Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 22: lệnh đuổi khách





Edit: Yuzu
 
Làm sao mà Ngô Bằng Phi lại đi chung với loại người cặn bã như Vương Uy này? Bọn họ tới đây làm gì?
 
Trong lòng Hạ Ngữ Băng đầy nghi hoặc, cảnh giác đứng ở cửa, không cho bọn họ đi vào. Bây giờ Lâm Kiến Thâm không có ở nhà, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
 
"Thì ra mọi người quen nhau à, vậy thì dễ nói rồi!" Ngô Bằng Phi ra vẻ tự nhiên, nghiêng người muốn chen vào nhà, nói với Hạ Ngữ Băng: "Cháu gái, không mời chúng ta vào nhà uống chén trà sao? Cậu và Vương công tử có vụ buôn bán lớn muốn nói với con đây!"
 
"Cậu họ," Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước đè chốt cửa lại, chớp mắt, cố gắng hạ giọng: "Cậu họ, hôm nay Lâm Kiến Thâm có ở nhà! Tâm trạng anh ấy không tốt, sẽ không có kiên nhẫn nói chuyện làm ăn gì đó, hay là lần sau cậu lại đến?"
 
Phàm là người có chút ý tứ sẽ biết đây là cô đang mượn tên Lâm Kiến Thâm để đuổi khách, câu Lần sau lại đến cũng chỉ là câu lời nói lạnh nhạt khách khí, nhưng Ngô Bằng Phi coi thường cô là một cô gái sống ở thành phố, vẫn cố sức đi vào trong nhà.
 
"Ai đứa nhỏ này, coi con đang nói cái gì kìa, cậu và con mới là người một nhà, chẳng lẽ còn sợ một người ngoài nhặt giữa đường như Lâm Kiến Thâm không cho sao? Hơn nữa bác Hai nói buổi chiều Lâm Kiến Thâm lên núi, trong chốc lát chưa về được."
 
Rõ ràng Ngô Bằng Phi có chuẩn bị mới đến, cố ý chọn lúc Lâm Kiến Thâm không ở nhà, cúi đầu khom lưng nói với Vương Uy: "Vương công tử, bên ngoài nóng, cậu mau vào bên trong cho mát."
 
Vương Uy nghe xong, cố ý nghiêng người kề sát vào Hạ Ngữ Băng, nửa thị uy nửa đùa giỡn huýt sáo với cô.
 

Mùi thuốc lá lập tức ập vào mặt, Hạ Ngữ Băng nhíu nhíu mày, lui về phía sau hai bước giữ khoảng cách với anh ta. Vương Uy khẽ cười, gỡ mắt kính xuống để vào túi áo sơ mi, lợi dụng khoảng trống đi vào nhà.
 
Ngay cả giày cũng không đổi, lưu lại dấu giày trên sàn gỗ sạch bong.
 
Hạ Ngữ Băng rất ghét loại người không có giáo dục này, chân mày nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng lạnh xuống.
 
"Bà ngoại con để lại cho con ngôi nhà thật đẹp, có núi có nước có rừng, một nơi trù phú như vậy lại bỏ không thì thật đáng tiếc." Ngô Bằng Phi nhìn trái nhìn phải một lát, tự mình thong dong tới phòng bếp cầm ấm trà ân cần rót cho Vương Uy một ly. Ông ta trao đổi ánh mắt với Vương Uy, sau đó vẫy tay với Hạ Ngữ Băng, đi thẳng vào vấn đề: “Con đứng xa như vậy làm gì? Tới đây, ngồi với cậu, cậu nói cho con một vụ buôn bán lớn."
 
 Hạ Ngữ Băng liếc mắt nhìn vẻ mặt ngả ngớn của Vương Uy, cự tuyệt: "Không cần đâu cậu, con đứng thấy thoải mái hơn."
 
Vương Uy a một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi: "Đến cùng vẫn là cô em từ thành phố tới, đủ kiêu ngạo."
 
Ngô Bằng Phi nở một nụ cười nịnh nọt, hoà giải: "Cháu gái à, cậu và Vương công tử đây luôn muốn mở mang vùng này thành làng du lịch, hiện giờ đã có phương án cơ bản, chỉ cần sự phối hợp của con..."
 
Ngô Bằng Phi ba hoa chích chòe, chỗ nào phải lấp bằng, chỗ nào phải cải tạo, chỗ nào thành vườn trái cây, chỗ nào nuôi thuỷ sản, sau lưng có những tài lực nào ủng hộ, nói xong nước miếng văng tung tóe, mới phát hiện cơ bản là Hạ Ngữ Băng không hề chăm chú nghe.
 
Cô buồn chán nói: "Cậu họ, bây giờ con chỉ là một học sinh, cách kiếm tiền này con không hiểu."
 
