Bách Yêu Phổ 4

Chương 28:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần 7: Ngạn Ngư
Chương 28
Đêm, Lệnh gia.
Trong phòng, vợ chồng lão đương gia và thiếu phu nhân căng thẳng lại tràn đầy chờ mong nhìn ông lão râu bạc từ trong phòng ngủ đi ra, lão đương gia vội đến nghênh đón, chắp tay nói với lão đầu: "Thần y Hà, bệnh của khuyển tử(*) ta có chuyển biến gì không?"
(*)cách gọi con trai của mấy người cổ đại, bé cũng ngại dịch thành chó con nên để vậy nha
Lão già vuốt râu thở dài.
Trái tim mọi người chợt chìm xuống.
Lệnh phu nhân lảo đảo suýt nữa thì đứng không vững, Thiếu phu nhân thấy thế bèn vội vàng chạy đến dìu bà ngồi xuống, lại cố nén trong lòng khổ sở, an ủi bà nói: "Đại phu còn chưa nói gì, mẫu thân khoan hãy sốt ruột."
Lão đương gia nắm chặt nắm tay, lại hỏi đại phu kia: "Có chẩn đoán ra được là bệnh gì không?”
Đại phu đi đến một bên, sắc mặt ái ngại chắp tay với lão đương gia nói: “Lão phu từ lúc bắt đầu hành y đến nay đã hơn sáu mươi năm, nhưng vẫn chưa từng gặp phải loại bệnh kỳ lạ hung hiểm thế này, thực sự là không thể làm gì được, phụ lại ủy thác của mọi người, vẫn mong lão đương gia nhanh chóng đi mới cao nhân khác... nếu không...” Giọng nói của lão hạ thấp xuống: “Tình huống của Lệnh công tử không được tốt lắm.”
“Ông đã là thần y tốt nhất nhì trong kinh thành rồi, cao nhân hơn ông cho dù có thì trong khoảng thời gian ngắn sao có thể tìm thấy được. Hay là ông thử nghĩ xem cách khác thử?” Lão đương gia nóng ruột đến đổ mồ hôi.
Lão nói thẳng: “Không phải lão phu không muốn nghĩ cách, mà thực sự không nghĩ được cách nào. Bệnh tình của Lệnh công tử, trăm năm mới thấy một lần, phàm là có nửa phần đối sách, lão phu cũng không đến mấy khiến cho mọi người thất vọng.”
Lão đương gia thất vọng: “Chúng ta biết ông là danh y có thể thì tuyệt đối không qua loa, thế nhưng... đến phương thuốc cũng không cần kê sao?”
“Có kê thì cũng chỉ tổ làm lãng phí thuốc thôi.” Đại phu lắc đầu.”
“Bỏ đi, nếu đã như vậy thì không miễn cưỡng nữa.” Lão đương gia bày ra tư thế mời: “Ông đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ tiễn ông về nhà.”
Nghe lời này của lão đương gia, đại phu cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, lại thi lễ với chúng nhân, sau đó vội vàng cầm lấy hộp thuốc, giống như bỏ trốn mà chạy ra khỏi căn phòng đang tràn ngập cảm giác tuyệt vọng này.
Lệnh phu nhân nhìn theo bóng lưng vội vàng chạy đi của đại phu, cố gắng chống người ngồi dậy, đỏ mắt nói với lão đương gia: “Bây giờ đến cả vị thần y này cũng không giúp được, vậy thì Vọng nhi chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lão đương gia cố nén nỗi bi thương, nắm chặt tay phu nhân nói: “Vì đại phu này không chữa được thì còn có đại phu khác. Chớ nản lòng!” Nói rồi, ông lại hít sâu một hơi, thân là đương gia của Lệnh gia, đương nhiên không thể khóc, ông cắn chặt răng nói: “Nếu như con đường này không thông thì chỉ có thể trách Lệnh gia nhà ta vận khí không tốt, Vọng Nhi phúc mỏng mệnh bạc thôi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, tướng công cả đời hành hiệp trượng nghĩa, sống lương thiện, ông trời sẽ không nỡ nhìn thấy chàng chịu khổ như vậy đâu.” Thiếu phu nhân vội nắm lấy tay của hai lão nhân, cố gắng không để lộ ra biểu cảm tuyệt vọng: “Chúng ta trước tiên cứ dùng thử sâm già ngàn năm và viên Bạch Ngọc Ngưng Tức mà con đem từ nhà đến thử, tuy chưa tìm ra bệnh chứng thế nhưng hẳn cũng có ích. Rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra cách thôi!”
“Uyển Thanh.... khổ cho con rồi!”
Lệnh phụ nhân ôm lấy tức phụ nhà mình, nước mắt không ngừng rơi xuống, già trẻ ba người nhìn không được sự đau khổ tích tụ trong lòng, đều ôm đầu bật khóc.
