Phần 3: Tê Đạo
Tiết tử
“Nếu đã bước lên đường về nhà rồi thì cứ tiếp tục về đi, ta tiễn ngươi.”
Chương 1
Hôm nay, giao thừa.
Trời vẫn còn chưa sáng Ti phủ đã cực kỳ náo nhiệt.
Khi nhóm ba người đòi cơm Đào Đô vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài thì cổng lớn Ti phủ gần như bị các đoàn nhân mã đưa lễ vật từ khắp nơi đến san bằng. Nhân lúc Miêu quản gia đang chào hỏi khách tới, Đào Yêu nhìn trộm một lượt đống quà năm mới đến từ trời nam đất bắt, những chữ ký trên lễ vật đều là những môn phái giang hồ có thể xếp vào hàng danh tiếng đương thời, ngoại trừ mấy môn phái lớn mà mọi người đều biết, thì mấy cái tên còn lại như "Thiết Kiếm bang": “Thiết chưởng phái": “Thiết Chùy Môn", chỉ riêng các loại chữ thiết như thế đã có tận bảy tám cái, còn có đủ các tiêu cục, nhìn mà hoa cả mắt. Người đến tặng quà tuy rằng đều nhìn không vừa mắt các vị bằng hữu giang hồ khác, nhưng ai nấy đều cực kỳ cung kính với Miêu quản gia, đặt lễ vật xuống cúi đầu chào hỏi, nói vài câu chúc mừng cung hỷ phát tài gì đó rồi lại nhờ Miêu quản gia thay mặt cho chủ nhân các nhà thăm hỏi hai vị thiếu gia, ngay cả một ngụm trà cũng không uống, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian của Miêu quản gia, Miêu quản gia phải nói rất nhiều lần mới chịu nhận "túi bình an" mà Ti phủ chuẩn bị sẵn, ngàn cảm vạn tạ mới rời đi.
Nghe nói, trong bọn họ có một số môn phái ở cách kinh sư cả ngàn dặm, muốn vội vàng tặng lễ vật để trở về kịp đêm giao thừa, nên nhiều ngày trước đã đến kinh thành, coi như cũng có lòng.
Đào Yêu không hiểu vì sao những người này lại cứ phải vội vàng để đến tặng lễ vật vào hôm nay như thế, nhưng hôm nay nàng mới ý thức được địa vị của Ti phủ trong giang hồ. Khoảng thời gian sinh sống ở đây, ngoại trừ những yêu quái đến gây phiền toái cho nàng ra, thì Ti phủ tựa nhưn cũng không có bao nhiêu rắc rối, nàng cũng không nhìn thấy bọn họ ra mặt giải quyết bao nhiêu “thị phi", phần lớn thời gian hai huynh đệ họ đều tính là nhãn rỗi? Ngay cả Miêu quản gia cũng không khác gì với quản sự của các nhàn phú hộ bình thường, hàng ngày toàn tính toán mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày, thế cho nên nàng cũng sắp quên công phu quyền cước của hai huynh đệ hay là do lão dạy... Nếu không phải hôm nay nhìn thấy thế trận này thì nàng thực sự cho rằng danh hào tiểu Diêm Vương của Ti phủ chẳng qua chỉ là do họ tự ụp lên cho mình, chỉ là vì chút mặt mũi mà hai đấng phụ mẫu để lại mà thôi...
Đứng trước đống lễ vật dần dần được chất thành một ngọn núi nhỏ kia, gương mặt của hai vị thiếu gia lại đung đưa qua lại trong đầu Đào Yêu, nhìn thế này tuy rằng hai tên này đều rất đáng ghét, thế nhưng nhân duyên cũng không tệ cho lắm? Nàng nhìn những người đến chúc tết và tặng lễ phần lớn đều rất chân thành, đúng là đang mượn cơ hội hàng năm này để biểu đạt tôn kính cùng tạ ơn của mình đối Ti phủ, cũng không biết hai vị thiếu gia đã thay bọn họ giải quyết thị phi khó khăn gì mà khiến cho những nhân sĩ giang hồ này phải cảm tạ ơn đức đến thế... Cũng có một số người da cười thịt không cười biểu cảm không được tự nhiên, sau khi tặng lễ vật xong thì lại thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa hoàn thành một nghiệm vụ rất nặng nề vậy. Đào Yêu nghĩ thầm, những người này có bao nhiêu cảm kích đối với Ti phủ thì cũng khó nói, nhưng trên mặt rõ ràng viết thế này "Ta không thích ngươi nhưng ta không thể chọc vào ngươi, cho nên ta không thể không đến đây cho xong nhiệm vụ". Cô nhớ rõ Ti Tĩnh Uyên từng nói, làm nghề của bọn họ, người cảm ơn bọn họ nhiều, nhưng kẻ hận bọn họ cũng rất nhiều.
