Bạn Trai Cũ Tôi "Mang Thai"

Chương 18: Hoàn




17.
Bởi vì mang thai nên gần đây tôi thường hay mệt, thai nghén rất nghiêm trọng thế nên tôi chuẩn bị chuyển tới nhà mẹ ở mấy ngày.
Sáng ngày hôm sau.
Tôi vừa sắp xếp đồ đạc xong thì có người gõ cửa.
Đi ra ngoài mở cửa, thì có một người đàn ông cao lớn tiến vào ôn hòa hỏi: “Đã thu dọn xong hết rồi ư?”
“Ừm, anh tới vừa đúng lúc.” Tôi vươn vai, dùng tay xoa bóp sau gáy: “Anh Ngôn, vậy phiền anh giúp em chuyển đồ xuống nhé.”
Cố Ngôn vén tay áo lên rồi cười nói: “Oke.”
Lúc đi ra ngoài, khóa cửa thì đột nhiên tôi nhìn thấy có một người đứng ở cạnh cầu thang.
Là Thẩm Tinh Lâm.
Tay anh ta đang siết chặt một món đồ ăn vặt tôi đã từng rất thích ăn, khóe môi mím chặt yên lặng đứng ở đó.
Tôi lười chào hỏi với anh ta mà đóng cửa vào.
Cố Ngôn dừng xe ở dưới lầu, chúng tôi chuyển đồ vào trong xe, lúc chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên anh nhìn vào gương chiếu hậu, rồi kinh ngạc hỏi: “Đó không phải là tổng giám đốc Thẩm ư? Anh ấy đứng ở đó làm gì?”
Tôi cau mày nghiêng đầu nhìn.
Chỉ nhìn thấy Thẩm Tinh Lâm đứng dưới gốc cây nhìn về phía xe bọn tôi, gói đồ ăn vặt bị siết chặt không thành hình dạng, khuôn mặt viết đầy chữ “Anh tủi thân sắp khóc rồi, em mau tới đây dỗ anh đi!”
“Lâu lắm rồi không gặp anh ấy, anh đi chào hỏi một lát, còn có một hợp đồng cần phải kí với anh ấy đấy.” Cố Ngôn đưa tay ra cởi dây an toàn.
“Thôi khỏi.” tôi nói: “Hiện giờ tìm anh ấy cũng vô dụng thôi.”
Hiện giờ người đàn ông này có thể nhận mặt được các chữ trên hợp đồng là một chuyện rất khó khăn.
Cố Ngôn mờ mịt nhìn hai bọn tôi, sau đó khởi động xe: “Thôi vậy, anh đưa em về nhà trước.”
Đến biệt thự của mẹ tôi, đợi dì giúp việc giúp chuyển đồ xuống, Cố Ngôn quay đầu xe, rồi hạ cửa kính xuống: “5 giờ đi tới cửa hàng mẹ và bé, anh vẫn ở đây chờ em.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Sau khi mang thai cơ thể dần cảm thấy không thoải mái, tôi muốn đi mua một chiếc sofa và đồ chuyên dụng cho phụ nữ mang thai.
Cố Ngôn muốn nói lại thôi, sau đó không nhịn được nữa bèn hỏi: “Tiểu Hâm, em tới đó làm gì vậy?”
Tôi nghĩ chuyện này càng ít người biết thì càng tốt thế nên bèn nói: “Bạn em mang thai rồi em muốn đi mua cho cô ấy chút quà.”
Cố Ngôn bừng tỉnh hiểu ra: “OK, vậy 5 giờ gặp.”
Buổi chiều 5 rưỡi, trong cửa hàng mẹ và bé.
“Nếu như cái thai của bạn cô được 2 tháng thì những thứ này phù hợp để sử dụng…” Cô nhân viên trong cửa hàng nhiệt tình giới thiệu với tôi.
Cố Ngôn đi đằng sau, thích thú với một đống đồ của trẻ sơ sinh: “Mấy đồ này đáng yêu quá, thật muốn có một đứa con!”
Tôi quay đầu trả lời: “Muốn có con? Vậy thì anh cần phải cố gắng nhiều, dù sao thì…”
Lời còn chưa nói hết, thì một giọng nói đã xen vào, vừa tủi thân lại vừa đáng thương: “Vợ ơi!”
Tôi ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là Thẩm Tinh Lâm!
