Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 4:




Sự thật chứng minh, là người xui xẻo thì trên đường đi học cũng gặp phải đám thần kinh.
Buổi sáng Cố Nghiêu dậy muộn đành phải đi đường tắt tới lớp, kết quả lại đụng phải ba tên gây chuyện hôm qua ở đằng sau khu giảng đường của sinh viên năm ba.
"Ui, đây không phải tên tiểu bạch kiểm hôm qua sao?" Gặp kẻ thù liền đỏ mắt, ba người chặn trước mặt Cố Nghiêu dở trò quái gở.
"Này! Không nhìn thấy học trưởng à? Giả bộ cái gì?"
"Ôi chao ôi chao ôi chao, nghe gì không? Hồi cấp ba nó còn cướp bạn gái của anh em tốt cơ đấy, tiểu bạch kiểm, chuyện này có đúng hay không?"
Nghe xong lời này, đồng tử người đối diện liền co lại, ánh mắt thoáng chốc thay đổi. Cố Nghiêu nắm chặt tay khớp xương kêu răng rắc cười lạnh:" Lão tử không phí lời với mấy thằng ngu."
Không phí lời là có ý gì? Là đánh, Cố Nghiêu từ lâu đã hoá thân thành tiểu bạo long. Ba người kia hôm qua không chiếm được lợi, bây giờ chỉ còn lại một mình Cố Nghiêu khí diễm cao ngạo, ba tên xếp thành một hàng dài trước mặt cậu.
Đáng tiếc hai bên còn chưa đánh nhau đã bị một vị khách không mời mà đến chặn lại.
Nắm đấm đang giơ lên của Cố Nghiêu bị ngăn lại, cậu nương theo cánh tay hữu lực kia một đường nhìn sang.
Cố Diệc trên người mặc đồng phục chỉnh tề, bề ngoài cao lớn tuấn lãng phối hợp với dáng vẻ tươi cười, nhìn còn ra dáng học trưởng hơn mấy tên kia.
Chẳng qua miệng chó không khạc ra được ngà voi, lời hắn nói ra làm cho Cố Nghiêu hoàn toàn nổi giận. Hắn nắm tay Cố Nghiêu vẻ mặt vô cùng chính nghĩa:" Không được đánh nhau, đánh nhau trong trường sẽ bị đánh dấu học bạ."
Lời này nói xong, kết hợp với phù hiệu phó chủ tịch hội học sinh treo trên ngực hắn, thật sự đã doạ được mấy sinh viên năm ba đối diện, ba tên này trước đây đã từng bị phạt, vất vả lắm mới lên được năm ba, không thể bị cứ như vậy mà bị đuổi học.
Chỉ là trước khi đi ba tên đó còn quay lại nhìn Cố Nghiêu cười khinh miệt:" Tiểu bạch kiểm chỉ biết đào góc tường!"
Ông nội mày! Cố Nghiêu giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Diệc, nắm chặt tay xông về phía trước, kết quả lại bị Cố Diệc gắt gao ôm lấy từ phía sau.
"Cố Diệc con mẹ nó cậu buông tay ra! Đuổi học thì đuổi học, cùng lắm thì đánh xong mấy thằng này lão tử tự mình đi."
"Bình tĩnh một chút." Cố Diệc ôm cậu từ phía sau, thân thể hai người dán vào một chỗ, hắn nhỏ nhẹ nói:" Cậu sao lại ngốc như vậy?"
Cố Nghiêu hoàn toàn không để ý đến tư thế mập mờ cùng luồng nhiệt phả vào sau tai cậu, cắn răng nói:" Cậu nói ai ngốc?"
Cố Diệc cúi đầu nhìn người trong ngực mình, xương quai xanh lõm sâu của Cố Nghiêu sáng lên:" Đánh nhau cũng không nên đánh ở trong trường... Cậu thấy có đúng không?"
Cố Nghiêu đem những lời này đảo qua trong đầu một lần, tựa như hiểu được ám chỉ của Cố Diệc, đầu óc dần dần bình tĩnh lại, thân thể cũng không giãy giụa nữa.
Cố Diệc vẫn còn tiếp tục vuốt lông:" Nghiêu ca, chúng ta trở về lớp học trước nhé."