"Không cần con hiểu, cậu giải quyết cho con, con chỉ cần chờ một đống tiền lớn vào thẻ là được rồi." Ngô Bằng Phi dừng một chút, vuốt mồ hôi trên mũi nói: "Nhưng mà, cần con gật đầu đồng ý, trưng dụng nhà và vườn của con, làm một cái nhà nông vui vẻ."
 
Hạ Ngữ Băng bật cười: "Cậu cũng biết, con không thiếu tiền, tại sao phải phí sức làm cái gì mà nhà nông vui vẻ?"
 
Ngô Bằng Phi bị giọng điệu khoe khoang của cô làm cho sửng sốt: "Việc này..."
 
Bộp, bộp, bộp ——
 
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, Vương Uy đứng dậy, vừa vỗ tay vừa cười tới gần Hạ Ngữ Băng: "Hạ tiểu thư chí khí rất lớn, tôi thích."
 
Anh ta chậc một tiếng, ra vẻ như là đang nghĩ cho cô: "Em không thiếu tiền, nhưng ai ngại có nhiều tiền hơn đâu? Em xem cái nhà này của bà ngoại em, đất này, phía trước là vườn hoa, phía sau trồng rau, còn có cả một mảnh rừng trúc, lại xem quang cảnh thôn Linh Khê của các em, không cần quảng cáo cũng có thể hấp dẫn hết tốp khách du lịch này đến tốp khách du lịch khác. Đến lúc em trở về Hàng Châu, chỗ tốt như thế lại bỏ không,  để tên con hoang Lâm Kiến Thâm kia được lợi sao? Em bỏ được không?"
 
Hạ Ngữ Băng nhíu mày, nghĩ thầm: Anh mới là con hoang! Cả nhà anh đều là con hoang!
 
Ngô Bằng Phi cho là cô còn đang do dự, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Con chỉ là một cô gái, đấu không lại Lâm Kiến Thâm, lo bị nó lừa hết di sản, không bằng giao cho cậu con xử lý, tốt xấu gì cậu cũng là người thân của con, không phải sao? Con sẽ không thà tin một người ngoài không biết từ đâu nhô ra, cũng không chịu tin cậu của mình đấy chứ? Hơn nữa, cậu đảm bảo trong vòng hai năm có thể kiếm được con số này..."
 
Ông dùng tay đưa ra con số, Hạ Ngữ Băng khoa trương phối hợp Oa một tiếng.
 
Vương Uy càng vênh vang đắc ý, cho rằng Hạ Ngữ Băng nhất định sẽ đồng ý hợp tác, ai ngờ Hạ Ngữ Băng vẫn chưa bị lừa.
 
Sau một khắc, cô nâng má, dùng giọng điệu cực kỳ hồn nhiên nhưng có thể nghẹn chết người nói: "Nhưng con số mà cậu nói, chỉ là tiền tiêu vặt ngày thường của con thôi."
 
Vương Uy: "..."
 
Ngô Bằng Phi: "..."
 
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Ngô Bằng Phi vội ho một tiếng, mất tự nhiên nói: "Nếu cháu gái có tiền như vậy, không bằng gia nhập cổ phần?"
 
"Vậy cậu nói với ba con đi." Hạ Ngữ Băng biết Ngô Bằng Phi lúc bắt đầu kinh doanh thiếu Hạ Tông Trạch không ít nhân tình, nhất định là không có da mặt dày để nói chuyện nhập cổ phần, huống hồ Hạ Tông Trạch là ai? Người tinh anh trong thương giới, có thể lừa gạt được sao?
 
Quả nhiên, Ngô Bằng Phi bối rối, nhìn trái nhìn phải.
 
"Em cảnh giác như thế để làm gì, sợ bọn tôi ăn em sao?" Vương Uy cười hì hì: "Em xem trời đã tối rồi, Hạ tiểu thư nể mặt, cùng đến thị trấn ăn một bữa cơm được không? Chúng ta từ từ nói chuyện nha."
 
"Không cần." Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước: "Trời tối lái xe không an toàn, tôi không giữ mọi người lại nữa, mời về cho."
 
Cô mở miệng đuổi khách, Vương Uy tiếp tục mặt dày mày dạn: "Sao lạnh lùng như vậy chứ, coi như kết giao bạn bè."
 
"Đúng vậy, cháu gái à, Vương công tử tuổi trẻ tài cao, còn chưa có bạn gái đó!" Ngô Bằng Phi cũng chặn ngang một chân, nói bóng gió rất rõ ràng.
 
"Hạ tiểu thư còn chưa có bạn trai sao? Tôi thấy em như mới quen đã thân vậy." Nói xong, Vương Uy muốn kéo tay cô đi: "Đi một lát, hôm nay tôi mời khách!"
 
Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước né tránh, vô cùng chán ghét, ngay cả giả vờ cười cũng không muốn, cô thầm nghĩ cái tên Vương Uy còn dám chạm cô một lần nữa, cô sẽ đá bể cái...
 
Một bóng đen nhào tới, hung hăng quào cánh tay Vương Uy một cái.
 
Vương Uy mặc áo ngắn tay, nhất thời hét thảm một tiếng, cúi đầu xuống nhìn, trên cánh tay có ba vết máu thật dài, mà tên gây ra đang nằm trên mặt đất, nhe hàm răng trắng về phía anh ta.
 
"Mẹ nó, tiểu súc Sinh!" Vương Uy chửi nhỏ một câu, nhấc chân phải đá nó đi.
 
"Sơ Hạ!" Hạ Ngữ Băng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nó, tránh thoát một cú đá dùng hết sức của Vương Uy.
 
Ngay lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một người cao lớn thon dài đứng ngược sáng ở cửa, trong tay cầm một cái rựa sắc lạnh, lạnh lùng nhìn Vương Uy đang quấn quýt không rời Hạ Ngữ Băng.
 

Lâm Kiến Thâm.
 
Hơn nữa còn là, Lâm Kiến Thâm với sắc mặt lạnh lùng cực kỳ khó coi.
 
Ngô Bằng Phi đứng phắt dậy, mà Vương uy cũng không tự chủ lui về phía sau một bước, có chút kiêng kỵ nhìn cái rựa trong tay anh, cười mỉa: "Chà, đã về rồi..."
 
Ngô Bằng Phi cố gắng đỡ thân thể to béo, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói: "Mày, mày, ánh mắt đó là sao? Bọn tao tìm cháu gái nói, nói chuyện, không liên quan gì đến mày!"
 
Lâm Kiến Thâm không hề nói gì, anh cởi giỏ trúc bên hông xuống ném qua một bên, những nhánh hoa tiêu lá còn xanh rơi đầy đất, vị cay nồng tỏa ra. Tiếp theo, Lâm Kiến Thâm bước vào nhà, một tay nắm Ngô Bằng Phi, một tay xách Vương Uy, đúng là không cần tốn nhiều sức lôi hai người đàn ông to lớn ra cửa phòng, kéo băng qua con đường lát đá xanh, kiên quyết đẩy ra khỏi cổng.
 
Sức lực lớn đến mức không giống người bình thường!
 
Vương Uy vừa muốn bò lên, lại bị Lâm Kiến Thâm dùng một tay bóp cổ lôi từ dưới đất lên, nhất thời đau đến mức gào khóc.
 
"Tô đã nói, anh không được tới quấy rầy người nhà của tôi." Ánh mắt Lâm Kiến Thâm âm u lạnh lẽo, đáy mắt có gió nổi lên, ngón tay thon dài có lực không nhẹ không nặng đặt trên động mạch cổ của anh ta, không dùng lực, nhưng vô cùng uy hiếp.
 
Vương Uy hoài nghi một giây nữa anh ta sẽ bẻ gãy cổ của mình, nuốt nước bọt nói: "Chuyện gì cũng từ từ... Nếu anh làm tôi bị thương, việc này sẽ không kết thúc được, không phải sao?"
 
Ánh chiều tà như máu, chim tước bay về, chậm rãi bay trong trời nhá nhem, Lâm Kiến Thâm lạnh lùng buông tay, lau lau trên bộ đồ của Vương Uy, giống như vừa mới chạm phải thứ bẩn thỉu gì, phun ra một chữ: "Biến!"
 
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại, cài khóa bên trong.
 
"Đ*ch mẹ mày con hoang, mày chờ đó cho tao!" Ngô Bằng Phi chật vật không chịu nổi đứng dậy, lại ảo não đỡ Vương uy dậy, vỗ vỗ phủi bụi trên ống quần của anh ta, cẩn thận lấy lòng: "Ây da Vương công tử, cậu không sao chứ?"
 
Sắc mặt Vương Uy hung ác nham hiểm rất dọa người, hung hăng đẩy Ngô Bằng Phi ra: "Tôi cho ông biết Ngô Bằng Phi, không nghĩ biện pháp hại chết tên Lâm Kiến Thâm này, ông đừng mong lấy một phân tiền nào từ tôi!"
 
"Dạ dạ dạ." Ngô Bằng Phi gật đầu như giã tỏi: "Là tôi không suy xét kỹ, khiến Vương công tử chịu uất ức!"
 
Vương Uy dữ tợn cắn chặt răng, xoay người lại nhìn cánh cổng Lâm gia đang đóng chặt, giọng căm hận: "Chờ xem! Mảnh đất này và cả cô, đều phải là của tôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.