Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2505:




Trên mặt công chúa Hương Nhi tràn đầy vẻ mờ mịt bất lực, sự tình đã đến nước này, nàng cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Đừng nói Hương Nhi còn trẻ người non dạ, cho dù là nữ trung hào kiệt như công chúa Viện Kha có thoát khốn mà ra cũng đành vô kế khả thi.

Vẻ mặt Băng lão Yêu vô cùng lạnh lùng, nhưng bên trong đôi mắt vốn không có cảm xúc lại hiện lên một chút vui vẻ. Hắn vô cùng chán ghét Tuyết Hồ tộc nên muốn nhân cơ hội này mà diệt trừ tận gốc, nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn thì một thanh âm bỗng truyền vào lỗ tai, kèm theo vài tiếng ho nhẹ.

“Khụ khụ … Các hạ xem mình là ai, ngươi nói ta trộm bảo vật của Thánh điện, bắt trộm phải bắt tận tay, chỉ dựa vào lời nói của các hạ thì không đủ, đừng tự đánh giá mình quá cao như vậy.”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Hiên vang lên trong đại điện, khiến toàn bộ Yêu tu ở đây đều sợ ngây người.

Tục ngữ có câu ‘người có tên, cây có bóng’, Băng lão yêu trước mắt cũng không phải một Phân Thần kỳ Yêu tộc bình thường, lão chính là một cỗ hóa thân của cường giả Độ Kiếp kỳ, tình cảm, trí nhớ so với bản thể khác nhau rất lớn nhưng thực lực sẽ không bởi vậy mà có thể xem thường.

Uy danh của lão ở Hàn Băng giới này có ai còn không biết, vậy mà có kẻ dám lớn mật dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng lão!

Chẳng lẽ hắn ăn nhầm tim hùng gan báo?

Hay là là đầu óc có vấn đề rồi?

“To con ...”

Ngay cả công chúa Hương Nhi cũng cứng họng, khi nàng còn bé đã từng ở chung một chỗ với Lâm Hiên, biết rõ hắn kiệt ngạo bất tuân, nhưng tuyệt chưa từng nghĩ tới hắn lại ương ngạnh đến mức độ này.
 
Xuất khẩu cuồng ngôn cũng phải có thực lực, chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến Băng lão Yêu sao?

Không có khả năng, to con mới chỉ là Phân Thần sơ kỳ mà thôi, cho dù mạnh so với tu sĩ cùng giai hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với lão quái vật trước mắt.

Hắn làm vậy là có ý gì?

Trong lòng Hương Nhi vừa lo lắng vừa hiếu kỳ, nhưng nàng cũng không hề lên tiếng.

Mặc kệ to con đang nghĩ gì, trước mắt cứ im lặng mà theo dõi biến hóa phía sau. Sâu trong nội tâm nàng vẫn có chút tin tưởng đối với Lâm Hiên.

Mà những Yêu tộc khác cũng biểu lộ khác nhau, tiếng gầm giận dữ của Băng Hùng Vương gầm bỗng vang lên : “Cuồng đồ to gan, một tu sĩ nhân loại mà dám lớn giọng vô lễ như vậy, ta ...”

Lời hắn còn chưa nói dứt, đã muốn lao lên phía trước nhưng lại bị Hàn Thử Vương cản lại : “Hùng hiền đệ, không được lỗ mãng như vậy. Trước mặt Băng đại nhân, dù xảy ra sự tình gì thì đại nhân cũng sẽ tự mình định đoạt, ngươi không cần lớn tiếng làm gì.”

Hàn Thử Vương thông minh hơn Băng Hùng Vương nhiều, giờ phút này lão có chút hả hê : Tên tu sĩ nhân loại này không biết là bị điên hay hắn không muốn sống nữa, tóm lại hành vi chán sống của tên tiểu tử này khiến kế hoạch của mình càng thuận lợi hơn. 

