Bán Yêu Tư Đằng

Chương 7: Ngoại truyện




Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập

Sau ba lần bốn lượt nhận được điện thoại than phiền của Lâm Quyên, Khổng Thanh Hoa cũng suy nghĩ lại. Bà cảm thấy có lẽ bởi trước đây mình mất con gái, lại rất thích Tây Tây nên đã quá yêu chiều con bé. Trẻ con giống một cái cây non, phải uốn nắn từ rất sớm, một khi phát triển lệch lạc thì hối hận cũng chẳng kịp. Bài học trước kia còn chưa đủ đau đớn hay sao?
Bà bắt đầu dần dần nghiêm khắc. Những câu cương quyết như "Không", "Không được", "Không thể" được sử dụng với tần số càng ngày càng cao. Nhưng cũng gặp phải phản kháng càng lúc càng lớn từ Tây Trúc. 
Tây Trúc không giống với đứa trẻ bình thường khác, tính nết cực kỳ ương bướng. Lúc thuận theo con bé thì mọi thứ đều ổn, một khi không vừa ý thì lập tức sưng sỉa cáu gắt, đã hai lần quăng đũa bỏ đi thẳng về phòng. Kể chuyện với bạn bè, mọi người đều góp ý bà nên dùng biện pháp mạnh một lần.
"Con bé này không được rồi! Mới bé tí đã như vậy lớn lên chẳng phải lật trời sao. Chị phải nghiêm khắc với con bé cho nó biết sợ."
"Mới ba tuổi đầu mà như bà cụ non. Không phải tôi nói chị chứ, chị chiều chuộng con trẻ quá! Ví dụ là Tây Trúc trước kia ấy, chị chớ trách tôi chạm vào nỗi đau của chị! Nó suốt ngày tụ tập với đám lưu manh, chị từng quản thúc nó không? Chỉ biết nhẹ nhàng khuyên bảo, cuối cùng thế nào? Đợi đến xảy ra chuyện rồi mới biết đau."
Tất nhiên, nói đi nói lại, chưa đến mức vô cùng bất đắc dĩ thì Không Tĩnh Hoa vẫn không muốn đi tới bước kia.
Bữa cơm tối, bà thử chuyện trò với Tây Trúc.
"Tây Tây à, con biết vì sao mẹ đặt tên con là Tây Trúc không? Người Trung Quốc chúng ta thích rất trúc. Mai, lan, trúc, cúc được gọi là "tứ quân tử", đều đại diện cho phẩm chất cao đẹp. Mẹ mong Tây Tây giống như cây trúc kia, khiêm tốn, lễ phép, vô tư, ngay thẳng, làm một người có ích..."
Ôi giời ơi, có còn cho người ta ăn cơm không? Bà nhận nuôi một cô con gái bốn tuổi, một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết. Bà tin chắc con bé có thể hiểu được cái gì gọi là khiêm tốn, lễ phép, trong sáng, ngay thẳng sao? Còn nữa, tôi với bà ai có hiểu biết về cây cối nhiều hơn? Cái cây đó vừa cao nhòng vừa thẳng băng thì cũng thôi đi, đó hoàn toàn là thuộc tính tự nhiên. Vậy mà con người cứ cố tô điểm thêm cho nó những cái mác phẩm chất này nọ lọ chai, có nghĩ nó cũng thấy uất ức lắm không?
Tây Trúc buông đũa xuống: "No rồi!"
Khổng Thanh Hoa dường như không nghe thấy:"Tây Tây, ăn hết cơm trong bát đi! Còn nữa, cầm đũa, đặt đũa nhẹ nhàng thôi! Đừng phát ra tiếng!"
Tây Trúc không vui chút nào! Đẩy phăng bàn ra, cô bé dịch ghế định nhảy xuống. Song, hành động của Khổng Thanh Hoa còn nhanh hơn, bà kéo ghế lại. Chân ghế cọ trên sàn vang lên âm thanh chói tai.
"Tây Tây, hôm nay phải ăn hết cơm!"
Tây Trúc ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm bát cơm, không hề động đậy.
Với số tuổi hiện nay của cô, chỉ cần nói ra vai ba câu khác thường với độ tuổi sẽ có thể dọa sợ được Khổng Thanh Hoa hoặc Lâm Quyên. Nhưng cô không làm vậy. Cô luôn cố gắng khống chế mọi mặt đều nằm trong phạm vi "trẻ con tùy hứng". Hơn nữa, tuy rằng những người này đáng chán thật nhưng chung quy vẫn là có ý tốt.
