Bách Yêu Phổ 4

Chương 27:




Phần 7: Ngạn Ngư
Tiết tử
"Ta là yêu quái." Nàng hờ hững mỉm cười: “Một con cá sống trên bờ."
Chương 27
Ba tháng trước.
Trấn Thiết Kính, Lệnh gia.
Giấy bút mực xếp ngay ngắn trên bàn gỗ, đầu bút cậm rãi di chuyển trên tờ giấy trắng mịn, đường nét uyển chuyển khéo léo ngâm trong ánh mặt trời buổi chiều, cho dù cuối cùng có viết thành hình dạng gì thì cuối cùng đều là một hồi tưởng dịu dàng tốt đẹp. Nam tử mặt mày tuấn tú ngồi trước chiếc bàn, thần sắc rất chuyên chú, trên ngón tay cầm bút đặt lên những vết thương cũ đã dần khép lại, mặc dù dáng vẻ của hắn rất tập trung, thế nhưng lại lướt qua một thoáng mê ly, chỉ là suy nghĩ của hắn không đặt trên giấy hay là trên vết thương kia.
Người trong trấn Thiết Kính họ từ lâu đã quen với việc dùng "Lệnh Thư Vọng" như một tính từ, phàm khi là muốn nhắc tới một nhân vật "văn võ toàn tài, danh môn thế gia xuất chúng", thì nhất định sẽ lấy hắn ra làm tiêu chuẩn. Lệnh gia đời đời ở trấn Thiết Kính, lấy nghề chế tạo đồ sắt làm tổ nghiệp, là những người thợ thủ công độc đáo có tay nghề tinh xảo, những món đồ qua bàn tay của Lệnh gia, dù là các đồ vật hàng ngày hay đao kiếm binh khí, thì đều bởi vì có chất lượng cao và tinh xảo hơn người, cho nên dần dần trở thành "danh khí" trong lời của người trong giang hồ, tất cả mọi người đều coi việc có thể lấy được một món "Lệnh gia thiết" là tâm nguyện. Hiện giờ, Lệnh gia lão đương gia đã dần dần nghỉ ngơi dưỡng lão, tính toán trong vòng ba năm sẽ giao lại gia nghiệp cho đứa cón trai duy nhất của mình, Lệnh Thư Vọng. Cho dù là Lệnh gia hay là người bến ngoài, thì đều cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất và cũng là chuyện đương nhiên, dù sao thì Lệnh Thư Vọng ưu tú như thế, mặc dù xuất thân danh môn, lại là con trai duy nhất tập hợp ngàn vạn sủng ái, thế nhưng hắn lại không hề ăn chơi trác táng, từ thuở nhỏ đã ôn văn luyện võ, không sợ vất vả, lại có thiên phú hơn người, một đường thẳng tiến. Nhưng một thanh niên tài năng, đao thương kiếm tiễn gì cũng đều am hiểu, hiếm có nhất là hắn lại một tấm lòng thương người, khi còn trẻ đã thường làm chút chuyện nàng giúp đỡ kẻ yếu, có người khen hắn, hắn cũng không để ý, chỉ nói đó là gia huấn Lệnh gia! “Rèn sắt kiên cố, hành hiệp trượng nghĩa.” Bên dưới bề ngoài nho nhã kia là cốt khí cứng hơn cả sắt, không kiêu ngạo không nóng nảy, có dũng có mưu, tất cả mọi người đều nói lão đương gia là kiếp trước làm việc đại thiện cho nên đời này mới sinh được một nhi tử tốt như vậy.
Ba năm trước, Lệnh Thư Vọng từng khiến cho không ít cô nương thầm thương trộm nhớ thành hôn rồi, tân nương là con cháu của bằng hữu kết giao nhiều đời của Lệnh gia, trực tiếp chỉ hôn, môn đăng hộ đối.
Chỉ là mối hôn sự này ít nhiều cũng khiến cho người ta bất ngờ. Tất cả mọi người đều cho rằng nhân vật như Lệnh công tử, hơn phân nửa là muốn sống những ngày hành tẩu giang hồ, rồi tìm một vị hồng nhan tri kỷ cùng chí hướng, hai người gặp gỡ rồi yêu nhau sẽ trở thành một truyền kỳ quanh co khúc khuỷu động lòng người, rồi có một kết thúc viên mãn, trở thành đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác chọn loại không quanh co nhất.
Như thế cũng không sao, ai nói hành tẩu giang hồ thì nhất định sẽ gặp phải hồng nhan tri kỷ đâu.
