằm xuống đi”
Hắn lên giường, vừa ngồi xuống, nàng đã an vị trên đùi, hai tay quàng qua cổ hắn, ôm lấy hắn. Mộ Dung Diệp không chạm vào nàng, khong ngờ nàng lại có hành động như vậy, chắc là do uống rượu rồi. Một lúc sau, hắn nói bình tĩnh, “Công chúa ngủ một lát đi”
Thác Bạt Ngưng nhìn hắn, đôi mắt đẹp chứa đầy tình cảm, đôi môi hồng chậm rãi tới gần chạm lên đôi môi hắn… Hai cánh môi chạm vào nhau, hắn bị chấn động nhỏ, khẽ lùi lại. Cứ vậy cứng đờ. Hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn đôi má đỏ rực mê người của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ say lòng người của nàng, hàng lông mi cong rợp hơi rủ xuống của nàng…
“Công chúa… Say rồi…”
“Ta không say…”
“Công chúa là cành vàng lá ngọc… Ta không thể…”
“Ngươi không thích ta sao?”
Mộ Dung Diệp không đáp, không muốn lừa nàng, những cũng không muốn phủ nhận. Thác Bạt Ngưng hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng như gió, thâm tình như nước. Hắn cũng không tránh, cũng khong đáp lại, cứ như ngầm đồng ý với sự chủ động của nàng.
Nàng nhấm nháp tư vị hoan tình đẹp nhất của nam nữ trên thế gia, run rẩy cởi bỏ quần áo của hắn… Thực ra nàng uống rất được, chỉ giả vờ say, muốn tạo ra một tương lai thuộc về họ. Bởi vì, nếu nàng không làm vậy, hắn sẽ không mạo phạm nàng, phụ hoàng cũng không ân chuẩn gả nàng cho một nam tử không có công danh gia thế gì.
Trên người hắn còn sót lại quần áo trong, cũng hiểu rõ lòng nàng, “Công chúa vĩnh viễn không hối hận chứ?”
“Không hối hận” Nàng cầm tay hắn đặt bên hông mình.
“nếu có một ngày, ta khiến công chúa đau lòng muốn chết, công chúa định thế nào?”
“Dù huynh có phản bội ta, khiến ta đau đớn tuyệt vọng, ta cũng không hối hận” Đôi mắt Thác Bạt Ngưng lóe lên sáng rực. Mộ Dung Diệp cới quần áo cho nàng, đỡ nàng nằm xuống, “Công chúa đối đãi với ta như vậy, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với công chúa”
Nàng mỉm cười nhẹ nhõm, trong lòng như có dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua, hai tay ôm choàng lấy thắt lưng hắn, chuẩn bị tốt để trở thành phụ nữ của hắn.
Hắn cúi đầu hôn lên má nàng, tai, cổ nàng…
****
Năm qua, trong triều cũng không có chuyện gì lớn, chính vụ cũng không nhiều, bởi vậy Ngụy hoàng không muốn mạo hiểm đi trong giá lạnh đầy gió tuyết tới ngự thư phòng, lệnh cung nhân mang tấu chương tới điện thừa tự cho ông xử lý công vụ.
Bên ngoài điện gió lạnh gào thế, trong điện ấm áp, ông ngồi sưởi ấm giữ chậu than nóng, xem tấu chương, Diệp Vũ đứng một bên bưng trà rót nước.
“Huyên Nhi, con là công chúa, những chuyện này cứ để cho cung nhân làm đi, con và trẫm muốn làm cái gì thì làm đừng có câu nệ” Giọng ông chứa đầy trách móc.
“Chuyện bưng trà rót nước này cũng chẳng nặng nhọc gì, phụ hoàng cứ để cho nhi thần làm đi ạ” Nàng cười nói.
“Vậy thì ngồi xuống bồi trẫm tâm sự đi nào”
Nàng vừa ngồi xuống, thì có người đẩy cánh cửa khép hờ ra, chưa thông bẩm gì đã xông tới.
Thác BẠt Ngưng, Mộ Dung Diệp.
Diệp Vũ kinh ngạc, vì sao Lâm đại ca lại đi cùng công chúa tới diện thánh chứ? Hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh nhạt.