Lúc này, người bình tĩnh nhất Lệnh gia chỉ có chính bản thân Lệnh Vọng Thư thôi.
Ba tháng trước sau khi đột ngột ngất đi thì hắn chưa từng rời khỏi căn phòng ngủ này.
Mấy ngày đầu, trái tim hắn ngày đêm đều đau đớn kịch liệt, lúc đó mời đại phu đến chẩn đoán thì đều nói là do nóng trong người, kê một phương thuốc điều hòa, hắn uống được mấy ngày quả thực cơn đau cũng giảm xuống không ít, đang lúc cả nhà hắn đang cho rằng không sao thì có một buổi sáng nọ hắn phát hiện bản thân không ổn rồi, cảm giác tê dại lan ra tứ chi toàn thân, đến cả việc ngồi dậy hắn cũng không có sức, ý thức của hắn càng lúc càng hỗn loạn, sau đó đến cả phụ mâu thê tử của mình hắn cũng không thể nhận ra, cả ngày cứ nằm trên giường, giống như một thân thể không có hồn phách vậy.
Lệnh gia dốc hết sức mời tới vô số danh y, thế nhưng bệnh tình của Lệnh Thư Vọng cũng hoàn toàn không chuyển biến tốt lên, đang lúc mọi người lòng như lửa đốt, thì bệnh của Lệnh Thư Vọng hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn. Ước chừng bốn năm ngày trước, Lệnh Thư Vọng thế mà chợt đứng dậy khỏi giường lúc nửa đêm, hắn đi đến đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ ngẩn người, thê tử còn tưởng rằng hắn đột nhiên có chuyển biến tốt đẹp, vui mừng gọi phu phụ lão đương gia tới, kết quả suýt nữa thì lấy nửa mạng của hai người họ... lúc bọn họ kêu hắn trở về nằm xuống, mới phát hiện chân của hắn không đúng, một đôi chân đang yên đang lành là thế thế mà lại biến thành đá màu xám đen, căn bản không cách nào di chuyển được, cuối cùng vẫn là bọn họ cố gắng hết sức mới chuyển hắn về giường được.
Đáng sợ hơn, là bệnh "hóa đá" trên thân thể hắn dường như có dấu hiệu lan tràn ra, hai ngày trước chỉ là hai chân, hôm nay, ngay cả bắp chân cũng bị biến thành tảng đá, theo tốc độ đó thì không quá mười ngày, thì một người đang sống sờ sờ đó chẳng phải sẽ biến thành một bức tượng đá sao?!
Bọn họ khóc lóc gọi tên hắn, ánh mắt của hắn lại giống như ngừng lại, căn bản không đáp lại họ bất cứ điều gì, chỉ là trong miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy lời mà không ai nghe rõ được.
Đại phu hôm nay tới khám xem như hy vọng cuối cùng của Lệnh gia, bọn họ tốn rất nhiều sức lực mới mời được lão từ kinh thành mời trở về, lại không ngờ được đến phương thuốc cũng không kê được.
Tối nay, đã định sẵn là một đêm không ngủ.
Ít nhất, đối với thiếu phu nhân vẫn luôn chăm sóc hắn là như vậy. Từ khi Lệnh Thư Vọng ngã bệnh tới nay, chưa có một đêm nào nàng ngủ được, dù cho có cực kỳ buồn ngủ thì cũng chỉ có thể hơi híp lại một lát, vừa giật mình đã tỉnh táo lại, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì bất ổn của hắn. Tối nay cũng như vậy.
Trong căn phòng thắp nến, nàng ngồi bên cạnh hắn, nắm tay hắn, gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, lại kể cho hắn nghe chuyện của hôm này, Lộ nhi đến đây bao nhiêu lần, gọi hắn bao nhiêu tiếng phụ thân.
Phu thê tình thâm, không rời không bỏ, hẳn chính là dáng vẻ này.
Một trận gió không biết từ hướng nào, thổi tắt ngọn nến chỉ còn lại hơn phân nửa, cũng khiến cho Lệnh thiếu phu nhân đang buồn ngủ đến cực điểm buông bỏ sự kiên trì cuối cùng, nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi.
Một luồng ánh sáng u lam từ ngoài cửa sổ bay vào, lúc rơi xuống đất lại hóa thành một nữ tử áo lam, dung mạo trắng trẻo xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh, mái tóc dài màu đen xoăn nhẹ buông xuống thắt lưng, ngoại trừ trên cổ đeo một chiếc nhẫn màu đen được buộc bằng sợi dây thừng, thì cả người không còn trang sức nào khác, thuần khiết giống như một bức tranh nhạt màu, chỉ là dưới váy, lộ ra một cái đuôi cá vảy lam lấp lánh.