"Phụ thân, phụ thân!"
Đầu kia hành lang, có một đứa bé tầm một hai tuổi lảo đảo chạy tới, trong tay cầm một cái kẹo, chạy thẳng vào trong ngực hắn.
Hắn chợt trở lại từ cơn thấy thần ngắn ngủi, buông bút xuống, xoay người ôm lấy đứa con trai, mỉm cười nói: "Nói không được chạy nhanh quá, lỡ ngã rồi lại khóc nhè."
“Phụ thân, ăn kẹo kẹo!” Đứa nhỏ đưa kẹo đến bên miệng hắn, hắn cũng phối hợp với con nhỏ, mà cắn một miếng.
Cha hiền con thảo, đúng một hình ảnh không thể nào ấm áp hơn.
Lúc này, một nữ tử xinh đẹp thanh tú có thân hình gầy yếu đi về phía hai cha con, trong tay cầm một cái áo choàng, lúc đi chân phải hơi khập khiễng.
"Mặc dù trời nắng, nhưng vẫn còn hơi lạnh, sao chàng lại mặc ít thế." Nử tử cẩn thận khoác áo choàng của mình lên người nam nhân, mặc dù giống như oán giận thế nhưng gương mặt lại rất ấm áp và dịu dàng.
"Thân thể này của ta, muốn bị phong hàn cũng khó." Hắn cười cười nhìn nàng: “Phụ mẫu hai người đã ra ngoài rồi sao?"
"Ừm, đi ra ngoài được một lúc rồi, nói hôm nay thời tiết đẹp nên ra ngoài một chút." Nàng đưa tay sờ ấm trà trên bàn của hắn: “Lạnh rồi, để thiếp đổi cho chàng ấm khác. Chàng lại cho Tiểu Quý ra ngoài chơi nữa à? Ít nhất cũng để lại một người thay trà cho chàng chứ.”
“Không phải nàng vừa nói hôm nay thời tiết đẹp sao, đám nhóc con sao có thể ngồi yên được, chi bằng cứ cho chúng nó ra ngoài chơi.” Hắn không cảm thấy đúng: “Uống trà thảo dược cũng đâu có chết.”
"Chàng ấy, đám sai vặt này đều bị chàng chiều quen rồi." Nàng thở dài: “Buổi tối muốn ăn gì không? Ngày đó Lâm bá mẫu đến, có tặng không ít sơn trân, hay là đem đi hầm canh cho chàng ăn nha?”
"Canh ư?" Hắn hơi ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Đêm qua ta còn mơ thấy mình uống canh.”
Nàng che miệng cười: "Vậy thì chắc chàng đang thèm lắm rồi, để ta dặn nhà bếp nấu cho chàng một nồi canh uống cho ấm người.”
Nói xong lại sờ đầu nhi tử, nói: "Lộ nhi, chớ ở đây quấy rầy phụ thân ngươi, đi với mẫu thân đến nơi khác chơi nào."
Đứa bé nghe lời đứng lên, nàng một tay nắm nó một tay nhấc ấm trà lên, xoay người rời đi. Nàng vẫn luôn cẩn thận như vậy, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho hắn, lại cẩn thận hết sức để không quấy rầy hắn, cho hắn có thời gian riêng tư: “Uyển Thanh.” Hắn gọi nàng lại: “Nàng không cần phải vất vả như vậy, cứ đi nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
Nàng quay đầu lại cười nói: "Chăm sóc tướng công của mình thì vất vả gì chứ, chàng mới cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, gần đây việc phụ thân giao cho chàng ngày càng nhiều, về sau cả Lệnh gia đều phải dựa vào chàng gánh vác rồi, ta chỉ làm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này thì có tính là gì đâu.”
Ba năm nay, hắn vẫn không quen với sự dịu dàng săn sóc như vậy, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười: "Cảm ơn nàng rất nhiều.”
"Giữa phu thê chúng ta thì có gì mà cảm ơn. Thiếp đi thay trà nóng cho chàng.” Nàng hơi ngượng ngùng quay người lại, lúc quay lưng lại, trên khuôn mặt tươi cười có hơi mất mát.
Hai phu thê bọn họ, e là chỉ có thể dùng một từ để hình dung đó là "tương kính như tân".
Bọn họ có lẽ cả đời này đều không thể cãi nhau được, hoặc đến già cũng đều có thể hòa khí ngồi trên cùng một bàn ăn, nằm cùng một giường, trao đổi một vài việc bản thân quan tâm, không sợ không hãi mà cùng đi với nhau đến cuối đời.
Đó là tương lai mà hắn đã chọn.
