Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 23: Chạy trốn thoát nạn






Tần Tranh trên mặt đất đang dãy dụa một chút , Thiên Dã Sa lại sắp đến gần rồi. Lúc này đây thật là tránh cũng không thể tránh! Tần Tranh thở dài một tiếng, vô ý thức nhìn chằm chằm kia sắp dùng Kiếm Quang Bộ, trong lòng thầm nghĩ, lúc này mà chết sẽ đến thế giới kỳ quái nào nữa đây.

Thiên Dã Sa nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị cấp cô gái trước mắt một kích trí mạng. Nghĩ đến lập tức có thể hoàn thành truy nã nhiệm vụ kết thúc công việc đại cát, có thể đi lĩnh một tới một ngàn hai trăm lượng, tâm lý ngạo mạn cười khan, buồn cười đến một nửa tự giác quá mức đáng khinh lại vội vàng dừng.

Mũi kiếm ở tiếp cận, Tần Tranh nheo lại mắt, tất cả thần kinh đều tùy theo căng thẳng lên. Đây là lần đầu tiên trong đời ngồi chờ chết!

“A. . . . . .”

Mong muốn trong đích đau đớn cũng không có đã đến, bên tai ngược lại đột nhiên vang lên đối phương hét thảm một tiếng, chỉ thấy Thiên Dã Sa thân ảnh cao lớn lay động một cái, cả người đột nhiên biến mất ở một mảnh bụi bậm văng lên.

Tần Tranh bất chấp nhìn xung quanh xem nguyên nhân là gì, phản ứng đầu tiên chính là lăn qua một bên, rồi hướng lui một chút ra, mới quay đầu vừa thấy, cũng là tên Thiên Dã Sa kia, dưới đất tự nhiên sụp lún, chỉ thấy một cái đầu đang ngoi ngoi lên dưới miệng đất sụp.


Tần Tranh đang ở do dự lúc này là nhân cơ hội tiến lên giết chết Thiên Dã Sa nhưng tốt nhất vẫn là chạy trốn, một trận “Sào sào” liền vang lên. Chỉ thấy Thiên Dã Sa bên cạnh người bùn đất từ từ bị lớp bùn đó nuốt chửng đi, hình thành một cái đất động, thanh âm không ngừng kêu lên, hố đất càng ngày càng lớn, sau đó còn có nhiều hố đất nhỏ xuất hiện. Giây lát, núi đất lộ ra một búi tóc, cao lớn trỗi dậy, hình thù tạo thành một khuôn mặt bị che đi một nửa, đôi mắt thì lỏm sâu bên trong như các hóc xương tròi ra ngoài.

Cặp mắt kia đảo tới đảo lui một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi trúng Thiên Dã Sa đang cố gắng bơi ra ngoài, chằm chằm nhìn hắn một lúc, đột nhiên nổi giận mắng: “Bà nó! Mi đang làm gì trên người ta đấy hả?”

“. . . . . .” Thiên Dã Sa vốn sắp hoàn thành nhiệm vụ, nào biết đâu rằng đột nhiên dẫm lên một khối bùn đất ma quái, còn lại rơi vào hố bùn, hắn vừa tức vừa sợ, nghe nữa gặp bị chửi, tức giận liền muốn đánh trả, ai ngờ không chú ý, ai ngờ lại có một lớp chất lỏng từ từ chớp lấy người hắn. Tồi tệ hơn là, cái mặt đen kia đang rất bất mãn về những gì người khác làm điều gì đó với nó, không nói lời gì liền cầm 1 cái xẻng đào đất phóng tới. Thiên Dã Sa không hề phòng bị, nhất thời đã trúng vừa vặn, chỉ còn nhìn thấy sao bay đầy đầu, vừa vặn thấy Tần Tranh nhân cơ hội xoay người chạy vội mà đi, vô cùng oán tức, thiếu chút nữa ngất đi.

Tần Tranh mặc dù đối với cái kia đột nhiên theo trong đất xuất hiện ra một người rất thú vị nhưng không thể ở lại xem, nhìn thấy Thiên Dã Sa bộ dáng khá chật vật, cân nhắc bản thân tính mạng là trọng yếu nhất! Tuy cảm giác đau đớn ở đây tương đối không cao, đau đớn cũng không mãnh liệt, nhưng lại cảm nhận được mình bị đả thương rất nặng, chắc chắn một tên đấu không lại, tên kia cũng như vậy, mau mau chạy đi cho kịp. Bất quá, mất máu rất nhiều, chạy không quá vài bước đã thấy cơ thể rất mệt, nếu còn hồi huyết đan đã sớm ăn rồi, nhìn trong dây lưng còn nửa lọ kim san dược, có chút ít còn hơn không, vừa chạy vừa bôi ở cánh tay, một chút sau đã cầm được máu.

Chưa xác định Thiên Dã Sa sẽ còn ý định đuổi theo mình, Tần Tranh đối thế giới này quả thật chưa hiểu rõ lắm. Đã rất nhiều lần bồ câu đưa thư Nhược Thiên Vô Vân, nhưng là bồ câu bay cái vòng lại lượn trở về, phảng phất là tìm không thấy người nhận thư, vì thế nàng cũng chỉ có thể tùy tiện chọn cái phương hướng đi từng bước tính từng bước, tận lực tránh xa khu vực đánh nhau vừa rồi. Dọc theo đường đi không dám dừng lại thở, tuy rằng không biết Thiên Dã Sa dùng phương pháp gì có thể tìm được nàng, nhưng nàng biết rằng không thể cố định trốn một chỗ mà di chuyển chính là an toàn.