Nàng lặng lẽ đứng trước giường hắn, khom lưng nhẹ nhàng vuốt v3 mặt hắn. Ba tháng trước, nàng cũng xuất hiện trước mặt hắn dưới ánh trăng trong đêm như vậy.
Hắn nghĩ rằng nàng chỉ là một giấc mơ. Hắn gọi tên nàng, nhưng nàng chỉ cười mà không trả lời. Họ ngồi trước cửa sổ, hắn nói rằng hắn nhớ nàng rất nhiều. Nàng vẫn cười mà không nói chuyện.
Dù sao cũng là giấc mơ, hắn có thể nói hết những lời giấu trong lòng ra. Nàng lặng lẽ lắng nghe, và cũng giống như trước đây, dùng mũi của mình để cọ cọ vào khuôn mặt của hắn. Nàng vẫn lạnh như vậy, chóp mũi mềm mại lạnh như băng, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn một mình sao?
Nàng nhìn hắn rồi vươn tay ra, một giọt nước mắt chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay nàng, nàng nâng giọt nước này lên, đưa đến bên miệng hắn.
Thơm qua, giống như món canh mà nàng từng nấu cho hắn trước đây. Hắn không nghĩ gì nhiều, há miệng nuốt nó xuống. Quả nhiên là hương vị tươi ngon trong ký ức. Nàng đứng dậy, kéo hắn trở về bên giường, bảo hắn trở lại vị trí cũ, nằm trở lại bên cạnh thê tử của hắn, nữ tử ngay cả ngủ cũng nằm vô cùng quy củ, giờ phút này đang chìm trong một giấc mộng sâu sẽ không tỉnh lại. Hắn muốn ngồi dậy thì lại bị nàng ấn nhẹ trở về, sau đó nàng cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Hắn cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng nề, muốn gọi tên nàng cũng không gọi ra được, trước khi ý thức biến mất, chỉ thấy nàng lặng lẽ lui ra. Ngày hôm sau, hắn hồi tưởng lại giấc mộng kia, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nhớ nổi dáng vẻ trong mộng của nàng, cầm bút lên vẽ thế nào cũng thể vẽ ra được, chỉ mơ hồ nhớ rõ mùi vị của món canh giữa các ngón tay nàng, và các loại tình cảm phức tạp trằn trọc trong lòng.
Chỉ là một giấc mơ mà thôi, thứ sống động ở trước mặt hắn chỉ có thê tử và nhi tử của mình.
Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ chỉ là một giấc mơ của hắn, nàng cũng là một người từng xuất hiện trong cuộc đời hắn. Trong thời gian ba tháng, nàng cho anh ăn "canh" ba lần theo cùng một cách, sau đó hắn bắt đầu chờ đợi... Trong lòng nàng, ba tháng thời gian lại chậm như dòng sông sắp khô cạn trên trấn, chảy đến chậm rãi, làm cho người ta nóng ruột.
Tối nay, nàng lại tới thăm hắn, vẫn không phát ra một chút âm thanh nào như củ, chỉ mặc cho ngón tay mình lướt trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.
Ánh trăng như bạc, giấc mơ thật dài.
Thiếu phu nhân ngủ cho đến lúc bình minh, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là kiểm tra tình trạng của phu quân mình, trong lòng tràn đầy áy náy, chỉ hận bản thân vô dụng, thế mà cũng có thể ngủ được.
Bệnh tình của Lệnh Thư Vọng lại nghiêm trọng hơn một chút, bộ phận hóa đá đã lan đến đầu gối. Những bộ phận màu xám đen và cứng rắn kia, khiến cho toàn bộ Lệnh gia như rơi vào vực sâu tuyệt vọng nhất.
Ai có thể cứu hắn đây?
Ai có thể?!
*
Đêm mùa xuân luôn tràn ngập các loại hương vị dịu dàng, đồng thời cũng mai phục đủ các loại cám dỗ ngọt ngào, ngay cả ánh trăng cũng trở nên hết sức kiều diễm.
Gốc cây cao nhất trong trấn Thiết Kính, mọc bên dòng sông nhỏ ở phía nam thị trấn, từ cành cây cao nhất nhìn xuống, nhìn không sót bất cứ một cảnh tượng một chút nào.
Đáng tiếc, không ai dám leo lên cao như vậy, cho nên mới vô ích bỏ lỡ phong cảnh tốt như vậy.
