Bách Yêu Phổ 4

Chương 17:




Phần 4: Nhân Diện
Chương 17
Căn phòng này tối thực sự!
Đào Yêu một lúc lâu mới thích ứng được ánh sáng lờ mờ bên trong.
Tất cả cửa sổ đều dùng ván gỗ đóng đinh chết, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể xuyên qua được, tất cả vật dụng trong phòng, phàm là gương hoặc vật liệu có thể phản quang thì toàn bộ đều lấy vải dày che kín, ngay cả sàn nhà cũng không tha, toàn bộ phòng chỉ dựa vào một ngọn đèn dầu chiếu sáng, ngọn lửa lớn như hạt đậu dường như đã sắp cháy hết.
Trong phòng rất lộn xộn, bàn nghiêng ngả, ghế đẩu nằm sóng soài trên mặt đất, mấy cuốn sách vốn nên thành thật ở trên kệ thì đều bị kéo nát vụn, rải đầy đất.
Một nam nhân bọc một tấm chăn dày quanh người ngồi trong góc.
Tiêu phu nhân buồn bã nhìn căn phòng hỗn loạn, khẽ khàng đi hai bước đến cạnh góc tường, nhẹ giọng nói: "Lão gia, nhị thiếu gia đến rồi!"
“Đây là ông chủ Tiêu sao?!” Đào Yêu khó hiểu nhìn Ti Cuồng Lan, rất khó tưởng tượng một người giàu có sống trong đại trạch to lớn thế này lại có thể xuất hiện một cách chật vật như vậy.
Người dưới chăn nghe được thanh âm của Tiêu phu nhân, cử động vài cái, nhưng vẫn không lộ đầu ra. Ti Cuồng Lan tiến lên một bước, nói: "Ông chủ Tiêu, ta đã nhận được danh thiếp của ngươi rồi. Nếu không ngại thì ra đây gặp ta một lát.” Nghe giọng nói của hắn, động tĩnh dưới chăn cuối cùng cũng lớn hơn một chút, sau một hồi do dự, tấm chăn chậm rãi xốc lên, một cái đầu chậm rãi thò ra từ dưới chăn.
Đèn đuốc tuy hơi nhỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt kia.
Cũng may là miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy, nếu như ở dưới ánh sáng bình thường, thì không biết đã dọa chết bao nhiêu người nữa... thế gian chỉ sợ chưa bao giờ có một khuôn mặt "kỳ lạ" như vậy, một nửa là một người trung niên mập mạp râu ria, mắt hai mí, nửa kia lại là một nam tử mắt một mí, da trắng nhã nhặn, thoạt nhìn chẳng qua chỉ hai mươi tuổi, trên trán còn có nửa nốt ruồi chu sa.
Tên nam nhân trốn trong góc này giống như có hai bức tranh khác nhau, sau đó ghép lại thành một.
Vấn đề là tên này căn bản không phải là bức tranh, là một người sống đang thở. Dựa theo tuổi tác để đoán thì một nửa khuôn mặt mập mạp kia không nghi ngờ gì chính là ông chủ Tiêu, nhưng nửa kia thì là của ai?
"Lão gia......" Tiêu phu nhân thấy hắn để lộ mặt, nước mắt bỗng rơi không ngừng, quỳ xuống bên cạnh hắn đỡ lấy hắn: “Nhị thiếu gia chịu đến rồi, ông nhất định sẽ được cứu!”
Đúng như Miêu quản gia nói, ông chủ Tiêu quả thật gặp phải chuyện còn phiền toái hơn cả mạng người...
Đào Yêu vụng trộm kéo tay áo Ti Cuồng Lan, nhỏ giọng nói: "”Thị phi” một nửa một nửa này, ngươi định giải quyết thế nào đây...”
Dùng đao bổ ra sao?
Ti Cuồng Lan không để ý tới nàng, bước lên ngồi xổm xuống trước mặt ông chủ Tiêu, cẩn thận đánh giá hắn một hồi, hỏi: "Bắt đầu từ mười ngày trước sao?”