Băng Hùng Vương nghe vậy liền dừng bước, phía bên kia, Băng lão Yêu không hề lập tức nổi giận mà ngược lại trên mặt hắn còn mang vẻ tươi cười.

Tuy nhiên nụ cười kia lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi và rung động đến cực điểm.

Hắn chậm rãi xoay người lại đối mặt với Lâm Hiên : “Tiểu gia hỏa, ngươi dám đối với ta xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, rõ ràng là không phục phải không?”

“Xuất khẩu cuồng ngôn thì sao?”

Lâm Hiên nở nụ cười, dù sao cũng đã bị vạch mặt, cho nên căn bản không cần dùng ngôn ngữ khách khí với đối phương làm gì : “Các hạ đâu cần phải bày ra bộ mặt chính nhân quân tử ở chỗ này làm gì, Lâm mỗ cùng Tuyết Hồ tộc có câu kết với nhau để trộm cắp bảo vật hay không thì trong nội tâm ta rõ ràng nhất, các ngươi căn bản là vừa ăn cướp vừa la làng mà thôi.”

Lâm Hiên nói đến đây thì Băng Hùng Vương biến sắc, trong lòng nghi hoặc : ‘Tiểu tử này làm sao lại biết được.'


Lâm Hiên phản ứng vô cùng nhạy bén, những biến hóa rất nhỏ này đều bị hắn thu hết vào tầm mắt. Khóe miệng hắn mỉm cười, đúng là chó ngáp táp phải ruồi, không ngờ chỉ thuận miệng phỏng đoán như vậy mà lại đúng chân tướng sự việc.

Thanh âm của hắn tiếp tục vang lên : “Các hạ cùng với Hàn Thử, Băng Hùng vốn là cá mè một lứa, luôn muốn đối phó Tuyết Hồ tộc, trước mặt thì tỏ ra quang minh chính đại nhưng sau lưng lại bày ra âm mưu quỷ kế thâm độc, như vậy sao có thể coi là anh hùng hảo hán được?”

Lâm Hiên trước mặt mọi người làm bộ hiên ngang lẫm liệt, khiến cho tiểu công chúa nghe xong được chỉ biết trợn mắt nhìn. Người khác không biết nhưng nàng sao lại không rõ ràng Lâm Hiên là người như thế nào.

Băng lão Yêu này tuy không phải người tốt, nhưng luận về âm hiểm xảo trá thì còn kém to con một bậc.

Lâm Hiên này đang tính toán điều gì?

Giả heo ăn thịt hổ?

Muốn làm được như vậy thì phải có thực lực làm chỗ dựa, nếu không, một khi làm cho đối phương giận dữ thì kết cục của chính mình sẽ càng thêm bi thảm mà thôi.

Không biết đến tột cùng Lâm Hiên có chủ ý gì, nhưng hẳn là trong lòng hắn cũng hiểu rõ những điều này.

Trong nội tâm Hương Nhi tràn đầy lo lắng nhưng cũng có chút kỳ vọng, nàng lẳng lặng ở một bên không nói.

“Thật to gan!”

Băng lão Yêu tâm cơ tuy thâm trầm, nhưng dưới sự trào phúng của Lâm Hiên cũng làm cho hắn mất hết kiên nhẫn, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

“Đây là ngươi muốn chết!”

Chưa dứt lời, tay áo hắn đã phất lên một cái, Thiên Địa nguyên khí bốn phía bỗng nhiên dao động, nhanh chóng tụ lại tạo thành một vòng xoáy, ngay sau đó một cỗ lực lượng đáng sợ ầm ầm từ bên trong phát ra.

Lực lượng này vô hình vô sắc, nhìn qua thì không khác biệt lắm so với một trảo lúc trước. Hơn nữa, lực lượng này còn ẩn chứa một cỗ sát khí kinh thiên, không gian những nơi mà nó đi qua liền trở nên vặn vẹo.

