Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 78: Nỗi Đau Của Hoàng Diệp Toàn





"Đau.."
Thiếu niên nằm bên vũng máu.
Môi mắt nhắm nghiền.
Hình ảnh quá mức thê lương khiến trái tim Dạ Xuyên đau đớn quá.
Hắn ngã quỵ xuống nền, toàn thân lạnh toát, mắt vẫn dán lên thân ảnh của ai kia.
Vì sao khi ra tay đả thương y lại khiến hắn đau đớn đến nhường này.
Trái tim như bị bàn tay ai bóp nghẹn.
Vì sao? Vì sao vậy? Chẳng biết rốt cuộc vì sao?
"Xuyên! Đệ đừng kích động.
Ta ở đây ngay bên cạnh đệ a Xuyên."
Diệp Toàn bối rối buông phất trần rớt kịch xuống nền, tay hấp tấp đỡ lấy thân thể ái nhân.
"Toàn nhi ta đau quá, đau quá.
Em mau cứu ta, cứu ta..."
Mấy ngón tay trắng tuyết bấu chặt vào mảnh áo nơi lồng ngực tới nhăn nhúm.
Dạ Xuyên thống khổ dằn vặt.
Nửa chừng đã lại ngất đi.
Nhìn máu trào ra ướt đẫm bờ môi lang quân, bàn tay trắng như tuyết rời khỏi mảnh áo nơi lồng ngực đã bị chính tay lang quân bấu đến nhăn rúm lại.
Diệp Toàn sợ tới phát run.
Trong đáy mắt gã vụt hiện ra cái đêm kinh hoàng nơi vương phủ, Hoàng đệ phát cuồng đến bứt vỡ tâm mạch, gã đã dùng tay moi tiên đan của hắn ra, còn từ cái vết thương loang lỗ đó mà không ngại hạ thêm cấm chú.
Bản thân đã làm cái gì gã cũng không còn nhớ rõ nữa.
Gã chỉ biết lúc đó Dạ Xuyên kêu gào giãy giụa, đau đớn cùng cực.
Mặc dù mất đi tiên đan, mặc dù đã hai lần hạ cấm dược, song gặp lại con yêu nghiệt kia Hoàng đệ thủy chung vẫn hướng về nó, vẫn yêu thích nó.
Nó tồn tại trên đời ngày nào, Hoàng Diệp Toàn gã căn bản chỉ đứng thứ hai.
Tia lửa bắn lên trong đồng tử, Diệp Toàn bỗng chốc rực căm hờn, vội quay sang định bụng một kích kết liễu ai kia.
Nào ngờ nền phòng trống trơn chỉ còn có vũng máu trơ trọi.
Là kẻ nào chỉ trong vòng vài cái chớp nhoáng gã bận quan tâm hiền đệ, đã lợi dụng cơ hội mang con yêu nghiệt kia cao chạy xa bay.
Diệp Toàn nhíu mày có chút kinh ngạc.
Bất quá trốn tới chân trời góc bể gã cũng tìm cho ra.
Hiện tại vết thương hiền đệ mới là quan trọng.
"Xuyên!"
Vươn ngón tay quệt đi vệt máu đỏ tươi dây trên bờ môi của Dạ Xuyên, gã ngồi ngây ngốc trên nền phòng ôm lấy người vào lòng.
Hai mắt nhắm nghiền, gân gồ từng đường trên màng tang dằn vặt đấu tranh kịch liệt.

Dạ Xuyên hiện tại vô cùng suy kiệt, không thể hạ thuốc một lần nào nữa.
"Hoàng huynh."
Chất giọng trong trẻo vang lên.
Hai thiếu nữ xinh đẹp hướng vào phòng gấp tiếng thở hổn hển: "Hoàng huynh, mẫu thân đã ra lệnh thả bọn đệ tử Trúc Lâm Phong kia đi cả rồi.
