Bách Luyện Thành Tiên

Chương 332: Xuyên Sơn Giáp




Điền Tiểu Kiếm đang lâm vào tình thế nguy hiểm thì Lâm Hiên vui mừng đi tới trước động phủ, cấm chế đã bị phá, không biết vị tiền bối cổ tu kia lưu lại thứ gì.
Vẻ mặt Lâm Hiên mặc dù bình tĩnh nhưng không nén nổi kích động trong lòng. Tay áo phất một cái, vài đạo kiếm quang bay vút ra, ầm ầm mấy tiếng thì cửa đá bị vỡ ra.
Lâm Hiên thả thần thức, đang muốn dò xét động phủ một phen thì đột nhiên một đạo lam quang chợt lóe, như một mũi tên từ bên trong bay vụt ra.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi đại biến, không chút nghĩ ngợi khoát tay tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Linh quang trên thuẫn chợt hiện, sau một thoáng đã tăng vọt lên hơn trượng chắn phía trước hắn.
Trong sát na lam quang kia đánh vào bề mặt thuẫn bài.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn cản được công kích nhưng Lâm Hiên cảm thấy khí huyết nơi ngực nhộn nhạo, như ăn phải đau khổ.
"Thiếu gia!"
"Sư bá!"
Hai thiếu nữ ở phía sau cũng thất kinh nhưng Lâm Hiên vội khoát tay bảo các nàng lui ra. Lại có vài đạo lam quang bắn nhanh ra, lần này hắn hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đón đỡ.
Thân hình chợt lóe đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tránh đi nơi khác. Nhưng lam quang lại giống như có mắt, như độc xà đổi hướng đuổi theo.
Lâm Hiên có chút ngoài ý muốn, nhìn hai nàng cách mình không xa thì không dám né tránh nữa. Hắn há miệng phun ra hỏa cầu xanh biếc cuồng trướng biến to, cùng lam quang đâm vào nhau ầm ầm trên không trung.
Sóng linh lực bắn ra bốn phía, không ngờ thực lực song phương có vẻ tương đương.
Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên âm trầm, chăm chú nhìn về phía trước.
Ngao!
Một tiếng rống to khiến màng nhĩ người ta đau nhức, sau đó một thân ảnh cao lớn tới hai ba trượng, cả người bao phủ bởi lân giáp màu đen, hai con mắt như chuông đồng lóe ra hung quang.
Yêu tộc!
Quái vật trước mặt nhìn giống như loại yêu thú Xuyên Sơn Giáp nhưng phát ra yêu lực làm Lâm Hiên thầm hít một ngụm khí lạnh.
Hóa Hình Hậu Kỳ!
***
"Ngươi nghĩ kỹ chưa, nguyện gia nhập tộc của ta hay muốn chết ở đây?" Yêu ma trong hắc quang tựa hồ đã không kiên nhẫn mở miệng nói.
"Tiền bối đừng vội, tại hạ nguyện trở thành yêu ma." Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ khuất phục.
"Tốt."
Trên mặt yêu ma lộ ra vẻ đắc ý, thân hình chợt lóe bay về phía Điền Tiểu Kiếm.
Khoảng cách trăm trượng chỉ thoáng chốc, trong mắt Điền Tiểu Kiếm chợt lộ vẻ tàn khốc, đột nhiên búng tay ra một viên châu to cỡ mắt rồng.
Yêu ma không chút hoảng hốt, tựa hồ đã sớm đoán trước: "Tiểu tử, ngươi quá thông minh nên hồ đồ. Bổn tôn đã cho ngươi cơ hội, ngươi không biết quý trọng thì đừng trách ta độc ác. Mau đem tinh hồn giao ra, trở thành tế phẩm cho phân hồn ma tổ hàng lâm."
Nói xong giơ tay ra, hư không đột nhiên hiện ra một cự trảo ngăm đen, ma khí ngập trời hung hăng chộp về phía Điền Tiểu Kiếm.