Trên mặt Lâm Hiên lúc này đã lộ ra vài phần ngưng trọng.

Vừa rồi đối mặt với công kích của lão Yêu, hắn đã dùng Tử Mẫu Âm Lôi để hóa giải, nhưng cùng một chiêu thức mà sử dụng đến lần thứ hai thì đúng là có chút ngu xuẩn. Nếu lúc này mình lại xuất Tử Mẫu Âm Lôi ra một lần nữa thì rất có thể ăn phải đau khổ lớn.

Nhưng dù vậy, nét mặt hắn vẫn như thường, không mảy may lộ ra chút sợ hãi nào.

Lâm Hiên cũng nâng tay phải lên, bàn tay khẽ động, một đoàn hỏa diễm lớn bằng quả trứng gà từ trong tay áo bay vút ra.

Cho dù thấy đối phương thi phương sử dụng thuật pháp hết sức cổ quái, nhưng chính mình cũng không phải quả hồng mềm mà tùy ý nắn bóp. Huyễn Linh Thiên Hỏa sau khi đại thành có thể diệt Tiên, tuy hôm nay chưa thể tu luyện nó đến cảnh giới đó, nhưng Lâm Hiên tin tưởng để hóa giải nguy cơ trước mắt hẳn là không có vấn đề gì.

Dù sao sở học của Lâm Hiên tuy rất nhiều, nhưng Huyễn Linh Thiên Hỏa vẫn là một trong những con át chủ bài của hắn.

Đoàn hỏa diễm sau khi rời tay liền xoay tròn một vòng trên không trung rồi lập tức tăng tốc, sau đó Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, linh quang lóe lên, vô số kiếm khí đủ loại kích cỡ hiện lên xung quanh thân thể rồi hợp lại chính giữa thành một thanh kiếm khổng lồ như thực chất.

“Trảm!”

Đã đánh thì không thể hời hợt, Lâm Hiên biết rõ đối thủ không dễ dàng bị thương bởi kiếm khí như vậy, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể khiến cho hắn đắc ý được.

Oanh!

Sau một khắc, cỗ lực lượng cổ quái kia cùng Huyễn Linh Thiên Hỏa va chạm vào nhau, lúc này, nó không chỉ không thể thôn phệ Ma Viêm (lửa) mà ngược lại còn bị băng phong.

“Ồ, Hàn Viêm?”

Băng lão Yêu biến sắc, một thanh kiếm khổng lồ màu bạc đang lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà lao đến trước người, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn như muốn chém hắn thành hai đoạn.

Bị kiếm khí tập kích nhưng trên mặt Băng lão Yêu không hề có chút hoang mang, sợ hãi nào.

Lam quang lóe lên, một dải sáng màu xanh đậm từ cánh tay hắn tràn ra, lập tức phiêu phù ở không gian phía trước cách hắn mấy trượng. Ngay sau đó, kiếm khí màu bạc kia đã chém đến trước người, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp đại điện.

Màn sáng lay động dữ dội, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, rút cuộc kiếm khí kia cũng không làm khó dễ được hắn.

“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi!”

Băng lão Yêu hết sức giận dữ, một tay giơ lên, một tia chớp màu xanh thẳm lao vút ra, thanh âm xé gió ‘ầm ầm’ vang lên, chỉ sau một khắc đã bổ vào kiếm khí màu xám.

Uy lực của nó quả nhiên không tầm thường, kiếm khí ngưng tụ như thực chất kia nhanh chóng bị đánh tan thành mây khói, biến mất trong hư không.

Thực lực lão quái vật này xác thực không đơn giản, tuy nhiên lần giao thủ này lại ngang sức ngang tài, không mảy may chiếm được chút tiện nghi nào của Lâm Hiên.