"Đúng vậy." Tiêu phu nhân lau nước mắt: “Ban ngày còn yên lành, chúng ta còn mang theo các loại tế phẩm đi bái tế sư phụ phu quân ta như hàng năm, kết quả đến đêm trở về thì lập tức thấy không ổn. Ban đầu ông ấy nói mặt ngứa ngáy, ta nghĩ là do bị độc vật gì cắn ban ngày, nên đi tìm thuốc mỡ cho ông ấy, thế nhưng thuốc mỡ còn chưa tìm được thì ông ấy đã lăn lộn trên giường, nói vừa ngứa vừa đau vừa tê, giống như bị mấy trăm con sâu cắn lên mặt vậy. Ta bước lên nhìn, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi! Ông ấy biến thành như vậy ngay trước mặt ta! Một người đang yên đang lành như thế, sao lại chỉ còn một nửa mặt thế này!” Giọng của Tiêu phu nhân run run, lại nói: “Sau đó ông ấy ngất đi, ta vừa sợ vừa hoang mang, lại không dám lớn tiếng, chỉ dám tìm quản gia tâm phúc đến bảo hắn vội đi mời đại phu quen biết chúng ta đến khám thử. Đại phu đến cũng bị dọa không nhẹ, sau đó cũng mạnh dạn bước lên bắt mạch, nói mạch tượng không có gì bất thường, chúng ta hãy mau mau đi tìm cách khác. Quản gia nói, e là bị trúng tà rồi. Lòng ta rối như tơ, nhớ đến ngày thường lão gia cũng có lui tới cùng một ít nhân sĩ giang hồ biết dị thuật, cho nên mới bảo quản gia đi tìm, lúc này mới có mấy vị ở cửa bên kia. Bọn họ làm phép mấy ngày nay, ta bảo các gia đinh thân cận thay phiên nhau canh giữ ở cửa sảnh phụ, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được bước vào quấy rầy. Nhưng..."
"Nhưng làm pháp hơn mấy ngày, ông chủ Tiêu vẫn cứ.... một nửa. Khó trách ngươi lại mặt dày đến Ti phủ cầu cứu.” Đào Yêu nhìn người dưới chăn, suýt nữa thì bật cười, thật chưa từng thấy ai bị tai họa đến nỗi thành quỷ xui xẻo như vậy, lại nghĩ đến hành vi năm đó của hắn đối với huynh đệ Ti gia, chỉ có thể nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây thôi, hơn nữa bây giờ còn chưa đến ba mươi năm nữa.
Nghe thấy giọng của Đào Yêu, ông chủ Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, lại kêu một tiếng quái dị, run rẩy chỉ vào nàng hét to: "Quỷ! Nữ quỷ! Nữ quỷ mặc áo đỏ muốn hại ta!" Dứt lời lại quấn chăn thật kín, không chịu lộ diện nữa.
Tiêu phu nhân vội vàng ôm lấy hắn an ủi: "Lão gia không sao đâu, ông nhìn đi, đó là cô nương đi theo nhị thiếu gia để hỗ trợ chứ không phải nữ quỷ."
"Nữ quỷ áo đỏ! Nữ quỷ muốn hại ta!" Dưới chăn vẫn la hét loạn xạ một hồi.
Ti Cuồng Lan mỉm cười nhìn Đào Yêu một cái: "Đánh giá người cũng chuẩn đấy.”
“Ti Cuồng Lan!” Đào Yêu dậm chân: “Ngươi có tin ta cho ngươi biết thế nào là ác quỷ thực sự không!”
"Không biết lớn nhỏ." Ti Cuồng Lan đứng dậy nhìn xung quanh, hỏi Tiêu phu nhân: “Nửa mặt còn lại, phu nhân có nhận ra là ai không?"
Tiêu phu nhân lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy."
"Hắn sợ ánh sáng?” Ti Cuồng Lan hỏi lại.