Về phần hạt châu nọ yêu ma cũng không để tâm, bất quá chỉ là một viên lôi châu cấp cao, có thể ngăn cản được hắn sao?
Có điều khóe miệng Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ chê cười. Hé miệng phun ra một đạo Ma hỏa màu xám trắng.
Viên châu này chính là vật giữ mạng của hắn, thật vất vả sư phụ mới ban cho, uy lực có thể sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Hậu Kỳ.
Đối mặt với cự trảo màu đen, Điền Tiểu Kiếm vỗ vào đỉnh đầu, một đạo ô quang bay ra, U Minh Toái Tâm Kiếm chợt lóe đã ra cự trảo làm hai mảnh. Sau đó hắn lấy ra một cái phù lục, dán vào trên người.
Thấy quỷ trảo dễ dàng bị đối phương chém đứt, yêu ma không khỏi kinh nộ. Điền Tiểu Kiếm dù bị hút vào không gian thần bí này, bị đối phương theo dõi nhưng hắn chưa biểu hiện ra thực lực, yêu ma hiển nhiên có chút khinh địch.
Lúc này Ma hỏa xám trắng đã bao phủ lôi châu, yêu ma đang muốn tri triển bí thuật khác thì trong thức hải cảm nhận được linh lực dao động khác thường.
"Không ổn!"
Sắc mặt yêu ma đại biến, không chút nghĩ ngợi chuyển thân, vô số ma khí tuôn ra hóa thành một tấm thuẫn che phía trước.
Oanh!
Lôi châu bạo khai, một vàng lôi hỏa đem yêu ma bao phủ, tất cả xung quanh đều bị càn quét.
Ở phía xa Điền Tiểu Kiếm khẩn trương vô cùng, hai tay bắt pháp quyết cổ quái, phù lục không gió tự cháy, hóa thành một đạo hỏa diễm màu đen nhập vào thân thể.
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện lên thống khổ, cả người nổi hắc quang, hóa thành một đạo kinh hồng phá không bay đi.
Thanh âm bén nhọn truyền đến tai, tốc độ của đạo kinh hồng khiến kẻ khác phải trố mắt, không hề thua kém tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Qua thời gian nửa tuần trà, tiếng bạo liệt dần mất đi.
Hắc quang chợt lóe, thân ảnh yêu ma lần nữa hiện ra, rất nhanh thả thần thức tìm kiếm Điền Tiểu Kiếm.
"Trong thời gian ngắn như vậy mà đã chạy xa cả trăm dặm, xem ra bổn tôn quả thực đã khinh thường ngươi." Nhìn chân trời xa xa, trên mặt yêu ma lộ vẻ ngoài ý muốn sau đó cười rộ lên: "Bất quá chỉ là một tu tiên giả Sơ Kỳ, có độn thuật như thế khẳng định là dùng bí thuật nào đó, không thể kéo dài, tưởng có thể thoát khỏi bổn tôn sao."
Lời còn chưa dứt hắn chậm rãi bước đi, bước chân rõ ràng không dài nhưng thân ảnh lại biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ngoài trăm trượng.
Súc Địa Thuật!
Thần thông này tuy huyền diệu nhưng pháp lực tiêu hao cũng hết sức kinh người, cho dù là tu sĩ Hậu Kỳ cũng không đủ sức sử dụng trong thời gian dài. Có điều yêu ma trước mắt lại tỏ ra không quan tâm, vừa tà tà bước đi vừa sử dụng Súc Địa Thuật.
Rất nhanh hắn đã biến mất ở chân trời, tại tế đàn chỉ còn lại mấy lão quái đã bị ma hóa.
Từng tiếng hống truyền đến, mặc dù tu vị mấy người này tăng vọt nhưng thần trí cũng bị ăn mòn, biến thành quái vật chỉ biết phát tiết truy đuổi lẫn nhau.