Sao cái tên này như âm hồn bất tán vậy!
“Câm miệng, ai là vợ của anh, đừng gọi linh tinh!” cảm giác được rất nhiều ánh mắt đằng sau rơi trên người mình tôi lúng túng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em chính là vợ của anh! Xin lỗi vợ, sau này anh sẽ ngoan ngoãn, sau này sẽ không làm em tức giận nữa, em đừng không cần anh.” Thẩm Tinh Lâm lắc lắc tay áo tôi, giống như cô vợ nhỏ chịu tủi thân.
Cố Ngôn bất ngờ cằm muốn rớt luôn: “Tiểu Hâm em, em và tổng giám đốc Thẩm…”
Bên này có người mau mắt kêu lên một tiếng: “Đây chẳng phải là Thẩm Tinh Lâm sao!”
Trong tức khắc một đống quần chúng ăn dưa bu lại.
“Vch, thật sự là Thẩm Tinh Lâm sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, người thật lại đẹp trai đến như vậy!!!”
“Cô gái kia là vợ anh ấy ư? Huhuhu trông cô ấy thật dễ thương, tôi chèo cp này!”
“Nam thần kết hôn từ khi nào vậy? vợ lại quản nghiêm nữa? a tôi vỡ mộng rồi!”
“Trời ơi tại sao họ lại ở trong tiệm mẹ và bé, chẳng lẽ cô gái đó có thai rồi?”
“Vãi, người đàn ông bên cạnh là ai? Chẳng lẽ là tu la tràng ư, thật k1ch thích quá!”
Tôi đã ngại tới không thể hít thở được rồi, nhưng mà Thẩm Tinh Lâm vẫn nắm lấy tay áo tôi không buông. Dường như tôi phải dùng hết sức bình sinh mới khắc chế, nặn ra một nụ cười: “Anh này, xin anh buông tôi ra, tôi không hề quen biết anh, anh nhận nhầm người rồi.”
Thẩm Tinh Lâm lập tức cao giọng khóc nức nở: “Anh quen em! Anh không nhận nhầm người! Em là Lương Hâm, em chính là vợ của anh! Vợ ơi, em đừng quên rằng trong bụng anh còn có…”
Tình hình đang đi theo hướng xấu tôi nhanh chóng bịt miệng anh ta lại rồi kéo anh ta về phía cầu thang.
Trong cầu thang.
Tôi phiền não đi đi lại lại, Thẩm Tinh Lâm thu mình ở trong góc run rẩy.
“Anh tới đây bằng cách nào!” tôi nghiến răng hỏi.
“Gọi xe tới.” Thẩm Tinh Lâm thành thực nói.
Tôi tức giận: “Còn chơi trò theo dõi với tôi à? Thẩm Tinh Lâm rốt cuộc anh đang làm gì!”
Thẩm Tinh Lâm cũng cảm thấy không thoải mái, tức nhưng không dám nói, sau đó mới cắn môi mà nói: “Là do em đi theo người xấu trước!”
“Tôi đi theo ai không kiên quan gì tới anh cả!” Tôi hét.
Vành mắt Thẩm Tinh Lâm đỏ bừng, mũi sụt sịt, ôm bụng rồi bắt đầu khóc: “Em là vợ của anh! Anh khổ sở mang thai con cho em, em lại đi với người đàn ông xấu xa khác! Rốt cuộc anh đã làm sai gì khiến em muốn bỏ anh và con? Không có em, làm sao anh và con sống được huhuhu!”
Anh ta khiến gân xanh trên đầu tôi giật giật, nghiến răng nói: “Tôi nói rồi đứa trẻ đó không phải con tôi, là con của Tưởng Nhạc! Tưởng! Nhạc!”
“Không phải cô ấy.” Thẩm Tinh Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Anh có cảm ứng với đứa trẻ, hôm qua nó khóc với anh nói rằng người phụ nữ đó không phải mẹ nó, muốn anh đi lên tầng tìm mẹ!”
Tôi: “…”
Tên này có cảm ứng với cái gối ư?
Nếu thực sự muốn như vậy sao nó không bảo anh ta đi đến nơi trông bông Tân Cương đi? Như vậy tỉ lệ tìm thấy mẹ của nó sẽ lớn hơn.
“Vợ ơi, anh nhớ em.” Thẩm Tinh Lâm đáng thương nắm tay tôi: “Em đưa anh về nhà đi.”