Chưa nói đến việc hắn hối hận hay không, dù sao cuộc sống của hắn vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành, rất nhiều trách nhiệm cần gánh vác. Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời nghiêng nghiêng vẫn còn hơi chói mắt. Tất cả mọi người đều nói mùa đông năm nay nhất định là mùa đông lạnh nhất, có lẽ ánh nắng ấm áp hôm nay là chút xa xỉ cuối cùng trước khi cơn giá rét đến, nàng vẫn mặc xiêm y mỏng manh giống như trước đây, trời mùa đông lạnh vẫn đảm bơi xuống sông không? Có còn dám lấy sâu nấu canh uống không? Bây giờ... Có ai giúp nàng mở quả phượng vĩ cứng hơn đá không?
Tầm mắt của hắn rũ xuống nhìn tờ giấy chưa vẽ xong, đó là một gương mặt trống rỗng, mái tóc dài xoăn nhẹ tựa như đuôi cá bơi lội lướt qua ký ức của hắn.
"Ta cưới ngươi được không?"
“Ta đồng ý!”
"Cũng không thẹn thùng một chút..."
"Lệnh Thư Vọng, ta vui lắm."
Giống như một tảng đá ném vào dòng nước chết, mỗi lần nổi lên một gợn sóng đều lại đau đớn thêm một phần.
Hắn theo bản năng đưa tay lên che ngực, lông mày cũng nhíu lại. Đó không phải là nỗi đau trong lòng, mà là nổi đau thật sự, nó giống như một con dao không ngừng xoáy vào trái tim, từ phía dưới từng chút một đâm lên trên, đau đớn đến cắt thịt nứt xương.
Hắn đau đớn ngã trên mặt đất, trán toát mồ hôi lạnh, hai tay giống như muốn xuyên vào lồ ng ngực mình.
Ấm trà rơi trên mặt đất vỡ vụn, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Uyển Thanh.
"Tướng công!!"
*
Hắt xì!!!
Liễu công tử lại hắt hơi một cái, hai tay khép lại trong ống tay áo, hai mắt thâm quầng nói: "Đây đã là ngày thứ ba rồi, ngươi định cứ tìm kiếm không mục đích mãi như vậy sao?"
Trên một nóc nhà thật cao trong kinh thành, Đào Yêu rụt cổ ngáp: "Đừng nói chuyện, cẩn thận lắng nghe."
"Tiếng nói mớ, tiếng ngáy hay tiếng thả rắm gì đó ta đã nghe cả ba đêm nay rồi!” Liễu công tử bất mãn móc móc lỗ tai: “Còn mang theo ngươi nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà cả tòa thành này, ngươi thì khỏe rồi, chỉ có ta là chịu khổ!”
"Mỗi ngày ở Ti phủ ăn ngon uống ngon, ngươi không ra ngoài nhảy một cái, cẩn thận biến thành một con rắn béo phì có thắt lưng như thùng nước bây giờ." Tròng mắt Đào Yêu đảo một cái: “Không đúng, vốn thắt lưng ngươi cũng như cái thùng nước rồi.”
May mắn bây giờ đã hơn nửa đêm, trên đường không có người đi đường, cho dù Đào Yêu bị đá một cước xuống thì cũng không thề đụng trúng người vô tội được.
Ba đêm này thật sự là khổ cho Liễu công tử, Đào Yêu vì trị tâm bệnh của đám Thạch Cố, và muốn bảo vệ Ti phủ và vách tường của nhà người khác, nên đã kéo hắn càn quét suốt đêm trên tất cả các nóc nhà của kinh thành, chỉ vì mò kim đáy biển đi tìm dấu vết về "ác vật" kia. Nàng nói, nếu vận khí tốt, có lẽ sẽ bắt gặp ác vật kia ra tay lần hai, theo lý thì đối phương koong thể nào tìm được chính xác chỗ ẩn thân của tất cả Thạch Cố, mà chỉ dùng âm thanh để bắt được Thạch Cố, như vậy cách tốt nhất chính là tìm một vị trí không ảnh hưởng đến khuếch tán âm thanh nhất, nơi có thể bao trùm lấy nhiều nhất căn nhà nhất, nơi có thể giăng lưới lớn để bắt cá. Đưa mắt nhìn khắp kinh thành, thì chỉ có đây là vị trí tốt nhất, là chỗ cao của nơi phồn hoa nhất, cho nên ba đêm này, bọn họ đều ngồi xổm canh gác ở trong khu vực có phòng xá dày đặc nhất, chỉ hận không thể nghe hết những âm thanh khác thường nhất vào tai, nhưng vận may của họ dường như cũng không được tốt lắm, ba đêm nay, ngoài trừ nhưng âm thanh mà Liễu công tử vừa nói ra thì họ không còn nghe thấy gì nữa cả, cũng không phát hiện ra đối tượng kỳ lạ nào ở kinh thành.