***
Ở bên này, trước động phủ của tu sĩ Ly Hợp Kỳ, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được đây, Lâm Hiên hiển nhiên không từ bỏ, cho dù trước mắt là yêu thú Hóa Hình Hậu Kỳ đi chăng nữa.
Hống!
Xuyên Sơn Giáp kia mở miệng phát ra tiếng rít gào thị uy, Lâm Hiên nhướng mày mơ hồ phát giác ra vài phần kỳ hoặc.
Yêu tộc sau khi tiến giai đến Hóa Hình Kỳ thì có thể mở ra linh trí, hơn nữa còn bỏ đi yêu thể, quái vật trước mắt tại sao….
Hắn đang suy nghĩ thì linh quang trên người quái vật chợt lóe, một tầng vụ khí màu xám vây nó vào trong.
Chỉ một lát sau sương vụ tản đi, không ngờ hiện ra một người.
Lâm Hiên nhìn trang phục của hắn, không khỏi ngẩn ngơ.
Đây là một nam tử cao gầy, tóc đen dài rối bù như tổ quạ đến tận thắt lưng, vận một tấm trang phục ngắn bằng da, nhìn qua như một kẻ ngu ngốc.
Nhưng linh lực dao động trên người hắn đúng là Hóa Hình Hậu Kỳ, Lâm Hiên không khỏi nuốt nước miếng, quyết định trước tiên thử dò xét lần nữa.
"Đạo hữu..."
Lâm Hiên ôm quyền, lời còn chưa dứt thì trên mặt đối phương lại lộ vẻ hung ác khiến hắn cả kinh, đang muốn xuất ra bảo vật thì thấy đối phương không tấn công, chỉ nhe răng làm bộ hung ác, hơn nữa còn phun ra nước miếng.
Không sai, quả thật là phun ra nước miếng nhưng bên trong không hề chứa nửa điểm pháp lực. Đừng nói Lâm Hiên trợn mắt há mồm mà hai thiếu nữ ở phía xa cũng thây kỳ quái.
Sau khi phun ra nước miếng, đối phương lại cười hắc hắc.
"Thiếu gia, chẳng lẽ hắn đúng là điên?" Thanh âm Nguyệt nhi truyền vào tai, bên trong tràn đầy nghi hoặc.
Lâm Hiên cũng nghĩ như vậy.
Yêu tộc Hóa Hình Hậu Kỳ tại Nhân giới này cơ hồ là tồn tại đứng đầu. Ai ai cũng có khí thế rất lớn.
Chẳng lẽ đây thật sự là một kẻ điên, hoặc là tên thiểu não?
Lâm Hiên bắt đầu cân nhắc.
Trong điển tịch chưa bao giờ nói qua nhưng không có nghĩa là không có. Có lẽ khi đối phương tiến giai Hóa Hình Kỳ thì xuất hiện sai lầm, vì thế linh trí không thể thuận lợi mở ra.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên vẫn duy trì cảnh giác nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối mặt yêu tộc Hóa Hình Hậu Kỳ, hắn muốn thắng thì không phải dễ dàng.
Nhưng nếu như là kẻ không có linh trí thì Lâm Hiên mười phần nắm chắc. Đối phương chưa chắc đã có pháp bảo.
Thắng thì không có vấn đề, nhưng Lâm Hiên cũng không có ý định động thủ.
Hắn bắt đầu thu liễm khí tức rồi thu hồi Ô Kim Long Giáp Thuẫn. Lúc này Xuyên Sơn Giáp nhìn hắn nhe răng cười, có vẻ ngu ngốc vô hại.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi qua thăm dò.
Gào!
Khi Lâm Hiên tới gần, Xuyên Sơn Giáp lần nữa phát ra thanh âm cảnh cáo, từ miệng nó bắn ra một đạo lam quang.
Lâm Hiên vừa mới nếm chiêu này, thân hình khẽ chuyển đã xuất hiện cách đó mười trượng.
