Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 28: Ngoại Truyện 3 Đâu Biết Là Tỉnh Hay Mê





Thần dân Đại Yến đều tương truyền và rỉ tai nhau rằng, mối tình giữa tân đế và tân hậu thật đẹp làm sao! Hậu cung của tân đế, chỉ có một người.
Mới đây thôi, quần thần còn dâng sớ xin tân đế nên mở rộng hậu cung, đã bị ngài tức giận gạt phăng chiếc tấu sớ đó xuống đất.
Tân đế còn nói.
- "Đời này của trẫm, chỉ có một người.
Ai dám dị nghị, lập tức phán chết."
Lời vua như vàng tựa ngọc, một lời của ngài, không biết dấy lên bao nhiêu phong ba sau đó.
Các thiếu nữ ở kinh thành đều vô cùng ngưỡng mộ vì tình yêu của tân đế dành cho tân hậu, thậm chí còn có chút ghen tị với tân hậu.
Nhưng tân hậu tài sắc đều vẹn toàn, thế gian duy nhất chỉ có một người con gái như vậy, tân đế thủy chung thương yêu nàng đến nghịch thiên, cũng đâu quá đáng?
Tóm lại, tân đế và tân hậu quả là đôi uyên ương được trời đất ưu ái, nghìn năm có một.
Chẳng bao lâu, thần dân còn thêu dệt lên mối tình cổ tích nhất sinh, nhất thế, nhất song thân của hai người.
Nơi hoàng cung Đại Yến, Hạ Nhã Tịch mặc áo choàng đỏ lông trắng, xinh đẹp kiều diễm đứng bên bờ hồ liễu rủ.
Cung nữ cạnh nàng không ngừng nói chuyện về hoàng thượng, rằng hoàng hậu quả là người phụ nữ cao quý hạnh phúc nhất thế gian.
Nghe những câu chuyện của thần dân thêu dệt mà người cung nữ kể lại, Hạ Nhã Tịch chỉ cười.
Binh quyền bề ngoài nằm ở tay hoàng thượng, nhưng thực chất tất cả đều do hoàng hậu nắm giữ, nàng nắm quyền lực trong tay, hoàng đế sao dám để nàng phận ý đây?
Chỉ sợ, hoàng đế có lòng muốn mở rộng hậu cung, còn phải nhìn sắc mặt của nàng.
Nếu như nàng phận ý, ngôi vị của hoàng đế của chàng, e là chẳng giữ được.
Nực cười làm sao, mỉa mai làm sao!
Tân đế và tân hậu ngoài mặt là đôi phu thê bao người ngưỡng mộ, nhưng kì thực chỉ có tân đế đơn phương thầm yêu tân hậu, còn tân hậu, trái tim đã lỡ rung động vì kẻ khác.
Mối tình đầu như vầng trăng trên cao, chẳng bao giờ chạm tới của tân hậu, chính là vị bạo quân đời trước.

Tân hậu lấy tân đế chẳng qua gương mặt tân đế bảy phần giống vị bạo quân kia, cũng vì lòng tự tôn bị tổn thương rất lớn không chấp nhận được người mình yêu lại si mê kẻ khác, hoặc có thể giữa tân đế và tân hậu đã xảy ra một đêm hoang đường, mà nàng miễn cưỡng ở cạnh tân đế.
Nếu như thần dân Đại Yến biết được sự thật, không rõ sẽ phản ứng thế nào?
Nhưng việc đã đến nước này, chẳng bằng nàng cứ sống trong sự giả dối này đi.
Hạ Nhã Tịch xoay người, cô độc đến một nơi.
Đó là mật thất của nàng.
Nơi mật thất đó rất lạnh lẽo, đó là nơi bí mật để thi thể bạo quân Lý Nhất Dạ.
Hạ Nhã Tịch đã tổn bao công sức để kiếm về đủ dược liệu quý hiếm nhất, với mong muốn bảo tồn thể xác của hắn.
Mỗi đêm, nàng đều đi xuống mật thất này, để ngắm nhìn vọng tưởng người mà mình thương nhớ.
Có lẽ chẳng ai ngờ được, xác vị bạo quân đời trước lại nằm trong tay tân hậu.
Hạ Nhã Tịch đơn độc cầm ngọn nến, lạnh nhạt đi xuống mật thất, tuy vậy, lần này đến mật thật, nàng kinh ngạc phát hiện xác vị bạo quân đã biến mất.
Đáy lòng nàng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Mật thất này, kẻ nào phát hiện ra? Hắn đã biết được những gì?
Hạ Nhã Tịch còn đang rối loạn suy nghĩ, thì bỗng nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm nàng tựa như ác thú, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Nàng lập tức xoay người, thì bất ngờ đối diện với một gương mặt vô cảm.