"Có lẽ tên kia đã bắt đủ rồi, cho nên mới không đi ra nữa?" Liễu công tử dụi dụi mắt: “Hay là chúng ta tùy tiện lấy đá hóa thành con yêu quái, trở về nói với hai tên nhóc kia ác vật đã bị chúng ta hàng phục rồi? Dù sao chỉ cần chúng bình tĩnh không sợ hãi, thì chúng sẽ không rời khỏi nhà, thế giới sẽ an ổn. Ta thật sự rất buồn ngủ...."
"A!" Đào Yêu gõ đầu hắn một cái, bản thân vẫn không từ bỏ ý định, mở to đôi mắt buồn ngủ nhìn bốn phía: “Ngươi có thể làm một con rắn quỷ kế đa đoan da mặt dày, nhưng ta thì không thể làm một lang băm được. Nếu lại có thêm mấy căn nhà bị sập nữa, gây hại đến tính mạng người thì việc này sẽ tính lên đầu ai? Để người kia biết chúng ta làm việc qua loa, thì ngươi thay ta xuống chảo dầu hay là ta thay ngươi đây?"
Liễu công tử híp mắt, đau khổ nói: "Ta thật sự chỉ muốn ngủ thôi. Ngươi nên kêu Nhị thiếu gia và ngươi cùng lên ngồi trên nóc nhà mới đúng!"
"Mùa xuân đến rồi, ngươi ngủ gì chứ!" Đào Yêu bóp cánh tay hắn, làm hắn đau đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cực kỳ có hiệu quả.
Để Ti Cuồng Lan ngồi với nàng vẫn nên miễn đi, Liễu công tử ở bên cạnh nhiều lắm là phiền phức mà thôi, ít nhất còn có một đối tượng có thể nói chuyện phiếm, nếu đổi lại là hắn...... Quên đi, cần gì phải tự làm mình khổ sở. Hơn nữa chiều hôm trước hắn và Miêu quản gia đã ra ngoài rồi, đến hôm nay vẫn còn chưa trở về, không biết là thi phi ở đâu cần giải quyết. Dù sao từ đêm thay hắn bắt mạch đó thì Ti Cuồng Lan cũng không tới tìm nàng nữa. Không tìm cũng tốt, nàng bây giờ không cần phải phân tâm dành thời gian cho hắn nữa. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ chữa khỏi tâm bệnh của Thạch Cố, thì sẽ đến tìm hắn tranh công. Cái khác không nói, bảo vệ vách tường Ti phủ chính là một công lao lớn, có thưởng một năm tiền công cũng không quá đáng! Ấy, không đúng… Ba tháng tiền công lúc trước hắn còn chưa đưa nàng nữa?!
Khi nàng đang phân tâm, thì đầu đường truyền đến càng nhiều tiếng ngáy.
Liễu công tử lắc đầu: "Chỉ sợ đêm nay lại phí công rồi. Ta cứ nghĩ ngươi đã có kế hoạch, kết qua ngươi lại đi tìm một cách ngu ngốc như vậy.” Đào Yêu cũng có hơi chán nản, nếu Liễu công tử đoán đúng, ác vật kia đã bắt đủ số lượng Thạch Cố cần thiết, không còn xuất hiện nữa, thì muốn đối phó với nó thật sự khó khăn.
"Ngươi có cách gì thông minh không?" Tầm mắt nàng vẫn không cam lòng di chuyển, không muốn bỏ qua bất kỳ một điều gì khác thường trong đêm khuya: “Thế nào cũng phải ngồi canh chừng đến hừng đông. Nếu trong vòng bảy ngày đều tìm không thấy tung tích của nó, vậy chỉ có thể..."
"Chỉ có thể biến thành yêu quái đi lừa chúng nó phải không? Ta đã sớm nói cách này của ta có thể dùng được mà!"
"Vậy thì phải để người tốn chút công sức rồi, thêm một tầng Cố Nguyên chú cho mỗi tòa nhà dưới chân chúng ta, nhất là ngôi nhà rách nát cũ kỹ, có tầng Cố Nguyên Chú kia rôi thì cho dù đám Thạch Cố có nhát gan chạy ra ngoài thì ít nhất phòng ốc cũng sẽ không sụp đổ."