Nhưng mặc kệ thế nào, Ti phủ được náo nhiệt và vui mừng như hôm nay là tốt rồi, cảm ơn hay hận gì cũng được, chỉ cần nàng ở đây một ngày, Ti phủ nhất định phải thật tốt không được xảy ra chuyện gì.
Ấy, sao vừa sáng sớm nàng đã muốn đồng vinh cộng nhục với Ti phủ thế này rồi? Đào Yêu bĩu môi, lễ vật nhiều thế cũng đâu có cái nào tặng cho nàng, Ti phủ thì liên quan gì đến nàng chứ, thế là nàng lập tức thu hồi ý nghĩ lúc nãy lại.
Lúc người tặng lễ vật cuối cùng rời đi thì mặt trời đã lên cao.
Dưới sự phân công của Miêu quản gia, có người phụ trách quét dọn cuối năm, có người phụ trách treo câu đối ngày tết lên các cửa sổ. Trong phòng bếp cũng bận rộn, mà nhiệm vụ lão giao cho bọn Đào Yêu là ghi chép lại đống quà tặng này, nhất định phải ghi chép lại cẩn thận xem nhà ai tặng thứ gì, không được sai sót gì. Ban đầu khi được giao nhiệm vụ thì Đào Yêu còn rất cao hứng, lòng hiếu kỳ rốt cục cũng được thỏa mãn, nhưng còn chưa ghi chép được một nửa thì nàng đã không ngừng kêu khổ, lễ vật quá nhiều, chỉ riêng việc tháo bao bì đã phải tháo nửa ngày rồi. Động tác của Ma Nha lại chậm, cầm kéo giống như cầm thuốc nổ, nói chỉ sợ làm hỏng đồ vật bên trong, thấy thế nàng còn thấy phiền hơn nữa, dứt khoát đuổi cậu ta đi đâu chơi thì đi. Động tác của Liễu công tử tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng mỗi lần tháo ra một món đồ thì hắn đều nhịn không được muốn bình phẩm một phen, bức họa gì đó nhất định là đồ giả, đồ sứ kia màu sắc không phải là thứ tốt, hơn nữa khi hắn nhìn thấy trong lễ vật còn có một quyển thơ với bìa ngoài tinh xảo, hắn càng chép miệng phê phán người tặng lễ chẳng biết chút văn nhã nào, nói không biết xấu hổ mà gọi cái này là thơ? Không bằng một phần vạn phần tài tình của hắn. Đào Yêu cũng chậc chậc lắc đầu, không biết một người chỉ biết viết "Con cá bơi trong nồi, thì ra nước chưa sôi. Vì sao lại chưa sôi, trong nhà không có củi” như hắn thì lấy mặt mũi đâu ra mà trào phúng tập thơ nghiêm túc của người ta, đúng là tạo nghiệp!!
Nhưng kẻ phấn khởi nhất vẫn là Cổn Cổn, nó hưng phấn ngửi tới ngửi lui trước các loại lễ vật. Nếu không phải Đào Yêu nhanh lay lẹ mắt thì một cây lão sâm ngàn năm giá trị không nhỏ đã trở thành khẩu phần ăn của nó rồi. Hồ ly chết tiệt tinh ranh lắm, chỉ lựa cái nào đắt mà ăn thôi! Chẳng qua những người này cũng thật hào phóng, chỉ nhìn những dược liệu vải vóc kia thì biết toàn là thứ đô thượng hạnh, làm cho nàng thêm hâm mộ hai huynh đệ kia, rõ ràng cũng chẳng làm đại sự kinh thiên động địa gì, thế mà cũng được tặng nhiều hậu lễ như vậy, đã thế năm nào cũng tặng. Nàng chữa trị cho nhiều yêu quái như vậy, đứa nào đứa nấy cứ nghèo cùng khổn khổ, chẳng có ai báo đáp nàng được gì, còn thường xuyên mắng chửi sau lưng nàng, hừ.