Phải làm sao đây hoàng huynh? Phụ thân lại đang chiến ở biên cương, quyền hành đều rơi vào tay mẫu thân, bọn thủ vệ hoàn toàn không xem lời bọn muội ra gì cả.
Giờ huynh bước ra vẫn còn kịp cứu vãn, bọn chúng đang bị trọng thương chưa chạy được bao xa đâu.
Mình đi nhanh lên a Hoàng huynh."
"Câm miệng."
Một tiếng nói đầy giận dữ vang lên, nữ nhân xinh đẹp y phục sang quý bước vào phòng.
Ngón tay run rẩy vươn ra điểm vào mặt chúng:
"Nhìn đi, các ngươi dung mạo thiên tiên, khoác trên mình y phục sang quý, lời nói ra sao lại dơ bẩn đến nhường này?"
"Mẫu thân, là bọn chúng đến gây sự trước.
Chúng ta không diệt tận gốc ắt đêm dài lắm mộng." Hai nàng nhi nữ bình thản đáp lại.
"Ngày mai là ngày đại hỉ.
Tha được thì nên tha cho người ta đi, cũng coi như tích chút phước đức cho hoàng huynh các ngươi."
"Thế nhưng.."
Hai nàng ta còn muốn nghịch ý.
Hoàng Diệp Toàn đã ngăn lại.
Gã căn bản không muốn mẫu thân đau lòng.
"Được rồi hai muội đừng cãi lời mẫu thân nữa, để bọn chúng rời đi."
"Ò."
Hai nàng ậm ừ không nói thêm lời nào nữa.
* * **
Vài canh giờ qua đi trong nội phòng.
"Két..."
Cánh cửa mở ra, nữ nhân xinh đẹp hiền hậu bước vào nhẹ đặt khay thức ăn xuống mặt bàn, khẽ bảo: "Toàn nhi, tình trạng phu quân con thế nào rồi?"
Diệp Toàn lắc đầu, mắt vẫn dán chằm chặp lên thân ảnh lang quân.
Lang quân cứ mãi nằm im bất động trên giường, hàng mi rũ xuống chìm giấc ngủ sâu.
Hắn vẫn chưa tỉnh lại, lòng gã chua xót lắm.
Phải làm sao đây Dạ Xuyên ơi!
Tóc tách lệ ai rời khóe mi, một giọt nước trong veo bất giác rớt xuống ngón tay trắng tinh như tuyết.
Giọng nói trầm khàn khó nhọc cất lên:
"Mẫu thân, đệ ấy ngủ ngày càng nhiều, đã mấy canh giờ rồi vẫn chưa tỉnh lại.
Hài nhi muốn nói chuyện với đệ ấy nhưng đợi mãi đệ ấy cũng không mở mắt ra, hài nhi đành lặng lẽ ngồi đợi ở đây.
Nếu đệ ấy tỉnh lại đột ngột mà không nhìn thấy hài nhi đâu sẽ gào loạn lên cho mà xem.
Mẫu thân biết không, đệ ấy hiện tại giống như tiểu oa nhi, vô cùng quấy khóc."
Diệp Toàn cười khổ hai mắt híp lại.

Nhìn thấy dáng vẻ gắng gượng chống đỡ của đứa con khờ, cõi lòng người làm mẹ thắt lại, xót xa: "Toàn nhi, ta lại có thể làm gì cho con đây?"
"Mẫu thân, người không cần làm gì cả, là hài nhi bất hiếu khiến mẫu thân phải lo lắng rồi." Diệp Toàn nhịn không được nước mắt tuôn ngày càng nhiều.
Đặt bàn tay nuột nà lên bờ vai đang run rẩy của gã, nàng ta nhẹ giọng trầm ổn: "Toàn nhi, cái đứa nhỏ này sao lại khóc.
Đệ đệ tỉnh lại nhìn thấy sẽ cười con cho coi.