Ngụy hoàng hình như có hơi giận, “Vào cũng không bảo cung nhân thông báo một câu, còn ra thể thống gì nữa hả?”
Thác BẠt Ngưng cười khì khì nói, “Phụ hoàng, nhi thần không thấy cung nhân, nên vào luôn. Phụ hoàng, nhi thần trước đây cũng làm vậy mà”
“Con đó, bị trẫm làm hư mất rồi” Ông nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ thì mày cau lại.
“Phụ hoàng” Nàng trịnh trọng quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắm đầy trang nghiêm, “Nhi thần cầu xin phụ hoàng một chuyện ạ”
“Chuyện gì?” Ngụy hoàng có dự cảm không tốt, con gái cầu xin, nhất định có liên quan tới thằng nhóc này rồi.
“Huynh ấy tên là Lâm TRí Viễn, là nhi thần thích huynh ấy, không có huynh ấy không lấy chồng, khẩn cầu phụ hoàng đem gả nhi thần cho huynh ấy đi ạ” Thác BẠt Ngưng vẫn đang nói, Mộ Dung Diệp cũng quỳ xuống, chẳng nói lời nào. Cả đại điện yên tĩnh, không khí như ngưng lại. Bỗng, Ngụy hoàng gầm lên, “Con định khiến trẫm tức chết rồi sao?’
Hai tròng mắt nàng trong suốt, giải thích, “Phụ hoàng, tuy Lâm đại ca chẳng có công danh, không có gia thế, nhưng là nhi thần thích huynh ấy. Nhi thần quyết định cả đời này không có huynh ấy không lấy chồng!”
“Được, trẫm cho hắn một cơ hội” Ông giận tới mức mày dựng thẳng lên, trừng mắt về phía Mộ Dung Diệp, “Ngươi dựa vào cái gì mà cưới con gái trẫm hả? Dựa vào cái gì mà cưới công chúa cành vàng lá ngọc của Ngụy quốc chứ?”
“Lâm đại ca…” Thác Bạt Ngưng ý bảo Mộ Dung Diệp mở miệng.
“Bệ hạ, thảo dân cả cuộc đời này tầm thường, không văn, không võ, chỉ có âm luật thôi ạ” Mộ Dung Diệp không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói, “thảo dân không có gia thế phú quý, cô độc, cũng không có bản lãnh cưới công chúa. Thảo dân chỉ có một tấm lòng son, cả cuộc đời này, tuyệt không cô phụ công chúa!”
Rốt cuộc Diệp Vũ cũng hơi kinh ngạc, hắn sao lại nguyện ý cưới công chúa chứ nhỉ? Nhưng nếu hắn thật sự thích công chúa, nàng đương nhiên cao hứng, chúc phúc cho hắn tìm được hạnh phúc ở kiếp này.
Ngụy hoàng hừ lạnh, “Chỉ là thảo dân mà cũng có gan cưới con gái trẫm”
Thác Bạt Ngưng đi qua, cùng quỳ xuống một chỗ với hắn, nắm tay hắn, “CẦu phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần!”
“Trong kinh thành có nhiều công tử danh môn tùy con chọn, con lại thấy ai cũng chướng mắt, ngược lại muốn gả gấp cho một tên… “Ngụy hoàng tức giận tới phẫn nộ, “Con sớm nên chết tâm đi!”
“Phụ hoàng…” Nàng cố gắn nói, “Trong mắt nhi thần, Lâm đại ca văn võ song toàn, hơn nữa còn tinh thông cả âm luật, chẳng thua gì một công tử danh môn đâu ạ”
“Để năm sau đi, trẫm sẽ phân phó tuyển phò mã cho công chúa” Ngụy hoàng giận nói, “Lui ra”
“Nhi thần và Lâm đại ca đã có quan hệ xác thịt, phụ hoàng nghĩ xem, có còn ai muốn cưới nhi thần nữa không ạ? Dù có cưới nhi thần, cũng sẽ ghét bỏ nhi thần vì không còn trong trắng nữa ạ” Thác BẠt Ngưng vì kích động quá mà hai má đỏ bừng lên. Nghe vậy, ông tức tới mức thở dốc kịch liệt, suýt nữa thì ngưng thở. Diệp Vũ vội an ủi, “Phụ hoàng bớt giận”
Thác Bạt Ngưng chỉ vào nàng nói, “Nàng ấy chẳng qua là cung nhân xuất thân nghèo hèn thôi, chỉ cần phụ hoàng cao hứng thì đã vội phong nàng ấy là công chúa, còn cùng ngồi ăn một mâm với nhi thần nữa. Nhi thần chỉ thầm muốn được gả cho người mình thích, vì sao không thể chứ? Còn nữa, Lâm đại ca là bà con họ xa với nàng ấy, phụ hoàng có thể phong nàng ấy là công chúa, vì sao không thể cho Lâm đại ca được trở thành Phò mã của nhi thần chứ?”