Lam quang bị hụt nhưng lại không truy đuổi giống lúc nãy.
Mà quái nhân biến thành từ Xuyên Sơn Giáp lại cười hắc hắc ngu ngốc. Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, trên mặt lộ vẻ nghĩ ngợi.
"Hai người tránh ra xa một chút." Sau một lát hắn dặn dò hai nàng một câu, rồi tiếp tục thử tiến về phía trước.
Chỉ cần không tới quá gần mười trượng là sẽ không bị công kích.
Lặp đi lặp lại mấy lần, trong lòng Lâm Hiên đã hiểu. Quái vật Hóa Hình Hậu Kỳ điên khùng này có lẽ là linh thú mà vị tiền bối Ly Hợp Kỳ kia nuôi dưỡng.
"Hộ sơn linh thú, có phút phiền phức đây." Lâm Hiên thì thào tự nói, bất quá lúc này lại có ý định phải thu phục quái vật không có linh trí này.
***
Ở bên kia.
Sắc trời vô cùng hôn ám trên sơn dãy chập trùng trải dài bốn phía, một tiếng xé gió chợt truyền đến, đạo kinh hồng do Điền Tiểu Kiếm biến thành đang bay tới.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trước kia không phải không có kinh nghiệm trốn chạy nhưng lần này lại vô cùng nguy hiểm.
Nếu như là một đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ khác thì Điền Tiểu Kiếm nắm chắc có thể thoát, không ngờ đối phương lại không kiêng kỵ gì thi triển Súc Địa Thuật.
Có vài lần suýt nữa bị đuổi kịp, nếu không phải hắn liên tiếp thi triển vài loại thần thông thì bây giờ có lẽ đã hồn về địa phủ.
Nhưng như vậy cũng không thoát được.
Mặc dù Điền Tiểu Kiếm kiêu ngạo, nhưng còn chưa tự đại tới mức đả bại tồn tại Hậu Kỳ, huống chi yêu ma còn lợi hại hơn đại tu sĩ nhiều.
Đáng ghét!
Sớm biết thì đã không tò mò tìm tung tích Lâm Hiên. Mà điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là Lâm Hiên đang ở nơi nào. Đối phương tuyệt không thể chết ở Vân Lĩnh Sơn, như vậy thì sao không bị truyền tống vào không gian độc lập này?
Rõ ràng âm mưu này là nhằm vào tu sĩ Nguyên Anh, vì sao họ Lâm kia lại có thể chạy thoát.
Bất quá Điền Tiểu Kiếm rất nhanh liền lắc đầu, hiện không phải là lúc đa sự nữa. Yêu ma sắp đuổi tới, xem ra chỉ có thể sử dụng cách này.
Điền Tiểu Kiếm thở dài đem túi trữ vật bên hông tháo xuống rồi tế lên Trên mặt hắn hiện vẻ ngưng trọng, miệng lẩm bẩm đánh ra một đạo pháp quyết.
Miệng túi mở ra, vô số quỷ vụ tràn ra ngoài, một bóng người như ẩn như hiện bên trong.
Hóa ra lại gống hệt Điền Tiểu Kiếm từ ngũ quan hay vóc dáng. Bất quá hai mắt ảm đạm vô quang như người chết.
Điền Tiểu Kiếm tay vỗ lên đầu, một quang đoàn liền cỡ nử tấc hiện ra, bên trong mơ hồ có một tiểu nhân, ngũ quan đúng là bộ dáng của Điền Tiểu Kiếm.
Đệ nhị Nguyên thần!
Năm xưa Cực Ác Ma Tôn tinh thông thuật này, Điền Tiểu Kiếm là ái đồ của lão, cũng tu tập qua bí pháp này.
Hắn chuẩn bị thân thể ma thi kia cũng là có chủ ý, định chờ sau khi đệ nhị nguyên thần đại thành thì sẽ dung hợp với ma thi, luyện chế thành thân ngoại hóa thân.