"Cút! Cố Nguyên Chú có thể dùng như vậy sao! Ngươi hận ta đến vậy sao, sao lại muốn ta lấy nửa cái mạng đi liều mạng? Sao ngươi không tự đi đi!"
"Chú pháp này trước nay đều là sở trường của ngươi mà, thuốc của ta đâu thể gia cố phòng ốc được. Cùng lắm thì lúc nào đó ta sẽ nấu cho ngơi một nồi canh thập toàn đại bổ, yên tâm, ta nhất định sẽ bổ sung nguyên khí bị hao cho ngươi.”
"Ngươi nghiêm túc đấy à?"
"Một người liều mạng vẫn tốt hơn hai chúng ta chịu khổ mà."
“Khoan hãy bi quan, bây giờ mới là ngày thứ ba, làm rắn thì phải sống có hy vọng nhớ!” Đào Yêu vội vàng vỗ vỗ bả vai hắn, nói xong lại nhìn về phía Ti phủ. Lần này, không có ai rảnh rỗi, Ma Nha và Cổn Cổn được sai đi giám thị đám Thạch Cố trong Ti phủ. Nàng muốn bọn họ theo dõi chặt chẽ chúng ta, tuyệt đối không thể để cho những tên nhóc này lén lút chạy ra ngoài, lỡ như có gì bất thường mà hai người họ không kịp trở về, thì lập tức đốt giấy báo tin.
Tuy rằng cách làm có hơi ngu ngốc, tuy rằng không nắm chắc kết quả, thế nhưng cho dù là vì món canh của ông chủ tiểu Triệu hay là bất cứ nơi nào mà nàng yêu quý thì cũng vẫn nên cố gắng hết sức để bảo vệ. Thế nhưng cho đến nay, Ma Nha cũng không truyền tin tức đến, chứng tỏ tất cả đều ổn. Bọn họ bên này, chỉ e cũng phải phí công mà trở về.
Lúc này, tầm mắt đang nhìn trái ngó phải của Đào Yêu đột nhiên dừng lại, nàng nhìn đăm đăm vào phía trước bên trái một lúc lâu, mới dùng khuỷu tay nhích Liễu công tử: "Sao ta cảm thấy lại nhìn thấy con mèo kia nhỉ?"
Liễu công tử nhìn theo hướng nàng nói… cách bọn họ ước chừng hai cái nóc nhà, không biết đã bao lâu có một con mèo đen lớn, tròng mắt một lam một xanh, trong bóng đêm sáng như hai ngọn đèn lồ ng nhỏ.
Đào Yêu không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Liễu công tử mới cảm thấy mấy đêm nay hình như quả thực đã từng gặp qua con mèo đen này trên các nóc nhà khác nhau. Ngay từ đầu hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, mèo hoang trong thành nhiều như thế nào, nhân lúc để. trèo lên nhà tường người khác chẳng qua chỉ là một chuyện rất chuyện bình thường, người bên ngoài cũng lười nhìn nó.
Chỉ là ba đêm cũng gặp phải cùng một con mèo, không khỏi cũng quá trùng hợp rồi... Có lẽ là cùng một con mèo, màu lông hình thể kia cùng mèo hoang bình thường rất khác biệt, e là rất khó tìm con thứ hai.
Đào Yêu nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Liễu công tử: "Có phải ngươi ăn chuột xong không đánh răng không?"
Liễu công tử suýt nữa thì từ trên nóc nhà trượt xuống: "Ta đã không ăn chuột bao lâu rồi!"
Đào Yêu cúi đầu ngửi ngửi chính mình: "Hôm nay ta cũng đâu có ăn cá......"
Họ cùng nhìn qua con mèo, con mèo cũng đang nhìn họ, hoàn toàn khác với hai ngày trước giống như chỉ tình cờ đi ngang qua, nó bây giờ dường như cố ý muốn họ biết, nó cũng tìm thấy họ, và rất vui khi được họ chú ý.
Không đợi bọn họ có động tác gì, con mèo đen đã đột nhiên nhảy từ trên nóc nhà xuống, sau đó không thấy tung tích nữa.
"Đi theo."
Đào Yêu nắm lấy cánh tay Liễu công tử, hai người lặng yên không một tiếng động nhảy xuống nóc nhà theo con mèo đen kia, lại cúi người nhìn, dưới chân cách đó không xa có một bức tường, con mèo đen kia đang đứng ở đầu tường, trong miệng lại có thêm một thứ nhỏ đen nhánh còn đang vặn vẹo không ngừng. Chuột ư?!
