Chương 13: Tâm thần chi linh
Nguyên tố kết tinh chính là thiên địa chí bảo, thông thường một vùng thuần loại tố sẽ cần mười năm dựng dục ra nguyên tố kết tinh, là vật cầu mà không được, vạn người đều muốn tranh đoạt.
Có thể thứ này quá mức khó tìm, hoặc chính là bị thế lực lớn độc chiếm một mình, âm thầm sử dụng tăng cường nội tình.
Tạm thời Lâm Vũ hi vọng thông thần xa vời, tu vi tới giới hạn không thể tăng lên, chi bằng tập trung tăng cường chất lượng, học tập càng nhiều võ học lợi hại.
Hai lần giao chiến yêu thú, nhận lấy thất bại mà lui để hắn không mấy dễ chịu, khắc sâu giáo huấn trong lòng.
Kiếm chiêu hắn chỉ có thiên ngoại lưu tinh, nhưng mà tinh cương kiếm không chống nổi hắn thi triển toàn lực, tựa hồ có Diệt Thế lôi kiếm công xa thủ gần tưởng như vẹn toàn, nhưng mà thời khắc quan trọng lại vô cùng hạn chế, khuyết thiếu đa dạng lựa chọn.
Kiểm kê vật phẩm trong túi trữ vật, Lâm Vũ bất giác nhíu mày, đám ngoại môn đệ tử này quá mức hố người, cái gì cũng không nhiều, duy chỉ có đan dược hạ phẩm là một đống.
Đan dược rác rưởi, hắn cần làm gì.
Trong đó toàn bộ tinh thiết kiếm bị hắn lọc ra ba thanh thượng phẩm tinh thiết kiếm, có lựa chọn hắn sẽ ưu tiên bài trừ thuộc tính, phải nói pháp khí trường kiếm là thứ hắn ngày đêm nhớ mong.
Còn lại bí tịch võ học, Lâm Vũ chỉ thuận mắt hai quyển, thứ nhất là Hình Ý quyền pháp, cuối cùng một môn Bá Sơn luyện thể pháp, đẳng cấp đều tại hoàng giai trung phẩm.
"Mỗi ngày làm mới hai lần bài trừ thuộc tính, ước chừng ba ngày mới có thể đem bọn chúng tiến giai."
Lâm Vũ nhẩm tính, hắn đưa ánh mắt về phía Khương Uyển, nữ nhân này có thiên phú trận pháp, tất nhiên nắm giữ bí tịch trận pháp, nếu là hắn tra hỏi có khả năng lớn lấy được về tay.
Nghĩ ngợi như vậy, Lâm Vũ lập tức đứng lên, thân ảnh cao lớn từng bước ép sát.
Nguyên bản Khương Uyển đang trong mộng đẹp, đột ngột nàng cảm nhận thân thể bị nhấc bổng, sau đó có loại bị tiến nhập vòng tay người khác, mắt đẹp run run khẽ mở, đập vào tầm mắt chính là gương mặt Lâm Vũ mỉm cười.
Đêm nay ánh trăng phá lệ sáng rực, thế nhưng Khương Uyển chỉ thấy một trận tê dại da đầu, xú nam nhân này ít khi cười, nhưng mà một khi đã cười tuyệt đối không có điều tốt, chính là điềm xấu, cực điểm xấu.
"Tiền bối, đây là có chuyện gì?"
"Cái gì tiền mới chả bối, nghe thật xa lạ, gọi chủ nhân là được."
Không, gọi chủ nhân ta mới cảm thấy không tốt.
Lời sau cùng vẫn bị Khương Uyển cưỡng ép nhịn lấy, nàng cắn răng im lặng, muốn chờ xem đối phương giở trò gì.
Mà Lâm Vũ sớm đã đoán được tiểu động tác, lập tức đi vào chủ đề.
"Nghe nói ngươi tinh thông trận pháp, thiên phú môn này cực cao, không biết có bí tịch trận pháp nào cho ta tham khảo."
"Hoá ra là cái này, nhưng mà ta không có thói quen mang theo bí tịch bên người, chỉ sợ làm tiền bối thất vọng."
Khương Uyển ăn ngay nói thật, từ lúc nàng rơi vào tay đối phương, trên người có thứ gì đều bị lật qua xem hết, chớ nói chi túi trữ vật trong tay nàng đã sớm trống rỗng.
Chỉ thấy Lâm Vũ gật gù, hắn khẽ vuốt cằm:
"Không vấn đề, ngươi dựa theo trí nhớ, viết ra một bản kinh nghiệm trận pháp, như vậy ta cũng có thể dựa vào đó tham khảo."
Mặc dù Khương Uyển rất là không cam lòng, dưới sức ép vô hình, nàng bất đắc dĩ thoả hiệp, nói thật kinh nghiệm về trận pháp chính là nội tình của nàng, ưu thế để đứng vững trong ngoại môn.
Mấy năm nghiên cứu, hiện tại cứ như thế giao nộp ra, có ai cam tâm chứ.
"Đừng đùa nghịch tiểu động tác, mạng nhỏ của ngươi không chịu nổi đâu."
Lâm Vũ uy h·iếp một câu cuối cùng, triệt để bóp nát phản kháng còn sót lại, Khương Uyển khóc không ra nước mắt, miễn cưỡng dựa vào trí nhớ viết ra trên giấy.