"Sau khi xảy ra chuyện, nếu ông ấy nhìn thấy gương hoặc bất cứ thứ gì có thể phản chiếu thì đều sẽ phát điên. Còn không muốn gặp ta, chỉ kêu ta mau cửa sổ lại, sau đó cả ngày trùm chăn trốn ở chỗ này. Gương mặt biến thành như vậy, đổi lại ai cũng khó có thể chấp nhận được.” Tiêu phu nhân càng nói càng khổ sở: “Thấy ông ấy như thế, ta cũng bất lực. Người bên ngoài không biết ông ấy xảy ra chuyện này, chỉ nói sức khỏe không tốt, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, việc làm ăn ở cửa hàng cũng tạm thời giao lại cho hạ nhân xử lý.” Bà ta nhìn Ti Cuồng Lan, đột nhiên dập đầu thật nặng xuống đất: “Nhị thiếu gia, ta biết thái độ năm đó của chúng ta với Ti gia không được tốt, bây giờ lại còn đi tìm ngài đến cứu mạng, da mặt ta thật sự quá dày... Nhưng hơn hai mươi năm phu phụ, ta không thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục như vậy. Lần này ngài có thể bỏ qua hiềm khích tiếp nhận danh thiếp, ta vô cùng cảm kích, trên dưới Tiêu phủ, nếu ngài vừa mắt thì gì ta sẽ đều dâng lên hết cho ngài!
"Thù lao khoan hãy nói đến, sau khi thành công thì Miêu quản gia sẽ tính toán rõ ràng với ngươi." Tầm mắt Ti Cuồng Lan rơi trở lại trên người ông chủ Tiêu: “Mặc dù thần trí hắn đã không còn rõ ràng, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ nói rằng có nữ quỷ hại hắn, còn đặc biệt nói rõ là nữ quỷ áo đỏ. Tiêu phu nhân, ngươi có gì khác chưa nói với ta phải không?”
Vừa nói đến áo đỏ, Đào Yêu vô thức cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, hừ một tiếng.
Tiêu phu nhân do dự một lát, nói: "Thật ra... Ta cũng đã thấy nó. Kể từ ngày ta chuyển đến chăm sóc cho lão gia cả đêm, mỗi đêm đều có một cô nương mặc y phục đỏ đi từ ngoài cửa vào, đứng bên cạnh lão gia, không nói một lời nào. Mà ta lại tựa như rơi vào cơn ác mộng, có thể nhìn thấy nhưng lại không thế nhúc nhích, đợi đến khi có thể động đậy thì trong phòng nào có nữ tử áo đỏ nào nữa.”
“Như thế thì không tính là đã nhìn thấy." Đào Yêu nói: “Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng của phu nhân đây mà thôi.”
"Nhưng mỗi đêm đều là một cơn ác mộng giống nhau..." Tiêu phu nhân muốn nói lại thôi.
Ti Cuồng Lan mỉm cười: "Đã như thế, thì tối nay chúng ta đành phải ở lại trong phủ, không biết có thể gặp được "nữ quỷ" kia hay không.”
Đào Yêu kinh ngạc nói: "Ở lại? Hôm nay không trở về sao?"
"Thị phi chưa giải thì chưa thế về nhà." Ti Cuồng Lan nhìn nàng: “Ngươi đã đi theo thì cũng đừng hòng trở về.”
"Không phải giường của ta thì ta sẽ mất ngủ đó!" Đào Yêu bày ra vẻ mặt cự tuyệt, nàng còn muốn trở về ăn cơm tối đúng giờ.
“Ai nói có giường cho ngươi ngủ?" Ti Cuồng Lan nói thẳng: “Thân là tạp dịch, phải tự biết thân biết phận.”
"Cái gì?" Đào Yêu dậm chân dậm cẳng đi đến đối diện với hắn: “Không cho về nhà thì thôi đi, mùa đông rét lạnh thế này còn bắt ta ngủ đất sao? Ngươi có phải là người hay không hả?"