Bận rộn mãi cho đến gần trưa, Đào Yêu đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, một tay xách hồ ly, một tay túm lấy Liễu công tử còn đang phân cao thấp với tập thơ, ném cuốn sổ ghi chép đầy chữ xiêu vẹo vẹo vẹo của nàng cho Miêu quản gia.
“Lần sau đừng kêu ta làm việc này nữa!” Nàng lau mồ hôi trên trán: “Trừ khi chia cho ta một nửa trong số đó.”
Miêu quản gia lật mấy trang, cười nói: "Cũng may còn đọc được, cũng nhận ra là do con người viết."
Liễu công tử phì cười, đảo mắt đã bị Đào Yêu hung hăng nhéo cánh tay: "Cười cái gì, ngươi còn không bằng ta!"
"Chữ ta viết vốn đâu tính là con người viết." Liễu công tử nhe răng nhếch miệng nói: “Miêu quản gia là đang khen ngươi! Trước kia ngươi là vẽ bùa xấu như thế, bây giờ đã tiến bộ rồi!"
Đào Yêu liếc hắn một cái, trừng mắt nhìn Miêu quản gia: "Ông khen ta sao?"
"Nếu không phải khen ngươi, thì cánh tay ta chẳng phải cũng phải gặp tai họa sao?” Miêu quản gia lắc đầu cười, nhìn quyển sách nói: “Lần đầu làm việc này khó tránh khỏi có hơi bận rộn, sau này sẽ tốt hơn thôi. Tuy rằng nét chữ này không tính là đẹp, nhưng mỗi một nét đều viết rõ ràng, đã là hiếm có rồi.”
Sao nàng có thể véo cánh tay Miêu quản gia chứ, lời nói ra từ trong miệng lão lúc nào cũng ôn hòa, cho dù là phê bình, cũng nhìn không ra ý châm chọc, cho nên cũng không khiến nàng chán ghét, nào giống con rắn chuyên gia đi nói bóng nói gió kia.
"Năm nào cũng tặng? Năm nào cũng ghi chép?" Nàng khó hiểu nói: “Không phải là tặng quà thôi sao, có cần phải phiền toái như thế không?"
"Đào nha đầu này, cái gọi là nhân tình, đều nằm ở hai chữ "qua lại"." Miêu quản gia tiếp tục lật sách: “Hành tẩu giang hồ, nhiều tình bớt thù vẫn sống dễ dàng hơn.”
“Đúng vậy, lời này của Miêu quản gia ngươi quá đúng!” Liễu công tử chọt đầu Đào Yêu một cái: “Quỷ thù dai!"
“Ngươi không cần cánh tay nữa phải không!” Đào Yêu làm bộ muốn đánh hắn.
Liễu công tử nhoáng cái chạy tới phía sau Miêu quản gia, thò đầu ra quật cường nhấn mạnh: "Nếu không phải ta lúc nào cũng bảo vệ ngươi thì chỉ dựa vào thù hận của ngươi với người khác, đừng nói cánh tay, đến cái đầu kia cũng không còn đâu! Nghe người ta khuyên đi, đừng có chuyện gì cũng lôi sổ ra ghi thù lại, nhất là đối với ta.”
“Hờ hờ, ngươi có ngon thì đừng có trốn? Có bản lĩnh thì đứng trước mặt ta mà nói đây nè!”
"Ta không đó! Ra để ngươi bóp ch3t ta à. Miêu quản gia, vừa rồi ông thấy rõ ràng rồi phải không, nữ tử này có phải rất hung dữ không!”
"Ta cho ngươi xem hung dữ thực sự là thế nào!”