Bất tri bất giác bước đi vào một cái sơn cốc nhỏ, Tần Tranh nhìn qua một chút lấy nước ra, lúc này trên người cánh tay vết thương đã khép lại, nhưng cả người vừa mệt vừa khát, căn bản không thể tập trung nhìn thấy khung cảnh này toàn bộ, chính là đang nhìn phía trước có một tửu quán, bên cạnh còn có 1 tiểu nhị thì lúc này mới nhẹ nhõm trong người.

Sờ sờ trong dây lưng trong đó có vài mai bạc vụn do giết sơn tặc mà có được, Tần Tranh cảm thấy lo lắng không đủ, vì thế bước nhanh đến gần tửu quán, chỉ thấy trước cửa có cặp đèn lồng, dựng sẵn một tiểu bài nhỏ, trên đó viết ——

Bữa tối gồm có cơm canh, tùy tiện chỉ điểm:

Cơm chiên Dương Châu, mỗi bát hai trăm quan.

Đùi heo kho tàu, mỗi bàn ba trăm tám mươi quan.


Gà xé đậu bảo, mỗi bàn ba trăm tám mươi quan.

Cháo loãng, mỗi bát tám mươi lăm quan.

Rượu gạo, mỗi bình tám trăm ba mươi quan.

Đậu phộng hấp chín, mỗi đĩa một trăm tám mươi quan

Tam nhân thang(canh cải), mỗi bát một trăm chín mươi quan.

Tần Tranh tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn là cảm thấy nơi này giá hàng quá đắt, bất quá còn muốn giết vài tên sơn tặc đến kiếm thêm chút tiền, cho dù đại bộ phận tiền bạc cùng trang bị đều là Nhược Thiên Vô Vân kiếm, trên người nàng cũng còn có tiền dư để ăn một lần no.

“Chưởng quầy , đem một phần cơm chiên Dương Châu và một bát canh cải.” Tần Tranh đi vào tửu quán, ngắm nhìn bốn phía, bên trong cũng vài bàn xôm tụ, nhưng đều nói chuyện phiếm, nhưng không ai chú ý nàng, vì thế liền đi tới một bàn trống trước, kêu đồ ăn.

Nàng bên trái một bàn ngồi đích là ba người mang trang phục của gamer, Tần Tranh đang đợi đồ ăn lúc nhàn rỗi nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện. Đây là thói quen nhiều năm hành tẩu giang hồ, huống chi tiểu tửu quán cùng với trà quán là nơi dễ dàng thu thập thông tin nhất, đối thế giới này Tần Tranh rất không hiểu hết, nên việc thu thập nhiều kiến thức thông tin là rất cần thiết.

“Hây da, lăn lộn một ngày trời, chả nhận được nhiệm vụ nào.”

“Tùy thời thôi, cũng phải xem tâm tình của NPC nữa, ta đây.. 2 ngày rồi cũng có được nhiệm vụ gì đâu.”

“Ngươi nói có giận không? Hôm nay lão già nhiệm vụ bang phái đột nhiên bảo ta đi tìm một người tên là Thất Nguyệt gamer.”


Thất Nguyệt? Này không phải là nàng đang dùng tên này sao? Tần Tranh nguyên bản đang muốn ăn canh, nghe nói như thế kinh ngạc nhíu mày, cầm thìa đã quên múc canh, chính là chuyên tâm lắng nghe.

“Có gì là kỳ quái, đây là nhiệm vụ giao hàng. Lão tổ già kia cũng thường sai ta đi làm mấy cái nhiệm vụ này mà.”

“Hổng phải, nàng không phải là người của cực lạc cốc. Ta thật ra có truyền phát tin nhắn đến nàng, hệ thống lại bảo rằng hạn chế tin nhắn xa lạ, sau đó ta đến bảng thống kê chúng nhân của phái để gởi tin nhắn, hi vọng nàng có thể nhìn đến, ai ngờ thật là nhàm chán khi trong danh bài môn phái không có tên nàng, phát hiện môn phái không có ai là Thất Nguyệt và trong Chỉ điểm NPC cũng không có nàng.”

Tần Tranh âm thầm nhíu mày, thật sự mình và Nhược Thiên Vô Vân chính là hạn chế thư gởi, nhưng này người xa lạ tìm mình rốt cuộc là vì cái gì? Nàng cũng không nhận ra chính mình vừa tới đến trên thế giới này là được người qua đường đều biết danh tiếng.

“Như vậy nhưng thật ra thật có điểm kỳ quái, nếu ngươi gởi thư ngàn dặm mà không tới ta cứ tưởng nàng ấy là NPC.”

“Lão tổ làm sao lại đưa một cái nhiệm vụ giao tin đến 1 gamer? Chả lẽ ngươi đã lỡ kích hoạt nhiệm vụ ẩn của Cực Lạc Cốc sao ?”

“Ta vốn cũng tưởng như vậy a, còn tại trong lòng cảm thán khí vận mình quá tốt a~, đi hỏi chưởng môn phái từ đầu chí cuối cũng không phải nhiệm vụ ẩn gì, haiz thật thì…”

“Di, vậy thì vì cái gì?”

Hai tên ngoạn gia tâm lưu ý lắng nghe chuyện của tên kia, Tần Tranh bên này cũng ngạt thở lắng nghe câu cuối của hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.