"Tiền công tháng sau ngươi không cần nữa hả?"
Tiêu phu nhân bị cuộc đối thoại của hai người làm cho hồ đồ, ngay cả nàng cũng không dám khách khí với Ti Cuồng Lan một chút, thế nhưng tiểu tạp dịch này lại dám cự nạnh lại hắn như thế, mà Ti Cuồng Lan lại cũng không hề so đo, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Đào Yêu một cái... tiểu nha đầu tuổi còn trẻ, dáng vẻ miễn cưỡng cũng xem như nhu thuận vui vẻ, lại vô duyên với bốn từ thiên tư quốc sắc, với thân phận và mắt nhìn của Ti nhị thiếu, tuyệt đối sẽ không sinh ra ý niệm thương hương tiếc ngọc lại khẩu thị phi với tiểu nha đầu này đâu... Thế nhưng tư thế ngươi qua ta lại của hai người này, thật sự lại không đúng cho lắm. Bà mặc dù cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, điều duy nhất có thể xác định là với phong cách làm việc của Ti Cuồng Lan, nhất định sẽ không mang theo một người nhàn rỗi vô dụng, nha đầu này nói không chừng cũng có bản lĩnh lớn, không thể đắc tội được, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ vốn không quan trọng, quan trọng là bọn họ có thể giải quyết tai họa lớn nhất của Tiêu phủ hơn mấy chục năm qua hay không.
"Nhị vị chớ lo lắng, nhị thiếu gia chịu khó lưu lại, hai vị có nhu cầu gì thì chỉ cần nói với ta, ta tuyệt đối không để cho hai ngươi chịu ấm ức gì đâu." Tiêu phu nhân vội vàng hòa giải, lại nói với Đào Yêu: “Chỉ cần cô nương muốn ngủ an ổn thì giường cao gối ấm, hay chăn gấm gì, trong phủ ta đều có cả.”
Chưa đợi Đào Yêu xen vào thì Ti Cuồng Lan đã nói: "Ta đến giải thị phi, không phải đến gây thêm phiền toái. Tối nay chúng ta sẽ ở trong sảnh phụ, không cần phải mua thêm bất cứ thứ gì, phu nhân không cần phải lo liệu gì cả. Ta chỉ có một yêu cầu thôi.”
Tiêu phu nhân vội vàng nói: "Nhị thiếu gia cứ nói đi!"
"Tất cả những chuyện đã xảy ra trước và sau khi ông chủ Tiêu gặp chuyện không may, những nơi các ngươi từng đến, người các ngươi từng gặp, thậm chí là đã từng ăn gì đều liệt kê ra hết cho ta.”
"Được rồi, ta đi chuẩn bị." Tiêu phu nhân lại xoay người nói với ông chủ Tiêu: “Lão gia, ông nhìn thấy rồi chứ, chúng ta nhất định sẽ cứu được ông! Lão gia đừng tự giày vò chính mình nữa, đồ ăn đưa tới ông ít nhiều cũng ăn một chút, bằng không thân thể sao có thể chịu nổi.”
Ông chủ Tiêu lại làm ngơ, chỉ rụt vào trong chăn không ngừng run. Tiêu phu nhân thở dài, nói với bọn họ: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
Lúc này, khi ông chủ lại đột nhiên chui đầu ra khỏi chăn, tròng mắt đảo lung tung nói: "Giết hết đi, giết nữ quỷ đi... cũng giết cả nam quỷ! Tiểu quỷ cũng giết!”
"Lão gia ngươi....... than ôi.” Tiêu phu nhân lại chực rơi lệ, nói với bọn họ: “Ngày qua ngày đều điên cuồng như thế, nói toàn những lời không ai hiểu được.”
"Sẽ hiểu thôi." Ti Cuồng Lan nói: “Phu nhân chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”
"Được!”