Mặt trăng dường như trở nên rất gần, giống như treo trên cành cây, trong ánh sáng nhẹ nhàng, có một nữ tử dựa lưng vào thân cây, hơi ngửa đầu, dưới làn váy đung đưa theo gió là một chiếc đuôi cá màu lam được đặt giữa các cành cây cao nhất, nhàn nhã lắc qua lắc lại. Nàng thích cái cây này, từ ngày đến trấn Thiết Kính, thì nàng đã ở nơi này. Vào ban đêm, nàng có thể nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất, ban ngày có thể nhìn thấy khói bếp của Lệnh gia. Nàng rũ mí mắt xuống, yên lặng bấm đốt ngón tay, giống như đang tính toán cái gì đó, trên gương mặt thành tú tràn ngập hy vọng và chờ mong.
Ai cũng nói trấn Thiết Kính phong cảnh tú lệ, cảnh sắc xinh đẹp, đáng tiếc rằng không ai biết, cảnh sắc đẹp nhất trấn Thiết Kính, lại chính là nàng của lúc này.
Nếu không phải đang vội, Đào Yêu thật sự rất muốn đến ngồi ở nơi gần nàng nhất, mang theo lòng trái tim biết ơn mà hân hoan thưởng thức con cá đang ngồi phơi ánh trăng trên cây. Dù sao, không phải ai cũng có duyên và nhãn phúc như vậy, có thể tận mắt nhìn thấy một trong những yêu quái hiếm có và đẹp nhất trên thế gian – Ngạn Ngư.
Đến nhân vật như Đào Yêu, cũng chỉ từng gặp được hai ba lần mà thôi.
Trên Bách Yêu Phổ viết rằng “Ngạn Ngư là họ hàng xa của giao nhân, đuôi cá thân người, không ở trong nước mà sống trên bờ, thường làm tổ ở trên cây cao bên bờ sông, đực hay cái gì đều rất đẹp, âm sắc rất hay, tính cách ôn thuần, giỏi thôi miên tạo mộng, có thể mê hoặc lòng người. Nhưng ít kẻ mạnh, số lượng hiếm hoi”
Hiện tại trên thế gian này, có thể nhìn thấy một con Ngạn Ngư sống thế này thì phải cần đến vận khí cực kỳ tốt.
Thế nhưng, Ngạn Ngư và Thạch Cố... Vốn là hai đường thẳng song song không thể nào có mối liên quan gì với nhau được cả mà. Đào Yêu cẩn thận đứng trên cành cây thấp hơn một chút, ngửa đầu nhìn con cá yên tĩnh kia. Tối nay ánh trăng đẹp như thế, mà Ngạn Ngư thích nhất là hát dưới mặt trăng, nàng từng may mắn được nghe một lần, giọng hát như lưu ly, âm thanh tuyệt mỹ vang vọng ba ngày không dứt, giống bao nhiêu ngọc lớn châu nhỏ rớt xuống chiếc đ ĩa ngọc nhỏ.... Bất kỳ từ ngữ nào trên đời cũng không đủ để mô tả sự tuyệt vời của tiếng hát Ngạn Ngư. Dù sao, một người không hề phong nhã cũng không có hứng thú với âm luật như nàng sau khi nghe rồi cảm thụ lớn nhất, chính là muốn xông ra ngoài miễn phí mở cho chúng một phương thuốc bảo dưỡng cổ họng, sau đó nắm lấy tay chúng ngàn dặm vạn dặn, nhất định phải bảo vệ cổ họng thật tốt như bảo vệ tính mạng chúng vậy!
Trong lòng nàng vẫn muốn nghe lại một lần nữa... Nhưng vị Ngạn Ngư này sao một chút động tĩnh cũng không có thế này?
Tâm trạng không tốt sao? Thần sắc của nàng thoạt nhìn cũng không được tốt lắm...
"Không nghe được ngươi hát, mặt trăng này thoạt nhìn có hơi tịch mịch." Đào Yêu cuối cùng mở miệng nói.
Nàng khẽ nhíu mày, liếc về phía Đào Yêu một cái... trên cây đột nhiên có nhiều thêm một người, nàng cũng không thấy kinh ngạc gì, chỉ vẻn vẹn nhìn đúng một cái, sau đó tầm mắt của nàng lại trở về vị trí cũ, không phải nhìn mặt trăng, mà chỉ nhìn ngón tay của mình, giống việc Đào Yêu xuất hiện chẳng có gì to tát hơn là một chiếc lá rụng.
"Thạch Cố cũng không phải là thứ có thể ăn đâu, dù ngươi có dùng cách gì nấu đi chăng nữa.” Đào Yêu ngửa đầu, đuôi cá kia vẫn nhàn nhã lắc lư kia giống như chủ nhân của nó, hoàn toàn không có ý phản ứng với nàng.
Thẳng thắn mà nói, nếu không phải nàng có hảo cảm trời sinh với cái loại yêu quái đối diện này thì vị cô nương trên cây này bây giờ có lẽ đã nằm sấp trên mặt đất luôn rồi.