Nhưng giờ hắn bất chấp tất cả. Tay áo phất một cái, quang đoàn kia đã bay vào đỉnh đầu ma thi.
Tức thời ánh mắt hóa thân kia bắt đầu trở nên linh hoạt.
Điền Tiểu Kiếm vươn tay vỗ bên hông, một tấm ngân phù chói lọi bay ra dán vào trên người ma thi.
Nhất thời khí tức của ma thi tăng vọt mà của Điền Tiểu Kiếm lại càng lúc càng yếu, dù không bằng Liễm Khí Thuật của Lâm Hiên nhưng cũng rất huyền diệu.
"Đi!"
Điền Tiểu Kiếm quát khẽ một tiếng, ma thi kia được một tầng hắc quang bao phủ, phá không bay về phía chân trời.
Mà thân hình hắn vừa chuyển đã bay về phía bên trái.
Có khối hóa thân này hẳn có thể tranh thủ thời gian, phải nhanh chóng tìm lối ra.
Phía xa hơn mười dặm, hắc quang chợt lóe, yêu ma Nguyên Anh Hậu Kỳ hiện ra từ hư không.
Ánh mắt hắn lộ ra vài phần nghi hoặc, đem thần niệm cường đại thả ra.
Một lát sau một tiếng cười dài phát ra, thân hình hắn nhoáng một cái, lại thi triển Súc Địa Thuật, xuất hiện phía ngoài trăm trượng.
Mà hướng hắn truy đuổi chính là hướng ma thi bỏ chạy.
Phía xa xa, Điền Tiểu Kiếm hiển nhiên cảm ứng được, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn chưa di chuyển. Cứ bay loạn thì cũng không có hiệu quả, phải mau chóng nghĩ biện pháp.
***
Mà ở bên này, Lâm Hiên cũng đang nhíu mày.
Thu phục một yêu tộc ngây ngốc cũng không dễ, không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của đối phương, có dụng tâm cơ cũng hoàn toàn vô ích.
Lâm Hiên đã thử nhiều cách nhưng không có cách gì hiệu quả.
Đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, một ý niệm hiện lên. Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật, một cái hộp dài chừng một tấc xuất hiện trước mắt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, giơ tay đánh ra một đạo thanh hà gỡ phù lục xuống.
Một tiếng nổ truyền vào tai, nắp hộp mở ra, một đạo hắc quang từ bên trong bay vút ra. Lâm Hiên lại đánh ra một trảo.
Thanh quang lóe ra, tay hắn được một tầng linh quang bao phủ, chộp lấy đạo hắc quang vào tay.
Thanh tàn kiếm xuất hiện trước mắt.
Lâm Hiên lấy nó ra là có suy nghĩ.
Nếu là hộ sơn linh thú của vị cổ tu sĩ Ly Hợp Kỳ kia, mặc dù thương hải tang điền nhưng nhiều ít vẫn còn ấn tượng đối với pháp bảo của chủ nhân.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy kiếm này, quái nhân biến thành từ Xuyên Sơn Giáp kia ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ như đang nhớ tới cái gì đó.
Có hiệu quả!
Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, tranh thủ rót pháp lực vào trong thanh tàn kiếm.
Đương nhiên bảo vật này không phải tầm thường, hiện tại Lâm Hiên không có thực lực điều khiển, bất quá mạnh mẽ dùng linh lực điều động nên nó phát ra không ít khí thế.
Tiếng u u truyền vào tai, mặt ngoài tàn kiếm lóe ra linh quang, quái nhân kia phát run, lộ ra vẻ sợ hãi.
Kết quả này so với dự đoán tốt hơn nhiều.
Xem ra đối phương tiến cấp Hóa Hình Hậu Kỳ nhưng vẫn sợ hãi chủ nhân, đương nhiên cũng bởi nó chưa mở ra linh trí, nếu không thì làm sao lại sợ kẻ đã chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Hiên thử đi qua thăm dò.