Trước khi ba người ra khỏi cửa, Đào Yêu quay đầu lại nhìn ông chủ Tiêu, không biết động tâm tư gì, bỗng nhiên quay trở lại ngồi xổm trước mặt ông chủ Tiêu vẫn đang nói điên nói khùng kia, cẩn thận đánh giá khuôn mặt quái dị của hắn một hồi, cuối cùng dừng lại trong ánh mắt hắn: “Ta không phải quỷ. Ta có thể giúp ngươi giết quỷ.”
"Giết quỷ? Giết quỷ tốt lắm! Giết quỷ tốt lắm!" Ông chủ Tiêu lại vui vẻ hẳn lên, một ngón tay chỉ vào mặt mình nói: “Gi3t chết! Giết hết rồi! Không thể là hắn! Sao có thể là hắn!”
"Nhưng ngươi phải cho ta xem quỷ đang ở đâu." Đào Yêu cười cười dỗ dành hắn.
"Ở đây! Ở đây!" Ngón tay của ông chỉ trên khuôn mặt của mình.
Đào Yêu thừa cơ bắt mạch cho hắn, lại vén mí mắt hắn lên nhìn, lông mày chợt nhíu lại. Ti Cuồng Lan đứng ở cửa quay ngươi nhìn lại, cũng không giục nàng đi ra.
Không bao lâu, Đào Yêu như có điều suy nghĩ ra khỏi cửa phòng.
Ti Cuồng Lan nhìn những tờ giấy vàng đang bay lung tung trong sân, mỉm cười: "Không phải chữa yêu không chữa người sao?”
Đào Yêu liếc xéo hắn một cái, chỉ vào trong phòng: "Bây giờ ngươi thả hắn ra ngoài, xem thử có bao nhiêu người gọi hắn là yêu quái."
"Cũng đúng, không tính là phá hỏng quy củ của ngươi." Ti Cuồng Lan cất bước đi về phía cửa viện.
"Chờ đã!" Đào Yêu đột nhiên gọi hắn lại: “Sao ta cảm thấy ngươi sảng khoái dẫn ta theo đến đây như vậy, không giống như là đang cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội nhỉ?”
(Đương nhiên, anh là kiếm cớ đi hẹn hò với chụy đó)
Ti Cuồng Lan dừng lại, quay đầu lại cười nói: "Giỏi dùng người cũng là thói quen rất tốt." Dứt lời, hắn trực tiếp đi ra khỏi sân.
"Giỏi dùng người?" Đào Yêu đứng tại chỗ gãi đầu, nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ. Tên này đã sớm biết chuyện ông chủ Tiêu nửa gương mặt bị biến dạng, không phải bệnh tật tầm thường, tình hình nghiêm trọng hơn việc cãi nhau ẩu đá cướp đồ nhiều, với một tên tâm cơ thâm trầm như Ti Cuồng Lan, không ra tay thì thôi chứ ra tay thì không thể thất bại được, hắn căn bản ngay từ đầu đã tính toán kêu nàng đến giải quyết phiền phức của ông chủ Tiêu rồi! Nhưng mà...... Rõ ràng là hắn có việc nhờ nàng mà, tại sao giống như.... là nàng chủ động xin hắn đi? Nàng lại bị tính kế rồi.
Đào Yêu tức đến dậm chân dậm cẳng, nhưng bây giờ không phải lúc so đo, cũng may là nàng đi theo, bằng không thì ai có thể nhìn ra "bệnh" của ông chủ Tiêu mới thật sự là bị yêu quái tính kế chứ.
Lần này ra tay, thật sự không làm hỏng quy củ của nàng. Đào Đô quản thúc yêu quái trong thiên hạ, tội nhỏ thì phạt, tội lớn thì giết, yêu quái này hại ông chủ Tiêu thành cái dạng này, e là không thể tha thứ được. Nàng suy nghĩ một hồi, đi đến trước mặt ba "cao nhân" kia, cười tủm tỉm thỉnh giáo: "Nghe nói ba vị ở chỗ này lẩm bẩm đọc chú nhiều ngày rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra bệnh của ông chủ Tiêu phải không?"
