Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2712: Ánh Tượng châu




Bờ môi Lâm Hiên khẽ nhúc nhích, nhưng lại không phát ra âm thanh, mà thi triển Truyền Âm thuật. Lâm Hiên đã nói rằng chỉ giải đáp cho mỗi người ba vấn đề, đương nhiên sẽ không để hai người kia chiếm đại tiện nghi.
Thấy sư thúc truyền âm, nam tử nho nhã cùng lão giả vận trưởng bào khó dấu được vẻ thất vọng. Tuy bọn hắn đã phỏng đoán được sư thúc sẽ làm như vậy, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn hi vọng Lâm Hiên có thể hé lộ một chút, cho bọn hắn nghe được một hai. Tuy đây vấn đề của người khác, nhưng nói không chừng lại có tác dụng không nhỏ đối với mình.
Trong lòng hai người thất vọng vô cùng, nhưng đương nhiên không dám có mảy may một chút hận ý. Chỉ cung kính đứng một bên, lặng lẽ ngẩng đầu, lén quan sát sắc mặt sư muội. Chỉ thấy lông mày thiếu nữ thanh tú nhăn lại, nhưng theo thời gian, vẻ mê mang trên mặt lại dần biến mất, mà chuyển thành bừng tỉnh cùng kinh hỉ.
Hiển nhiên, nàng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ lời giải đáp của Lâm sư thúc.
Hai người mặc dù không nghe thấy lời Lâm Hiên, nhưng cũng cảm thấy trong nội tâm cực kỳ vui mừng. Vì vậy lại càng dụng tâm suy nghĩ thật kỹ vấn đề trọng yếu nhất để thỉnh giáo Lâm sư thúc.
Cuối cùng Lâm Hiên đã giải đáp xong vấn đề thứ nhất của nữ tử thanh tú. Hắn phất tay ý bảo nàng lui xuống, sau đó quay đầu lại, ra hiệu cho hai người kia đưa ra vấn đề của mình.
"Đa tạ sư thúc."
Nam tử nho nhã tiến lên một bước, chắp tay thi lễ, sau đó lập tức nói ra vấn đề của mình.
....
Kế tiếp, quá trình khỏi phải nói nhiều, cứ từng người thay phiên nhau, sau khoảng hơn một canh giờ, ba người đều đã hỏi xong những vấn đề của mình.
Trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, nhưng lại có phần chưa thỏa mãn.
Vui mừng thì khỏi phải nói, vấn đề nan giải bao nhiêu năm đã được giải đáp, sao lại không vui sướng đến phát điên cơ chứ. Về phần chưa thỏa mãn thì lại càng dễ phỏng đoán, chỉ được hỏi ba vấn đề, thực sư còn xa mới đủ, nếu có thể nhiều hơn...
Ba người hận không thể lập tức bái Lâm Hiên làm sư phụ, đương nhiên, đây chỉ là mong muốn, không thể lỗ mãng như vậy. Dù sao bọn hắn cũng hiểu rõ tình huống của chính mình, rõ ràng không xứng cùng Lâm Hiên kết duyên thầy trò. Bất quá, nếu sau này có nhiệm vụ liên quan đến Lâm sư thúc, bọn hắn nhất định sẽ xông pha khói lửa, cho dù thập tử nhất sinh cũng cố gắng hoàn thành.
"Được rồi, ba vị sư điệt. Vấn đề của các ngươi, ta đã giải đáp xong. Có thể tùy tiện rời đi."
Lâm Hiên nhàn nhạt nói, xem như đóng cửa tiễn khách.
"Vâng, đa tạ sư thúc đã chỉ điểm, chúng sư điệt vô cùng cảm kích."
Ba người ngay ngắn hành lễ, sau đó cung kính lui ra, nhưng động tác lại không giống nhau, trên mặt nữ tử thanh tú rõ ràng mang theo vài phần do dự.
Hai người khác đã bùng lên linh mang, chuẩn bị phá không bay đi. Nàng đột nhiên quay đầu lại, hướng về Lâm Hiên quỳ xuống: "Sư thúc, đệ tử còn có một sự tình, thỉnh sư thúc ân chuẩn cho sư điệt được hỏi thêm ba vấn đề."
"Cát sư muội, ngươi..."
Cũng khó trách hai người lại kinh ngạc. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Cát sư muội không phải người không biết chừng mực như vậy. Bọn hắn ở nơi này chờ đợi hơn mười năm để dâng bảo vật lên cho Lâm sư thúc. Nhưng Lâm sư thúc cũng hề bạc đãi, mà hứa cho mỗi người được hỏi ba vấn đề. Ban thưởng như vậy là quá mức hậu hĩ rồi, có thế nói là hào phóng vô cùng. Đối với hai người bọn hắn, tuy vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng cũng không dám quá phận mà cầu xin thêm. Sư muội làm như vậy là sao? Chẳng lẽ không sợ Lâm sư thúc giận dữ. Nàng chỉ là một Tu Tiên giả Động Huyền kỳ nhỏ bé, làm sao có thể thừa nhận lửa giận của sư thúc?