Cố Nghiêu do dự một hồi, miễn cưỡng nói:" Đi."
"Nghiêu ca rộng lượng!"
Cố Nghiêu tạm thời không tức giận, đầu óc bắt đầu phản ứng lại, giờ phút này thân thể hai người đang dán vào nhau, nhiệt độ hoà nhiệt độ, cả người cậu bị Cố Diệc khoá vào trong ngực.
Cố Nghiêu hít sâu vài hơi, vặn vẹo bả vai:" Cậu có thể thả tôi ra được không?" Không phát hiện ra ánh mắt của nữ sinh vừa đi qua ư?
"Được, Nghiêu ca."
Hôm nay Cố Diệc mở miệng ra lại một tiếng Nghiêu ca làm Cố Nghiêu dễ chịu không ít, sắc mặt cũng hoà hoãn lại.
Cố Diệc nhìn lồng ngực trống không cảm thấy hơi tiếc, vừa đi theo vừa nói thầm:" Trên người Nghiêu Nghiêu sao lại có mùi sữa thơm như vậy?"
Âm thanh lẩm bẩm của hắn hơi lớn, thính lực của Cố Nghiêu lại quá tốt, nắm đấm vung ra vừa vặn đáp trên mặt Cố Diệc.
Buổi chiều sau khi tan học, Cố Nghiêu đứng trước con hẻm nhỏ gần cửa trường học chờ người, cậu cảm thấy tuy Cố Diệc miệng chó không phun ra được ngà voi nhưng hắn nói cũng có lý, không thể đánh nhau trong trường, vậy thì ra ngoài đánh!
Tuy rằng đây chỉ là lý giải của cậu, chắc cũng không sai đâu nhỉ.
Cố Nghiêu đeo tai nghe nghe hai, ba bài hát vẫn chưa thấy người, cậu thậm chí còn hoài nghi hay là tin tức của mình sai rồi, chắc là không đâu... Ba tên kia tối thứ năm nào cũng sẽ ra ngoài ăn cơm kia mà.
Người thì không đợi được, Cố Nghiêu lại nhận được tin nhắn trong nhóm chat của lớp:
@tất cả thành viên, ba sinh hoạt muốn kiểm tra đột xuất kí túc xá nam, học sinh đang ở bên ngoài nhanh chóng trở về sửa sang lại đồ đạc, phòng nào kiểm tra không hợp lệ sẽ bị cắt điện một tuần.
Bệnh thần kinh à... Có nhất thiết phải kiểm tra vào lúc này không?
Cố Nghiêu mắng một tiếng, quyết định đi về.
Cách đó không xa, trong con hẻm nhỏ, từ trong bóng tối hiện ra một đôi giày sạch sẽ, tiếp theo là quần dài và áo sơ mi trắng khoác lên thân thể rắn chắc, mấy nút áo trên mở ra, cả người toát lên cảm giác phóng túng bất kham.
Ngón tay Cố Diệc nắm lấy cổ áo đồng phục của mình, nghiêng đầu nhìn bóng người Cố Nghiêu đã đi xa khẽ cười thành tiếng. Hắn đưa tay chạm lên vết máu bầm trên má trái cọ cọ mấy lần, đó là vết thương Cố Nghiêu gây ra hồi sáng.
Cố Diệc nhếch khoé miệng, không đau, còn hơi ngứa.
Sau lưng hắn vang lên tiếng kêu rên, còn có người uy hiếp nói:" Mày, mày chờ đó cho tao..."
Cố Diệc mặc áo đồng phục chỉnh tề, đem tính khí đầy công kích của mình giấu đi thật kĩ, cài lại toàn bộ nút áo bị bung ra lúc động thủ, xắn cổ tay áo gọn gàng, giờ phút này lại khôi phục bộ dạng của một phó chủ tịch hội học sinh.
Vết thương của ba tên kia đều ở nơi không dễ nhìn thấy, Cố Diệc lấy phù hiệu trong túi áo đeo lên, trở về hình tượng dương quang xán lạn, cười cười nhìn ba người đang lăn lộn trong ngõ hẻm, khuyên bảo nói:" Bạn học, lần sau còn đánh nhau trong trường nữa là sẽ bị đuổi học đó, nhớ chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.