Ngụy hoàng ngơ ngác, hoang mang nhìn về phía Diệp Vũ.
“Bẩm Phụ hoàng” Diệp Vũ nói chậm rãi, “Lâm Trí Viên đúng thật là có huyết thống ruột thịt với nhi thần ạ”
“Nhưng Nhi, con trước tiên cứ lui trước đi, trẫm có việc cần hỏi hắn” Nét giận trên mặt ông cũng giảm hẳn một nửa. Thác Bạt Ngưng cảm thấy có hy vọng, ý bảo Mộ Dung Diệp nói cho rõ vào, rồi rời khỏi đại điện…
Ngụy hoàng khó hiểu hỏi, “Huyên Nhi, trẫm không rõ, con là con gái của Uyển Nhi, sao thế nào với hắn… Chẳng lẽ hắn là con cháu Hoa gia sao?”
Mộ Dung Diệp tranh nói luôn, “Bệ hạ, thảo dân không phải là con cháu Hoa gia, mà là con cháu Mộ Dung thị của Tần quốc. Lâm Trí Viễn vốn là tên giả, thảo dân tên thật là Mộ Dung Diệp”
“Mộ Dung Diệp….” Ngụy hoàng híp mắt lại, sưu tầm trong trí nhớ xem ở hoàng thất Tần quốc có người nào có tên này không.
“Huynh ấy là Ngũ hoàng tử của Tần quốc ạ” Diệp Vũ nói bổ sung, nếu Lâm đại ca đã tự giới thiệu rồi, còn có gì phải dấu nữa chứ.
“Các con là anh em ruột?” Ông rất ngạc nhiên, “Nhưng theo trẫm được biết, Tần Hoàng quyết định diệt cỏ tận gốc, sao ngươi và Huyên Nhi lại…”
“Bệ hạ có điều không biết rồi ạ” Mộ Dung Diệp thong dong nói, “Năm đó, phụ hoàng biết Huyên muội muội vẫn còn sống, liền phái ta đi Kim Lăng Sở quốc điều tra xem Huyên muội muội ở đâu, cũng tiện đường điều tra cả cơ mật của Sở quốc. Lần này vừa đi mà đã mười năm. Sau đó, ta rốt cuộc cũng tìm được Huyên muội muội, nhưng Huyên muội muội vô tội, ta không đem hành tung của muội ấy bẩm tấu với phụ hoàng. Sau đó, nàng ấy đi về phía Bắc Lạc Dương, ta cũng đi cùng, bảo vệ nàng ấy thật cẩn thận.”
“Nói vậy, ngươi đã phản bội phụ hoàng ngươi sao?” Ngụy hoàng không rõ hắn là người tốt hay là nói hắn vụng về nữa.
“Có thể nói như vậy”
“Đời này, ngươi không thể về Tần quốc được nữa?”
“Cưới công chúa, Huyên muội muội ở lại Ngụy quốc, ta dĩ nhiên cũng ở Ngụy quốc, không về Tần quốc nữa” Giọng Mộ Dung Diệp đầy kiên định.
Ngụy hoàng gật gật đầu, “Trước tiên cứ lui xuống trước đi”
Mộ Dung Diệp xoay người rời đi, Diệp Vũ lại thấy Ngụy hoàng lâm vào trầm tư, nên không dám quấy nhiễu. Một lúc sau, ông thở thật dài, giọng hòa hoãn, “Huyên Nhi, tướng mạo anh họ con MỘ Dung Diệp cũng đàng hoàng, lại có xuất thân hoàng tộc, rất xứng với Ngưng Nhi, chỉ là…”
Nàng mỉm cười, “Phụ hoàng đang lo Tần hoàng sẽ không tha cho đường huynh sao?”
