[Bảo Liên Đăng] Dương Tiễn - Nhân Sinh Trường Hận Thuỷ Trường Đông

Chương 15: Nỗi Đau Mất Nhà Thượng






Một chàng trai trẻ tiến vào, trên tay cầm một chiếc lược, nói một cách bất đắc dĩ: "Tiểu Tiễn, không phải đại ca lười biếng, nhưng con bé Liên nhất quyết không chịu để huynh chải tóc cho nó, nhất định phải chạy tới đây."
Trầm Hương vừa nhìn đã thất thanh hô lên, "Mẹ, đó, cô bé đó chính là mẹ sao?"
Tam Thánh Mẫu nhìn chính mình thời thơ ấu, nhất thời ngây người ra, lẩm bẩm: "Đó là Đại ca Dương Chấn của ta, huynh ấy vẫn luôn ở trong nhóm thương buôn, rất hiếm khi trở về.
Hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Dương...!của nhị ca ta? Vậy lúc này ta chắc hẳn đã lên năm?
Dao Cơ cười nói: "Nha đầu này thật là, suốt ngày quấn quýt nhị ca.
Tiểu Tiễn, con cứ dỗ muội muội trước đi.
Nếu còn đứng ở đây để người dính đầy tro bụi thì con sẽ gặp phiền phức to."
Từ trong lồng ngực của ca ca, bé Dương Liên ló đầu ra, làm mặt xấu với mẹ, rồi giơ tay ôm vòng quanh cổ Dương Tiễn, giọng nói thơ ngây trong trẻo: "Con chỉ muốn nhị ca thôi, hứ, tay đại ca thô lắm, không cẩn thận như nhị ca!"
Dương Chấn tiếp nhận công việc Dương Tiễn đang làm dở, rồi nhét chiếc lược vào tay Dương Tiễn, cười nói: "Được, được, dù sao muội cũng nhận nhị ca.
Đại ca nhóm lửa đây, đem trả nhị ca của muội về cho muội, được chưa?"
Bé Dương Liên còn ôm ghì lấy Dương Tiễn, không chịu đứng lên.
Dương Tiễn không còn cách nào, đành bế em gái nhỏ, áy náy nói: "Đại ca, huynh vất vả rồi.
Đệ mang tiểu nha đầu này đi rửa mặt chải đầu trước nhé."

Cảnh tượng trong gương chuyển động theo bước chân Dương Tiễn tới một gian phòng khác trong căn nhà trúc.
Căn phòng không lớn, được bày trí theo phong cách hết sức trẻ thơ, với những chiếc lá phong đỏ trên tường tô điểm cảnh trí, còn có thêm rễ cây được điêu khắc thành những động vật nhỏ tựa vào phong cảnh đó, trông sinh động như thật.
Dương Tiễn đặt tiểu muội muội trên một chiếc ghế tre, tỉ mỉ chải tóc cho em, kéo ra hai búi tóc rồi buộc chặt, quả nhiên rất thành thạo.
Tiểu Dương Liên nghịch ngợm góc áo của hắn, lẩm bẩm thầm thì nói gì đó, Dương Tiễn kiên nhẫn nhỏ nhẹ đáp lời.
Tam Thánh Mẫu đứng một bên, mắt đắm chìm mê mang, lúc này nàng mới nhớ đến người mà nàng khi còn bé không thể rời xa nhất chính là nhị ca.
Nhóm người Trầm Hương có phần mất kiên nhẫn, lại cũng không biết nên làm gì, chỉ có Long Tứ hứ lên một tiếng, thấp giọng nói, "Giả nhân giả nghĩa, còn bé thế đã biết dụ dỗ người khác."
Lúc đó đã gần đến giữa trưa, tiếng của Dương phụ truyền vào trong: "Tiểu Tiễn, đưa con bé Liên ra đây đi, ăn cơm thôi!" Dương Tiễn đáp lại một tiếng rồi ôm muội muội ra khỏi phòng, tiến vào gian nhà chính.
Cả gia đình đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, thức ăn trên bàn quả nhiên thịnh soạn khác bình thường.
Tiểu Dương Liên mút lấy một ít mứt trái cây, cảm thấy rất ngon, liền xoay người về phía Dương Tiễn đang bế nàng rồi nhét mứt vào miệng hắn.
Dương Chấn nhịn không nổi, bật cười: "Tiểu muội thực sự quá thiên vị, chỉ đối tốt với tiểu Tiễn thôi.
May mà ta không thường xuyên ở nhà, nếu không sẽ ghen tới chết, haha!"
Dương phụ cười nói: "Hôm nay là sinh nhật tiểu Tiễn, hiếm khi Chấn nhi cũng có ở nhà.
Cả gia đình có thể tụ họp như thế này, còn gì có thể tốt hơn."
Dao Cơ mỉm cười nhìn trượng phu, hờn dỗi nói: "Chàng đó, thật là đắc ý.
Tụ họp như thế này, còn gì có thể tốt hơn? Đương nhiên là tốt rồi, hại ta phải nấu nướng cả ngày."
Dương phụ thuận thế nâng chén lên, nói đùa, "Được rồi, ta kính phu nhân một chén rượu, trước là tạ ơn nàng xuống bếp, sau là tạ ơn nàng đã cho ta ba đứa con ngoan như vậy!"
Dương Chấn lại nói đùa: "Cha cũng thiên vị.
Tiểu Tiễn, khoá vàng đó là do đích thân lão nhân gia đi một ngày đường núi, cầm kim thoa của mẹ đến thị trấn để sửa đổi lại.
Lúc đại ca còn nhỏ đâu có được hưởng đãi ngộ như thế.
Sinh nhật năm đó có thêm mấy miếng thịt để ăn là đã coi như không tệ rồi."
Dương Tiễn có chút bất an, Dương Chấn cười ngặt nghẽo: "Đồ ngốc, nghĩ đại ca sẽ so đo thật à? Hứ, khéo đùa, đại ca là người nhỏ nhen như thế sao?"
Dao Cơ lắc đầu, cười nói: "Chấn nhi, con đừng trêu chọc đệ đệ con nữa.
Từ nhỏ nó đã nặng lòng, mỗi khi người trong nhà giả vờ không vui, nó đều thật sự quan tâm.
Điều này đâu phải con không biết."
Cả gia đình nói chuyện cười đùa, ăn một bữa cơm chỉ đến quá trưa.