Ước chừng ba canh giờ trôi đi, lòng tràn đầy sự hiếu kì, Lâm Vũ cầm trên tay một quyển trận đạo tâm đắc, ánh mắt chăm chú tham ngộ kinh nghiệm bên trong, nội tâm hài lòng vô cùng.
Trận đạo chia làm hai loại, trận người và trận vật, trong đó trận người chính là lấy người làm mắt xích, dựa trên mỗi người tiêu hao năng lượng, cuối cùng hợp nhất bùng nổ ra sức mạnh.
Còn trận vật trên một phương diện khác, dựa vào phác hoạ ra trận văn, thôi động năng lượng đi vào liền sử dụng được.
Kinh nghiệm của Khương Uyển chủ yếu ở trận người, ngược lại trận vật thì nàng chỉ viết sơ sài, không đáng nhắc tới.
"Đáng tiếc, mỗi cái trận người đều yêu cầu năm thành viên tham gia, ta không có khả năng thực hành, trận vật lại ít ỏi, đề cập qua vài loại trận văn, uy lực rất thấp."
Hứng thú đại giảm, Lâm Vũ ngước nhìn trời cao, trăng sáng vằng vặc, khoảng cách làm mới bài trừ thuộc tính còn có một đoạn.
Hắn đã có quyết định, trước tiên dùng trên trận đạo.
Trong trận người có một loại tên là nhất tâm diệu dụng, toàn bộ người làm mắt xích, tâm thần tương liên, đẳng cấp cách biệt không quá bốn tiểu cảnh giới, như vậy một khi vận dụng trận pháp, có thể phát huy lực lượng gấp mấy lần bình thường, chịu thương tổn cũng có thể chia đều.
Chỗ chú trọng của trận pháp này không phải uy lực, chính là tâm thần tương liên, toàn bộ mắt xích cùng một ý tưởng, nếu xuất hiện nho nhỏ bài xích, như vậy trong nháy mắt trận pháp sụp đổ, lực lượng phản hệ tự thân.
Sở dĩ Lâm Vũ chưa có trở về Vũ Hoang thành lĩnh điểm cống hiến, nguyên do lớn nhất chính là hắn không nắm chắc, Khương Uyển liệu có nghe theo mình bài bố, nếu nàng đợi thời điểm mấu chốt phản bội, như vậy công sức của hắn sẽ thất bại.
Mà trận pháp nhất tâm diệu dụng tựa hồ có thể khắc phục hậu quả này, đáng tiếc hạn chế quá nhiều, yêu cầu mười người cùng làm mắt xích, đẳng cấp giới hạn tại luyện khí, chênh lệch không quá bốn tiểu cảnh giới, liền một cái điều kiện hắn cũng không hoàn thành nổi, lấy gì sử dụng.
Cho nên hi vọng lớn nhất đều đặt tại hệ thống.
Đêm dài vô cùng.
Khoảnh khắc số lần trên hệ thống từ không biến thành hai, hai mắt Lâm Vũ sáng rực, hắn lập tức mặc liệm trong lòng.
"Tiêu trừ thuộc tính xấu của trận pháp nhất tâm diệu dụng."
Lời này vừa ra, âm thanh máy móc nhanh chóng đáp lại.
【Phát hiện 34622 lỗ hổng trong trận pháp, phải chăng bài trừ.】
Hắn đã chọn bản trận pháp, xác nhận tiến hành bài trừ thuộc tính, trong nháy mắt, trận pháp tâm đắc tỏa sáng, văn tự phảng phất bay múa trong không trung, như thể đang bị một loại lực lượng vô hình tái cấu trúc.
【Bài trừ thuộc tính thành công, trận pháp nhất tâm diệu dụng tiến hóa vì tâm thần chi linh.】
Lâm Vũ đọc nhẩm thông tin trong đầu, sau đó hít sâu một hơi, quả nhiên là thứ hắn đang cần.
Tâm thần chi linh loại bỏ toàn bộ điều kiện hà khắc, thậm chí tiếng giai lên tầm cao mới, nó không giới hạn số người thi trận, mà lấy người tu vi cao nhất làm chủ trận, kẻ tu vi thấp hơn làm trận nhánh, tinh thần ý thức đều lấy chủ trận làm chủ.
Cái gọi là tâm thần chi linh, chủ trận tu vi càng cao, khoảng cách cấp độ với trận nhánh càng lớn, như vậy quyền khống chế càng cao.
Thậm chí đáng sợ nhất ở chỗ, trận pháp bị ngoại lực công kích, chủ trận hoàn toàn có thể di chuyển hết thảy thương tổn lên bất kì trận nhánh nào, đơn giản là nô lệ cùng chủ nhân trên một chiến thuyền, chân chính vì người khác bán mạng.
Lâm Vũ lập tức nhìn về phía Khương Uyển vẫn đang ngủ mê, nàng nằm nghiêng, tóc suối đen nhánh như thác nước đổ xuống nền đất, chăn mỏng khẽ đắp ngang eo phác họa ra đường cong mê người.
Mặc dù giai nhân xinh đẹp, thế nhưng trong mắt Lâm Vũ lúc này đã không còn quan trọng như trước, có trận pháp tâm thần chi linh, hắn hoàn toàn có thể thay thế Khương Uyển, đổi mới một người khác.