Lần này Xuyên Sơn Giáp không có dũng khí công kích, Lâm Hiên càng đến gần thì nó càng sợ hãi.
Mắt thấy hai người chỉ cách nhau hơn một trượng, nó đột nhiên la hoảng rồi ngồi xổm xuống, lấy tay ôm đầu run rẩy.
Chẳng lẽ trước kia nó từng nếm đau khổ của thanh kiếm này. Lâm Hiên thầm nghĩ nhưng không bỏ qua cơ hội trước mắt, tay áo phất một cái, một vùng quỷ vụ bay ra bao vây lấy quái nhân.
Đối phương giãy dụa theo bản năng khiến sắc mặt Lâm Hiên trắng nhợt, thực lực Hóa Hình Hậu Kỳ quả thực không thể xem thường. Bất quá hắn đã có đòn sát thủ, nhanh chóng đem tàn kiếm đưa tới trước mắt đối phương.
Thân hình Xuyên Sơn Giáp run lên, một lần nữa trở nên ôn thuần. Thừa dịp đó Lâm Hiên không ngừng bắt pháp quyết, trong miệng phát ra chú ngữ, quỷ vụ chợt lóe rồi hóa thành những phù văn thần bí chui vào thân thể nó.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa lấy hộp ra phong ấn thanh tàn kiếm rồi cất vào túi trữ vât.
"Thiếu gia, đã xong rồi chứ?"
"Ừm, ta đã hạ Cấm Thần Thuật lên người nó"
"Cái gì, Cấm Thần Thuật?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ rồi thần sắc khẩn trương: "Thiếu gia, ta có nghe nhầm không, Cấm Thần Thuật quả thực rất có ích nhưng nó là Hóa Hình Hậu Kỳ thì hiệu quả sao?"
"Yên tâm, ta đã sớm nghĩ điều này. Nó là Hóa Hình Hậu Kỳ nhưng chưa khai mở linh trí, chỉ biết chiến đấu bằng bản năng, sao có thể thoát khỏi Cấm Thần Thuật?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Cái này…." Nguyệt nhi suy nghĩ một chút, thấy thiếu gia nói cũng có lý: "Nhưng vì sao người không dụng những cấm chế lợi hại hơn, như vậy sẽ an toàn hơn?"
"Cấm chế lợi hại thì cũng dễ khiến nó phản phệ mạnh hơn." Lâm Hiên cười cười: "Yên tâm, chỉ cần Cấm Thần Thuật là đủ rồi"
Nói xong Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật, từ bên trong bay ra một bình ngọc.
Nắp bình mở ra vừa một mùi dược hương bay ra.
"Đây là…."Nguyệt nhi hích hích mũi ngọc, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Lâm Hiên đưa bình ngọc vào tay Xuyên Sơn Giáp.
Đây là Hương Thảo Đan, có khả năng gia tăng pháp lực cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng thời hương thơm cực kỳ hấp dẫn.
Mặc dù đã hạ Cấm Thần Thuật cho đối phương một ít chỗ tốt thì sẽ dễ điều khiển hơn.
Quả nhiên sau khi Xuyên Sơn Giáp ăn xong thì cao hứng khoa chân múa tay, hướng sang Lâm Hiên cười hắc hắc không ngừng.
"Hãy bảo vệ động khẩu cho thật tốt."
Lâm Hiên dùng thần niệm ra lệnh, sau đó cùng hai thiếu nữ vào động phủ.
***
Bên kia độn quang Điền Tiểu Kiếm chậm lại, phía trước đã không còn đường, đây là chỗ cuối cùng của không gian độc lập.
Nhưng làm sao để ra ngoài thì vẫn không chút manh mối.
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ trầm ngâm, theo đệ nhị nguyên thần thì nhiều nhất một tuần trà nữa phân thần khôi lỗi sẽ bị yêu ma kia đuổi kịp.
