Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 23: liếm kem





Edit: Yuzu
 
Đóng cửa xong, Lâm Kiến Thâm âm trầm xoay người đã nhìn thấy Hạ Ngữ Băng ngồi chồm hổm dưới đất, đang nhặt cành lá hoa tiêu rơi đầy đất.
 
Trong không khí tràn ngập vị cay tươi rói, Lâm Kiếm Thâm hít một hơi thật sâu, sải bước đi tới bật đèn, cùng cô nhặt hoa tiêu lên.
 
Ánh sáng màu vàng ấm áp trút xuống, xa xa truyền tới tiếng ào ào của mấy con vịt đang nghịch nước, trong lúc lơ đãng hai người đụng vào nhau, lại tách ra rất nhanh.
 
Dừng một chút, Lâm Kiến Thâm mới tiếp tục động tác trong tay, thấp giọng hỏi: "Bọn họ không làm khó em chứ?"
 
Hạ Ngữ Băng vô thức chà đầu ngón tay, chậm rãi a một tiếng, mới hé miệng cười cười: "Em không sao! Cũng may mà anh về đúng lúc." Nói xong, lại bĩu môi: "Thiếu chút nữa bị bọn họ làm phiền chết."
 
Lâm Kiến Thâm nhớ lại ánh mắt bám dính của Vương Uy lúc nhìn Hạ Ngữ Băng, tâm trí anh bỗng dâng lên một nỗi bực tức, hận không thể đấm mấy phát lên gương mặt đầy mỡ của Vương Uy. Đôi mắt anh tối đi, nói: "Bọn họ tâm thuật bất chính, nhất là Vương Uy, sau này em cách xa bọn họ một chút. Nếu như tôi không có ở nhà, không nên tùy tiện mở cửa cho người khác."
 
"Em biết rồi, hôm nay là ngoài ý muốn." Hạ Ngữ Băng giải thích: "Em tưởng anh không mang chìa khóa mới chạy ra mở cửa, không ngờ..."
 
"Tôi không có khả năng không nhớ mang theo chìa khóa." Nhặt hết hoa tiêu, Lâm Kiến Thâm đặt giỏ trúc ngoài hành lang, sửa sang xong mới đẩy cửa vào, hỏi Hạ Ngữ Băng: "Em có đồng ý với bọn họ cái gì... ừm."

 
Nói được một nửa, chỉ thấy Hạ Ngữ Băng nhét cái gì đó vào trong miệng mình, chặn nửa câu nói còn lại.
 
Vật kia như là dưa hấu, lại không quá giống, vừa vào miệng đã lạnh buốt, vị sữa trộn lẫn với hương dưa hấu thơm ngát, mềm mềm trơn trơn, Lâm Kiến Thâm cầm lấy rồi rút kem ra khỏi miệng, anh nhìn một lát mới nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Đây là cái gì?"
 
Hạ Ngữ Băng cảm thấy kích động, nghĩ thầm: Má ơi! Lẽ nào đây là cái nghiêng đầu chết người trong truyền thuyết?
 
Lòng cô nhảy loạn, dễ thương không chịu được, mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn: "Kem vị dưa hấu, em tự làm... Ai nha anh, anh mau liếm đi, kem sắp chảy hết rồi!"
 
Dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Hạ Ngữ Băng, Lâm Kiến Thâm rất cẩn thận lè lưỡi, thăm dò liếm nước kem đang chảy ra, nghĩ mùi vị không tệ, lại liếm liếm... Sau đó hình như là bị lạnh, đầu lưỡi hồng hồng rụt lại, dùng đôi môi nhợt nhạt tỉ mỉ thưởng thức.
 
Hạ Ngữ Băng theo dõi anh, đầu choáng váng não căng lên nghĩ: dáng vẻ liếm kem của Lâm Kiến Thâm sao lại sắc đến thế? Là mình không thuần khiết sao!
 
Hạ Ngữ Băng không dám nói trong não mình chợt hiện một bức tranh 18+ trong vòng ba giây, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Anh từ từ ăn, em đi nấu ăn."
 
Lâm Kiến Thâm gật đầu, ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách nghiêm túc ăn kem, lệ khí ở đáy mắt hóa thành thích ý, như là một con thú hoang được thu phục thành công, nhu thuận thu hồi nanh vuốt.
 
Mèo già cũng trông mà thèm, nhảy lên bàn trà không ngừng meo meo với Lâm Kiến Thâm, liếm liếm cái mũi màu đen.
 