Lại nói mai đến lễ thành thân rồi, quang khách nhìn vào tưởng rằng đích tử của dòng tộc ta đôi mắt không có thần, xấu đến vậy nha."
"Mẫu thân tại vì mai thành thân với tiểu sư đệ hài nhi mừng vui quá độ nên mới khóc." Diệp Toàn vội vươn tay gạt nước mắt.
"Được rồi không chọc Toàn nhi nữa.
Con trước dùng chút thức ăn nhẹ, mẫu thân về phòng đây."
Chẳng biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay đau khổ nữa.
Mặc kệ đi.
Miễn sao hài nhi khóc xong cảm thấy dễ chịu hơn là được rồi.
Vỗ vỗ vào bờ vai hài nhi thêm đôi ba cái, nữ nhân xinh đẹp mới rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng bỗng chốc quay về bầu không khí yên ắng ban đầu.
Diệp Toàn chậm đứng dậy bước đến chiếc bàn, nhìn vào khay tròn trong đặt một dĩa bánh toàn là màn thầu, hốc mắt gã trợn tròn kinh hỉ.
Hình ảnh năm xưa bất giác ùa về.
....
"Đại sư huynh, trời ngả tối rồi, chúng ta thu dây lại thôi."
Giọng nữ hài cất lên trong veo giữa cánh đồng hoang phế rộng mênh mông bát ngát.
Ba huynh muội nhà Hoàng Diệp đang túm tụm lại cùng thả một con diều bằng giấy.
Hoàng Diệp Trúc bên cạnh vươn tay giựt phắc lấy sợi dây, khóc rống lên.
"Không thu, không cho thu.
Muội muốn chơi nữa a oa oa..."
Hoàng Diệp Liên thấy tiểu sư muội khóc, bèn thò tay đoạt lại dây diều, nhanh chóng thu vào một cái ống lon nho nhỏ.
"Đã nói không cho chơi nữa mà, trời sụp tối sương xuống ướt hết cả con diều.
Muội muội đáng ghét."
Tiểu sư muội bỗng nín dứt, hai mắt xoe tròn, gân cổ hét ầm lên: "Không, tỷ tỷ mới là đáng ghét, mau trả đây."
"Không trả." Diệp Liên dứt khoát chẳng nhường muội muội.
Cả hai giằng co qua lại.
Hoàng Diệp Toàn lắc đầu nhìn.
Hai vị muội muội giựt qua giựt lại sợi dây bỗng nhiên đứt bựt, gió cuốn con diều bay đi mất hút.
Tiểu sư muội lại khóc rống lên.
"Hu hu, bắt đền tỷ tỷ làm mất diều của muội, đền đi, đền đi."
Hoàng Diệp Liên đổ mồ hôi tóc, nguyên lai con diều này chính tay tiểu sư muội vọt que, cắt dán cả nửa buổi trời.
Tính sao bây giờ đây, nàng không khéo tay làm cái thứ tỉ mỉ này nha.
Một bàn tay mủm mỉm vươn ra xoa xoa mái tóc tiểu sư muội, Hoàng Diệp Toàn mỉm cười xòa, híp cả mắt: "Trúc muội ngoan, nín khóc.

Huynh thấy con diều bay về hướng kia rồi rớt xuống, khoảng cách không có xa cho lắm để huynh lên đó tìm thử xem sao.
Mau nín nha."
Nữ hài lập tức nín khóc trưng ra đôi mắt tròn xoe long lanh.
Nói đoạn nam hài chạy ù đi, đôi nữ hài nhìn nhau rồi cũng lon ton chạy theo.
Lên tới một triền dốc thoải bỗng nghe có tiếng rên hừ hừ phát ra từ một lùm tre um tùm gần đó, đôi nữ hài kẻ trái người phải bấu víu lấy y áo của nam hài, mếu máo.
"Toàn huynh, tiếng con gì nghe ghê quá.
Chúng ta mau về thôi, hu hu...Nơi này hoang vắng đáng sợ, bọn muội không muốn diều nữa, muốn về.
