Chương 9: Cho ngươi hai cái lựa chọn
Trời đã về chiều, mặt trời dần hạ xuống, sâm lâm bốn phía phảng phất như được gia trì, tăng thêm yên tĩnh ngột ngạt.
Lâm Vũ kiểm kê chiến lợi phẩm xong, lựa chọn nghỉ ngơi tại một hang động, hắn muốn quen thuộc lực lượng mới, chuẩn bị thật tốt, sau đó mới quay lại g·iết đầu yêu thú cự ngạc kia.
Thời gian ít ỏi đương nhiên không đủ để công pháp võ học có bước tiến mới, hắn quyết định luyện tập khống chế phi kiếm, xem như thủ đoạn công kích mạnh nhất.
Lam sắc Diệt Lôi kiếm không hổ là pháp khí, dưới nguyên lực thôi thúc, tốc độ đã viễn siêu thị giác luyện khí kì, đến nỗi ngưng nguyên cảnh như hắn kém chút cũng bị nó lưu lại tàn ảnh đánh lừa.
Đột ngột trong hang nhỏ xuất hiện tiếng động, giống như thanh âm rên rỉ nho nhỏ.
Lâm Vũ liếc mắt nhìn sang, phía cuối hang, một vị thiếu nữ xinh đẹp bị trói chặt tại chỗ, cơ thể nằm trên đất đang không ngừng run rẩy, gương mặt mỹ lệ nhăn nhó, tựa hồ sắp từ trong mộng tỉnh lại.
Thiếu nữ mở ra mắt phượng, ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, nhất thời nàng sửng sốt.
Đây là nơi nào.
Khương Uyển chỉ nhớ rõ, nàng đang chỉ đạo sư đệ đồng môn phối hợp trận pháp, đột nhiên Bạch Mao dã trư nổi điên xông ra ngoài, sau đó hai vị đồng môn sư huynh thoát trận xuất thủ đuổi g·iết yêu thú.
Kí ức tới chỗ này, đại não nàng trở nên đau nhói, thảm, thân thể bị trói tới tê dại, sau gáy còn truyền tới đau nhức.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Khương Uyển tu luyện tới luyện khí bát trọng, khí lực toàn thân được thôi động, dây trói rất nhanh bị nàng chấn toái, ngay tại lúc này, một cỗ uy áp khủng bố bao khoả, lệnh nàng di chuyển một ngón tay cũng khó khăn.
Kèm theo giọng nam bá đạo uy nghiêm vang lên.
"Con kiến nho nhỏ tỉnh rồi, xem ra ta ra tay vẫn còn mạnh, khiến ngươi ngủ lâu như vậy."
Theo Khương Uyển hướng mắt về một góc hang động, nơi âm thanh vừa rồi phát ra, con ngươi của nàng co rụt, rất nhiều kí ức lãng quên ùa về, hình ảnh hiện ra ngay trước mắt.
Nàng nhớ ra, ngay lúc Vân Trí cùng Yến Thập Tứ rời hàng, trên không trung liền xuất hiện một vị ngoại môn đệ tử khác, người này trực tiếp rơi xuống chỗ các nàng, xuất thủ chính là nhất kiếm đoạt mạng, vô số sư huynh sư đệ đều c·hết dưới kiếm này.
Mà nàng đâu, bị nam nhân kia đánh cho b·ất t·ỉnh, sau đó chính là cảnh tượng như bây giờ.
Gương mặt Khương Uyển vốn trắng nõn, dung trang mỹ lệ vậy mà trở nên trắng xám, cơ thể không tự giác run rẩy.
Hung thủ g·iết vô số đồng môn vậy mà ngay ở trước mặt nàng, hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Đại não Khương Uyển cấp tốc suy xét, chỉ là giọng nói tiếp theo chấn trụ nàng.
"Chớ làm ra tiểu động tác, chút thực lực ấy không đủ giúp ngươi."
Lâm Vũ nhanh chóng đứng dậy, hắn từng bước tiến lại gần thiếu nữ, uy áp tu vi dần dần tăng lên, đạt đến mức độ ngưng nguyên cảnh hậu kì liền dừng.
"Tiền bối tha mạng!"
Khương Uyển bị uy áp ép tới không thở nổi, gương mặt đỏ bừng, trên trán bạo khởi gân xanh, bao nhiêu kinh diễm xinh đẹp phút chốc phai mờ.
Thẳng đến khi Lâm Vũ thu lại uy áp, khí tức nội liễm trở về bình thường, hắn hứng thú bừng bừng nhìn từ trên cao xuống.
"Ngươi quan hệ như nào với hai tên luyện khí cửu trọng tiểu bối kia."
Lúc này hô hấp thô trọng, Khương Uyển ho khan, nàng đáng thương hề hề miễn cưỡng gạt ra được thanh âm:
"Là là đồng môn sư huynh của vãn bối, một người gọi Vân Trí, người kia là Yến Thập Tứ."
"Cái này ta biết."
Lâm Vũ gật gù, hắn nhanh chóng hỏi:
"Bọn hắn đều có tu vi luyện khí cửu trọng, ngược lại ngươi chỉ có bát trọng, tại sao đoàn đội nhất nhất nghe theo ngươi."
Kì thực câu hỏi này Lâm Vũ sớm đã có đáp án, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng đối phương nói.
Mà Khương Uyển trả lời không ngoài Lâm Vũ dự liệu.