“Không.” Tôi tâm phiền ý loạn từ chối, rút tay ra khỏi tay anh ta: “Số điện thoại của Tưởng Nhạc là bao nhiêu? Tôi bảo cô ta tới đón anh.”
Thẩm Tinh Lâm nhảy dựng lên, mắt hồng hồng: “Đừng! tại sao em không cần anh nữa? là vì người đàn ông xấu xa bên ngoài kia sao?”
Anh ta chỉ ra bên ngoài cửa, lạnh lẽo nói: “Anh nguyện sinh con cho em, anh ta có bằng lòng không?”
Tôi: “?”
Thẩm Tinh Lâm lau nước mắt từ trên sàn bò dậy quật cường lại quyết tuyệt nói: “Được, anh biết rồi, bây giờ anh phải đi nói với anh ta, anh đã mang trong mình cốt nhục của em. Nếu như anh ta muốn ở bên em vậy thì phải bước qua x.ác hai cha con anh!”
Tôi bị anh ta làm cho tức tới cả người phát run.
“Thẩm Tinh Lâm anh quay lại cho tôi!” tôi không nhịn được nữa kéo anh ta lại, hận rèn sắt không thành thép bóp chặt cánh tay anh ta: “Anh đang nói cái rắm gì thế! Cố Ngôn là anh rể tôi! Anh rể tôi!”
Thẩm Tinh Lâm ngây người.
Anh ta đột nhiên quay người lại ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi thấp giọng nghẹn ngào: “Anh biết vợ anh là tốt nhất mà, nhất định sẽ không bỏ anh mà đi theo người khác đâu.”
“Vợ ơi, anh xin em đừng bỏ lại anh, anh thực sự rất yêu em, rất yêu rất rất yêu.”
Tôi trợn trắng mắt, giơ tay đẩy anh ta ra.
Nhưng mà đột nhiên trái tim lại đập rất nhanh.
Hình như sinh mệnh ở trong bụng tôi đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của bố nó mà kích động.
Tôi ngây người, tay cứng đờ không biết làm sao, cuối cùng cánh tay mềm nhũn đặt trên eo anh ta.
Buổi tối, tôi bất ngờ lên hotsearch.
Không biết ai đã quay chuyện tôi và Thẩm Tinh Lâm ở trong tiệm mẹ và bé lại, chỉ trong thời gian ngắn mà đã vọt lên mấy trăm vạn lượt truy cập.
Trong video, Thẩm Tinh Lâm tủi thân kéo tay áo của tôi, sợ hãi gọi “Vợ ơi, vợ ơi.”
Khác một trời một vực với hình tượng tổng tài bá đạo lạnh lùng, cấm dục thường ngày.
Bình luận ở bên dưới là:
“Thể loại chị gái và em trai à! oimeoi tôi cắn đường muốn điên rồi, mau đi tới cục dân chính cho tôi, tôi muốn nhìn thấy hai người lập tức đi đăng kí kết hôn.”
“Chị em có thể mở một lớp để chia sẻ cách dạy chồng không, tôi sẽ là người đầu tiên tham gia!”
“Mà Tiểu Hâm kia là tình huống gì vậy? một nghiên cứu sinh nghèo, không có bối cảnh gì cả, dựa vào đâu mà làm vợ Thẩm Tinh Lâm?”
“Lầu trên chớ ghen nha, tôi đào được một tấm ảnh tỉ phú Lương Thành chúc mừng sinh nhật cho con gái út, bóng lưng đó chính là cô ấy!”
“Thật hay giả vậy, chẳng phải cô ấy là sinh viên nghèo sống nhờ vào học bổng và tiền làm thêm sao???”
“Cái gì thế này!”
Lướt đọc hết những bình luận này tôi mặt mày ủ dột.
Xong rồi xong rồi, thân phận thiên kim nhà giàu của tôi bị lộ rồi.
Dựa trên trình độ đào bới của những cư dân mạng này màn kịch chạy trốn của tôi cũng không thể hoàn thành rồi!
Không lâu sau, nhóm gia đình cũng nổ tung rồi.
Lương Tinh: @Tiểu Hâm Hâm nào nào nào lên tiếng đi, nhanh chóng giải thích đi!