Điền Tiểu Kiếm có chút đau lòng lấy ra một tấm phù. Hành trình tới Vân Lĩnh Sơn không có nửa phần thu hoạch, còn phải lấy ra rất nhiều bảo vật.
Phù lục này màu xanh biếc, nhìn qua còn có vài phần bị rách. Bất quá Điền Tiểu Kiếm lại hết sức thận trọng.
Đây là Phá Giới Phù được lưu lại từ thời thượng cổ, phương pháp chế tạo đã sớm thất truyền, cho dù là tàn phẩm thì cũng là vô giá.
Phá Giới Phù có diệu dụng như tên gọi, có thần thông về phương diện không gian.
Có tác dụng bài trừ cấm chế, nếu bị nhốt trong trận pháp, cho dù là thượng cổ đoạn cấm đại trận thì sử dụng phù này cũng bình yên chạy ra. Hơn nữa cũng có hiệu quả đối với không gian độc lập.
Điền Tiểu Kiếm nhìn phù lục trong tay một chút rồi xuất ra. Nó không gió tự cháy, một vầng lục quang ánh vào mắt.
Một đạo kinh hồng chói mắt thoáng hiện lên, hung hăng đánh vào hư không phía trước.
Ầm ầm……
Cả không gian tựa hồ rung động một chút, một khe nứt xuất hiện.
Không gian độc lập chưa bị phá nhưng sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trở nên vui mừng, đem U Minh Toái Tâm Kiếm tế ra.
***
Cùng lúc đó, ở một chỗ cách đó hơn ngàn dặm. Yêu ma Nguyên Anh Hậu Kỳ lơ lửng giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ vừa sợ vừa giận.
Hắn mất không ít công phu, thật vất vả mới đuổi kịp tên gia hỏa đáng ghét kia, tiện tay đánh ra một kích đã dễ dàng lấy đầu đối phương nhưng bất quá chỉ là một kẻ giả mạo.
Đột nhiên một trận linh lực chấn động dữ dội từ phía xa truyền đến khiến vẻ mặt hắn ngẩn ngơ.
"Làm sao có thể? Chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh Sơ Kỳ, sao có thể làm rung chuyển cả không gian này."
Trong hắc quang, sắc mặt yêu ma trở nên khó coi, trong mắt mơ hồ toát ra vài phần hoảng sợ, xem ra hắn quá xem thường thiếu chủ Ly Dược Cung này.
Tuyệt đối không thể để đối phương chạy!
Trên mặt yêu ma hiện lên tia lệ khí, hóa thành một đạo kinh hồng biến mất trên bầu trời.
**
Ầm ầm!
Bên kia, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm cũng rất khó coi, đệ nhị nguyên thần của hắn đã bị sát diệt, khẳng định đối phương đang toàn lực chạy đến chỗ này.
U Minh Toái Tâm Kiếm hóa thành quỷ ảnh, hung hăng chém vào cái khe hở khiến nó mở rộng ra nhưng tốc độ lại rất chậm.
Điền Tiểu Kiếm cắn răng đem tạp niệm trong đầu bài trừ, toàn tâm toàn ý thao túng pháp bảo trong tay.
Đảo mắt thời gian một bữa cơm trôi qua.
Điền Tiểu Kiếm đột nhiên run tay, đã cảm ứng được yêu ma chỉ cách dưới trăm dặm.
Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm có chút phát xanh, không ngờ đưa đấm vào ngực, há mồm phun ra một đạo huyết vụ.
Huyết vụ nhanh chóng bị U Minh Toái Tâm Kiếm hấp thu. Nhất thời thân kiếm biến thành màu đỏ, bạo tỏa ra một mùi máu tanh.
"Đi!"
Điền Tiểu Kiếm vươn tay, thần sắc ngưng trọng chỉ về phía trước.
U Minh Toái Tâm Kiếm chợt lóe, thân kiếm hiện ra một mặt quỷ dữ tợn, phát ra lệ khí hung ác, khiến người ta ớn lạnh.