Đào Yêu nhẫn nại nói: "Ta vừa đi thăm Lệnh công tử, qua một thời gian nữa, e là phải đổi tên thành Thạch công tử mất thôi. Ngươi thực sự không quan tâm sao?”
Nó không trả lời, vẫn lặng lẽ ngồi đó.
"Có giải thích hợp lý thì ngươi mới là bệnh nhân, nếu không có thì chính là ác yêu." Nụ cười của Đào Yêu dần dần lạnh xuống: “Ngươi tốt xấu gì cũng chọn một cái. Đừng làm mai một lòng tốt của người khác chứ.”
Nàng vẫn ngồi đó, bấm ngón tay, như thể nàng không thể nghe thấy.
Nhịn xuống, nhịn xuống, khoan đánh đã....
Đào Yêu suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu cười: "Ngươi muốn biến Lệnh công tử thành đá như vậy, đại phu khác không có cách, nhưng đại phu như ta thì không đồng ý. Độc của Thạch Cố trong cơ thể hắn không khó thanh trừ. Nỗi khổ tâm của ngươi e là phải uổng phí rồi.”
Nghe thế, nàng giống như từ trong mộng bừng tỉnh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như là đứa nhỏ đột nhiên bị cướp mất viên kẹo, tức giận ngẩng đầu lên. Một tiếng gào thét vừa đè nén lại phẫn nộ vọt ra từ trong miệng nàng, cành cây bốn phía cũng theo đó mà run rẩy.
Đào Yêu thế mà lại bị hoảng sợ, không phải bởi vì nàng ta đột nhiên phẫn nộ, mà là giọng của nàng... Thật sự là quá, quá quá khó nghe! Đó dao có thể là giọng của Ngạn Ngư, cồng chiêng nát đánh ra còn hay hơn, nàng suýt nữa thì phải dùng tay chặn lỗ tai lại. Cũng vào lúc này, những cành cây run rẩy kia lại coi nàng là mục tiêu mà công kích, dưới sự thúc đẩy của sức mạnh phẫn nộ nào đó, những cách cây đánh về phía nàng, cũng trong nháy mắt khi nó sắp xông tới, thì lại hóa thành một con rắn độc mắt đỏ răng sắc hung ác như muốn muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ xông qua.
Thế này là giận thật rồi? Tính tình cũng không vừa đâu nha...
Đào Yêu tung người nhảy lên, đám "rắn độc" nhào vào khoảng không, đụng vào chỗ nàng vừa mới đứng, vặn vẹo thành một đám gai rất buồn cười.
Đào Yêu không kịp cười nhạo ra thì đã cảm thấy dưới chân không ổn, có thể là ánh sáng không tốt, cũng có thể là vận khí không tốt, dù sao nàng lại chọn một nhánh cây yếu nhất để đặt chân...... Răng rắc một tiếng, trái tim nàng vừa rơi xuống, thì cả người đã nhe răng trợn mắt rơi khỏi cây.
May mà lúc rơi xuống nửa đường, có người lao ra xách lấy cổ áo sau của nàng, tuy rằng bị xách như một chú gà con không dễ nhìn lắm, nhưng cuối cùng cũng bình an rơi xuống đất.
"Bảo ngươi không được trèo cao như vậy rồi, cứ muốn trèo thôi.” Liễu công tử nhíu mày: “Biết là tên này rồi, trực tiếp bắt luôn không được sao?" Lời còn chưa dứt, thì những con "rắn độc" kia vẫn không từ bỏ ý định lần nữa nhào tới, giờ phút này cả cành cây đều đã thay đổi dáng vẻ, dưới ánh trăng vặn vẹo thành một quái vật cao lớn quỷ quái, tất cả cành cây đều nhanh chóng hóa thành “rắn” ăn thịt người, giương nanh múa vuốt hướng dưới tàng cây, hung hãn xông tới. Mà Ngạn Ngư, vẫn lạnh lùng ngồi trên vai con quái vật này, đuôi cá xinh đẹp vẫn lung lay như cũ, chờ xem kết quả máu chảy thành sông.
Nó không nên hung ác như vậy, quả nhiên là bị bệnh rồi.
"Ngươi chớ giết! Ta muốn bắt sống!!" Đào Yêu hét lên, chỉ sợ Liễu công tử miệng to đi lên nuốt luôn con cá. Liễu công tử lạnh lẽo rít một tiếng lộ ra cặp răng rắn bén nhọn trong miệng, dùng rắn độc công kích ở trước mặt hắn, cho dù con rắn này là thật hay giả, không phải đều là trò đùa sao. Hắn nhanh chóng xông lên, cũng không cần hiện ra nguyên hình, chỉ hai ba quyền tay chân đã thấy đầu rắn gãy tung thân rơi xuống như mưa, vừa chạm đất đã hóa trở lại dáng vẻ vốn có, chỉ là những cành cây và lá cây rơi rải rác.