Ông gật đầu, “Cũng là con hiều lòng trẫm”
Nàng cười, “Con cháu đều có phúc của con cháu. Nhưng nếu Tần hoàng thật sự không tha cho đường huynh, bằng vào thế lực của Đại Ngụy quốc binh hùng mạnh, còn sợ Tần quốc sao ạ?”
Ngụy hoàng cất giọng cười to, “Vẫn là Huyên Nhi quyết đoán. Bằng vào thế lực binh hùng mạnh của Đại Ngụy quốc, còn không bảo vệ được một vị phò mã sao hả?”
“Đây là thứ nhất, thứ hai là, năm đó phụ hoàng và mẫu thân không thể cùng liên kết tâm ý, thật sự rất tiếc nuối. Giờ công chúa và đường huynh lưỡng tình tương duyệt, người có tình sẽ thành thân thuộc, sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời, không chút tiếc nuối, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp rồi ạ”
“Con nói đúng, năm đó mẫu thân con… Trẫm cứ suốt đời ăn năn hối tiếc là thế”
Ông nhìnlửa đỏ cháy rực trong chậu than, như nhìn thấy cô gái yêu thương, lại lâm vào trầm tư nhung nhớ.
***
Ngụy hoàng hạ chiếu, tứ hôn cho Thác Bạt Ngưng với Mộ Dung Diệp, định kỳ đại hôn vào mười lăm tháng giêng. Đêm Giao thừa, Ngụy hoàng ban thưởng trong yến tiệc, phi tần, con cháu đệ tử hoàng thất tụ tập một chỗ, náo nhiệt vô cùng, vui vui vẻ vẻ cùng người mới đón mừng năm mới.
Mộ Dung Diệp được phép đặc biệt, cũng được tiến cung tham gia yến đoàn viên. Bởi vậy, cả một đêm, Thác Bạt Ngưng và hắn ở cùng một chỗ tới phát ngán, cứ dính sát bên nhau như đôi sam vậy.
Có người nhắc tới hôn sự của Tề vương, nói tuổi hắn cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình. Ngụy hoàng liền nói, năm sau sẽ chọn cho hắn một Tề vương phi danh môn khuê tú, hiền lương thục đức hiền dịu hào phóng.
Thác Bạt hoằng cười thản nhiên, chẳng đáp lại. Diệp Vũ nghĩ, nếu hắn mau chóng cưới một vương phi, có phải cũng không còn được tự do như vậy nữa không?
Lệ quý phi bỗng mở miệng, “Công chúa Sùng Ninh so ra còn nhỏ tuổi hơn cả công chúa Cẩm Ninh, làm muội muội mà phải gả đi trước cũng thật là, bệ hạ, lúc nào thì công chúa Cẩm Ninh cô đơn tịch mịch mới tìm được một cháu rể hiền đây?”
Mọi người cùng phụ họa theo. Sắc mặt Ngụy hoàng lạnh lùng, “Việc nhân duyên, còn phải xem ý trời. Hôn sự Huyên Nhi, trẫm khắc có chủ trương”
Trước mặt mọi người, nàng bị Ngụy hoàng nói thẳng một câu như vậy, nhất thời trên mặt tối sầm, ngượng ngùng cúi đầu uống rượu.
Thác Bạt Hạo cười nói, “Phụ hoàng, nhi thần đã nghĩ rồi, dung mạo hoàng muội đẹp tựa tiên nữ, tướng mạo tuyệt với, tài trí vẹn toàn, ai cưới được hoàng muội, thì phải thật có phúc khí lắm đó ạ. Bởi vậy, Phò mã có hàng vạn người tha hồ mà chọn, cần phải chọn cho thật kỹ, cứ từ từ mà chọn, chọn trong một năm, mấy năm cũng không quan trọng. Phải nói trong vạn dặm mới tìm được một người, thực sự không thỏa”
Nghe vậy, Ngụy hoàng thấy thoải mái hơn. Diệp Vũ thấy thái tử đưa mắt tới, thật muốn buồn nôn. Thác Bạt Hoằng thì lại ít nhìn nàng, chỉ ngồi uống rượu với người bên cạnh, thì thầm to nhỏ.
