Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn

Chương 19:




Yên lặng một hồi.
“Đó là mèo của tôi sao?” Ivan nhìn chằm chằm con mèo cam kia một lúc lâu, tận lực làm ngữ khí của chính mình hiện ra chút bình thường, “Ý tôi nói, con tháng gần đây tôi nuôi là con này sao?”
Ma vương hiếm thấy trầm mặc, hắn vốn tưởng rằng bán nhân loại phát hiện việc mèo là giả, nhất định sẽ rất thương tâm, mà thái độ của bán nhân loại có chút kỳ quái. Hình như cậu ta rất bình tĩnh.
Ma vương quyết định lấy sách lược địch không động ta không động, gật đầu dùng giọng điệu kiêu ngạo nhất quán trả lời: “Đúng thế. Làm sao?”
Lần đầu tiên, Ivan nhìn thấu vẻ sốt sắng từ trong con ngươi u lục của hắn.
Là lo mình tức giận sao? Đường đường là vương một giới xưa nay đều cao cao tại thượng, sẽ bởi vì cậu mà căng thẳng sao? Ivan khó giải thích được cảm thấy mặt hơi nóng, cậu liền vội vàng nói: “Bệ hạ, tôi không có trách ngài, biết ngài là vì làm tôi cao hứng — “
“Là vì sát trận.” Ma vương cải chính nói, “Ngươi không có mèo thì không chịu thay ta vẽ pháp trận.”
Ivan: “…” Cậu chưa từng nói điều kiện như thế này!
Ma vương rốt cuộc tìm được dòng suy nghĩ, ung dung nói: “Không có sát trận cao cấp cỡ lớn che chở, pháo đài của ta không đỡ nổi một đòn, vương vị của ta rất nhanh liền không giữ được, cho nên ta chỉ có thể làm như vậy.”
Quản gia: “…” Đừng nói pháo đài, rừng rậm quanh thân pháo đài đều không có ác ma dám tới gần.
Ivan nhanh chóng phụ họa nói: “Ngài nói đúng, tôi hiểu được.”
Này cũng có thể hiểu được? Quản gia quỷ dị liếc mắt nhìn Ivan, cảm thấy tính khí của bán nhân loại này thực sự là tốt đến vô biên.
Ma vương mất hứng liếc mắt nhìn Ivan một cái, ném mèo cam trong tay ra, trừng quản gia, “Những thứ vô dụng này, giết toàn bộ.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Bệ hạ! Chờ chút! Không cần…” Ivan sốt ruột kéo áo choàng Ma vương lại, cậu quá lùn, chỉ có thể tốn sức ngước đầu nói chuyện, “Mấy con mèo nhỏ đó là vô tội mà, bệ hạ, đừng giết đi… Ngài nhân từ như vậy, không bằng thả đi?”
Ma vương bệ hạ… Nhân từ… Mặt quản gia vô biểu tình, tâm lý điên cuồng xoèn xoẹt qua hai từ này, không biết bọn họ làm cách nào để đồng thời liên hệ với nhau.
Mà Ma vương không chút nào chướng ngại tiếp nhận lần nịnh nọt này. Hắn trầm ngâm, Ivan cho là hắn đang suy nghĩ, càng căng thẳng hơn nắm chặt áo choàng hắn. Ma vương nhìn chằm chằm tóc bù xù màu nâu trên đỉnh đầu kia cùng sừng nhọn nhỏ một phút chốc, buông miệng nói: “Tùy ngươi.”
Ma vương rất nhanh lâm vào tỉnh lại sâu sắc.
Làm sao hắn lại bởi vì nhất thời bị cặp sừng nhọn nhỏ kia mê hoặc, đáp ứng điều kiện hoang đường như thế?
Hiện tại, bán nhân loại kia đang khoanh chân ngồi trong tàng thư các đọc sách, con mèo cam mập nhất kia nằm nhoài trong lồng ngực bán nhân loại ngủ, một bên chân của cậu ta còn có hai con mèo sơ sinh một hoa một trắng lật bụng ra ngủ gật. Một tay Ivan để lật trang sách, một tay thuận lông trên bụng cho mấy cục lông nho nhỏ.