Thế nhưng việc này không có nghĩa cô phải ngoan ngoãn làm một đứa trẻ ba tuổi. Dù sao ẩn giấu trong cơ thể này là bán yêu Tư Đằng từng khiến cả đạo môn biến sắc và mọi yêu quái nghiến răng nghiến lợi.
Tốt lắm, con bất động chứ gì, địch bất động thì ta động! Khổng Thanh Hoa cầm thìa xúc đầy rau với cơm đưa đến bên miệng con bé:"Tây Tây, há miệng nào!"
Tây Trúc không hé răng, cũng chẳng nhúc nhích, trong ánh mặt tràn ngập vẻ chống cự. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Khổng Thanh Hoa bộc phát cơn thịnh nộ, tức tối giơ tay bóp cằm Tây Trúc:"Tây Tây, há miệng!"
Tây Trúc bị xiết đau, nổi tính ngang bướng, ra sức lắc đầu, túm lấy cánh tay Khổng Thanh Hoa. Bà thầm bảo dù sao đã làm dữ rồi, cứ phải oai nghiêm cho con bé sợ đã, nên vẫn ép thìa cơm vào miệng Tây Trúc: "Tây Tây, hôm nay con phải ăn hết cơm!"
Giữa lúc giằng co chẳng ai chịu ai, Tây Trúc đột ngột ngẩng đầu, cắn mạnh lên tay Khổng Thanh Hoa. Bà đau đến nỗi toàn thân run rẩy, không hề nghĩ ngợi đã giơ tay tát con bé.
Khổng Thanh Hoa khá mạnh tay, người lẫn ghế của Tây Trúc đều ngã chỏng chơ. Lúc rơi xuống còn vang lên tiếng động rất lớn khiến lòng bà hoảng hốt chùng xuống. Bà trợn to mắt nhìn Tây Trúc nằm ngã trên sàn. Trong chớp mắt, bà luống cuống đến độ đầu óc tắt tịt, không hề lập tức tiến lên đỡ con bé. Chỉ có một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong tâm trí: Tây Tây sẽ không...ngã chết chứ?
May thay, Tây Tây đã bò dậy. Nửa bên má sưng vù, trán u lên một cục, mũi chảy máu. Nước mắt Khổng Thanh Hoa tuôn trào, lúng túng gọi:"Tây Tây..."
Sao khi nãy mình lại làm vậy, chẳng qua chỉ không ăn cơm thôi mà. Không ăn thì thôi, sao mình lại có thể nỡ lòng ra tay đánh con gái chứ?
Khổng Thanh Hoa hối hận đến tím ruột. Bà rút khăn giấy trên bàn ăn muốn lau máu mũi cho Tây Trúc. Nhưng con bé không cần, hất phăng tay bà ra rồi đi vào phòng vệ sinh. Khổng Thanh Hoa đứng đó sững sờ, lắng nghe tiếng nước rào rào bên trong. Lát sau, Tây Tây rửa mặt xong đi ra, coi bà giống như không tồn tại, đi một mạch về phòng. Tiếng sập cửa mạnh đến mức khiến bà thoáng rùng mình.
Trên bàn, chén bát lộn xộn. Chẳng còn bụng dạ thu dọn, Khổng Thanh Hoa đờ đẫn ngồi trên sô pha, buồn bã khóc lóc một hồi. Dù sao không phải đích thân mình sinh ra, dùng biện pháp nhẹ không được, mà nặng cũng không xong, đánh không được mắng không thể. Tây Trúc vốn không phải con ruột của bà, đã nhiều năm trôi qua, nhưng ngay cả tiếng "mẹ", con bé cũng chưa từng gọi lấy một lần. Xảy ra chuyện này, giữa hai người sẽ càng khó sống chung hơn.
Trước khi đi ngủ, Khổng Thanh Hoa vào phòng xem Tây Trúc. Con bé cuộn mình trong chăn, nằm quay mặt vào tường. Chắc là biết bà đi vào nên không thèm quay lại. Khổng Thanh Hoa đứng cạnh giường, dịu dàng nói rất nhiều câu như là mẹ sai rồi, Tây Tây đừng tức giận nữa…
Có điều Tây Tây không dễ dỗ, bất kể bà nói thế nào, còn bé vẫn trơ như gỗ đá. Thôi vậy! Trẻ con đang giận dỗi, nói gì cũng vô ích. Khổng Thanh Hoa định giơ tay vuốt tóc con bé, nhưng đến lúc gần chạm vào lại ngần ngừ rụt tay về:"Vậy Tây Tây ngủ đi nhé! Mai mẹ lại đến gọi con dậy."