Lại chịu một khoảng thời gian nữa, nàng từ chối thấy đầu óc choáng váng không khỏe, bước ra khỏi bữa tiệc trước, về nghỉ tạm ở Lăng Vân Các.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt đỡ nàng lên kiệu, cỗ kiệu thoáng chốc nhấc lên, thật ra lại thoải mái chút. Nàng từ từ nhắm mắt, nghĩ qua mấy ngày nữa lại ra cung một chuyến vậy.
Đi được một quãng ngắn, hẳn là đã tới Lăng Vân Các rồi, bỗng chiếc kiệu rơi bịch xuống đất. Tinh thần Diệp Vũ khẩn trương, vội vàng vén rèm xuống kiệu. Thấy tình hình trước mắt, càng khó hiểu. Đây là một gian phòng, được hai ngọn đèn cung đình chiếu sáng soi rõ việc bài trí trong phòng. Kiệu phu đã lui, Xuân Hoa và Thu Nguyệt cũng lui ra, Diệp Vũ không hiểu, vì sao họ lại đưa nàng tới đây? Là ý của Thác BẠt Hoằng hay là thái tử sai khiến đây?
Nàng đưa mắt nhìn quanh, tim đập càng ngày càng mạnh. Bức tường phía đông có một cánh cửa, cửa bỗng mở ra, có một người đến gần… Thấy mặt người đó, nàng nhanh chóng thả lỏng nắm tay. Thác BẠt Hoằng đi tới trước người nàng, giọng đầy hài hước quyến rũ, “Tưởng là thái tử à?”
“Ngươi để cho họ đưa ta tới nơi này làm gì?” Diệp Vũ vẫn mãi không đoán ra được tâm tư của hắn, lần này lại càng không đoán được.
“Tại một nơi cung thất hẻo lánh xa vắng gặp mặt, chẳng phải rất có ý tứ đó sao?” Hắn cười sáng lạn.
“Ta mệt rồi, nếu Vương gia có việc, xin cứ nói ngắn gọn cho”
“Vội làm gì chứ? Hay nàng nghĩ định ra cung đi gặp một người hả/”
“Hôm nay là đêm ba mươi, ta muốn ở lại trong cung đón giao thừa” Nàng liếc nhìn hắn một cái.
“A…” Hắn cố ý kéo dài giọng ra. Diệp Vũ cảm thấy lời nói cử chỉ của hắn rất quái lạ, nên nói, “Nếu Vương gia không có việc gì nữa, ta về trước”
Ý cười chợt biến mất, Thác BẠt Hoằng nói nghiêm mặt, “Nàng không muốn biết Mộ Dugn Diệp cưới được công chúa Sùng Ninh phải tốn công sức khổ sở thế nào hả?”
Nàng cười khẽ, ‘Lâm đại ca làm người ngay thẳng, chắc không lừa gạt công chúa đâu, huynh ấy và công chúa là tâm đầu ý hợp”
Hắn nhếch khóe môi cười lạnh, ‘Lòng Mộ Dung Diệp đã đặt lên người nào, nàng thật sự không biết hay giả vờ không biết hả/”
“huynh định nói gì?” Bị người khác nói trúng tâm sự, hai má nàng nóng bừng lên.
“Đường huynh nàng thích nàng” Ánh mắt hắn sắc bén bức người, “TA dám nói, từ lúc ở lầu Tiêu Tương, hắn đã thích nàng rồi”
Nàng chẳng nói gì được, thực ra đã từ rất lâu trước đây, nàng đã phát hiện ra Mộ Dung Diệp có tình cảm với mình, chỉ là không nghĩ nhiều lắm.
Khí lạnh trong mắt Thác Bạt Hoằng vù vù, “Ngay từ đầu, hắn cũng không biết nàng là kẻ mà hắn ẩn núp ở Sở quốc hắn cần tìm, rồi mãi sau biết được thân thế của nàng, cô gái mà hắn thích lại chính là em họ thân thiết của mình. Hơn nữa, cha các ngươi còn có mối thù huyết hải không đội trời chung nữa”
Diệp Vũ hỏi, “Dù ngươi nói đúng, vậy huynh ấy cưới công chúa thì có liên quan gì chứ?”