Ồ, đó là tân đế ngây thơ dịu dàng của nàng.
Vũ nở nụ cười xinh đẹp lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp đầy tò mò.
- "Hoàng hậu của ta, nàng đang làm gì ở đây?"
Trái tim của Hạ Nhã Tịch đập mạnh một cái.
Người trước mắt vẫn là bộ dáng ngây thơ hiền dịu bao ngày, sao nàng cảm thấy có điều gì khác lạ?
Tựa như là..
chàng đang cố gắng khắc chế để tỏ ra bình thản như thường, nhưng thực chất đã sớm vặn vẹo biến chất.

Gương mặt của Hạ Nhã Tịch đã sớm cứng đờ, sau đó nàng lạnh lùng hỏi.
- "Ngươi đã biết được những gì?"
Hay thật đấy, nàng chẳng những không phối hợp diễn với chàng, còn trực tiếp xé rách tấm màn giả dối giữa hai người.
Nàng là hoàng hậu của chàng, đáng lẽ nàng phải dịu dàng nhu thuận, nhưng lòng nàng không những dành cho kẻ khác, đến khi hắn chết rồi vẫn còn cố chấp dây dưa với hắn.
Hơn nữa, nàng còn gọi chàng là cái gì?
Chàng là hoàng đế một quốc, mà trước mắt nàng chẳng khác gì một con chó trung thành.
Vũ thực sự đã phát điên rồi, gương mặt chàng lộ ra sự tàn nhẫn, chàng cười cười.
- "Cái gì ta cũng biết."
Đối với câu trả lời thẳng thắn của Vũ, Hạ Nhã Tịch hơi bất ngờ, nhưng sau đó nàng lập tức rút cây sáo trong ngực, kề vào chiếc cổ tinh xảo của chàng.
Từ trong những chiếc lỗ của cây sáo, hiện lên những chiếc gai nhọn hoắt.
- "Trả hắn cho ta!"
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng khiến chàng đau đớn.
- "Ha, nếu ta nói ta không trả hắn được cho nàng, còn sớm đã đem xác hắn băm làm nhiều mảnh, nàng sẽ giết ta?"
- "Ngươi dám..."
Lời khiêu khích của Vũ cũng khiến Hạ Nhã Tịch phát điên.
- "Sao, nàng chịu trách nhiệm với ta, một phần bởi vì gương mặt này của ta?"
- "Trả hắn cho ta!!!"
Trong một khắc, ngón tay Vũ khẽ động, một chiếc kim châm đâm vào người nàng.
Cả người Hạ Nhã Tịch bủn rủn, nàng vô lực ngã xuống, bất ngờ lại rơi vào vòng tay của một người.
Nàng mở to đôi mắt khó tin nhìn Vũ, gương mặt chàng lạnh băng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Đây là một Vũ hoàn toàn xa lạ, khác xa với hình ảnh ngây thơ dịu dàng, trẻ con nhu nhược của chàng.
Phải chăng, vẻ ngoài nhu nhược dịu dàng bao lâu kia, chỉ là vỏ bọc cho sự tàn nhẫn hiểm độc của chàng?
Nàng muốn vùng vẫy, nàng muốn cất tiếng, nhưng tất cả đều vô dụng.
Tiếng cười của Vũ ngân vang bên tai khiến nàng rùng mình.
- "Hạ Nhã Tịch, nàng dám tổn thương ta.
Nàng sẽ phải trả giá."
Hôm sau, tin tức thông báo hoàng hậu bị bệnh, cần được tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Ai nấy đều xót thương cho hoàng hậu, chỉ mong nàng sớm bình phục an yên.
Chỉ có hoàng hậu biết, bản thân đang bị hoàng đế giam cầm ở tẩm cung riêng của chàng.
Chàng làm một chiếc dây trói xích vào đôi chân mảnh khảnh của nàng.
Hoàng hậu ở nơi u ám ấy, không rõ là ngày hay đêm, chỉ bị hoàng đế giày vò thống khổ từ đầu đến cuối.
Thể xác nàng, tinh thần nàng đều mỏi mệt rã rời.
Chưa bao giờ nàng phẫn uất, nàng tuyệt vọng như lúc ấy.
Đây là đoạn kí ức đen tối u ám nhất của cuộc đời nàng.
Nữ thần tôn quý cao cao tại thượng, trong phút chốc rớt xuống thần đài, mặc người giày vò, mặc người chiếm đoạt, không thể phản kháng.
Nếu như bảo rằng đây là tình yêu của chàng, vậy thì nó quá ngột ngạt, quá vặn vẹo...Hạ Nhã Tịch muốn chạy trốn, nhưng đôi cánh của nàng đã bị chàng chặt phăng từ bao giờ.
