Khoảnh khắc vừa mở đoạn ghi âm Hạ Tiếu gửi cho anh, Tống Thần có cảm giác trái tim như ngừng đập.
[Cậu nghĩ rằng cháu sẽ thực sự yêu đương với con gái của Hạ Thẩm Niên à?...]
Đoạn ghi âm còn chưa phát xong, Tống Thần đã vội vã tắt đi. Không cần nghe hết anh cũng biết nội dung phía sau là gì.
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, tim bắt đầu đập nhanh chưa từng thấy, cảm giác sợ hãi hoảng loạn len lỏi khiến cho tay chân lạnh toát, hai tai như ù đi, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Tống Thần lại mở điện thoại lên, anh im lặng nhìn dòng tin nhắn Hạ Tiếu gửi, cảm giác khủng hoảng lẫn chột dạ lại dâng lên.
Cô nói [Em cần một lời giải thích], nhưng anh có thể giải thích gì bây giờ? Nói với cô đây chỉ là lời trái lương tâm, thực ra anh rất yêu cô, anh buộc phải giả vờ nói vậy để bảo vệ cô? Ai mà tin nổi chứ...
Tống Thần mệt mỏi gục đầu xuống, hai tay đan vào nhau đỡ lấy trán, cả người như thể bị rút hết sức lực. Dụ Ngôn lúc nào cũng có cách đi trước anh một bước, khiến anh hoàn toàn không kịp trở tay.
Khoan đã... Dụ Ngôn đang cố tình cảnh cáo anh ư? Trong mắt Tống Thần hiện lên tia kinh hoảng, cho nên, Dụ Ngôn đã đoán ra được suy tính của anh, cũng biết trước anh định làm gì?
Đây đúng là một nước cờ hay, chặn hết mọi tính toán và đường lui của anh, cũng cắt đứt hết mọi khả năng giữa anh và Hạ Tiếu.
Xem ra, từ đầu đến cuối, anh chỉ là một con cờ, hoàn toàn bị người ta nắm trong tay.
Tống Thần lặng lẽ nhìn vào khung chat, vừa soạn tin rồi lại xóa, giằng co một lúc lâu, cuối cùng anh chỉ gửi cho cô một câu đơn giản.
Hạ Tiếu nhắn lại rất nhanh.
[Cho nên với anh, em chỉ là một trò đùa thôi sao? Anh chơi chán liền muốn bỏ?]
[Em nghĩ thế nào chính là thế đó]
[Anh là đồ khốn nạn]
[Anh xin lỗi]
[Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa]
Gửi đi tin nhắn cuối cùng, không muốn đợi anh hồi âm, Hạ Tiếu quyết đoán chặn hết mọi phương thức liên lạc, những thứ liên quan đến Tống Thần đều xóa sạch.
***
Ba ngày sau Hạ Tiếu mới biết tin Tống Thần về Anh, từ miệng của Lý Đình.
Cô không nhớ nổi sau đó mọi chuyện như thế nào, cô không biết làm cách nào mình có thể quay trở về lớp, bình tĩnh học nốt 3 tiết cuối, chào tạm biệt mọi người, tỏ ra hoàn toàn bình thường đến nỗi Tiêu Vi và Tiểu Nghiên cũng không mảy may nghi ngờ.
Vừa về đến nhà, Hạ Tiếu ngay lập tức lao lên phòng, cô lấy điện thoại ra mở chặn số Tống Thần, điên cuồng gọi cho anh nhưng không ai nghe máy.
Hạ Tiếu thẫn thờ để điện thoại tự trượt khỏi tay rơi xuống sàn, cả người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Cô co chân lại, hai tay vươn ra vòng lấy đầu gối, trong lòng vừa hụt hẫng vừa trống rỗng, như thể cô vừa mới bị người ta bỏ rơi.
Đột nhiên cô cảm thấy buồn cười đến cực điểm, rõ ràng khi còn ở bên nhau hai người từng thân mật như vậy, tưởng chừng như không có người kia liền không thể sống nổi, thế mà cuối cùng lại đi đến bước đường này. Đến mức anh rời đi lúc nào cô còn không biết, phải nghe tin tức của anh từ một người chẳng hề liên quan.
Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.
Trái tim Hạ Tiếu hẫng mất một nhịp. Là vì cô nói vậy nên anh mới âm thầm rời đi mà không nói với cô một tiếng nào sao? Hay anh đã có kế hoạch về Anh từ trước đấy?
Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, im lặng cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi tràn khỏi bờ mi.
Lần cuối cùng.
Đây là lần cuối cùng cô cho phép mình khóc vì một người con trai.
Hạ Tiếu xin nghỉ hai hôm, sau đó quay trở lại trường học như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người cảm thấy dạo này Hạ Tiếu có vẻ trầm lặng ít nói hơn, chỉ có Tiêu Vi và Tiểu Nghiên biết Hạ Tiếu đang cực kỳ không ổn, nhưng các cô ấy không dám nói gì, cũng không dám biểu hiện ra, chỉ âm thầm ở cạnh cô, sợ cô nghĩ quẩn.
Hạ Tiếu vừa thấy buồn cười vừa thấy cảm động, cô đâu phải người nhạy cảm yếu đuối đến mức chỉ vì chuyện thất tình cỏn con mà làm chuyện dại dột cơ chứ. Nhưng mà dù cô có giải thích khô cả cổ cho Tiêu Vi và Tiểu Nghiên nghe thì hai cô ấy đều thống nhất nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông thấu hiểu và tìm cách an ủi cô. Mặc dù rất bất lực nhưng Hạ Tiếu phải thừa nhận có hai cô ấy ở bên, cô cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Hạ Tiếu vẫn giấu ba mẹ đi gặp bác sĩ tâm lý đều đặn hàng tuần, mặc dù mỗi khi nhớ đến anh cô đều đau đến không thở nổi, nhưng cô có cảm giác mọi chuyện đang dần tốt lên. Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Ít nhất cô vẫn tin là như thế, cho đến khi có giấy triệu tập từ tòa án gửi đến nhà cô.
------------------
Ưattpad_arthan
Chương này hơi ngắn xíu nên bonus cho các cậu nèeee
"Tôi không tin vào tình yêu, cũng chưa bao giờ mơ mộng về một mối quan hệ lãng mạn. Tôi từng quen rất nhiều người, tôi không biết mình có thích người ta thật hay không, thích bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi không ghét cảm giác khi ở bên các cô ấy. Nhạt nhẽo nhưng vui vẻ. Đấy là hình dáng về tình yêu mà tôi cảm nhận được."
"Sau này, đã trải qua nhiều chuyện, tôi vẫn luôn tin rằng, trên đời này làm gì có thứ hoàn hảo, nói gì đến việc gặp được người hoàn hảo với bản thân mình ngay từ đầu. Chỉ có hai người gặp nhau, cảm thấy tốt về nhau, và nỗ lực cùng nhau đi lâu hơn."
"Bởi vậy, có lẽ hiện tại tôi không thể hiểu được tình cảm mãnh liệt của em, cũng chưa thể yêu em như cách em muốn, nhưng tôi biết tôi thích em, và tôi thực lòng muốn ở bên em, hơn nữa, con của chúng ta cần em."
Bạc Vũ đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, sự nghiêm túc vừa nãy cũng bị thay thế bởi dáng vẻ phong lưu quyến rũ thường ngày.
"Tôi cao 1m87, thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, có nhà, có xe, tài sản ròng không dưới 10 triệu. Cha mẹ tôi rất thoáng, trên tôi còn có một người anh trai, nếu em làm vợ tôi sẽ không phải lo đến áp lực nhà chồng. Tôi có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vừa biết kiếm tiền lại còn biết chăm con, hơn nữa gả cho tôi còn được khuyến mãi thêm bé con 4 tuổi là con ruột của em, rốt cuộc em còn gì phải cân nhắc nữa đây?"
----------------------
Kịch bản này có vẻ hơi kinh điển, có nhiều bộ nội dung thế này rồi nên chắc tớ không viết riêng thành một quyển đâu, nhưng có lẽ sẽ có ngoại truyện tầm 10 chương cho Bạc Vũ đó!