“CÁc ngươi là anh em ruột thịt, không thể lấy nhau. Hắn cũng biết được mình không nên thích nàng, không nên có ý nghĩ không an phận với nàng, lại càng biết được không có được lòng nàng. Bởi vậy, hắn thầm nghĩ ở lại bên cạnh nàng, bảo vệ nàng cả một đời” Hắn thong thả phân tích, áo lông cừu nhiễm một tầng sáng lấp lánh, “nàng thân ở trong cung, hắn ở trong phủ của ta, chịu bị ta giám thị, ra ngoài tầm tay. Thật trùng hợp, hắn và công chúa quen nhau, công chúa có tình cảm nam nữ với hắn, hắn liền quyết định lợi dụng công chúa để được gần bảo vệ nàng. Mà cong cầu xin cưới công chúa, trở thành Phò mã, có thể ra vào cung cấm bất cứ lúc nào, mục đích của hắn đã đạt được một nửa rồi”
“Lâm đại ca không phải là người như thế” Cho dù nói vậy, giọng nàng cũng không kiên định được.
“Để một ngày nào đó nàng cứ hỏi thẳng hắn sẽ biết ngay” Hắn cười nhạo lạnh băng,”Hắn vốn không thích công chúa, vì vảo vệ nàng, hắn thà hy sinh hạnh phúc cả đời. Tình thâm ý nặng như thế, nàng dùng cái gì để báo đáp đây?”
Diệp Vũ thở dài, đúng vậy, Lâm đại ca, huynh bảo ta biết dùng gì để báo đáp đây? Thác Bạt Hoằng kéo mạnh nàng vào lòng, giam cầm thân thể nàng lại, “Ta đã cứu nàng nhiều lần, nàng báo đáp ta thế nào đây/”
Nàng không hốt hoảng, không sợ nhìn hắn, “Ta không nợ ngươi”
***
Trở lại Lăng Vân Các, tháo búi tóc cắm trâm ngọc xuống, Diệp Vũ định cởi áo ra, có tiếng chân bước hỗn loạn từ đại điện truyền tới. Xuân Hoa, Thu Nguyệt vội vàng ra xem, mãi vẫn chưa quay lại. Trong lòng Diệp Vũ thấy lạ, đang định đi ra ngoài, đã thấy thái tử nghênh ngang đi tới, chấn động. Thác BẠt Hạo uống không ít rượu, khuôn mặt ngạp đầy sắc dục cười dâm tà, mắt đỏ lên, di lại hơi liêu xiêu, thân hình nghiêng ngả, cứ như sắp bị té xuống vậy. Nàng thầm nghĩ không ổn, hắn thế mà dám làm liều! Cung nhân không có ở đây, làm sao bây giờ?
”Bản thái tử nói cho nàng biết, bản thái tử đã nhìntrúng nữ nhân rồi… chẳng một ai thoát được cả…” Hắn lấy tay chĩa chĩa vào nàng cười dâm tà.
“Thái tử nếu đi lên một bước nữa, ta sẽ gọi người đó” Nàng cố gắng hắn giọng chuẩn bị kêu to.
“Kêu đi… nàng cứ kêu lên đi nào…” Thác Bạt Hạo cười hì hì, nhìn nàng chằm chằm đầy dâm tục, “Người bản thái tử đang canh bên ngoài, ai cũng không dám tiến vào quấy rầy chuyện tốt của bản thái tử đâu….”
“Đừng lại gần đây!” Diệp Vũ thầm nghĩ muốn quay đầu chạy lại, hắn dám có gan xông thẳng vào Lăng Vân Các, chỉ sợ không có Ngụy hoàng chỉ trích, đành dựa vào bản thân mình thôi.
Nhìn khắp bốn phía, trên bàn có một chân lư hương bằng kim loại, nàng bước lùi lại sau một bước, hắn tiến tới một bước, cho tới lúc tóm được nàng.
Hắn túm chặt hai vai nàng, cười tà nói, “Bản thái tử ngày đêm nhớ thương… giờ được thỏa nguyện hưởng mùi vị của mỹ nhân đêm nay rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.