Đào Yêu và Liễu công tử theo bản năng cho rằng như thế, nhưng nhìn kỹ lại thì thứ lộ ra bên ngoài đang giãy dụa không ngừng kia, không phải là đuôi chuột, mà là một thứ có tứ chi như con người, một cái đầu tròn vo và một đôi tai to...
Thạch Cố?!
Con mèo này thực sự bắt một con Thạch Cố sao? Trong khi họ đang ngạc nhiên, thì con mèo đen đã ngậm lấy Thạch Cố rồi nhảy qua bức tường vào trong sân.
Xem ra đêm nay cũng không đến mức là không có thu hoạch gì. Hai người đi theo sát nó, cũng nhảy vào trong sân, chẳng qua chỉ là một ngôi nhà dân bình thường, cửa sổ mở ra một nửa, không thấy đèn đuốc, chỉ mơ hồ nghe được tiếng ngáy truyền ra từng hồi từ bên trong.
Bắt được con mồi, không phải nên tìm một chỗ hẻo lánh để xử lý sao? Vì sao còn nhảy đến chỗ có người ở? Họ nhanh chóng tìm thấy dấu vết của con mèo đen ở trong góc phía đông của ngôi nhà. Giờ phút này nó đang ngồi xổm ở góc tường, giống như không thèm đến ý có ai đi theo mình không mà bước vào, Thạch Cố lăn xuống đất, ôm đầu run rẩy ở góc tường. Biết mèo có thói quen đùa giỡn con mồi rồi mới ăn, chẳng lẽ lần này cũng là dọa nó trước rồi mới ăn sao? Điều này cũng không đúng, nếu bị mèo ăn, thì cũng không phải bức tường nhà nào lại gặp xui xẻo rồi.
Hai người đang muốn tiến lên ngăn cản, thì đã thấy con mèo đen vươn móng vuốt ra, vỗ vỗ vách tường: "Trở về."
Ấy? Ngươi không nghe nhầm đâu, con mèo biết nói chuyện?
Thạch Cố nghe vậy, cuống quít chui vào trong vết nứt trên tường.
"Dám đi ra thì ta sẽ ăn ngươi."
Lại là giọng nói của một cô nương, âm thanh giòn tan, mang theo chút lạnh lẽo không thể mạo phạm.
”Ngươi có nghe thấy không?"
"Nghe rồi."
Đào Yêu và Liễu công tử chứng minh lỗ tai của mình không có vấn đề gì. Thật sự chỉ là một con mèo mà thôi, không có khí tức kỳ lạ nào khác. Biết nói... Chẳng lẽ là cao nhân nào dùng pháp thuật hóa thanh ư?
Con mèo đen xoay người, đôi mắt màu xanh bình tĩnh nhìn chằm chằm hai người bọn họ: "Ta không phải mục tiêu các ngươi đang tìm."
Đào Yêu âm thầm bước ra, cười cười: "Nếu ngươi là ác vật kia, thì sao có thể tốn công dẫn Thạch Cố ra rồi lại đưa trở về.”
"Ngươi là mèo của nhà nào? Báo tên đi.” Liễu công tử cảnh giác đánh giá nó, đề phòng bất kỳ nguy hiểm nào mà một con mèo chỉ có thể nói chuyện có thể mang đến.
"Vốn không muốn liên lụy tới các ngươi." Mèo đen cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Nhưng nhìn các ngươi không ngủ không nghỉ nhảy lên nóc nhà đã ba đêm, tuy rằng vụng về, nhưng cũng có ý tốt, cho nên tối nay mới cho các ngươi một cơ hội nói chuyện với ta.”
Thật là một con mèo cao ngạo, có phải là thân hình lớn hơn một chút nên cách nói chuyện cũng có sức mạnh hay không?! Thiên thần và phàm nhân gặp nhau, không khí cũng không khác như thế này, con mèo này còn thần khí hơn cả thần.
Đào Yêu với nó nhìn nhau một hồi, mỉm cười: "Giống loài khác nhau, không thể giao tiếp, ngươi cứ tự nhiên." Dứt lời, nàng lại kéo Liễu công tử xoay người rời đi. Đại khái đây là điều nó không ngờ tới nhất, con mèo đen chợt luống cuống tay chân, hai ba bước đã nhảy đến trước mặt bọn họ, bỏ đi vẻ cao cao tại thượng vừa rồi, ngăn cản trước mặt bọn họ nói: "Có thể giao tiếp có thể giao tiếp!! Giờ ta nói chuyện đàng hoàng không được sao.”