Trong hỗn loạn, Liễu công tử bay thẳng lên, một hồi bắt được Ngạn Ngư, không cho nó cơ hội để giãy dụa, một chưởng đánh vào cổ nó, nó không hừ một tiếng đã xụi lơ, trượt vào trong ngực Liễu công tử. Cùng lúc đó, cây đại thụ lớn cũng hôn mê theo nó, trở về dáng vẻ một cành lá bình thường mất hơn phân nửa lá cây...
Liễu công tử ôm Ngạn Ngư rơi xuống đất, chỉ cảm thấy người trong ngực này nhẹ như một chiếc lá khô lúc nào cũng có thể bay đi. Mèo đen giống như một tên đến xem hóng hớt đi ngang qua, ngồi xổm xuống một chỗ cách bọn họ không xa, thỉnh thoảng li3m li3m móng vuốt, nhìn như không chút để ý, thế nhưng mắt mèo sáng ngời thỉnh thoảng lại quan tâm nhìn sang bên này. Liễu công tử cẩn thận đặt Ngạn Ngư lên đám lá rụng đầy đất, Đào Yêu tới kiểm tra cẩn thận một hồi, nàng buông bàn tay lạnh lẽo của nó xuống, ngẩng đầu nói với Liễu công tử: "Ta biết vì sao nó không hát được rồi."
Liễu công tử nhíu mày: "Tiếng kêu dọa chết người của nó..."
"Thanh thức của nó đã tổn hại, mạch tượng vẫn còn tốt, mạch trên yết hầu lại không có." Đào Yêu vô cùng tiếc nuối nhìn yêu quái nổi danh là "âm sắc rất hay" kia: “Ngoại trừ tiếng gào thét khó nghe ra thì nó không thể phát ra được âm thanh nào khác nữa.”
Hành động li3m lông của con mèo đen đột nhiên khựng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục li3m lông.
"Có liên quan đến việc nó bắt Thạch Cố sao?" Liễu công tử đảo mắt: “Âm thanh quái dị dẫn chúng ra mà Thạch Cố nói đến, chẳng lẽ là nó kêu nhiều quá nên mới mất tiếng sao?”
"Ngươi tưởng Thạch Cố là ta sao, chỉ cần kêu đến ăn cơm một tiếng đã lập tức chui ra?!" Đào Yêu lườm hắn một cái: “Loại yêu quái ngốc này quanh năm sống trong tường gạch, chỉ nhạy cảm với tiếng nói của đồng loại. Âm thanh của Ngạn Ngư mặc dù có năng lực thôi miên tạo mộng mê hoặc lòng người, nhưng đối với loại yêu quái ngốc linh trí không cao như Thạch Cố thì lại vô dụng.” Nàng quay đầu lại, nhìn con mèo đen: "Cái tên li3m chân kia, ngươi từng nhìn thấy cảnh nó bắt Thạch Cố chưa? Ngươi có thấy nó cùng công cụ gì không?”
Mèo đen chép chép miệng: “Ta chỉ nhìn thấy từ xa thôi, nó chỉ đứng trên nóc nhà cao nhất, trong tay không cầm công cụ gì cả, chỉ giống như huýt sáo mà thôi, ta cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra."
"Vậy thì lạ rồi." Đào Yêu vùi đầu xuống, lại lục soát Ngạn Ngư từ đầu đến ngoài chân một lần nữa, cuối cùng đặt tầm mắt đặt trên chiếc nhẫn đen đeo trên cổ nó.
Nàng tháo chiếc nhẫn này xuống, nương theo ánh trăng tỉ mỉ nhìn xem, lại đặt vào trong lòng bàn tay, rồi nhanh như chớp chạy đến bờ sông, vốc một ít nước sông tưới lên trên vòng tay, chỉ thấy thứ đồ chơi đen nhánh kia trong nháy mắt trở nên xanh biếc trong suốt, đợi đến khi Đào Yêu lau khô nước dính vào nó, thì nó lại biến lại thành một thứ đen kịt.
"Ngươi làm gì vậy?" Liễu công tử khó hiểu nói.
Đào Yêu nắm chặt chiếc nhẫn, nhíu mày: "Chiếc nhẫn này là dùng Thạch Cố để luyện hóa thành, nếu ngậm nó trong miệng, rồi nhả khí, người bên ngoài nghe không thấy động tĩnh, nhưng Thạch Cố lại nghe rất rõ ràng. Hơn nữa bản thân Ngạn Ngư là một yêu quái có thể mê hoặc lòng người, phối hợp với chiếc nhẫn Thạch Cố này, thì âm thanh nó phát ra có thể thôi thúc Thạch Cố tự động đi ra rồi bỏ mạng.”