"Đây là của ta." Lâm Kiến Thâm quơ quơ cây kem với mèo, trầm giọng nói: "Lúc ta không ở nhà ngươi không bảo vệ tốt cho cô ấy, cho nên không để cho ngươi ăn."
 
Mèo già vô cùng không phục, giơ cái chân bị thương đang băng nẹp lên cho anh xem, meo meo một tiếng, cố gắng tranh thủ đồng tình.
 
Lâm Kiến Thâm không hề lung lay: "Bị thương không phải lý do để ngươi lười biếng."
 
Mèo già lại meo meo một tiếng, giơ móng mèo lên, làm ra một cái động tác cong người.
 
Lâm Kiến Thâm nuốt ngụm kem cuối cùng vào, lúc này mới từ từ nói: "Đối phó người xấu, cào một cái là không đủ."
 
Mèo già trơ mắt nhìn anh ăn kem xong, tức giận đến mức chòm râu dựng ngược lên, gào khóc kêu loạn. Lâm Kiến Thâm bị nó làm bực bội, thẳng tay xách gáy nó lên, cảnh cáo: "Nói ta ngược đãi mèo? Có tin bây giờ ta ăn ngươi luôn không."
 
Hạ Ngữ Băng bưng thịt băm xào đậu đũa muối chua và trứng muối đi ra, thấp thoáng thấy con mèo già một lúc thì giơ chân, một hồi thì múa vuốt về phía Lâm Kiến Thâm, giống như bị yêu tinh nhập vào người, cuối cùng còn thấy Lâm Kiến Thâm trò chuyện với con mèo yêu tinh này...
 
Hạ Ngữ Băng lặng lẽ quan sát một hồi, cảm giác mình gặp quỷ.
 
Khoảng thời gian sau khi ăn cơm xong là yên tĩnh nhất, vạn vật trên thế gian dường như đều im lặng trong đêm. Hạ Ngữ Băng nằm trên ghế sa lông chơi trò chơi, Lâm Kiến Thâm ở bên cạnh xem tin tức, mà mèo già thì ngồi xổm bên bệ cửa như thường lệ, ngây người nhìn bóng đêm thâm trầm và bóng núi ở bên ngoài.
 
Dùng câu nói của Lâm Kiến Thâm, nó đây là đang suy nghĩ làm sao hủy diệt thế giới.
 
Năm tháng tĩnh lặng, thời gian trôi qua. Hạ Ngữ Băng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Lâm Kiến Thâm: "Anh xem chúng ta như vậy, có giống như là một nhà ba người không ?"
 
Mèo già ngây người bên cửa sổ ngáp một cái thật dài, meo meo một tiếng.
 
Lâm Kiến Thâm nhìn lướt qua mèo già, rồi liếc nhìn Hạ Ngữ Băng, nghiêm túc nói: "Một nhà ba người? Ông, con trai và cháu gái sao?"
 
Kết quả thu được là ánh mắt giận dữ như dao của Hạ Ngữ Băng: "Anh nói là tổ tôn ba đời! Anh, anh xem anh có thể có một chút tế bào lãng mạn được hay không hả?"
 
Hai con yêu quái và một người ở chung một nhà, vẫn duy trì sự cân bằng vi diệu, chính vào lúc này, điện thoại vang lên tiếng thông báo của WeChat, Hạ Ngữ Băng cầm lên nhìn, lại là Phí Lãng.
 
Phí Lãng không thích đánh chữ, cho nên thường là trực tiếp gửi đoạn thoại. Tốc độ gõ chữ của anh ta rất chậm, thỉnh thoảng  gõ cũng sai chính tả rất nhiều, Hạ Ngữ Băng đoán anh ta không đi học được mấy năm.
 
Mở đoạn thoại ra nghe, giọng nói khàn khàn của Phí Lãng trong điện thoại có vẻ đặc biệt trầm thấp: "Này, cô có học vẽ không?" Tiếp theo, lại gửi tới một cái khác: "Tôi mới vừa nhìn trên trang của cô, vẽ rất khá."
 
Hạ Ngữ Băng còn chưa trả lời, ánh mắt của Lâm Kiến Thâm đã trầm xuống, cũng không xem tin tức nữa, quay đầu hỏi: "Em vẫn luôn liên hệ với tên kia sao?"
 
Tên kia chính là cách Lâm Kiến Thâm gọi Phí Lãng. Hạ Ngữ Băng biết quan hệ giữa anh và Phí Lãng không tốt lắm, liền cười nói: "Anh đừng lo lắng mà, em thường nhờ anh ta xem xét tình trạng vết thương của Sơ Hạ."
 