Tốc độ nhận sai nhanh như vậy cũng là điều mà bọn họ không ngờ tới, Đào Yêu hừ một tiếng: "Nói chuyện đàng hoàng rồi thì nói cho ta nghe đi."
Con mèo đen quay đầu nhìn cửa sổ bên kia, nói: "Đổi chỗ khác đi, kẻo đánh thức nhân loại, chúng ta cũng không tiện."
“Đồng ý.”
Hai người một mèo trèo ra khỏi tường viện, lại trở lại trên nóc nhà, nếu muốn tìm một nơi thanh tịnh không người, thì nơi này là tiện nhất.
”Ta tới giúp đỡ, không phải quấy rối." Con mèo đen ngẩng đầu lên, đám lông dài trên cổ bay trong gió đêm, giống như một con sư tử nhỏ bướng bỉnh.
”Giúp đỡ?" Đào Yêu nhìn chằm chằm khuôn mặt mèo kiêu ngạo của nó: “Giúp bắt những Thạch Cố nghe được tiếng gió muốn chạy trốn sao?"
"Ta cũng chỉ cố gắng trong sức mình mà thôi, Thạch Cố chỉ có thể rời sào huyệt vào ban đêm, nhãn lực của ta trong bóng đêm mạnh hơn các ngươi rất nhiều, mấy ngày nay cũng ép lui được rất nhiều Thạch Cố, nhưng vẫn là bỏ sót quán canh Tiểu Triệu và hai cửa hàng kia.” Mèo đen ngồi xổm trên mái ngói, li3m li3m móng vuốt: “Đêm đầu tiên các ngươi ra ngoài, ta đã thấy các ngươi, cũng đại khái nghe được các ngươi đang nói chuyện của Thạch Cố, thì biết các ngươi cũng đang làm chuyện giống như ta.”
"Không giống." Đào Yêu lắc đầu: “Ngươi mặc dù giỏi thật nhưng cũng không thể đưa tất cả những Thạch Cố muốn chạy trốn về được. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của ngươi đi, không nên chỉ làm mấy việc ngu ngốc như trị bệnh không trị tận gốc như vậy.” Nàng dừng một chút, nhìn về phía thành trì đang ngủ say dưới chân: “Mèo là loại có thể sống trong đêm, thính giác nhạy bén, hành động nhanh nhẹn, động tĩnh lớn nhỏ trong thành này đều khó thoát khỏi tai mắt của chúng, mà con mèo này...... Tạm thời coi ngươi là một con mèo, ngươi đã nhúng tay vào tai hoạ của Thạch Cố trước chúng ta thì ắt cũng biết được nhiều chúng ta nhỉ.”
Con mèo đen vẫn li3m móng vuốt của nó không nói gì.
"Ngươi không chỉ tới giúp đỡ phải không?" Đào Yêu suy nghĩ một chút, cười: “Có phải suy nghĩ ba ngày mới quyết định đến chính thức gặp mặt chúng ta không?"
Con mèo đen dừng lại rồi đặt móng vuốt xuống.
"Họa Thạch Cố, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chắc ngươi cũng biết lợi hại trong đó, cho nên mới không ngại vất vả đưa Thạch Cố chạy trốn trở về." Đào Yêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nó: “Ác vật trong miệng Thạch Cố, ngươi biết lai lịch phải không?"
Mèo đen lại trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nghênh đón ánh mắt Đào Yêu, nói: "Đào Yêu đại nhân, nhất định phải đốt giấy trước, ngươi mới chịu trị bệnh?"
Đào Yêu nhướng mày: "Ngươi biết thân phận của ta sao?
"Chuông vàng lướt qua, không còn mảnh giáp." Mèo đen nhìn chằm chằm chuông vàng trên cổ tay nàng: “Ta và Đào Yêu đại nhân từng có duyên gặp mặt, chỉ là quý nhân ngươi hay quên mà thôi. Chẳng qua chiếc chuông vàng này với tính tình cổ quái của ngươi, nhiều năm nay vẫn không thay đổi.”
Đào Yêu gãi gãi đầu, mình đã từng thấy con mèo đen lớn này sao? Hoàn toàn không có ấn tượng.
"Ngươi nói chữa bệnh..." Nàng lại đánh giá con mèo đen một hồi: “Người có bệnh không phải là ngươi chứ?"
Con mèo đen ngẩng đầu nhìn về phía xa xa., trả lời câu hỏi: "Ta vốn có thể ăn nó."
Đào Yêu và Liễu công tử liếc nhau, nó quả nhiên biết nội tình.