Mà Ma vương chỉ có thể ngồi một bên thổi râu mép trừng mắt nhìn.
“Bệ hạ?” Ivan ngẩng đầu nghi ngờ, “Ngài làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Ma vương tức giận nói.
Đây cũng không phải là bộ dáng không có chuyện gì. Tâm Ivan cảm thấy hơi buồn cười, nhiều ngày như vậy, cậu đã có chút thăm dò tính khí vị Ma vương bệ hạ này, chẳng biết vì sao, luôn cảm giác mình có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió với loại tính khí này. Cậu khép sách lại, suy tư một phút chốc, lấy dũng khí nói: “Bệ hạ, tuy rằng có khả năng tôi cũng không giúp đỡ được gì… Mà ngài có tâm sự gì có thể nói cho tôi nghe.”
Ma vương rầu rĩ không vui mấy con mèo trên người cậu, liền bất mãn liếc mắt nhìn đỉnh đầu cậu.
Có lẽ là tầm mắt Ma vương quá có lực áp bách, mèo cam nhỏ tỉnh rồi. Nó trở mình trong lồng ngực Ivan, tỉnh tỉnh mê mê cọ cọ áo choàng Ivan.
Mặt Ma vương tối sầm lại nhìn Ivan ôn nhu cúi thấp đầu trấn an mèo nhỏ vừa mới tỉnh lại, như lúc an ủi hình thái ấu niên của hắn ở nhân giới.
Mèo cam thân mật nhấc móng vuốt lên đi với sợi tóc rut xuống mềm mại cong lên của Ivan, chọc cho Ivan cười khẽ. Ma vương tức giận bất bình, khi ở nhân giới, bán nhân loại đã từng luôn miệng nói yêu thích mình, hiện tại lại cùng con mèo này chơi tới vui vẻ như vậy! Đợi đến lúc con mèo sơ sinh màu cam kia duỗi móng vuốt ra, nỗ lực bò lên trên đỉnh đầu Ivan, Ma vương rốt cục bạo phát.
Hắn đột nhiên đứng lên, khiến Ivan và mèo giật nảy mình.
“Bệ hạ?” Ivan thấy hắn bước nhanh ra ngoài, nhanh chóng thả mèo xuống, đuổi theo hắn vội chạy ra ngoài, “Bệ hạ, chờ chút — oái!”
Ma vương đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Ivan ngã xuống đất.
“Sao ngươi lại vô dụng như vậy, đi đường cũng có thể ngã sấp xuống.” Ma vương đi tới bên cạnh cậu nhìn cậu từ trên cao xuống, ghét bỏ nói. Tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn duỗi một cái tay ra.
“Tôi bị ngáng chân một chút.” Ivan lầm bầm nói, giữ tay bỏ vào lòng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Ma vương, “Cảm ơn.”
Cậu vốn cho là Ma vương chỉ dìu cậu lên, không nghĩ tới sau khi cậu đứng dậy, Ma vương cũng không buông tay, tựa hồ quên mất trong tay còn có một cái tay khác, lôi kéo cậu đi về phía trước.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Ivan cũng khôn nhắc nhở hắn.
Cậu bị Ma vương bệ hạ kéo một đường đi xuống pháo đài, len lén ngửa đầu nhìn gò má anh tuấn đường viền rõ ràng của Ma vương.
Lần trước có người nắm cậu bước đi, đã là chuyện hồi nhỏ cực kỳ cực kỳ xa xôi rồi. Tên ác ma này, hẳn là ác ma cấp cao mạnh mẽ nhất trong Ma giới hiện nay nhỉ… Tuy rằng Ma vương luôn là một bộ dáng hung thần ác sát, nhưng thực ra, là một trong số không nhiều người ôn nhu như vậy với cậu mà cậu gặp cho đến tận sinh mệnh này đấy.
Ivan có chút ngẩn ra, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.