Bách Luyện Thành Tiên

Chương 3029: Kiếm quang cùng đại thụ




Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành, hai mắt khẽ nhắm, thần thức cường đại theo đó trào ra song vẫn chẳng thu hoạch được gì. Lâm Hiên tựa hồ biến mất khỏi thế giới này vậy. Điều đó khiến sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên âm trầm.
Bỗng dưng không gian chấn động, chẳng ai ngờ tới từ trong hư vô xuất hiện một mảnh ti tuyến lẳng lặng cắt phá về phía Băng Phách.
Khoảng cách hai bên chỉ khoảng hơn trượng mà sợi tơ kia ẩn giấu cực tốt, nếu là một gã tu sĩ bình thường thì đã máu văng năm thước từ lâu rồi. Nhưng đường đường chân ma thủy tô sao có thể dễ đối phó như thế. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Băng Phách phát hiện ra thứ đang bắn tới chỗ mình.
Song đến khi phản ửng thì vẫn chậm một chút, tuy may mắn đào thoát được nhưng giữa không trung đã xuất hiện một đoàn huyết hoa cùng một bàn tay bị cắt rời.
"Đáng tiếc!"
Thân ảnh Lâm Hiên xuất hiện cách đó trăm trượng, sắc mặt hắn lúc này cũng khá tái nhợt, hiển nhiên lúc nãy lãnh đòn đánh lén của Băng Phách nên ăn phải đâu khổ không nhỏ. May mà có chân linh thể hộ thân chứ không đã toi tại chỗ rồi. Mặc dù vậy nhưng dưới uy lực của pháp tắc hỗn loạn vẫn khiến hắn đau nhức, xèm chừng còn bị chút nội thương.
Đã ăn phải quả đắng như thế, hắn tất nhiên sẽ có đòn đáp lễ, cũng giở trò đánh lén Băng Phách. Có điều đối phương khá cơ cảnh nên chỉ mất một bàn tay mà thôi, được thế cũng coi như không uổng công.
Hơn nữa vừa rồi mới nhận giáo huấn vì khinh địch, bây giờ tất nhiên chẳng dám chần chừ, Cửu cung tu du kiếm lập tức bay ra. Từng đạo pháp quyết đánh lên thân kiếm khiến nó một hóa thành ba…gần trăm đạo kiếm quang phiêu phù trước mặt rồi lấy thế cuồng phong bão táp bắn tới đối phương.
Băng Phách tất nhiên biết nhìn hàng, chiêu thức Lâm Hiên có vẻ đơn giản nhưng bên trong có ẩn huyền cơ. Vừa bị mất một bàn tay nhưng miệng vết thương không hề chảy ra chút máu mà trơn nhãn như ngọc, thần sắc nàng cũng bình tĩnh vô cùng. Tay kia vừa chuyển, ma quang đại phóng, pháp bảo phi châm của nàng đồng dạng một hóa thành ba…cũng sử dụng kiếm ảnh phân quang thuật để ứng phó.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, khóe miệng Lâm Hiên ẩn ẩn vẻ đắc ý. Đối phương muốn so bì pháp lực tinh thuần với mình sao? Nghĩ hay đấy, có điều bổn thiếu gia không thích, không phụng bồi.
Một đạo pháp quyết nữa được đánh ra, tiếng sấm nổ lập tức nổi lên, từng đạo tia chớp đen như mực ẩn hiện bên ngoài kiếm quang.
"Huyễn âm thần lồi?" Băng Phách khó tin kinh hô. Đây là tuyệt chiêu của Atula vương ngày xưa, nàng sao mà không nhận ra. Muốn luyện được thần thông này cần Huyễn Âm ma hoa, một trong tam đại bảo vật của Âm ti, Lâm tiểu tử lấy đâu ra vậy?
Đồng thời sắc mặt Băng Phách càng trở nên cực kỳ khó coi, vừa thấy chiêu kia nàng đã biết mình rời vào vòng tính toán của Lâm Hiên. Thần lôi ngoại trừ uy lực lớn còn có thể làm dơ bẩn bảo vật của tu sĩ. Quả nhiên pháp bảo bổn mạng của nàng mất dần linh lính cùng uy năng.
Lâm Hiên mừng rỡ, cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì quả là sống uổng. Uy lực Cửu cung tu du kiếm được đẩy lên cực hạn.
Răng rắc… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiếng vỡ vụn rợn người dần dần lan ra, những cây phi châm kia đều bị chém thành hai đoạn, chỉ còn lại một ít nhưng linh quang lu mờ hơn trước rất nhiều.
Băng Phách không còn dáng vẻ thong dong nữa. Bất kể ngươi lợi hại thế nào, bổn mệnh pháp bảo mà bị hủy cũng sẽ liên lụy tới tâm thần. Đám phi châm may mắn thoát được một kiếp kia không dám dây dưa với Cửu cung tu du kiếm nữa mà nhanh chóng quay về.
Lâm Hiên tất nhiên không chịu bỏ qua, mà Dương Đồng bên cạnh cũng lập tức xuất thủ.
Dương Đồng thật không ngờ vị Tu sĩ thần bí này còn lợi hại hơn tưởng tượng của nàng, so với cỗ hóa thân của Băng Phách kia thì nhỉnh hơn một chút. Hai tay kết ấn, giữa hư không lập tức xuất hiện một gốc đại thụ che trời. Đại thụ cao vạn trượng xuyên thẳng trong mây, cành lá rậm rạp, hơn nữa mộc linh khí vô cùng dồi dào.
Lâm Hiên thấy mà cũng choáng váng, nhưng chỉ giây lát hắn đã đoán được.
Bí thuật Pháp tướng!
Mỗi cành cây tựa như một chiếc roi. Chúng phô thiên cái địa quất xuống chỗ Băng Phách. Một chiếc thì chẳng có gì đặc biệt nhưng số lượng nhiều như thế thì uy lực phát ra quả thực vô cùng kinh người.
Thấy cảnh này mà Lâm Hiên cũng phải líu lưỡi, song hai tay vẫn tiếp tục kết ấn, kiếm quang đầy trời hợp lại thành cự kiếm bổ xuống.
Bị hai mặt giáp công, Băng Phách lập tức rơi vào cảnh nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.