Bà tắt đèn, khẽ khàng khép cửa rồi về phòng. Tây Trúc vẫn mở mắt thao láo, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, cho tới khi tất cả tiếng vang đều trở về yên tĩnh.
Đêm khuya, Tây Trúc rời giường, giở ba lô nhỏ của mình ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
***
Tần Phóng đi tới núi Phượng Hoàng một chuyến.
Sự việc trôi qua đã khá lâu, vụ án không có khả năng để lại manh mối nào nữa. Vậy nhưng anh vẫn nấn ná hồi lâu: Hồi đó anh ra tay tương đối nặng, mặc dù không khiến đối phương mất mạng ngay lập tức, nhưng tuyệt đối cũng phải tàn phế. Có điều Dịch Như bảo, ba tên kia chết do tai nạn. Trước khi chết đều chạy nhảy được, thân thể khỏe như vâm.
Quái lạ, ai là kẻ thứ tư bí ẩn kia? Và ai đã cứu hắn đi nhỉ?
Tần Phóng tới gần đầu dốc rồi ngồi xuống. Vị trí này có thể thấy được thành phố đèn đuốc sáng rỡ nơi xa. Ánh đèn muôn màu, trải khắp muôn phương chia thành phố thành vô số hình thù nho nhỏ kỳ lạ, nhưng vẫn bị bóng tối rộng lớn bên ngoài vây kín.
Loài người luôn cho rằng chính mình đã tạo nên ánh sáng văn minh, có thể hô mưa gọi gió trên thế gian này. Nhưng nếu ta đứng ở nơi cao hơn, cao hơn nữa sẽ nhận ra rằng thế giới này bao la lắm. Ngoài nơi con người sinh sống vẫn tồn tại quá nhiều những điều mông lung không thể giải thích.
Tần Phóng cúi đầu châm một điếu thuốc. Gió nơi đầu dốc rất lớn, thổi đốm lửa xiêu vẹo. Chính giây phút này, anh chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc.
Giả dụ không có người cứu tên hung thủ đó, và hắn tự đi thì sao? Người bình thường bị vết thương trí mạng sẽ nghiêng ngã lảo đảo. Nhưng nếu hung thủ không phải người bình thường thì sao?
Hồi trước, Tư Đằng bị Bạch Anh tấn công, máu ở cổ họng phun ra như suối, chẳng phải vẫn gắng gượng chống đỡ lê về đến núi Thanh Thành ư? Trừ phi kẻ đó là...yêu quái.
Máu huyết toàn thân Tần Phóng xông cả lên đỉnh đầu. Bàn tay cầm điếu thuốc khẽ run, trong tâm trí bỗng hiện ra rất nhiều chứng cứ trước đây đã xem nhẹ.
Kẻ đó có một sức mạnh kỳ dị hơn hẳn người bình thường, và gần như ngang ngửa với anh...
Sau khi bị thương nặng đã biến mất một cách thần bí, không để lại dấu vết.
Lúc hai bên đánh nhau, anh chạm phải cánh tay hắn, cứng cáp khác thường, không hề cảm nhận được bắp thịt
Vẻ mặt Tần Phóng đông cứng. Anh chống một tay xuống đất, vững vàng nhảy xuống mặt đường bên dưới mấy mét, rồi đi về phía chiếc xe ẩn trong bóng đêm. Anh và Dịch Như đều đặt mục tiêu bởi ba tên côn đồ kia. Nên không biết đằng sau còn có kẻ khác hay không? Trong lúc vô tình có phải Dịch Như đã đắc tội với ai khác không?
Anh gọi điện thoại cho Dịch Như, nhất thời không thể nói rõ nên chỉ dặn cô ấy ở khách sạn chờ, mình sẽ quay lại ngay. Dịch Như có vẻ hơi giật mình, ấp úng bảo cô ấy hiện giờ không ở trong khách sạn.
Tần Phóng hơi lấy làm lạ:"Cô đang ở đâu?"