Sư muội đã quá lỗ mãng rồi.
Hai người một câu cũng không dám nói, họa từ miệng mà ra, bọn hắn không muốn nhận lấy tai bay vạ gió.
Mà giờ khắc này, Lâm Hiên cúi đầu xuống, đem ánh mắt rơi trên người nữ tử vừa liều lĩnh mở miệng, cái nhìn mang theo vài phần hứng thú, nhưng biểu lộ lại lạnh lùng: "Các ngươi ở chỗ này chờ đợi Lâm mỗ hơn ba mươi năm, cũng coi như phải chịu cực khổ. Nhưng Lâm mỗ tự hỏi đã đền bù xứng đáng, như thế nào ngươi lại cho rằng ba vấn đề vẫn là chưa đủ? Làm người không thể quá tham lam."
Lâm Hiên không lập tức nổi giận, nhưng lời nói này, hiển nhiên đã mang theo vài phần cảnh tỉnh.
"Tạ sư thúc chỉ dạy. Bất quá ngài đã hiểu lầm, đệ tử tuy ngu dốt, nhưng vẫn biết thế nào là đủ. Đệ tử muốn hỏi thêm ba vấn đề vì vẫn còn một ít nghi nan không thể lý giải. Phóng nhãn khắp bổn môn, e rằng chỉ có ngài mới có thể chỉ điểm cho ta. Có điều vô công bất thụ lộc, đệ tử cũng không dám vô cớ lại khiến sư thúc toi công bận rộn. Ta nói như vậy là muốn cùng sư thúc làm một giao dịch."
"Cùng ta làm giao dịch? Cái này có chút thú vị rồi. Nhưng trước hết ngươi hãy nói xem sẽ dùng thứ gì để giao dịch, ta có cảm thấy hứng thú hay không mới tiếp tục định đoạt. Ngươi phải biết rằng, bảo vật có thể khiến bổn tọa nhìn trúng cũng không nhiều." Lâm Hiên lấy tay day day trán, có chút bất ngờ nói.
"Sư thúc yên tâm, đệ tử đã dám mạo muội như vậy, đương nhiên đối với bảo vật của mình cũng có vài phần nắm chắc, tuyệt đối không dám bịa đặt đùa giỡn sư thúc."
Thấy Lâm Hiên không nổi giận, nàng vô cùng vui mừng.
Tay áo phất lên, linh quang chớp lóe, trước mắt đã xuất hiện một viên trân châu lớn cỡ mắt rồng.
"Đây là..."
Lâm Hiên ngẩn ngơ, sau đó nhắm mắt lại.
Với kiến thức uyên bác của hắn, đương nhiên sẽ không coi vật này là trân châu bình thường. Cái này gọi là Ánh Tượng châu, ở thời Thượng Cổ, tu sĩ dùng nó như một loại pháp khí để ghi chép hình ảnh văn tự. Tác dụng cũng tương tự như ngọc giản, nhưng thần diệu hơn rất nhiều, thậm chí có thể so sánh với bảo vật Tu Du. Bất quá phương pháp luyện chế đã sớm thất truyền, bây giờ thứ này đã rất hiếm thấy, thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Hiên trước kia đã trông thấy trong một điển tịch, không ngờ nàng này lại có thể xuất ra. Như vậy, theo lời nàng nói, giao dịch này cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ.
"Ánh Tượng châu! Không ngờ chỉ là một tu sĩ Động Huyền kỳ lại có được bảo bối này. Nếu là Ánh Tượng châu....Đúng là có tư cách giao dịch với bổn tọa. Bất quá, có đáng giá để Lâm mỗ trả lời ba vấn đề hay không, còn phải xem qua rồi nói tiếp."
"Đây là điều đương nhiên."
Nàng không chút do dự, cung kính dâng viên châu cho Lâm Hiên.
Tay áo hắn khẽ cuốn, đã đem nó thu vào trong lòng bàn tay, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái nâng lên, hơi cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào.
Oanh!
Chỉ thấy ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, Lâm Hiên đột nhiên ngẩng đầu, thần thức rõ ràng đã bị bắn ngược trở lại.
"Cái này..."
"Khởi bẩm sư thúc, bên trong vật này dường như có một loại cấm chế nào đó. Sư điệt đã từng nghiên cứu qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể phá giải được." Thiếu nữ thanh tú hoảng hốt. Động tác của Lâm Hiên quá nhanh, khiến cho nàng không kịp nhắc nhở. Giờ phút này đã bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, sợ sư thúc bởi vậy mà hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.