"Nó sao lại hiểu rõ cách này?" Liễu công tử không khỏi tò mò: “Mặc dù chỉ là một cái nhẫn, nhưng lại luyện từ yêu vật, cho nên cũng cần không ít tu vi. Ta không nghĩ nó có khả năng này. Dùng yêu lực mê hoặc thị giác của chúng ta, và công kích cấp thấp, đã là cực hạn của nó. Hơn nữa, nếu nó chỉ có thể thông qua chiếc nhẫn này để bẫy Thạch Cố, như vậy khi nó không có chiếc nhẫn này, thì làm thế nào để bắt được Thạch Cố luyện nhẫn??”
"Cho nên ta càng thấy kỳ lạ.” Đào Yêu nhìn thứ đồ vật nhỏ bé đen nhánh này, dương như có điều suy nghĩ: “Ai cho nó thứ gì đó...... Ai dạy nó...... Còn nữa, vì sao cổ họng của nó lại không có? Thân thể vì sao cũng trở nên nhẹ như vậy?"
"Hỏi nó đi!". Liễu công tử xắn tay áo: “Cũng không cần thuốc của ngươi, ta trực tiếp lay nó tỉnh là được!"
"Đừng!" Đào Yêu kéo cánh tay duỗi tới, trừng hắn một cái: “Ngươi biết rõ cổ họng của nó đã không còn, cho dù tỉnh cũng nói không nên lời, huống chi bộ dáng vừa rồi của nó, hiển nhiên là do tâm ma quậy phá, ngay cả thần thức cũng không rõ ràng thì còn trông cậy nó chính miệng nói cho ngươi biết sao?"
"Vậy thì sao?"
"Đã là tới chữa bệnh, ta đương nhiên có cách, ngươi chớ ầm ĩ, để ta nghĩ."
Lúc này, con mèo đen đi về phía trước vài bước, nhìn nó đang nằm không nhúc nhích, nói: “Nó... Nó thực sự mắc một căn bệnh nghiêm trọng nhỉ.”
"Vừa câm vừa điên... cũng coi là bệnh nặng.” Đào Yêu nhún nhún vai, liếc mắt nhìn con mèo đen: “Cũng kỳ lạ, một con mèo, vì sao lại vì một con cá mà cầu xin ta.”
“Đúng thế. Ta cũng cảm thấy phiền.” Mèo đen nghiêm túc nói: “Nếu năm đó ăn nó luôn từ đầu thì cũng không đến mức hôm nay còn phải hạ giọng cầu xin ngươi.”
Đào Yêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mèo nhìn như thành thật thành khẩn này: "Từ khi ngươi tới tìm ta, đến bây giờ... Từ kinh thành đến trấn Thiết Kính… Ngươi đến cả một chút quá khứ của nó cũng không nói với ta. Nó mất cổ họng không thể nói chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng mất?"
Mèo đen chớp chớp mắt: "Ngươi cũng đâu có hỏi ta."
"Không phải nên chủ động nói sao?" Đào Yêu cực kỳ muốn túm lấy bộ râu của nó.
"Ta cho rằng chữa bệnh chính là chữa bệnh, nhất là đại phu giỏi giang như ngươi, chẳng lẽ không phải tìm được bệnh nhân cho một viên linh dược là được rồi sao?" Mèo đen nhìn con cá hôn mê bất tỉnh: “Những chi tiết nhỏ không liên quan kia, nói hay không nói cũng không quan trọng.”
“Ngươi tưởng rằng chữa bệnh chỉ là cho một viên thuốc đơn giản là được sao?” Đào Yêu thưởng nó một cái lườm sắc lẻm: “Muốn chữa được tận gốc thì phải biết nguyên nhân, nếu không thì rất khó để chữa sạch hoàn toàn.”
"Nguyên nhân bệnh không phải là nó mất tâm tính nên bị điên sao, nếu không sao trăm phương nghìn kế bắt Thạch Cố cho nam tử kia ăn, một là hại nhà cửa kinh thành không ổn định, hai là hại nam tử kia đang là người sống đột nhiên biến thành tượng đá." Con mèo đen nói lý lẽ hùng hồn.
"Mất tâm tính?" Đào Yêu hừ lạnh một tiếng: “Có ta ở đây cũng đến phiên ngươi phán bệnh sao? Mất tâm tính cũng phải có nguyên nhân dẫn đến chứ. Vì sao không phải Trương Tam không phải Lý Tứ, mà lại là Lệnh gia công tử kia, không biết khúc mắc của nó thì ta lấy thuốc gì để chữa cho nó! Mèo kia, ngươi không cung cấp đủ tin tức.”
