Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 38:




Cô nghe thấy tiếng cười khẽ trong trẻo của cậu ấy, cùng giọng nói dịu dàng:
- Cậu nhẹ như một nhành hoa ấy, không nặng chút nào!
Hạ Tiếu có cảm giác hai má mình đang nóng bừng lên.
Trông dáng người Tống Thần có vẻ gầy, nhưng vai và lưng cậu ấy rất rộng, vừa vững chãi vừa ấm áp. Cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội cùng mùi gỗ tuyết tùng và cỏ hương bài nhàn nhạt trên người cậu. Hạ Tiếu âm thầm hít một hơi thật sâu, thơm quá, chắc cô sẽ bị nghiện mùi hương này mất thôi. Đột nhiên Hạ Tiếu tỉnh táo lại, từ bao giờ cô lại có cái sở thích biếи ŧɦái đi ngửi mùi trên người người khác thế này? 
Hạ Tiếu quyết định sẽ nói gì đó để chuyển dời sự chú ý của mình:
- Nhà cậu ở gần đây à?
Hỏi xong cô cũng tự thấy mình ngốc, nhà người ta mà không ở gần đây thì sao có thể cõng cô về được chứ. Có vẻ Tống Thần không để tâm lắm đến điểm ngớ ngẩn trong câu hỏi của cô, cậu nghiêm túc trả lời:
- Ừm, nhà tớ ở ngay phía trước.
Đây là một khu trung cư cao cấp đắt đỏ của thành phố B, trị an khá tốt, phần đông những người sống ở đây đều là dân văn phòng bận rộn hoặc nghệ sĩ. 
Hạ Tiếu ghé đầu lên vai cậu, hỏi tiếp một câu ngớ ngẩn khác:
- Cậu biết nấu ăn sao?
- Tớ từng tự học nấu ăn khi sang Anh sống với cậu, thực sự thì tớ không thể nào ăn nổi các món ăn hàng ngày của người Anh được. Nhà cậu tớ không phải không có giúp việc người Hoa, nhưng đồ ăn cô ấy nấu, ừm...không hợp khẩu vị của tớ lắm, tớ vẫn thấy tự mình xuống bếp thì đáng tin hơn.
Hạ Tiếu bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ cậu cực kỳ:
- Vậy có còn chuyện gì mà cậu không biết làm không?
Tống Thần cười cười:
- Có chứ, có rất nhiều việc mà tớ không thể nào làm được. Ví dụ như từ nhỏ tớ đã không có khả năng cảm âm, cho nên tớ hát rất tệ, có một lần tớ phải lên sân khấu hát, sau đó tớ đã trở thành trò cười cho cả trường. Từ sau hôm đấy, cô giáo không bao giờ cho tớ vào đội văn nghệ của trường nữa.
Hạ Tiếu khúc khích cười. Hai người cứ trò chuyện câu được câu chăng như vậy, chẳng mấy chốc đã đến nhà Tống Thần.
Nhà của cậu ở trên tầng 25, tầng cao nhất của khu trung cư. Tống Thần thả Hạ Tiếu xuống đất, sau đó cậu nhập mật mã mở cửa. 
Bên trong nhà không thênh thang như cô nghĩ, cả căn nhà lấy màu sáng làm chủ đạo, kiến trúc được thiết kế vô cùng độc đáo, đồ nội thất tối màu, rất trang nhã, đồng điệu và hiện đại. Nói sao nhỉ, căn nhà vừa có tính nghệ thuật lại vừa tối giản, trông khá gọn gàng và ấm áp, hệt như khí chất trên người Tống Thần vậy.