Dương phụ bảo ba đứa nhỏ ra ngoài chơi, nói rằng: "Chén đũa hôm nay để cha mẹ dọn dẹp được rồi.
Chấn nhi lâu ngày mới về nhà một lần, cứ thoải mái dẫn đệ đệ và muội muội đi chơi đi.
Ba huynh muội các con từ nhỏ đã giống như một."
Dương Chấn dẫn em trai và em gái đi về phía sau núi mà họ vốn đã quen đi.
Tiểu Dương Liên vẫn tựa vào lồng ngực nhị ca, không chịu xuống đất.
Thể lực đứa trẻ mười ba tuổi dù sao cũng có hạn, vừa tới lưng chừng núi đã thở dốc.
Dương Chấn không nhịn được, "Nè, tiểu Tiễn, đã bảo đệ đừng có nuông chiều nó như thế.
Đã là một tiểu cô nương năm tuổi rồi, cả ngày chỉ biết dựa vào lồng ngực ca ca, thật là lười biếng, không biết xấu hổ sao?"
Tam Thánh Mẫu ở một bên không nhịn được đỏ mặt.
Những người khác vừa nhịn cười vừa xem, chỉ thấy tiểu Dương Liên nghe đại ca nói thế thì bĩu môi, một hai đòi phải xuống đất.
Dương Tiễn vốn dĩ muốn ôm chặt em gái, nhưng cô bé lại cứ ầm ĩ, nên đành phải buông nàng xuống.
Tiểu Dương Liên chạy nhảy tung tăng, tự mình phóng lên đỉnh núi.
Dương Tiễn chau mày, nói: "Tiểu Liên, đi chậm thôi, mấy ngày trước trời đổ mưa, đường núi trơn trượt lắm!"
Dương Chấn lại cười nói, "Cố lên, nhanh lên, Liên nha đầu, xem xem ai trong chúng ta lên đỉnh núi trước!" Tiểu Dương Liên càng chạy càng hứng chí.
Đột nhiên, sắc mặt Tam Thánh Mẫu trở nên trắng bệch, la lên một tiếng.
Trầm Hương sửng sốt, nói: "Mẹ, chuyện gì vậy?"
Tam Thánh Mẫu chỉ tay về phía trước, lẩm bẩm: "Phía trước...!Phía trước có khối đá sắp rơi, suýt nữa mẹ..." Nàng chưa dứt lời, Trầm Hương đã thấy kết quả.
Quả nhiên, đường trên núi rẽ ngang, một bên là vực sâu, một bên là vách đá cheo leo.
Đá xanh rải khắp đường.
Dương Liên nhảy vượt qua từng viên đá, vừa đi vừa chơi đùa.
Đột nhiên, một khối đá xanh rơi xuống, Dương Liên đứng không vững, vừa kịp kêu lên một tiếng kinh hãi đã rơi xuống vực!
Những người bên ngoài kính đều thất thanh hô to, Dương Chấn vừa la vừa vươn tay ra kéo em gái về, nhưng nào có kịp? Bỗng có ai hô to một tiếng rồi vội vã vượt qua người chàng, toàn thân lao ra vách đá, khó khăn lắm mới nắm được bả vai của tiểu Dương Liên.
Nhưng tốc độ rơi của Dương Liên quá nhanh, khiến cho người đó cũng ngã xuống vực.
Người đó chính là Dương Tiễn.