"Tôi về nhà...thăm mẹ tôi một lát."
***
Tần Phóng ít nhiều hiểu được Dịch Như. Cái mà cô gọi là "thăm mẹ tôi một lát", không hề là đích thân đến cửa ghé thăm, mẹ con ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Cô ấy chỉ dám trốn đằng xa, lén lút nhìn ngó. Hệt lần trước ở cửa nhà trẻ, Khổng Tinh Hoa tình cờ ngoảnh đầu lại, cô ấy liền sợ hãi rụt người lại như chim sợ cung nỏ.
Tần Phóng xem đồng hồ, đã hai giờ khuya rồi.
Cái cô này cũng ngốc thật! Giờ này Khổng Tinh Hoa đã đi ngủ từ lâu, còn đến đó làm gì nữa chứ? Ngẩng đầu lên sám hối với ô cửa sổ tối om om, rồi rơi lệ thầm xin lỗi à?
Tần Phóng thoáng đau lòng, lại cảm thấy bất lực:"Vậy cô cứ đứng đấy chờ tôi, tôi đến đón cô." Ngập ngừng rồi bổ sung, "Đêm khuya lạnh, tìm một chỗ tránh gió đi đã!"
Lòng Dịch Như chợt ấm áp. Nỗi đau buồn vì những nhớ thương và áy áy đối với mẹ cũng trở nên không còn quặn thắt. Cô khẽ giậm hai chân lạnh cóng, thoáng đưa mắt nhìn quanh:"Đầu phố có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Tôi vào đó đợi anh!"
***
Nửa tiếng sau, xe Tần Phóng rẽ vào con phố chính gần khu chung cư của Khổng Tinh Hoa. Nhìn từ xa, hộp đèn quảng cáo sắc xanh vàng của cửa hàng tiện lợi 24 giờ nổi bần bật trong đêm. Vào giấc rạng sáng thế này nên đường phố vắng tanh, những ngọn đèn đường cao cao chẳng khác gì từng con mắt màu vàng cam mở to, im lìm nhìn sang phía đối diện con phố.
Trên vỉa hè dành cho người đi bổ, một cô bé đeo chiếc ba lô đang cúi đầu chậm rãi đi tới, dáng vóc nhỏ bé chừng 3-4 tuổi. Xe anh chạy với tốc độ khá nhanh, chỉ phút chốc đã vượt qua bỏ cô bé.
Tim Tần Phóng giật thót, đột ngột giẫm phanh.
Anh đăm đăm nhìn bóng dáng cô bé qua kính chiếu hậu. Ban đầu, lúc cô bé đi qua, do trong lòng đầy tâm sự nên anh không rảnh bận tâm đến việc khác, không kịp nhận ra gì, mãi đến giờ anh mới đột nhiên phát hiện...
Quái lạ, vô cùng quái lạ!
Gần ba giờ sáng, trên phố không một bóng người, một cô nhóc ba, bốn tuổi lại dám đơn thân độc mã bước đi. Nếu lớn hơn chút nữa, chừng mười, mười hai tuổi, anh sẽ không có hứng thú quan tâm, nhưng cô bé vẫn còn quá nhỏ.
Tần Phóng quay xe lại, từ từ tấp vào lề, đến gần cô nhóc. Cách tấm kính màu trà, Tần Phóng trông thấy cô bé rõ ràng đã nhận được có xe lạ tấp vào, tức khắc lùi lại hai bước với vẻ mặt thận trọng.
Giỏi lắm, cũng biết là nguy hiểm, cũng biết trên thế giới này có người xấu cơ đấy. Thế sao cô nhóc lại đi một mình trên phố vào đêm hôm khuya khoắt? Bố mẹ cô nhóc đâu?
Hay đây là trò bịp bợm mới nhất để ăn vạ và tống tiền người dân lương thiện của bọn xấu?
Tần Phóng không vội bước xuống. Sau khi dừng xe, đầu tiên anh quan sát xung quanh một vòng. Gió thổi lay cành lá nghe xào xạc; dưới ánh đèn đường màu vàng, chiếc bóng của cô nhóc được in nghiêng kéo dài.
***
Rõ là bực mình, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải tên biến thái. Trên TV hay chiếu, vào đêm khuya vắng vẻ, cô gái lẻ loi đi trên đường, bị một chiếc xe mười sáu chỗ lén lút bám theo…
Hừ, có cho bà bỏ nhà đi không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.