Đây là địa ngục, không phải tình yêu.
Đến bấy giờ, nàng mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.
Quyền lực của nàng nắm trong tay, đã bị Vũ thao túng từ bao giờ, hóa ra, từ trước đến nay, nàng đã là con rối nhảy múa trước mắt chàng mà không biết.
Cha nàng chỉ có một người con gái là nàng duy nhất, ông có tham vọng đế vương, nhưng lại sớm bị bệnh nặng, thế nên toàn bộ hi vọng đều gửi gắm vào nàng, đối xử với nàng cực kì hà khắc.
Ông lạnh nhạt vô tình, dạy nàng kiêu ngạo mạnh mẽ, thế nhưng cũng vì quá mức kiêu ngạo, quá mức mạnh mẽ, mà đôi khi nàng đã lơ là lòng phòng bị trước một người.
Nực cười làm sao.
Là chàng diễn kịch quá giỏi, hay là nàng đã quá ngây dại?
Kết cục thế này, phải chăng là cái giá cho sự si tâm vọng tưởng của nàng?

Hạ Nhã Tịch khẽ nhắm mắt, một giọt lệ xuất hiện nơi khóe mi.
Trong bóng đêm, bàn tay lạnh lẽo của Vũ siết chặt lấy cằm của nàng như muốn bóp vụn.
- "Nàng lại nghĩ đến ai? Hắn ư?"
Hạ Nhã Tịch im lặng.
Vũ tựa đầu vào vai nàng, nỉ non thở dài.
- "Tịch nhi, ta yêu nàng đến thế nào, nàng còn chưa rõ sao...Quên hắn đi, quên Lý Nhất Dạ đi! Hắn không yêu nàng! Trên đời này, người thật lòng yêu nàng, chỉ có ta mà thôi."
Chàng đối xử với nàng khi thì tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng dỗ ngọt.
Hạ Nhã Tịch như rơi vào ma chướng, đôi lúc không phân biệt được, đâu mới là con người thật của chàng?
Nhưng những vết đau trên cơ thể nổi lên như muốn tố cáo sự thô bạo của chàng, Hạ Nhã Tịch nghiến răng, trước giờ, nàng luôn được tôn vinh và chiều chuộng như một nữ thần, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục bị giam cầm và hành hạ như thế này?
- "Vũ...đời đời kiếp kiếp...ta vĩnh viễn không bao giờ yêu ngươi!"
Nàng luôn tàn nhẫn tra tấn chàng bằng những lời nói cay nghiệt.
Trái tim của chàng đã đau đớn đến mức vô giác vô tri.
Vũ tà mị mỉm cười, đáy mắt chàng lóe lên sự hiểm độc, nhưng thấp thoáng đâu đây có sự bi thương chua xót.
Chàng lấy ra một lọ mê dược, sau đó tự mình uống, rồi hung bạo hôn nàng, ép nàng phải nuốt trọn mê dược ấy.
Ngày hôm sau, vị hoàng hậu của Đại Yến tỉnh lại ở tẩm cung, gương mặt ngây thơ, đôi mắt trống rỗng, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Hiển nhiên, đó là tác dụng của mê dược mà Vũ đã ép nàng uống lấy.
Vị hoàng hậu y hệt như một con búp bê sứ tuyệt sắc tinh xảo, bên ngoài xinh đẹp, bên trong vô hồn, tùy ý để chàng điều khiển, chỉ biết ngoan ngoãn vâng lệnh của chàng.
Nhìn người con gái tuyệt sắc đang e lệ nép vào ngực, tìm đủ mọi cách để lấy lòng chàng, ngoài mặt Vũ cực kì hài lòng, nhưng sâu trong trái tim lại đau đến tê tâm liệt phế.
Chàng hiểu, nếu như cứ để nàng bình thường tồn tại, nàng sẽ chẳng bao giờ yêu chàng, chỉ dành cho chàng những lời khinh rẻ cay nghiệt.
Đời này của Vũ, chàng chưa bao giờ cố chấp điên cuồng vì một người đến thế.
Nếu đã không thể có được trái tim nàng, đối với chàng chỉ toàn đau thương vĩnh viễn...vậy thì chi bằng, hãy để sự yêu thương giả tạo do chàng dựng lên này, an ủi trái tim đau đến vỡ nát của chàng đi.
Bạo quân đã chết, tân đế và tân hậu lên cai trị, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, nhất sinh, nhất thế nhất song thân, để lại giai thoại đẹp đẽ truyền lại cho bao đời.
Bí mật đen tối nơi cung cấm, từ bao giờ đã vĩnh viễn chìm sâu trong lòng đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.