Thấy nghi thức của bọn họ bị một tiểu nha đầu cắt đứt, ba người lúc này đều lộ vẻ không vui, người cầm quạt trừng mắt nhìn Đào Yêu: "Mau lui ra, chớ trì hoãn chúng ta thi pháp."
"Mấy vị thi pháp gì vậy?" Đào Yêu tiếp tục hỏi.
"Nói ra ngươi cũng không hiểu! Nếu không tránh ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
"Nơi này có oan hồn đến tác quái, nếu không phải ba người chúng ta chống đỡ đến nay, thì ông chủ Tiêu đã mất mạng rồi! Nha đầu ngươi đừng có quấy rầy nữa, nếu không chúng ta không tha cho ngươi đâu.”
“Cút đi!”
Ba người trách cứ một hồi, lại nhắm mắt lại tiếp tục niệm chú.
Oan hồn tác quái? Đào Yêu thiếu chút nữa bật cười, không biết Tiêu phu nhân lắm tiền nhiều của đã trả thù lao cho bọn họ bao nhiêu, mới có thể khiến cho ba vị này giống như mọc trên mặt đất không ngủ không nghỉ đứng đây tạo dáng thế này... Haiz, sao ngươi khác kiếm tiền thì dễ như vậy, còn nàng thì lại khó khăn còn hơn cả lên trời thế này.
Nàng thức thời rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vừa rồi Tiêu phu nhân hình như nói mấy vị cao nhân thi pháp nhiều ngày cũng không thấy hiệu quả gì, tiền thù lao e là phải lấy bớt một nửa cho thêm thiếu gia nhà ta, ta còn tưởng nhà giàu thì không thèm quan tâ m đến tiền bạc, thì ra cũng phải tính toán tỉ mỉ như thế."
Vừa dứt lời, ba người kia đột nhiên mở mắt ra, tên cầm chuông lập tức tức giận tím mặt, nâng chuông lên ném xuống đất, xông đến tên cầm quạt nói: "Đại ca, không phải ngươi đã thống nhất xong với bà nương kia rồi sao sao! Hai mươi thỏi vàng, không được thiếu một thỏi!”
"Đã nhất trí rồi!!!”
"Vậy sao lại đổi ý? Người sau này họ đưa đến có lai lịch gì, lại dám đến phân nửa chén canh của chúng ta? Vừa nói đến tiền đã lập tức đổi mặt, nhảy bật dậy cầm quạt hét với Đào Yêu: “Nha đầu thối kia, thiếu gia nhà ngươi chui từ đâu ra vậy hả?”
Đào Yêu vô tội nói: "Thiếu gia nhà ta nói, mấy người các ngươi ngay cả danh hào của ngài cũng không xứng biết. Là ngài nói, không phải ta. Ta vẫn rất tôn trọng các vị cao nhân đây!”
"Tuổi còn trẻ mà khẩu khí cũng thật lớn."
"Đại ca, không thể để hắn ung dung đắc ý như thế được.”
"Không giáo huấn một phen thì mặt mũi Long Hổ môn chúng ta phải để ở đâu!”
Sau đó, Đào Yêu lập tức thấy ba vị cao nhân kia hùng hổ đi ra ngoài cửa viện, nàng che miệng lại, không ngừng cười xảo quyệt. Rất nhanh, bên ngoài tường viện truyền đến tiếng cao giọng chất vấn của ba người kia, sau đó là một hồi động tĩnh khác thường, sau đó... Không có động tĩnh nữa.
Đoán chừng mọi sự đã an toàn, Đào Yêu lúc này mới trượt người đến trước cửa viện, thò đầu nhìn ra ngoài, ba vị cao nhân ngã dưới đất, mắt xanh tím, mũi sưng đỏ, ai nấy đều nhíu mày méo miệng trông vô cùng chật vật, pháp khí trong tay cũng rơi đầy đất, trong đó còn có hai cây củi bị gãy làm đôi.