"Ta......" Mèo đen dậm chân một cái: “Ta cũng không biết cái thứ không có tiền đồ này có khúc mắc gì với tên họ Lệnh kia! Mấy chục năm không thấy đâu, ta cũng tới gặp nó trước các ngươi nửa tháng mà thôi.” Mèo đen thở dài: “Đêm đó, ta gặp lại nó là vì cái hành vi dụ bắt Thạch Cố này của nó, có ăn nó thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là tận trung chức trách, là công lao của ta. Nhưng... Cuối cùng vẫn không muốn miệng được. Ta thấy dáng vẻ của nó từ xa, vẫn nhu nhược thanh lệ như năm đó, nhưng đôi mắt như ác vật kia lại quá xa lạ. Ta và nó cùng đến Trấn Thiết Kính, tận mắt thấy nó bắt Thạch Cố cho vào trong bụng mình, sau đó phun trong miệng ra một giọt gì đó trong suốt như nước, ta cho rằng nó là muốn tu luyện thuật pháp gì đó, lại không ngờ nó lại đút thứ nước đó cho nam tử kia. Ta mặc dù từng gặp được không ít yêu vật, cũng đại khái biết được bản lĩnh của chúng, nhưng quả thật chưa từng gặp qua chuyện hóa Thạch Cố thành nước cho nhân loại uống, ta thấy nam nhân kia sắp không xong rồi, cũng không biết nó đã cho hắn uống bao nhiêu lần. Ta thật sự không biết mục đích nó làm như vậy là vì sao, nếu là lấy mạng báo thù thì cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy. Đáng tiếc ta không tinh thông y thuật, vừa không chữa được bệnh hóa đá của nam nhân kia, cũng không chữa được chứng mất tâm tính của nó.” Con mèo đen ngẩng đầu nhìn Đào Yêu, nghiêm túc nói: “Ta đã cố gắng đi qua nơi nó có thể nhìn thấy, nhưng nó giống như không hề quen biết ta, không nhìn ta. Có lẽ nó đã thực sự quên ta rồi, hoặc có lẽ nó thực sự bị điên... Ngoại trừ dây dưa với nam nhân kia thì trong lòng không còn gì khác." Đào Yêu nghe xong, nhìn con mèo, lại nhìn con cá, bỗng nhiên nói: "Ngươi thật sự rất thích nó."
Mặt mèo ngẩn ra.
"Có thích hay không thì khoan hẵng nói." Liễu công tử giống như nghĩ tới cái gì, xen vào nói: “Có phải là mất tâm tính hay không cũng tạm thời không thảo luận, sao ta cảm thấy tình huống hiện tại của công tử kia càng nguy hiểm hơn nhỉ? Ngươi cũng nói không biết hắn ăn bao nhiêu Thạch Cố..."
"Kệ lời nói của nó đi, nhiều lắm là hơn bốn năm ngày nữa, Lệnh công tử kia thật sự biến thành Thạch công tử rồi." Đào Yêu nhíu mày tính toán: “Ta mặc dù không chữa cho người, nhưng Ngạn Ngư là bệnh nhân của ta, xem tình hình thì dù là yêu hận tình thù cỡ nào thì bệnh của nó tám phần là do Lệnh công tử kia rồi, ta chữa cho Lệnh công tử thực ra cũng là chữa cho nó…. Ừ, như thế cũng tính là hợp lý.”
Nàng lại suy nghĩ một lát, lấy một viên thuốc màu cam từ trong túi vải nhét vào miệng Ngạn Ngư, nói với mèo đen: "Đây là thuốc bổ định tâm dưỡng hồn, đầu tiên để cho nó an tâm nằm đó, chúng ta đến Lệnh gia một chuyến, dù sao ngươi cũng không giúp được gì, cứ ở lại nơi này trông coi nó đi."
Con mèo đen gật đầu, không phản đối.
Rất nhanh, Đào Yêu và Liễu công tử đã biến mất trong bóng đêm. Trước khi đến bọn họ cho rằng đây là một chuyến chữa bệnh rất dễ hoàn thành, chỉ là một tiểu yêu quái đơn giản mà thôi, nhưng hiện tại xem ra có hơi phiền toái nằm ngoài dự liệu. Mặt trăng vừa mới trốn vào trong tầng mây lại chậm rãi ló ra một khuôn mặt hoàn chỉnh, gió đêm thổi qua, trấn Thiết Kính vẫn chìm trong giấc mộng yên tĩnh, và không bị bất cứ chuyện gì quấy rầy.
Con mèo đen nằm sấp xuống gần bên cạnh tai Ngạn Ngư, bực tức lẩm bẩm: "Không phải đã nói sẽ sống thật tốt rồi sao… sao lại thành thế này rồi.”
Thế giới nhỏ dưới gốc cây, chỉ có một con mèo và một con cá, một đống lá vụn và ánh trăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.