Đào Yêu ôm lấy Cổn Cổn đang gãi ngứa một bên, nhắm móng vuốt của nó vào ngay Liễu công tử: "Cổn Cổn, hôm nay ngươi tát được hắn mấy cái thì ta thưởng cho ngươi bao nhiêu bánh mứt táo.”
Cổn Cổn đột nhiên cực kỳ tinh thần... Nhào qua kéo tóc Liễu công tử, tát Liễu công tử cũng coi như là thế mạnh của nó.
Liễu công tử thấy Cổn Cổn hai mắt tỏa sáng nóng lòng muốn thử thì vội vàng đẩy Miêu quản gia về phía trước: "Miêu quản gia, nó cũng tính là hồ ly nhà các ông rồi, ông quản nó đi chứ!”
"Được rồi, mấy đứa nhỏ các ngươi lúc nào cũng ẫm ĩ như thế, thật chẳng ra làm sao.” Miêu quản gia trách móc, bế lấy Cổn Cổn trong tay Đào Yêu, sờ sờ đầu hồ ly một cái rồi mới đặt trên mặt đất: “Đi vào phòng bếp tìm đồ ăn đi.” Cổn Cổn vui vẻ chạy đi.
"Phủ chúng ta hàng năm đều bái tế cố nhân vào trưa giao thừa." Miêu quản gia quay đầu lại, nghiêm túc nói với hai người hắn: “Các ngươi cũng cùng đến.”
Hai người liếc nhau, đồng thanh: "Chúng ta cũng đi sao? Chúng ta đâu phải họ Ti.”
"Chỉ cần trên cánh tay các ngươi có chữ "Ti", thì chính là người của Ti phủ." Miêu quản gia cười nói: “Cũng vừa hay có thể bẩm báo với lão gia phu nhân rằng trong phủ chúng ta lại có người mới tới, hy vọng sau này có thể bảo vệ các ngươi bình an thuận buồm xuôi gió.”
Thì ra là đi "gặp" phụ mẫu của hai vị thiếu gia...... Tuy rằng biết rõ chỉ là hai khối gỗ bài vị mà thôi, nhưng Đào Yêu cũng cảm thấy có vài phần xấu hổ, lúc trước nàng ở rừng mai đã không ít lần buông lời oán giận hai huynh đệ họ với nhị lão, nhưng vẫn xin nhị lão ngàn vạn lần đừng tính toán với nàng, càng đừng hiển linh ngáng chân nàng hay là hiện ra cái hình tượng kỳ lạ gì mới tốt, nàng chẳng qua chỉ nói thật mà thôi......
Liễu công tử nhìn chằm chằm vẻ mặt phong phú của nàng, kỳ quái nói: "Sao vẻ mặt ngươi lại chột dạ như thế, thì thầm gì vậy?”
"Ta không có!" Đào Yêu lập tức khôi phục vẻ mặt khinh thường, xoay người rời đi: “Ăn cơm!”
Liễu công tử vội vàng đuổi theo, ồn ào ríu rít bên tai Đào Yêu: "Phòng bếp hôm nay chuẩn bị mấy chục món ăn lớn! Trời còn chưa sáng ta đã đến xem trộm, thịt cá kia ấy à, cắt mỏng như giấy, mềm không chịu nổi! Còn có món Lưu Ly Chưởng hiếm thấy, đó chính là sơn hào trong sơn hào đó, đến Đào Đô chúng ta cũng không mọc ra được loại mỹ vị tươi ngon như vậy!"
"Ngươi nói Lưu Ly Chưởng là thứ còn sống ngửi mùi thơm không chịu nổi ấy hả?"
"Đúng rồi!”
"Hấp hay xào?"
"Đương nhiên là hấp rồi! Để nguyên vị mới ngon nhất!"
Hai người hoàn toàn quên mất một phút trước bọn họ vẫn là kẻ địch hô đánh hô giết, giờ phút này lại thân thiết nhiệt tình thèm nhỏ dãi mà đắm chìm vào sự chờ mong bữa cơm tất niên.
Miêu quản gia nhìn bóng lưng hai người hắn, vui vẻ mỉm cười, lẩm bẩm: "Lão gia phu nhân, đây có lẽ là những đứa trẻ náo loạn nhất mà phủ chúng ta từng thu nhận từ trước đến nay."