Ti Cuồng Lan không thương tổn chút nào đứng một bên, vẻ mặt lạnh nhạt phủi bụi trên quần áo. Tất cả các gia đinh canh giữ đều trốn ra xa, trong đó có hai người bị đoạt gậy, run rẩy nói với Ti Cuồng Lan: "Là bọn họ giật lấy, không liên quan đến chúng ta! Công tử ngài chớ trách chúng ta!”
Đào Yêu nhịn cười, vui vẻ lượn đến bên cạnh Ti Cuồng Lan: "Ôi chao, nhị thiếu gia ngài không sao chứ?
"Nếu trên đầu ta bị đánh một gậy, thì ngươi càng vui hơn phải không." Ti Cuồng Lan mỉm cười với nàng.
"Nhị thiếu gia sao lại nói như vậy, nếu như ngài thật sự thiếu một sợi tóc thì ta sẽ đau lòng chết mất thôi, dù sao ta vẫn còn phải dựa vào ngài để ăn cơm mà." Đào Yêu nhìn xuống đất bĩu môi: “Là bọn họ cho rằng ngươi đến cướp mối làm ăn, liên quan gì đến ta.”
Lúc này, Tiêu phu nhân nghe thấy tiếng thì lập tức quay trở về, vừa thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi trợn mắt há mồm: "Ôi... Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Nhị thiếu gia, ngại đã động thủ với ba vị sư phụ sao?"
"Là bọn họ động thủ với ta." Ti Cuồng Lan sửa lại nàng.
"Mấy vị là vì sao?" Tiêu phu nhân thấy ba người bọn họ đứng lên thôi cũng khó khăn, vội vàng gọi gia đinh tới đỡ bọn họ dậy.”
“Phu nhân là không tin bản lĩnh của ba huynh đệ chúng ta? Sao còn muốn tìm người khác?" Lão đại ôm eo phẫn nộ nói.
"Không phải như vậy, sư phụ ngài chớ kích động, sao ta có thể không tin bản lĩnh của các ngài được, chỉ là nhìn các ngài đến phủ làm pháp nhiều ngày, sức lực cũng tiêu hao nhiều, chỉ sợ chuyện này xảy ra sơ xót nên ta mới đến mời nhị thiếu gia tới, nhiều người thì thêm một phần sức mà." Tiêu phu nhân tính tình cũng không tệ, không muốn đắc tội bất cứ người nào, cho dù là mấy tên vô dụng này.
"Nhị thiếu gia gì chứ? Rắc rối của ông chủ Tiêu, không phải người bình thường có thể giải quyết được, ngươi đừng mới có bệnh thì vội tìm thầy lung tung.” Lão nhị chớp chớp mắt bị đánh xanh tím, chỉ vào Ti Cuồng Lan: “Phu nhân bà chớ để tên tiểu tử đầu dầu má phấn này lừa gạt!"
Đào Yêu cuối cùng cũng bật cười, không bị đánh, bị mắng cũng được, đầu dầu má phấn ha ha ha.
Ti Cuồng Lan lắc lắc đầu, không muốn biện giải với đối phương một chữ nào.
"Sư phụ bớt giận." Tiêu phu nhân bất đắc dĩ nói: “Vị này là nhị thiếu gia Ti phủ, hẳn là cũng không có chuyện lừa gạt gì đâu.”
Ba người kia ngẩn người, thốt lên: "Ti phủ? Thanh Mộng Hà Ti phủ?”
"Đúng vậy." Tiêu phu nhân nói: “Mấy vị chắc có hiều lầm gì với nhị thiếu gia rồi.”