Trầm Hương kinh hãi: "Rơi xuống rồi, mẹ, mẹ rơi xuống rồi!" Thế nhưng một chuyện thần kỳ đã bất ngờ xảy ra!
Một ánh sáng bạc chói mắt phát ra từ dưới vực, Dương Tiễn bay ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn khi rơi xuống.
"Bang" một tiếng, hắn va vào vách đá, khoé miệng chảy máu.
Nhưng trong tay hắn vẫn đang ôm muội muội sợ hãi đến mức không nói nên lời, không để nàng bị ảnh hưởng mảy may.
Vết ánh kim nằm ngay giữa trán hắn phát ra ánh sáng kỳ lạ, bao phủ toàn thân hắn, cũng chính ánh sáng kỳ lạ này vừa nãy mới cứu hắn từ chỗ chết về.
Mọi người vỡ lẽ ra, Na Tra nói: "Ta nói mà, nếu rơi xuống thật thì đã xong đời từ lâu rồi.
Dương Tiễn trời sinh mắt thần, còn thừa kế một ít pháp lực của Dao Cơ.
Dù hắn chưa tu luyện, nhưng vẫn có thể kích phát pháp lực vào thời khắc sinh tử."
Dương Chấn kinh hãi xanh mặt, đỡ hai em dậy.
Sau khi xem xét cả buổi để xác định là cả hai không sao, chàng mới tạm an tâm, bỗng dưng lại nghĩ tới việc gì, liền ngạc nghiên hỏi: "Tiểu Tiễn, đệ...!sao đệ có thể bay?"
Thấy sắc mặt Dương Tiễn còn khó coi hơn lúc vừa ngã bị thương ban nãy, Dương Chấn không khỏi cả kinh, "Đệ có chỗ nào không thoải mái sao? Trong người có khó chịu không?"
Dương Tiễn thấp giọng nói: "Đệ gây ra hoạ rồi, mẹ không cho đệ dùng..."
Dương Chấn sững sờ: "Không cho dùng? Không cho dùng cái gì?"
Dương Tiễn cúi đầu nói: "Đại ca, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi gặp cha mẹ.
Đệ...!đệ gây nên đại hoạ rồi!
Dương Chấn còn muốn hỏi thêm thì Dương Tiễn đã cõng muội muội lên, loạng choạng đi về hướng thôn làng.
Nhóm người Tam Thánh Mẫu đi theo sau, Tiểu Ngọc bĩu môi: "Cái gì với cái gì chứ, từ nhỏ đã khó lường như vậy, khó trách lớn lên đi hại người khác!"
Vừa mới thuận theo đường núi để về lại căn nhà trúc, mọi người đã ngẩn ngơ.
Dao Cơ và Dương phụ mang theo một tay nải nhỏ, đang đứng chờ ba huynh muội.
Vẻ mặt Dao Cơ tràn đầy tức giận, không hề hiền dịu như lúc ngồi ăn cơm, lạnh lùng nói với Dương Tiễn: "Nói, vừa rồi ngươi đã làm gì? Ánh sáng kỳ lạ đằng sau núi là thế nào?
Dương Tiễn buông muội muội xuống, quỳ rạp xuống đất, nói: "Con xin lỗi, mẹ, là lỗi của con.
Xin mẹ phạt con!"
Dao Cơ vươn tay tát hắn một cái, giận dữ nói: "Ta đã dặn dò ngươi bao nhiêu lần rồi? Còn nhỏ mà đã thích khoe khoang như thế...!Là ngươi cố ý muốn hại chết cả nhà!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.