Chúng ta về nhanh đi a Hoàng huynh."
"Suỵt, im lặng."
Nam hài vụt đưa ngón tay lên miệng ra hiệu hai muội muội nín dứt.
Kẻ làm huynh trưởng như nó trái lại bình bình tĩnh tĩnh lắng tai nghe, nó là nghe ra được cái kia không phải tiếng thú, mà là tiếng người.
"Hai muội ngoan ở yên đây, đừng đi theo huynh, cũng đừng la lớn.
Lát huynh quay lại nhất định có diều, đồng ý không?" Bàn tay nho nhỏ Diệp Toàn xoa đầu hai biểu muội.
"Ưm." Đôi nữ hài đôi má tròn trĩnh gật đầu lia lịa dáng vẻ ngoan ngoãn.
Hoàng Diệp Toàn mỉm cười chậm tiến về cái lùm tre kia.
Lùm tre rậm rạp tối om om, tiếng rên vẫn phát ra đều đều.
Mồ hôi tiết đầy vầng trán cao cao của nó.
Khẽ vươn tay lau qua, nam hài có phần ớn lạnh, lại vẫn chậm bước thêm hai bước chân nhỏ xíu.
"Ai ở trong đó, hãy ra đây đi?"
"Là ai vậy, trời ngả tối rồi, mau ra đây đi?"
Nam hài cất giọng gọi tới mấy lần.
Vẫn không ai đáp trả, cũng không ai bước ra, tiếng rên hừ hừ nhỏ dần, nhỏ dần.
Nam hài không nói thêm lời nào nữa, giơ ngón tay lên há miệng cắn một miếng.
Ui da, đau quá.
Máu từ ngón tay nhanh chóng chảy ra.
Nam hài nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng đoạn dùng máu đó quệt nửa vòng tròn bao quanh hốc mắt.
Đảo mắt quanh lùm tre kia, nó cơ hồ là nín thở mà nhìn.
Rất nhanh nó nhìn thấy trên cành cây vắt vẻo gần đó có một người đàn bà đang dùng hai tay đu bám, vạt áo lòng thòng dài đến lơ lửng gần mặt đất.
Trừng mắt nhìn nam hài, bà ta lại rất nhanh dùng hai cái bàn tay gầy gò ốm trơ xương đó bò bò tuột xuống thân cây, tiến về phía nó.
"Ma nữ, ngươi hù dọa mấy tiểu oa nhi trong thôn, riêng bản thiếu gia ta không sợ ngươi đâu.
Ta nhìn thấy ngươi lại càng biết ngươi chỉ là hồn ma vất vưởng, căn bản không thể nào chạm vào ta.
Ngươi còn lảng vảng quanh đây, bản thiếu gia ta dùng đồ yểm hồn ngươi khỏi siêu sinh.
Còn không mau biến đi."
Nam hài quát lớn, khẩu khí bức người.
Nhìn vào đôi mắt nó, ma nữ bỗng chốc kinh sợ.
Đôi mắt chứa đầy ma tính, tâm lực dồi dào.
Đây mà là một tiểu hài tử lên bảy sao, nó còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Ma nữ kia cúi đầu xuống, quay đầu bò đi lẩn vào lùm cây um tùm mất dạng.
Lùm tre bỗng trở nên thưa thớt quang đãng hẳn.

Nam hài có thể nhìn thấy bên trong một tiểu oa nhi đang ngồi khoanh chân ở chính giữa lùm.
Đầu cúi xuống, mặt úp lên hai chân, tiếng rên biến tấu thành tiếng khóc thút thít.
Mặc dù đã trở nên quang đãng nhưng người lớn căn bản cũng không thể chui vào, cũng may nó là trẻ con miễn cưỡng lách qua lách lại cuối cùng cũng ngồi bên cạnh tiểu oa nhi kia.