"Ta vẫn rất do dự." Ánh mắt nó đột nhiên thâm trầm, ánh sáng lưu chuyển trong con ngươi lam lục: “Ta không phải đại phu, không biết trị bệnh, việc có thể làm, chỉ là ăn thịt những tên ta không thích.” Đào Yêu nháy mắt với Liễu công tử: "Hai người các ngươi nên kết bái đi, đều là một loại cả."
Liễu công tử lườm nàng một cái.
"Nhưng ngươi có phải đã quên rồi hay không, ta không chỉ chữa cho yêu quái, ta còn giết yêu quái." Đào Yêu nhìn mèo đen, cười: “Nếu như ngươi muốn mời ta chữa bệnh cho người quen nào đó của ngươi, vậy thì phải chuẩn bị trước trường hợp nó không có thuốc cứu.”
"Ta biết." Con mèo đen nhìn nàng: “Vì thế, ta hôm nay mới đến gặp ngươi. Ta sợ kéo dài thêm nữa, thì nó thực sự hết thuốc chữa mất.”
Đào Yêu suy nghĩ một hồi, cười nói: "Ngươi cũng tính toán hay đấy, rõ ràng chính mình có thể động thủ, lại muốn trăm phương nghìn kế tìm cớ chữa bệnh, để cho ta xử lý nó? Như thế, chuyện xấu là của ta, còn ngươi vẫn là Bồ Tát lương thiện.”
Hắc miêu khinh thường nói: “Đào Yêu đại nhân lo lắng nhiều rồi, ta sát sinh vô số, sớm đã vô duyên với Bồ Tát, từ bi lương thiện đối với ta vốn là điều trắc trở.” Nó lại nhìn về phía đèn đuốc xa xăm: “Nếu thật sự không có thuốc cứu vậy thì giết đi.”
Cơn gió đêm thổi qua, không biết từ đâu cuốn tới một sự bi thương, vừa vặn rơi vào trong đôi mắt mèo, như nhỏ giọt vào đầm sâu, đảo mắt đã không tìm thấy dấu vết.
Liễu công tử kéo nàng về phía sau hai bước, thấp giọng nói: "Mèo này thật kỳ lạ, không trói lại hỏi rõ ràng chi tiết sao?"
"Một con mèo nhỏ, còn có thể ăn ta sao. Hơn nữa ngươi còn ở đây, ai ăn ai còn chưa biết.”
Đào Yêu vỗ vỗ bả vai hắn: “Mau chóng giải quyết chuyện Thạch Cố mới là chuyện ưu tiên hàng đầu, nghe xem nó nói thế nào, nếu như thật sự nói hươu nói hươu, thì lúc đó trói lại cũng không muộn."
Dứt lời, nàng tiến lên một bước, lại đánh giá con mèo đen từ đầu đến cuối, đầy thâm ý chép miệng nói: "Bộ lông này của ngươi thật đẹp, bóng loáng trơn trượt, vừa nhìn đã biết là mèo được ăn uống tốt." Dứt lời lại đưa tay sờ đầu mèo đen, nhưng lại bị đối phương né tránh.
"Có việc thì nói, ta không thích bị người ta sờ tới sờ lui." Con mèo đen giơ móng vuốt lên, bật ra móng tay sáng bóng: “Những người trước đó cố gắng sờ ta, đều khóc cả.”
"Keo kiệt. Sờ chút cũng đâu có hói.” Đào Yêu bĩu môi: “Được rồi, đốt giấy đi, đây vốn là quy củ không thể sửa, nhưng ta thấy dáng vẻ ngươi cũng không giống như là kẻ là có giấy có thể đốt, vậy thì ta thay đổi một chút. Chỉ cần cần ngươi hứa với ta một điều, ta sẽ nhận bệnh nhân này.”
Con mèo đen lập tức hỏi: "Chuyện gì?"
"Kẻ ta chữa mặc dù không phải là ngươi, nhưng sau khi thành công, ngươi cũng phải làm thuốc của ta." Đào Yêu chớp chớp mắt, lắc lắc tay trái: “Theo quy củ đóng dấu cho ta.”
Con mèo đen suy nghĩ một lát: "Được."
Đào Yêu xảo quyệt cười: "Sảng khoái. Hiếm khi gặp được một tên như ngươi. Tương lai ta nhất định sẽ vắt mèo ngươi dùng sạch."
"Vậy quyết định rồi nhé." Mèo đen nhận được lời hứa, nâng móng vuốt mèo chỉ về phía bắc, lại do dự một lát, nói: “Nó ở trấn Thiết Kính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.