Mấy người kia biến sắc, lại đánh giá Ti Cuồng Lan một hồi, cúi đầu lẩm bẩm thương lượng một lúc lâu, chợt thấy cổ lão đại kia cứng lên, giống như muốn giữ lại chút khí thế của mình, lớn tiếng nói: "Tiêu phu nhân nếu đã mời cao nhân khác, thì ba huynh đệ chúng ta cũng không lưu lại làm gì nữa, Long Hổ môn chúng ta làm phép kiêng kỵ nhất là có người bên ngoài quấy nhiễu, lần này chỉ có thể hết duyên tại đây. Về phần thù lao, mười thỏi vàng đã nhận trước kia thứ cho ta không thể trả lại, cáo từ!" Dứt lời lại như chột dạ nhìn về phía Ti Cuồng Lan, chắp tay nói: "Hôm nay gặp được tiểu Diêm Vương Ti phủ, quả thực là danh bất hư truyền, Long Hổ môn chúng ta xin ghi nhớ. Hẹn ngày gặp lại!”
Dứt lời, ba người cũng bất chấp sự đau đớn trên người, lòng bàn chân bỏ chạy như bôi dầu, mặc cho Tiêu phu nhân ở phía sau vãn hồi thế nào cũng không giữ lại cũng không quay đầu lại.
Thấy ba người bọn họ vừa đảo mắt không thấy bóng dáng, Tiêu phu nhân thở dài: "Vừa rồi vẫn còn yên..."
“Bây giờ không phải càng tốt sao, phu nhân còn tiết kiệm được mười thỏi vàng nữa đó!” Đào Yêu nhè lưỡi với nàng.
”Nhưng mà không có bọn họ làm phép che chở, ta chỉ sợ lão gia..." Tiêu phu nhân vẫn lo lắng.
"Bọn họ vẫn nên tự che chở cho mình trước thì hơn.” Ti Cuồng Lan nhìn sắc trời: “Phu nhân vẫn mau chóng làm theo lời ta nói đi.”
Tiêu phu nhân thấy chuyện đã đến nước này, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ gật gật đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Tiêu phu nhân rời đi, Đào Yêu chỉ vào trong viện, nói với Ti Cuồng Lan: "Kỳ thật bọn họ cũng không hoàn toàn tính là kẻ lừa đảo, vẫn có chút tu vi. Tuy rằng hoàn toàn không làm đúng căn nguyên, nhưng những bùa giấy đốt kia quả thật có thể tránh được ma quỷ tà túy.”
“Cho nên càng thêm khẳng định, "quỷ" mà hai phu phụ ông chủ Tiêu nhìn thấy cònn có điểm kỳ lạ khác.” Ti Cuồng Lan liếc mắt nhìn nàng một cái: “Người ta đang niệm chú yên lành, ngươi lại cứ đến chặn đường tài lộc của người ta.”
"Ta cũng là giỏi dùng người mà." Đào Yêu cười toe toét.
Ti Cuồng Lan quay mặt lại: "Lần sau ngươi mượn đao giết người, nhớ tìm người thân thủ tốt hơn một chút."
"Được." Đào Yêu thoải mái đáp, bất chợt lại nói: “Mấy người này nếu thật sự là người trong chính đạo, thì sao có thể coi nhẹ mạng người như thế, chính sự không để ý, chỉ vì mười thỏi vàng mà đánh nhau với người khác. Có bao nhiêu bản lĩnh thì ăn được bấy nhiêu cơm, cầm được mười thỏi vàng đã hời cho bọn họ lắm rồi. Chẳng qua Long Hổ môn rốt cuộc có lai lịch gì thế?"
"Lai lịch là gì không quan trọng." Ti Cuồng Lan nhìn vào căn nhà phiền toái quấn thân này: “Quan trọng là sau này trong giang hồ lại có thêm một môn phái ghi hận ta, nhờ ngươi cả đấy.”
"Không có gì, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ vì hận mà yêu ngươi cũng nên." Đào Yêu nghiêm trang nói.
"Mang theo ngươi tới đây quả thật là được một mất mười.”
“Là một vốn bốn lời mới đúng!
Tuyết không biết từ khi nào đã ngừng rơi, ánh mặt trời mơ hồ lộ ra dưới tầng mây, chiếu vào biểu cảm đối đầu gay gắt của hai người họ đến rõ ràng từng chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.