Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều

Chương 28: Cuộc Đời Lần Đầu Ra Oai Phủ Đầu (2)




Đối với điều này, nét mặt Tần Man bình tĩnh đi đến, cất kỹ đồ đạc: “Là các cậu dậy quá muộn."
Sau đó liền đi ra ngoài.
Để lại ba tân binh có chút đờ đẫn.
Bọn họ... dậy quá muộn?
Đây là ý tứ bị ghét bỏ sao?
Ông trời ơi, ba người bọn họ lại có một ngày cũng sẽ bị Tần Man chê à?
"Reng —— "
Tiếng còi báo thức lại vang lên sắc bén mà gấp gáp, khiến bọn họ cả kinh lấy lại tinh thần lần nữa.
Chỉ là Ngô Hành lại còn đứng ở nơi đó có chút không thể tin hỏi: "... Cậu ta vẫn là tên nhóc Tần Man kia sao? Có phải tôi đang nằm mơ hay không a?"
Lưu Văn Viễn sau khi tỉnh táo lại, vội vàng xỏ giày, vứt xuống một câu: “Vậy cậu hãy ngủ tiếp một lát, tôi đi tập hợp trước."
Sau đó liền vội vội vàng vàng chạy xuống.
Hoàn toàn không có nghĩa khí huynh đệ.
Ngô Hành thấy anh ta chạy đi như một cơn gió, không khỏi nói: "Hừ! Tên nhóc cậu muốn tôi bị huấn luyện viên mắng đúng không?! Thật đúng là dụng tâm hiểm ác!"
Ngay sau đó anh ta cũng đi giày xong, đi theo cùng nhau đi xuống lầu.
Chỉ là, cho dù đám tân binh này đều dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu cả đội, nhưng cách thời gian Khổng Nghĩa quy định vẫn kém rất xa.
"Lề mà lề mề năm phút mới sắp xếp được đội ngũ, các cậu còn có tính tự giác của người lính hay không!"
Đợi đến một tân binh cuối cùng vội vàng chạy đến từ ký túc xá, đi vào đội ngũ xong, Khổng Nghĩa nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức quát lớn với bọn họ một trận.
"Quá thời gian một phút một cây số, năm phút liền năm cây số, bên phải quay!"
Trong đội ngũ không biết ai nghe thấy câu này liền khẽ kêu rên một tiếng, kết quả bị thính tai Khổng Nghĩa nghe được, lập tức hô: "Ai đang nói chuyện trong đội ngũ!"
Trong nháy mắt, trong đội ngũ không có tiếng vang, tất cả mọi người yên tĩnh thở mạnh một cái cũng không dám.
Khổng Nghĩa đứng phía trước đội ngũ dùng ánh mắt quét qua từng phân một, cuối cùng như dừng lại trên người một người cuối cùng đội ngũ.
"Tần Man!"
Anh ta quát lớn, Tần Man bị điểm tên nhíu mày lại, sau đó lớn tiếng đáp: "Có."
"Cảm thấy năm cây số quá ít đúng không!" Khổng Nghĩa không chút do dự chụp tiếng kêu rên đó vào đầu Tần Man.
Tần Man không muốn cõng nồi, trả lời: "Không phải."
Không ngờ một câu nói đó khiến phản ứng của Khổng Nghĩa càng lớn hơn: “ hôm qua tôi có nói với câu, trước khi nói chuyện hô báo cáo hay không! Quy định bộ đội đã rõ ràng như vậy, vì sao mỗi lần đều không hô báo cáo!"
Tần Man từ trước đến nay lạnh nhạt nghe nói như thế xong, không khỏi chuyển dời ánh mắt đến trên người Khổng Nghĩa.
Hôm qua cô chẳng qua chỉ nói một câu phục tùng cấp trên vô điều kiện thôi, vậy mà để anh ta nhớ đến bây giờ.
Tần Man đã có thể tưởng tượng ra, tiếp theo Khổng Nghĩa sẽ phạt mình cái gì.
"Lúc nghỉ trưa chép mười lần điều lệ chế độ bộ đội!"
Quả là thế!
Tần Man không ngoài ý muốn chút nào.
Việc ra oai phủ đầu với tân binh như này không phải là không có, đặc biệt là đối với những binh lính không nghe lời, huấn luyện viên sẽ thường xuyên dùng phạt chép hay là năm cây số để trừng phạt bọn họ đơn giản cục súc, dùng cái này để bọn họ chịu đựng giáo huấn. 
Có điều trước kia Tần Man được giáo dục từ nhỏ, bởi vậy cô đi chỗ nào cũng đều là binh sĩ ưu tú, dù là ở khu 9 cũng chưa hề sai lầm, lại không ngờ rằng thế mà hôm nay lại rơi vào trên tay một huấn luyện viên nho nhỏ.
Nét mặt Tần Man nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Rõ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.