Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 8:




Đang hóng chuyện hăng say bỗng nhiên Bạc Vũ từ đâu ló đầu ra phía sau cô, híp mắt nhìn chằm chằm 2 nam 1 nữ phía trước, thì thầm:
- Tớ còn tưởng cậu chạy đi đâu, hóa ra là đứng đây nhìn vị hôn phu tranh giành phụ nữ với người đàn ông khác
Tử Lẫm cũng ló đầu ra:
- Chị dâu, chị không ra kia ngăn cản anh Hoắc à?
- Có phải cậu đau lòng đến nỗi không dám bước ra, chỉ có thể im lặng đứng đây nhìn đúng không?
- Chị dâu đừng đau lòng, dù có chuyện gì xảy ra thì trong lòng em chỉ công nhận chị là chị dâu của em thôi!
- Đúng vậy, nếu cậu muốn tìm người tâm sự thì cổng lớn Bạc gia luôn rộng mở chào đón cậu, đừng có âm thầm chịu đựng nhé, tớ nhìn còn thấy đau lòng.
Hạ Tiếu im lặng dùng đôi mắt cá chết quay lại nhìn 2 người đang tự biên tự diễn đến hăng say, ngay lập tức 2 người nhanh chóng thức thời ngậm miệng.
Đứng hóng chuyện 1 lúc, rốt cuộc Tử Lẫm vẫn không nhịn được mở miệng hỏi Hạ Tiếu:
- Chị dâu, chị không ghen à?
Hạ Tiếu mặt vô biểu tình:
- Ghen chứ! Tôi đang sắp tức chết rồi đây này!
"..." Chị dâu, lần sau chị có thể phối hợp diễn một chút không.
Bạc Vũ ở bên cạnh nhịn cười đến nỗi bả vai run run, Hạ Tiếu quay lại đạp cho cậu ta một phát:
- Im lặng 1 chút, bị phát hiện bây giờ
Trong lúc 3 người đang đùa giỡn, thì ở phía bên kia, có vẻ Hoắc Trì và Phó Dịch sắp đánh nhau tới nơi. Tình hình đang trở nên căng thẳng thì Tô Mạt đứng ra nói cái gì đó khiến cho sắc mặt Hoắc Trì rất khó coi, cuối cùng cậu ta buông tay Tô Mạt ra, trơ mắt nhìn Phó Dịch dắt Tô Mạt rời đi.
Hạ Tiếu chép chép miệng:
- Đúng là luật hoa quả không chừa 1 ai. Trông cậu ta tội nghiệp quá, Bạc Vũ, hay là cậu ra an ủi cậu ta đi?
Bạc Vũ nhìn Hạ Tiếu như thể nhìn đổ thiểu năng:
- Thế sao cậu không ra đi?
- Lỡ cậu ta thẹn quá hóa giận gϊếŧ người diệt khẩu thì sao?
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tử Lẫm đang im lặng hóng hớt nãy giờ. Tử Lẫm rụt rụt đầu, dè dặt lên tiếng:
- Ừm... cái đó, chuyện là em vừa nhớ ra có việc rất quan trọng cần làm. Hai người cứ từ từ nói chuyện, em đi trước.
Nhìn bóng dáng Tử Lẫm xa dần, Hạ Tiếu thở dài:
- Thế là quá đủ cho hôm nay rồi, chúng ta mau về thôi. Hoắc Trì mà phát hiện ra chúng ta đứng đây nhìn trộm cậu ta bị đá thì chúng ta chết chắc.
Không thấy Bạc Vũ trả lời, cô đang định quay đầu lại nói chuyện thì thấy Hoắc Trì hung ác đi về này. Bạc Vũ thì thào:
- Hạ Tiếu, tớ đếm đến 3, chúng ta cùng chạy ra chỗ để xe nhé. 1...2...3. Chạy!
Hạ Tiếu chưa kịp suy nghĩ, bản năng sinh tồn đã trỗi dậy. Cô ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực từ lúc sinh ra đến giờ chạy thẳng về phía đường đua.
Đến lúc an toàn ngồi lên xe, cảm nhận được cơn gió đêm lành lạnh phất qua da thịt, tim Hạ Tiếu vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực. Lúc này đầu óc cô mới hoạt động trở lại:
- Tại sao lúc nãy chúng ta lại phải chạy?
Bạc Vũ trầm mặc. Vấn đề này chí mạng quá, hắn cũng không tìm được câu trả lời.
Lúc đưa Hạ Tiếu về đến nhà thì đã gần 12h. Bạc Vũ lấy điện thoại ra kiểm tra, hắn trầm mặc nhìn 27 cuộc gọi nhỡ và 15 tin nhắn wechat chưa đọc. Hạ Tiếu ngó ngó điện thoại hắn 1 chút, tò mò hỏi:
- Sao thế?
Bạc Vũ cười khổ:
- Hình như tôi gặp rắc rối lớn rồi. Hoắc Trì vừa gọi cho tôi tận 27 cuộc, giờ chắc tôi phải quay trở lại Bar 1019 một chuyến. Bảo bối, cậu đã làm những gì mà người ta gọi cho tôi tận 27 cuộc đòi nợ thế này?
Hạ Tiếu vô tội chớp chớp mắt, đồng cảm vỗ vai Bạc Vũ: "Bảo trọng. Tôi sẽ ở nhà cổ vũ tinh thần cho cậu". Nói xong cô vứt cho cậu ta ánh mắt: "Tự cầu nhiều phúc" rồi mở cửa bước vào nhà.
Bạc Vũ cười cười nhìn bóng dáng Hạ Tiếu biến mất sau cánh cửa, hắn đội mũ vào và lao thẳng vào màn đêm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.