Bố: Con gái à, giấu không được thì mình đừng giấu nữa! để bố bàn bạc với mẹ con một lát chuẩn bị sang tên cho con 10 căn biệt thự, 10 chiếc xe và 888 vạn, ngày mai chúng ta tới nhà lão Thẩm đề nghị kết thông gia, con cũng đừng ra nước ngoài nữa, cứ cưới Thẩm Tinh Lâm về đi!
Mẹ: Đúng đấy, mẹ thấy tiểu Thẩm cũng thích con. Ài phải mau chóng sắp xếp hôn lễ, nếu không bụng to rồi thì mặc váy cưới không đẹp đâu. Hơn nữa, mẹ rất mong sẽ nhanh được bế cháu ngoại đấy!
Bố: Hehe vợ ơi anh cũng vậy! chúng ta bàn bạc một chút tới khi đó hôn lễ nên làm thế nào đi?
Lương Tinh: vậy tới khi đó cháu ngoại con sẽ tên là gì? Lương Trúc, Lương Giai, Lương Thi… cái nào hay?
Bố: Con gái lớn à nhìn trình độ của con kìa, bố dùng đầu gối nghĩ còn hay hơn con đấy! như vậy nhé bố đặt trước, con gái thì tên là Lương Vệ Quốc, con trai thì tên là Lương Vệ Đông!
Mẹ:?
Tiểu Hâm Hâm: …
Tiểu Hâm Hâm: Bố mẹ, chị con đã chia tay với Thẩm Tinh Lâm rồi mà!
Bố: Vậy bao giờ thì đính hôn đấy vợ.
Tiểu Hâm Hâm: …
Tin nhắn của tôi rất nhanh đã chìm nghỉm ở trong 99+ tin nhắn, không thể k1ch thích nổi một đợt sóng.
Trong đầu loạn như cào cào, tôi đặt điện thoại xuống nằm lên giường.
Tôi mê mang sờ xuống bụng.
Sau khi chia tay với Thẩm Tinh Lâm tôi mới phát hiện ra mình mang thai, vốn dĩ định đi phá thế nhưng lại không nỡ, mới ra quyết định giấu anh ta một mình sinh đứa bé này ra. Nhưng tôi cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ mình làm như vậy có đúng hay không.
Không có bố liệu sau khi trưởng thành đứa bé có trách tôi không?
Nhưng mà, sẽ có một ngày Thẩm Tinh Lâm hồi phục lại bình thường, chẳng lẽ tôi phải vì đứa bé mà gả cho một người tôi từng không yêu, người cuồng công việc lạnh lùng đó hay sao?
Nếu như Thẩm Tinh Lâm cứ ngốc nghếch như vậy thì tốt rồi, tôi buồn chán vùi mình vào trong chăn, thầm nói trong lòng, tôi thực sự bằng lòng cưới anh về nhà rồi nuôi anh.
Vào lúc này Thẩm Tinh Lâm gọi tới.
“Vợ ơi.” Anh tủi thân lên tiếng: “Tưởng Nhạc đuổi anh ra ngoài rồi, anh không có nơi nào để đi, em mở cửa thu nhận anh và con có được không.”
Tôi do dự một hồi sau đó đeo dép xuống giường đi ra mở cửa.
Thẩm Tinh Lâm dè dặt tiến vào, nịnh nọt gọi: “Vợ ơi.”
Tôi quan sát anh từ trên xuống dưới: “Sao Tưởng Nhạc lại đuổi anh ra ngoài?”
“Cô ấy nói bây giờ ai cũng biết anh bị em làm cho to bụng rồi.” Thẩm Tinh Lâm ấm ức nói, vừa nói vừa khóc: “Cô ấy còn nói trừ em ra thì không còn ai cần anh nữa, cũng không ai cần một người đàn ông mang thai con của một người phụ nữ khác!”
Anh như vậy khiến tôi cảm thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười, đột nhiên không muốn giận anh nữa, xua xua tay: “Thôi bỏ đi, vào trong đi.”
Mắt Thẩm Tinh Lâm sáng bừng, ngoan ngoãn gật đầu, dường như cái đuôi cụp xuống giờ đây đã vểnh lên vẫy vẫy ở đằng sau: “Cảm ơn vợ!”
Anh đặt đồ dùng cá nhân của mình lên trên bàn, hai tay ôm đầu gối ngoan ngoãn nhìn tôi: “Vợ ơi, hôm nay anh ngủ ở đâu?”