Tống Thần bảo Hạ Tiếu chờ ở cửa một chút, sau đó cậu tìm cho cô một đôi dép đi trong nhà mới tinh, rộng hơn chân cô tầm 2 cỡ. Hạ Tiếu vừa bước vào nhà, Tống Thần đã ấn cô ngồi xuống sô pha, cậu rót cho cô một cốc nước, dặn dò:
- Cậu ngồi đây nghỉ ngơi nhé, nho đã rửa sẵn rồi, cậu có thể ăn luôn, nếu chán quá thì cậu cứ xem ti-vi, đợi tớ khoảng 30 phút là có cơm ăn.
Nhìn Hạ Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, Tống Thần mới yên tâm đi xuống bếp.
Hạ Tiếu nhàm chán ngồi xem ti-vi một lúc, đúng lúc cô định đứng dậy vào giúp Tông Thần thì cảm nhận được cơn đau bụng dữ dội, sau đó là cảm giác quen thuộc nơi hạ thân. Hạ Tiếu sắc mặt trắng bệch vì đau, cô vội vàng gọi Tống Thần:
- Tống Thần, tớ mượn nhà vệ sinh một chút được không?
Giọng Tống Thần từ dưới bếp vọng lên:
- Cậu đi từ phòng khách rẽ phải, sau đó nhìn sang bên trái sẽ thấy cửa nhà vệ sinh.
.
.
.
Hạ Tiếu tuyệt vọng ngồi trong phòng tắm suốt 10 phút, bây giờ cô đang không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Thế quái nào mà cô lại đãng trí đến nỗi quên mất ngày bà dì đến thăm mỗi tháng, giờ thì băng vệ sinh cũng không mang theo, máu vẫn không có dấu hiệu ngừng chảy và đã dây ra khắp quần áo mất rồi. Lần đầu đến nhà người ta, sao lại có thể rơi vào trường hợp xấu hổ như thế này cơ chứ.
Hạ Tiếu thở dài, giờ thì cô chỉ còn cách nhờ Tống Thần mua băng vệ sinh và đồ lót thôi. Cmn, ngại quá đi mất. Dù tư tưởng có thoáng đến đâu thì ai gặp phải trường hợp như cô cũng sẽ bối rối và xấu hổ thôi. Hạ Tiếu tự trấn an mình, sau đó cô lấy dũng khí cực lớn mở hé cánh cửa phòng tắm, ló đầu ra gọi:
- Tống Thần!
Tống Thần vẫn đang nấu ăn ở dưới bếp, cậu trả lời vọng lên:
- Ơi?
- Ừm...chuyện là, tớ đang gặp một chút rắc rối.
- Sao thế?
- Ừm...cậu qua đây đi!
God damn, khó mở lời quá. Kể mà Tống Thần là con gái thì mọi chuyện đã đơn giản biết bao nhiêu.
Có vẻ Tống Thần đã nhận ra sự bối rối trong giọng nói của cô, cậu rửa sạch tay sau đó bước đến chỗ phòng tắm:
- Có chuyện gì vậy?
Hạ Tiếu hít một hơi thật sâu, sau đó nói cực nhanh:
- Tớ đang đến tháng, mà tớ lại không mang theo băng vệ sinh, cậu có thể giúp tớ mua băng vệ sinh và đồ lót được không? Với cả cho tớ mượn một bộ quần áo nhé, tớ hứa sẽ giặt cẩn thận và trả cậu. Tớ cảm ơn!!!
Tống Thần sửng sốt, cậu mất tới mấy giây để tiêu hóa lượng thông tin cực lớn kia. Hai tai Tống Thần hơi đỏ lên, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhìn gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt trông mong của Hạ Tiếu, dịu dàng an ủi:
- Vậy cậu chịu khó đợi tớ một chút nhé, tớ sẽ về ngay.
- Tống Thần, cảm ơn cậu.
- Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.
Hạ Tiếu đợi khoảng 15 phút thì Tống Thần quay lại, cậu gõ nhẹ cửa phòng tắm:
- Hạ Tiếu, tớ để quần áo và đồ cậu cần ở trên kệ trước cửa nhé.
Hạ Tiếu đau bụng đến nỗi mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, cô thều thào:
- Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.