Sau đó kiếm này thong thả nhưng mạnh mẽ chém về phía trước. Nó tạo ra một đạo quang trụ trên bầu trời.
Tiếng ầm ầm xé gió truyền tới, dường như thiên địa nguyên khí xung quanh đều bị dẫn động.
Ầm!
Mặt đất chấn động, cái khe rốt cục cũng bị kéo ra hơn một trượng.
Điền Tiểu Kiếm vui vẻ nhưng trở nên ngưng trọng, yêu ma kia cách nơi này chỉ còn chưa tới mười dặm. hắn không chút nghĩ ngợi bay xuyên qua cái khe.
Do không còn bị công kích, khe hỏ không gian nhanh chóng thu nhỏ lại.
"Không…"
Thân ảnh yêu ma hiện ra phía xa, thấy con mồi chạy thoát từ bẫy rập thì vừa sợ vừa giận, hung hăng giơ tay chém về phía trước, bắn ra một lưỡi quang đao hắc sắc.
Nhưng đã chậm, khe hở đã biến mất không thấy, tuy lưỡi quang đao uy lực cực lớn nhưng vẫn còn chưa đủ để phá vỡ không gian.
"Đáng ghét!"
Mấy lần đều để cho một tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ chạy thoát, thực không thể tưởng tượng nổi, hắn cơ hồ muốn nổi trận lôi đình.
Đột nhiên Yêu ma xoay người, hai mắt nhìn chăm chú phía bên trái, tay giơ lên chém ra đao quang.
"Đạo hữu có tức giận cũng không nên phát tiết lên người lão phu chứ?"
Một tiếng thở dài truyền đến, sau đó linh quang màu trắng nhũ xuất hiện, không chút sợ hãi công kích của yêu ma , chỉ một quyền đã phá tan đao ảnh đầy trời.
"Là ngươi!"
Ánh mắt yêu ma ngưng lại, xuất hiện trước mắt hắn chính là Bắc Minh chân quân.
"Không sai, đúng là lão phu."
"Tại sao đạo hữu lại tới đây?" Trên mặt yêu ma đã khôi phục lại vẻ như thường. Tốt xấu gì hắn cũng là tồn tại Hậu Kỳ, hiển nhiên không thể để đối phương chê cười.
"Không có gì, lão phu ở trong Vân Lĩnh Sơn cũng nhàn rỗi, muốn đến trợ giúp đạo hữu một tay." Bắc Minh chân quân mở miệng.
"Đạo hữu thật là có lòng." Yêu ma gật đầu, trên mặt cố làm ra vẻ cảm kích.
"Hiện tại tiểu tử kia đã chạy thoát, đạo hữu định sẽ làm gì?"
"Còn nói làm gì, dù tinh phách của bốn tu sĩ Nguyên Anh đã đủ để khởi động trận pháp nhưng chúng ta tuyệt không thể để xảy ra dị biến, tự nhiên là phải đuổi theo, trừu hồn luyện phách hắn." Yêu ma hung hăng nói.
"Ừm." Bắc Minh chân quân gật đầu: "Đạo hữu nói không sai, bất quá nơi này là không gian độc lập không có tiết điểm, chúng ta xuyên qua như thế nào"
"Hừ, việc này ta đương nhiên rõ ràng, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh Sơ Kỳ mà có thể phá vỡ chướng bích không gian, chẳng lẽ ta và ngươi không làm được. Chỉ là tiêu hao một ít pháp lực mà thôi. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ động thủ." Yêu ma hung tợn nói.
"Được rồi!"
Bắc Minh chân quân gật đầu. Tay áo rung lên bắn ra một đạo bạch quang, là một thanh đoản đao hình dáng vô cùng kỳ lạ, linh lực dao động kinh người.
Yêu ma thì hé miệng, ma khí biến thành một thanh cương xoa màu đen.
Hai lão quái Hậu Kỳ thao túng bảo vật hung hăng đánh về hư không phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.