Trong khi nói chuyện cô gõ nhanh câu trả lời gửi qua:【Từ nhỏ tôi đã học mỹ thuật, hiện tại chuyên về mảng thiết kế. Ngoài ra, tôi có tên, không phải là Này.】
 
Phí Lãng trả lời rất nhanh, giọng nói nhu hòa không ít: "Vậy thì thật là tốt, nếu cô có thời gian, mỗi tuần có thể dành ra hai ngày dạy em trai của tôi không? Nó rất thích vẽ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tìm thầy học."
 
Phí Lãng kiêu ngạo lại ương ngạnh, thô tục không rời miệng, đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ Băng thấy anh ta nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy, không khỏi cảm thấy vô cùng lạ lùng, trả lời:【Anh đang cầu xin tôi sao? [ cười xấu xa ]】
 
Trong giọng nói tựa hồ có lẫn tiếng bật lửa, Phí Lãng thở ra một hơi, một lát sau mới không được tự nhiên địa nói: "Tôi có thể trả thù lao, cô ra giá đi."
 
Nói xong, anh ta gửi liên tiếp hơn mười hình ảnh qua, đều là do em trai anh ta vẽ, có phác hoạ, có màu nước.
 
Ảnh chụp dưới ánh đèn không được rõ lắm, loáng thoáng có thể nhìn ra giấy vẽ không được tốt lắm, thuốc màu không nguyên chất, tỉ lệ cấu trúc chưa đúng chuẩn, nhưng ngòi bút chăm chú tỉ mỉ, nhìn ra được người vẽ ra những thứ này thật sự rất yêu thích hội họa.

 
【 Xử lý độ sáng không tệ, cảm nhận màu sắc rất tốt, nhưng có một số chi tiết thiếu chuyên nghiệp... Là tự học sao? Bao lớn? )
 
"Năm nay nó mười bảy tuổi, tự học ba, bốn năm."
 
【Vậy cậu ấy rất có thiên phú, tôi khuyên anh vẫn nên tìm cho cậu ấy một giáo viên chuyên nghiệp, tôi còn chưa tốt nghiệp, bình thường hay vẽ tranh châm biếm, thằng bé có thể phát triển theo hướng chuyên ngành mỹ thuật.】
 
Bên kia im lặng một hồi, Phí Lãng mới gửi đoạn thoại đến: "Trên thị trấn không có giáo viên chuyên nghiệp, không ai có thể dạy nó. Hơn nữa nó nhìn tranh vẽ của cô thì rất thích, rất là thích, cô... Cô cứ nói thẳng đi, bao nhiêu tiền mới dạy nó?"
 
【Toàn là tiền với tiền, tôi không thiếu tiền, chỉ cần anh không sợ tôi dạy sai cho học trò, chiều  thứ tư, thứ sáu mỗi tuần để cậu ấy tới thôn Linh Khê tìm tôi, miễn phí. 】Dừng một chút, cô lại bổ sung: 【Được rồi, anh mở trò chuyện bằng giọng nói, để cậu ấy nói chuyện với tôi trước.】 
 
"Nó không tiện nói chuyện."
 
【Tại sao?】
 
Tin nhắn gửi đi, bên kia im lặng rất lâu.
 
Hạ Ngữ Băng thấy trong khung trò chuyện luôn hiện "Đang soạn tin...", nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Phí Lãng trả lời.
 
Không phải bỏ đi rồi chứ?
 
Hạ Ngữ Băng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại tiếp tục chơi trò chơi. Lâm Kiến Thâm ở bên cạnh nhắc nhở cô: "Tên kia không phải là người thường, em phải cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện tôi cũng mặc kệ em."
 
Hạ Ngữ Băng đã sớm miễn dịch với cái miệng cứng mà lòng mềm của anh, nếu thật sự gặp chuyện không may, anh sẽ không bỏ mặc cô. Nghĩ vậy, Hạ Ngữ Băng ngước đôi mắt sáng rỡ lên, cười hì hì: "Có anh ở đây, em sợ cái gì? Hơn nữa, anh là anh của em, anh mặc kệ em thì ai quản em?"
 
Tâm trạng của Lâm Kiến Thâm tốt lên một chút, hừ một tiếng, giơ điều khiển từ xa lên đổi kênh.
 
Vừa lúc này, chuông tin nhắn của Phí Lãng truyền đến, có lẽ là có em trai ở bên cạnh không tiện nói chuyện, anh ta cố ý đánh chữ: 【Em tôi bị tổn thương dây thanh âm, là người câm.】



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.