"Vãn bối có chút thiên phú trận pháp, được hai vị sư huynh nhìn trúng, sau đó liền cùng bọn họ tổ kiến đoàn đội, tham dự lần thảo phạt yêu thú này."
Nhìn thiếu nữ nơm lớp lo sợ, ánh mắt đáng thương nặn ra tầng mỏng quang, Lâm Vũ chợt bật cười, nhanh chóng ngồi thấp xuống, năm ngón tay vươn ra vuốt vuốt gương mặt Khương Uyển, làn da thật hảo, trơn nhẵn mềm mại.
Lâm Vũ mặc dù sống qua hai đời, nhưng chưa một lần tiếp xúc nữ nhân gần như vậy, mặc dù hắn coi nhẹ tình cảm, nhưng dục vọng xuất phát từ căn nguyên sinh vật, có kiềm chế tới đâu vẫn sẽ có lúc bị bộc phát.
Trừ khi biến người thành máy móc lạnh lẽo, hoạt động dựa vào lý trí cùng bản năng.
Nhưng đi theo con đường như vậy, khô khan cỡ nào, Lâm Vũ tự nhận bản thân không tốt đẹp, không bị lụy tình cảm, nhưng hắn phải có dục vọng, có dục vọng liền đồng nghĩa có động lực, có động lực tức là sống còn có giá trị.
Sống không giá trị khác c·hết ở chỗ nào.
Lâm Vũ mở miệng nói:
"Ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất trở thành tùy tùng của ta, mệnh lệnh tại ta, nhất nhất nghe theo, thứ hai chính là biến thành một cỗ t·hi t·hể lạnh lẽo, c·hôn v·ùi theo thời gian hoá thành cát bụi."
Ngươi lựa chọn cái gì.
Lâm Vũ hề hề mỉm cười, phảng phất thánh hiền đưa ra hi vọng sống.
Lập tức Khương Uyển mếu máo, nàng vốn xuất thân từ Khương gia, thân phận con một vị tộc lão, tương lai rộng mở gia nhập Vô Cực tông, lại sở hữu thiên phú trận pháp hiếm có, được đông đảo sư huynh tiền bối coi trọng.
Ngay tại bây giờ, hai vị sư huynh đi cùng nàng tính mạng không rõ, đồng môn sư đệ c·hết thảm, mà nàng run rẩy ở đây đối mặt h·ung t·hủ đầu nguồn, nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân.
Hai lựa chọn kia, căn bản đều có hố, cái sau đáng sợ hơn cái trước.
Nhưng mà Khương Uyển nhát gan, lại ham sống s·ợ c·hết, tất nhiên cắn răng lựa chọn cái thứ nhất, nàng vì các đồng môn đ·ã c·hết mà tưởng niệm, lại tính toán chỉ cần sống sót ra khỏi đây, gặp được trưởng bối, tất nhiên có thể thoát khỏi độc thủ của kẻ xấu.
Đúng thế chính là như vậy.
"Tiền tiền bối, ta lựa chọn trở thành tùy tùng của ngài."
Khương Uyển lau nước mắt, kém chút bật khóc nói.
"Rất tốt, ngươi lựa chọn sáng suốt."
Lâm Vũ phi thường vui vẻ, lật tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện ra ba viên đan dược, hắn trực tiếp ném cho Khương Uyển.
"Đây là phúc lợi của ngươi, làm tùy tùng cho ta, đãi ngộ được hưởng không phải người tầm thường sánh bằng."
Khương Uyển bắt lấy, tay nhỏ run run kém chút làm đan dược rơi xuống đất, nguyên bản nàng cho rằng chỉ là chút tầm thường đan dược, nhưng hương thơm sộc vào mũi, nồng đậm dược lực tản ra, trong nháy mắt nàng mộng.
Tình huống gì.
Cái thứ này chẳng lẽ là tụ khí đan, nhưng mà đẳng cấp, đẳng cấp tựa hồ quá cao, chẳng nhẽ là thượng phẩm.
"Không đúng không đúng, sao có thể là thượng phẩm tụ khí đan, ta nghĩ nhiều rồi."
Khương Uyển lẩm bẩm, nàng đưa đan dược lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại liếm một cái, lập tức dược lực theo đầu lưỡi đi vào thể nội, phút chốc hoà tan, hội tụ thành nguyên lực trong đan điền.
Tốc độ này nhanh gấp mấy chục lần hạ phẩm tụ khí đan, không không, nó cũng gấp mấy chục lần trung phẩm tụ khí đan.
Bởi vì Khương Uyển là con cháu thế gia, bối cảnh coi như không tệ, đã từng được tiếp xúc với trung phẩm tụ khí đan, vẫn là phải có kiến thức nhận biết.
Cái phân cấp hạ tru·ng t·hượng phẩm, kì thực là dựa vào tạp chất bên trong đan dược đánh giá, cái càng ít tạp chất, tốc độ hấp thu dược lực chuyển hoá nguyên lực càng nhanh, thậm chí lưu lại bên trong cơ thể càng ít tạp c·hết, về sau đột phá cảnh giới dễ dàng hơn nhiều.
Mà đối ứng, cái sau nhanh gấp năm lần cái trước, chiếu chiếu nhân lên như vậy, đan dược trong tay nàng phải gấp mấy chục lần cấp bậc trung phẩm.
Khương Uyển vội vàng giơ nên ngón tay tinh xảo đếm đếm, phút chốc nàng kích động kém chút hô thành tiếng.
Chẳng nhẽ thứ này chính là trong truyền thuyết cực phẩm tụ khí đan.