Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2715: Ban thưởng và tìm kiếm




Thấy nàng này tỏ vẻ nhu thuận như vậy, Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, lời nói cũng dịu đi rất nhiều:
"Không cần hoảng hốt, chỉ cần nói đúng sự thật là được. Lâm mỗ cũng không phải kẻ hẹp hòi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng, sư thúc."
Nghe Lâm Hiên trấn an, nàng này mừng rỡ cúi đầu, biểu lộ càng tỏ ra hết sức cung kính. Bất quá càng thêm có phần mong chờ..., hai người đi cùng ở bên cạnh cũng lộ vẻ hâm mộ.
"Viên Ánh Tượng Châu này từ đâu mà ngươi có được?"
Nội dung ẩn chứa bên trong Ánh Tượng Châu, chắc rằng tìm khắp Linh giới cũng không có nhiều người biết. Mà đối với Lâm Hiên, ý nghĩa của nó là cực kỳ quan trọng. Dù sao tràng cảnh trận Thượng Cổ đại chiến ở bên trong, cùng với thân phận Nguyệt Nhi đều có liên quan. Chỉ cần có một chút manh mối về nàng, chính mình cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Cho nên khi đặt ra câu hỏi này, mặc dù Lâm Hiên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng ít nhiều cũng hơi có chút khẩn trương.
"Khởi bẩm sư thúc, viên Ánh Tượng Châu này, đệ tử mua được trong phường thị ở Thanh Mộc thành."
"Thanh Mộc thành?"
Lâm Hiên khẽ giật mình, tòa tiểu thành này dường như chỉ cách đây mấy chục vạn dặm mà thôi.
Đương nhiên, thành này cũng chỉ thuần túy là nơi Tu tiên giả tụ tập, nhưng bất luận diện tích hay là quy mô cũng đều không có gì đặt biệt. Tu sĩ có đẳng cấp cao rất hiếm khi ghé qua nơi này, trọng bảo cỡ như Ánh Tượng Châu làm sao lại xuất hiện ở đó?
Lâm Hiên hơi có chút kinh ngạc, nhưng về tình về lý, nàng này đều khó có khả năng nói dối, điểm ấy Lâm Hiên có thể chắc chắn.
Vì vậy tiếp đó lại hỏi thêm một câu: "Nếu như vật này ngươi mua được ở Thanh Mộc thành, vậy hãy nói cho ta biết quá trình ngươi mua nó? "
"Bẩm sư thúc, việc này cũng là vô tình khi đệ tử đang mua một ít vật cần thiết trong thành. Trong lúc rảnh rỗi tùy ý đi đi lại lại nơi phường thị, đi vào một cửa hàng tên là Bách Bảo Trai."
"Bách Bảo Trai, đúng là cái tên này."
Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ suy tư: "Sao hả, bảo vật ở đó rất nhiều sao?"
"Không, sư thúc ngài đã hiểu lầm, tên gọi Bách Bảo Trai tuy nho nhã, thật ra chỉ là một hiệu cầm đồ."
"Hiệu cầm đồ?"
Ngày đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, trong lúc nhàn rỗi thì nữ tử họ Cát kia lại bước vào Bách Bảo Trai. Định tùy ý chọn vài thứ để xem, nào ngờ chọn trúng ngay viên Ánh Tượng Châu này. Lúc ấy, nàng cũng không biết giá trị thực sự của vật ấy.
Có thể nói, hết thảy chẳng qua là một sự tình cờ.
"Thì ra là thế."
Sau khi ngẩn ngơ một chút, Lâm Hiên lộ vẻ đã hiểu.
Hắn gật đầu nhẹ một cái, bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy khi còn ở trong Bách Bảo Trai, ngươi có phát hiện thêm viên Ánh Tượng Châu nào tương tự hay không?"
"Cái này... sư điệt cũng không rõ, sau khi trở về trong tông mới ngẫu nhiên phát hiện chỗ bất phàm của vật ấy. Nhưng pháp lực của sư điệt thấp kém, không thể tìm hiểu đến tột cùng vật đó ghi chép chuyện gì, cho nên cũng không có xem trọng bảo bối này cho lắm." Thiếu nữ trung thực trả lời. Thật ra, khi lấy vật ấy ra để trao đổi với Lâm Hiên, nàng này cũng không có gì chắc chắn, chỉ định thử một lần mà thôi.
Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, Lâm sư thúc lại cảm thấy hứng thú vô cùng. Chính vì vậy mà nàng này lại cảm thấy hết sức ão não. Biết trước như vậy, năm đó mình nên tìm hết trong cái cửa hàng kia. Nếu như có thể tìm được vài viên Ánh Tượng Châu, thì cơ duyên lần này chẳng phải càng thêm nắm chắc sao.
Hiện giờ có hối hận cũng đã muộn, phải tranh thủ nắm chắc cơ hội hiện tại mới là quan trọng. Nàng chỉ hi vọng câu trả lời của mình có thể khiến cho Lâm Hiên vừa ý, có thể đồng ý trả lời mấy vấn đề của mình.
Bởi thế mà nàng này rất là mong mỏi, cũng dùng hết khả năng để trả lời tinh tường và kỹ càng.
Sau đó Lâm Hiên lại hỏi thêm vài câu, nàng này cũng trả lời cặn kẽ toàn bộ điều mình biết.
Thật lâu sau, Lâm Hiên ra vẻ hài lòng, xác định là không thể tìm thêm bất kỳ tin tức nào mà mình mong muốn từ nàng này nữa.
"Được rồi, cũng coi như ngươi trả lời tận tâm tận lực. Viên Ánh Tượng Châu này có chút tác dụng đối với Lâm mỗ, vậy ta tạm thời giữ lại xem như là vật trao đổi. Ngươi có thể hỏi Lâm mỗ thêm ba vấn đề, bên cạnh đó..."
Nói đến đây, Lâm Hiên hơi chút trầm ngâm, sau đó phất tay áo một cái, một đạo linh quang bay vụt ra.
Linh quang lóe lên rồi biến mất, hiện ra vài cái bình ngọc tinh xảo.
"Viên Ánh Tượng Châu này, tuy rằng cũng không thể xem là thứ đắt giá, nhưng nội dung mà nó chứa đựng đối với Lâm mỗ rất là có ích. Hỏi Lâm mỗ ba vấn đề để trao đổi nó, nói cho cùng vẫn hơi thiệt cho ngươi. Ta cũng không phải là người thích gian dối, cho nên tặng thêm cho ngươi bình đan dược này."
"Vâng, tạ ơn sư thúc."
Nàng này vội nhẹ nhàng phất tay một cái, nhận lấy bình ngọc, nét mặt tràn đầy vui mừng. Kết quả này so với tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều lắm, không chỉ được như nguyện có thể hỏi thêm ba vấn đề, mà còn được ban tặng thêm đan dược.
Lâm sư thúc nổi tiếng là người ra tay hào phóng, vật mà hắn ban tặng là cái gì?
Nàng này vui mừng quá đỗi, suy đoán lung tung rồi thật cẩn thận mở bình ngọc kia ra. Lập tức một mùi thơm thấm vào ruột gan từ trong bình tỏa ra, nàng cầm bình ngọc từ từ đổ ra vài viên tiên đan màu đỏ nhạt.
"Đây là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.