Nhìn dáng vè ngốc nghếch của anh lòng tôi càng rối bời hơn, muốn yên tĩnh một mình nên đẩy anh vào trong phòng tắm: “Ngủ cái gì mà ngủ! Người hôi c.hết đi được, mau đi tắm đi.”
Thẩm Tinh Lâm nghe vậy thì hoảng sợ ngửi ngửi bản thân mình, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì hoảng hốt chạy đi tắm rửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi ngồi phịch xuống sofa, mặt mày ủ dột ngây ngẩn nhìn lên trần nhà.
Những ngày tháng sau này phải sống sao đây?
Nhưng vào lúc tôi đang sầu não thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Là điện thoại của Thẩm Tinh Lâm.
Tôi vô ý quét mắt qua, sau đó ngây người, nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình có một tin nhắn.
Tưởng Nhạc: Anh Thẩm à em sai rồi, em không nên h@m muốn có được anh, em không nên tun tin đồn anh và Lương Hâm. Từ ngày dì đưa anh đi tới bây giờ, màn kịch này em đã cùng anh diễn lâu như vậy rồi, xin anh mau buông tha cho em đi, em thực sự không muốn công ti nhà mình phá sản đâu!
Trong tức khắc tim tôi đập như đánh trống, run rẩy cầm điện thoại lên.
Thử mở khóa bằng sinh nhật anh và tôi, thì mật mã là sinh nhật tôi.
Tôi nhìn vào khung chat, gõ vài chữ: Ha, màn kịch này cô diễn căn bản không ổn.
Tưởng Nhạc: Anh à, như vậy còn không được sao? Vì để bạn gái anh ghen tuông, tất cả kĩ năng diễn xuất đời này của em đều mang ra dùng rồi! anh không biết dưới sự bức ép của anh em nói ra những lời đáng sợ thế nào đâu! Em thừa nhận em tung tin đồn thất thiệt về Lương Hâm, sau đó nhân lúc anh trở nên ngốc nghếch mà gả cho anh, nhưng ai mà biết được là anh giả vờ chứ! Anh à em thật sự sai rồi, tha cho em lần này đi Thẩm đại ca!
“Bốp”
Tiếng đồ vật rơi xuống đất truyền từ cửa phòng tắm tới.
Tôi nâng mí mắt lên nhìn.
Thẩm Tinh Lâm để trần thân trên đứng ở đó, dầu gội còn đang nhỏ xuống sàn.
Tôi dựa vào ghế sofa, rồi vứt điện thoại lên bàn, đối diện với ánh mắt của anh, lạnh lùng nói: “Giải thích đi, Thẩm Tinh Lâm.”
Thẩm Tinh Lâm trầm mặc một hồi, lúc ngẩng đầu lên lại biến thành người tôi từng quen, ánh mắt và vẻ mặt thuộc về tổng giám đốc Thẩm.
Sau đó anh không nói lời nào quay về phòng lấy bàn phím ra.
“Vợ ơi.” Anh đứng yên trước mặt tôi, nhàn nhạt hỏi: “Lúc giải thích có cần quỳ trên cái này không?”
Lòng nhân từ của tôi bộc phát cho phép anh đứng nói.
Thẩm Tinh Lâm đưa tay ra day day thái dương, bắt đầu trình bày về sự thật về quá trình gây tội.
“Lương Hâm, buổi tối hai ngày hôm sau sau khi chia tay em, một người bạn ở bệnh viện nói với anh rằng em mang thai rồi, còn muốn phá bỏ đứa bé.”
“Sau đó đêm ấy anh gặp ác mộng, đầu tiên anh mơ thấy em ôm bào thai ngồi khóc dưới đất, nói xong rồi xong rồi, chắc chắn mẹ em sẽ g.iết em mất!”
“Sau đó mơ thấy một đứa bé đầy m.áu ở trong bụng em khóc lóc, nói xong rồi xong rồi nhất định mẹ nó sẽ g.iết nó!”
“Sau đó anh giật mình tỉnh dậy, không cẩn thận ngã xuống sàn quả thực là ngã vỡ đầu.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Khi đó anh không hề lừa em, anh cũng không ngờ ràng mình sẽ biến thành như vậy.”
Tôi uống một ngụm trà: “Thế nên tại sao sau đó lại lừa tôi?”
