Bên ngoài WC, đám tiểu thái tử kia tươi cười rồi đi, bốn phía rất nhanh trở nên im ắng lại. Một tay Tô Di Trần đẩy Bùi Túc Nguyệt ra. Bùi Túc Nguyệt bị đẩy đột ngột nên không kịp phòng ngừa, lảo đảo lui về phía sau một bước. Tô Di Trần không thèm liếc nhìn y cái nào, liền đẩy cửa phòng toilet rồi bước ra ngoài.
“Tô Tô, đừng đi…” Bùi Túc Nguyệt vô cùng lo lắng đi theo phía sau Tô Di Trần. Y vươn tay giữ lấy chặt cổ tay của cậu, nhưng lại bị cậu giằng co rút ra.
Tô Dĩ Trần không muốn lãng phí thời gian ở nơi này. Cậu mặt đầy kỳ quái, quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ngữ khí nghi hoặc: “Cậu nói thẳng đi, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Bùi Túc Nguyệt từ từ cụp xuống đôi mi mắt.
“Tô Tô, rời khỏi hắn đi. Cô Hàn Châu đối xử với anh không tốt, hắn không biết quý trọng anh. Người như vậy, sao mà có thể xứng với anh được?”
Thời điểm Bùi Túc Nguyệt nói đến Cô Hàn Châu, đầy mặt y hoàn toàn lộ ra một tia màu ghen ghét. Đương nhiên, cho dù Cô Hàn Châu đối xử tốt với Tô Di Trần, Bùi Túc Nguyệt cũng sẽ dùng hết tất cả các loại thủ đoạn để cướp Tô Tô trở về.
Nhưng mà suy nghĩ này, Bùi Túc Nguyệt không muốn nói rõ ra.
Bùi Túc Nguyệt lặng lẽ quan sát phản ứng của Tô Di Trần. Mà Tô Di Trần lại có phản ứng như thế nào? Cậu một chút phản ứng cũng không hề có. Bởi vì cậu đâu hề quen biết với cái cậu bạch nguyệt quang bất thình lình nhảy từ xó nào ra nhà.
Hơn nữa, giao dịch của cậu với ông chủ lớn Cô Hàn Châu vẫn còn thời gian hiệu lực. Cậu chính là một nhân viên có đạo đức nghề nghiệp, đã nhận lương thì sẽ làm việc chăm chỉ, không làm loạn mọi việc, là chuẩn mực quy tắc của cậu.
Đây là đoạn văn bản từ hình ảnh bạn đã gửi, được chuyển đổi theo từng dòng:
Trong thời gian hai năm thời thuận, dù có là giả bộ, thì cậu cũng phải giả bộ thành một người yêu. Cô Hàn Châu nhất, giả bộ thành bộ dáng yêu bằng cả trái tim mình.
Tô Di Trần từ từ rủ mắt, tràn đầy vẻ xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi rất yêu Cô tiên sinh. Cho dù anh ấy có thích tôi hay không… Tôi vẫn rất yêu anh ấy.”
Cậu xin lỗi mà nhìn bạch nguyệt quang, sau đó xoay người rồi đi, không hề lưu luyến chút nào.
“Không thể hiểu nổi.” Tô Di Trần nói lẩm bẩm. Cậu nhớ tới ánh mắt khiến lòng tớ cả người đứng đằng kia của bạch nguyệt quang, sau gáy không khỏi lạnh lẽo.
Bạch nguyệt quang mà mọi người miêu tả và bạch nguyệt quang trong hiện thực không hề giống nhau. Bùi Túc Nguyệt không phải là đóa hoa cao lãnh, mà là trà xanh hương thơm nồng nàn. Cậu cần phải cẩn thận đề phòng y.
Tô Di Trần không biết, sau khi cậu rời Bùi Túc Nguyệt ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cậu, đứng đó phát ngốc hồi lâu.
Hốc mắt y đỏ lên, trong lòng cũng đầy mặt tràn ngập một cảm xúc oan ức tủi thân.
Tựa như một con chó lưu lạc bị chủ nhân vứt bỏ.
Trong tay y là món quà gặp mặt đã tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu. Y đã mời một vị chuyên gia nước hoa hàng đầu của nước ngoài dạy y điều chế nước hoa như thế nào. Cùng họ nghiên cứu, điều chế nước hoa định chế gần một tháng, y mới cảm thấy hương thơm kia nhất định sẽ vô cùng phù hợp với Tô Tô.
Chỉ tiếc là, chủ nhân nó lại không cần đến nó.
Bùi Túc Nguyệt lẩm bẩm trong miệng.
“Anh yêu hắn đến thế sao?”
“Nhưng mà, Cô Hàn Châu làm gì có nơi nào xứng với anh?”
“Cô, Hàn, Châu!”
Âm thanh vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng phát ra, nhưng lại giống như âm thanh lạnh lẽo của rắn độc, lạnh đến mức khiến cho người ta sởn gai ốc, lạnh sống lưng.
Bùi Túc Nguyệt coi như trấn áp mà cất đi món quà. Y từ từ ngẩng đầu, sắc mặt vẫn như thường rồi trở về phòng tiệc.
Khúc này đọc tới công ghê. Nên tui mới bảo là họ sung thiên công, sung công, sung công cực đoan không nên đọc.
Có mà mọi người yên tâm, mọi đau thương phủ vây thôi chứ lát sau sung bắn công cực kỳ, nhanh lắm nên yên tâm nha.