Vươn bàn tay nho nhỏ nhưng vô cùng ấm áp nam hài giữ chặt tiểu oa nhi kia lại, kề sát mang tai người ta mà nhỏ giọng thì thầm.
Vì nó biết nếu nói lớn tiếng, kẻ bị ma giấu sẽ giật mình, có khi vì quá sợ hãi mà lăn đùng ra chết cũng nên.
"Tiểu oa nhi đừng sợ, không sao rồi, đừng sợ nha."
Miệng nhỏ trấn an, bàn tay ấm nóng nam hài không ngừng xoa xoa lên tấm lưng run bần bật của đối phương.
Trải qua nửa khắc, tiểu oa nhi kia mới bật khóc được, ôm chầm lấy nó mà tức tưởi.
"Có quỷ, có quỷ.
Nó ở đằng kia, nó ở ngay đằng kia, hức hức..."
Nam hài phì cười tới híp cả mắt.
Quỷ đâu mà quỷ, chỉ là một con ma nữ chết chưa đầy hai năm, ma tính kém cỏi lại chuyên đi giấu mấy tiểu oa nhi hay khóc nhè như ngươi, cho ăn đất ăn cát.
Cũng may bản thiếu gia ta phát hiện kịp thời.
Nếu không ngươi là bị nhét đất vào miệng, bắt mất hồn rồi.
Trong lòng nghĩ thế bất quá ngoài miệng nam hài lại nói khác, nếu nói sự thật sẽ dọa sợ đối phương.
"Tiểu oa nhi, quỷ đã chạy mất.
Trước chúng ta mau ra khỏi cái lùm tre này nha."
Vươn tay kéo tiểu oa nhi kia đứng lên, hai cái chân nhỏ lại quỵ xuống, khóc thêm chập nữa không chịu đi.
Nam hài thấy vậy thở hắt một hơi ra chiều chán ghét.
"Ngươi lại làm sao, tiểu mít ướt?"
"Hức, ta...ta đói bụng, chân mềm nhũn ra không đứng lên nổi.
Sáng giờ ta chưa có ăn gì.
Thật đói.
Vô cùng đói." Tiểu oa nhi mếu máo kể lể.
Nam hài đành cúi xuống lấy ở thắt lưng ra một cái túi nhỏ, trong còn vỏn vẹn nửa cái bánh màn thầu nó ăn dở lúc nãy.
Nó vốn ưa thích màn thầu, đi thả diều với hai tiểu muội muội cả nửa buổi chiều, mẫu thân cũng dắt lận lưng cho hai cái đem theo.
Cũng may nó mới ăn có hơn một cái, còn nửa cái này giờ có kẻ cần đến.
Nó liền cho vậy.
"Tiểu oa nhi, ở đây còn nửa cái màn thầu, ngươi ăn đỡ nha."
Miệng nói nam hài dúi nửa cái bánh vào lòng bàn tay trắng như tuyết của tiểu oa nhi.
Tiểu oa nhi hai mắt sáng rỡ, gật gật đầu đón lấy, ăn lấy ăn để đến nghẹn cả họng.
Nhìn cái cảnh này nó càng thêm chán ghét.
"Ngươi đây rốt cuộc là chết đói bao nhiêu ngày rồi vậy.
Thật xấu hổ."
"Ta chính là không biết xấu hổ với một nam hài." Đang nhét bánh đầy họng, tiểu oa nhi vẫn cố mà cãi lại không chừa cho đối phương chút mặt mũi.
Hảo, bổn thiếu gia làm lớn nhường ngươi chút vậy.
Nam hài mặt đen như than ngậm ngùi lát mới tiếp tục hỏi:
"Rồi thì tiểu oa nhi như ngươi lặn lội lên cái cánh rừng hoang phế này làm gì.
Nơi đây ban ngày còn vắng hoe không một bóng người qua lại.
Ngươi thế nào liều mạng không sợ bị thổ phỉ bắt cóc đi sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.