“Anh không muốn chia tay với em, nhưng lại không nghĩ ra cách nào giữ em lại. Nhìn thấy hình như em thích anh ngốc nghếch thế nên dứt khoát sai thì sai cho chót.”
“Sự xuất hiện của Tưởng Nhạc nằm ngoài dự kiến, trước đây anh không biết cô ấy có ý này với anh. Nhưng khi đó anh thấy em thờ ơ với anh như vậy mới nghĩ ra cách này, muốn kích động em một chút.”
Tôi gạt cốc trên bàn, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục nói!”
Thẩm Tinh Lâm cúi đầu, khí thế không hề thua kém tiếp tục nói: “Sau này Cố Ngôn xuất hiện, ngày nào anh cũng ghen tuông không ngủ được. Dù sao thì vào đêm kỉ niệm thành lập công ti anh còn nhìn thấy em dìu anh ta say rượu vào trong phòng.”
“Đêm đó anh cũng uống say, bị màn này kích động thế nên mới khiến em… anh xin lỗi, khi đó anh thực sự không biết anh ấy là người một nhà với em.”
Tôi cuốn cuốn tóc, không lên tiếng mà chìm vào kí ức.
Nếu như nhớ không nhầm thì đêm đó hình như tôi từ khách làm chủ c.ưỡng b.ức Thẩm Tinh Lâm nhỉ…
“Tóm lại, anh không thể không có em và con được.”
Thẩm Tinh Lâm nói ra lời tổng kết, thành khẩn nói: “Gần đây anh luôn suy nghĩ quả thực trước đây anh không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu như em có thể thích anh thêm một lần nữa, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của em.”
Nhất thời lòng tôi hỗn loạn, chỉ có trái tim đang đập vô cùng nhanh.
“Được thôi.” Tôi thở dài một hơi: “Thấy rằng nghi phạm Thẩm Tinh Lâm thành khẩn nhận sai, quan tòa quyết định cho anh thêm một cơ hội làm người nữa. Hiện giờ sẽ quan sát anh một tháng, sau thời hạn quan sát nếu như tôi hài lòng thì sẽ hủy bỏ phán xét với anh, có ý kiến gì không?”
“Không có.” Thẩm Tinh Lâm cười, sáp lại gần nhá vành tai tôi: “Cảm ơn vợ đã thủ hạ lưu tình.”
“Ai là vợ anh!” Tôi nhấc chân lên đá anh.
“Đừng đừng đừng, đang mang thai mà.” Thẩm Tinh Lâm bắt lấy bàn chân tôi.
Tôi xùy một tiếng, đưa tay lên sờ trán: “Sao rồi, bây giờ vẫn chưa khỏi à?”
Thẩm Tinh Lâm cười, duỗi cánh tay ra thuận thế ôm tôi vào trong lòng: “Anh nói là em đang mang thai không thể nổi giận.”
Tôi kéo tay anh đặt lên bụng: “Cho anh sờ đấy.”
“Thật sự có thể sao?” Thẩm Tinh Lâm thụ sủng nhược kinh.
“Thật!” tôi cười ấn vào trán anh một cái.
Lúc này Thẩm Tinh Lâm mới dè dặt xoa xoa bụng tôi, giống như chạm vào bảo bối vô giá trên thế giới này, khẽ áp tai lên đó vui mừng đến kinh ngạc: “Đây là con của chúng ta!”
Tôi bật cười: “Đồ ngốc!”
Thẩm Tinh Lâm nắm tay tôi, nhắm mắt lại khẽ cọ cọ: “Lương Hâm, anh thực sự rất yêu em.”
Tôi quay mặt đi chỗ khác, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Ở góc độ mà Thẩm Tinh Lâm không nhìn thấy khẽ giương khóe miệng lên.
Thực ra, tôi có một bí mật, có lẽ vào một ngày nào đó sẽ nói với anh.
Thực ra, trước đây tôi đã phát hiện ra anh ấy giả vờ rồi.
Suy cho cùng làm gì có tên ngốc nào nửa đêm lại lén ra ngoài họp online chứ?
Nhưng mà tôi không vạch trần.
Tôi không chỉ muốn cho anh cơ hội, mà càng muốn cho bản thân cơ hội hơn.
Thẩm Tinh Lâm, em yêu anh, cũng là thật.
- ----hết-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.