Nghĩ lại xung quanh có nhiều tu sĩ Yêu tộc như vậy, trên mặt lão Yêu bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Tốt, tốt! Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại không phải Tu Tiên giả Phân Thần kỳ bình thường, nhưng chỉ với chút thực lực ấy mà dám nghênh ngang khiêu chiến với lão phu, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nụ cười trên mặt Băng lão Yêu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ âm tàn, cay độc.

“Ta không biết tự lượng sức mình? Cái này còn chưa chắc, lão gia hỏa, ngươi có dám cùng ta đánh cược một lần hay không?” Thanh âm của Lâm Hiên vang lên, ngữ khí tràn ngập vẻ thách thức. 
 
Sự tình đã đến nước này, không phải ngươi chết thì ta sống, Tu Tiên giới vốn không phân biệt thiện ác, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình mà tồn tại.

“Có gì không dám?”

Đối mặt với sự khiêu khích của một tiểu bối, về tình về lý, Băng lão Yêu đều không thể tỏ ra yếu thế. Huống chi lão cũng không đặt một tu sỹ Phân Thần sơ kỳ vào mắt.

“Tốt.”

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, sau đó bờ mỗi khẽ nhúc nhích truyền âm cho tiểu hồ ly : “Hương Nhi, nếu ta cùng Băng lão yêu luận bàn tại đây sẽ khiến Tuyết Hồ tộc tổn thất nặng nề, cho nên ta sẽ dẫn hắn đi đến nơi khác, Băng Hùng, Hàn Thử bụng dạ khó lường, trước khi ta trở lại thì ngươi phải cố gắng bảo vệ chính mình.”

“To con ...”

Hương Nhi hết sức bối rối, với thực lực của Lâm Hiên làm sao có thể đơn đả độc đấu với Băng lão Yêu. Nhưng không đợi cho nàng kịp mở miệng khuyên nhủ, toàn thân Lâm Hiên đã nổi lên thanh mang, hóa thành một đạo cầu vồng hướng cửa đại điện bay vút ra, đồng thời thanh âm lạnh lẽo mang theo ý giễu cợt vang lên : “Băng lão Yêu, có bản lĩnh thì theo ta, ngươi không đi cũng không sao, từ nay có thể tự xưng là rùa đen rụt cổ.”

“Ngươi ...”

Băng lão Yêu vô cùng giận dữ, bình tâm mà nói thì phép khích tướng này của Lâm Hiên vụng về vô cùng, nhưng vấn đề là lão quái vật đang đứng trước mặt nhiều vãn bối như vậy, hắn làm sao nhịn được cơn tức này. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

“Động thủ, bắt toàn bộ lũ phản đồ Tuyết Hồ tộc lại cho ta, nhớ kỹ, nha đầu Hương Nhi kia không thể chết, các ngươi phải bắt sống bằng được nàng cho ta.”

Giọng nói lạnh lùng của Băng lão Yêu vang lên, sự tình đã đến nước này, có nói gì cũng dư thừa, bọn chúng đã hoàn toàn trở mặt, muốn xóa sổ hoàn toàn Tuyết Hồ tộc trên Hàn Phách băng nguyên xinh đẹp này.

Lời còn chưa dứt, hai tay hắn nắm chặt lại, Yêu khí tràn ra như một cơn lốc bao phủ toàn thân rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù, lao đi theo hướng Lâm Hiên vừa rời khỏi.

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Trên mặt Hàn Thử Vương và Băng Hùng Vương tràn đầy vẻ mừng rỡ, quay đầu lại hướng tới Hương Nhi lộ ra nụ cười thâm hiểm : “Tiểu công chúa, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng bó tay chịu trói. Đừng nói với ta là ngươi tin tưởng một tên tu sĩ nhân tộc Phân Thần sơ kỳ có thể đánh bại Huyền Băng lão tổ. Nếu hiện tại ngươi đầu hàng thì ta có thể cam đoan Tuyết Hồ tộc sẽ không quá bi thảm, nhưng nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì kết quả chỉ còn con đường diệt tộc mà thôi.”

Lời nói của đối phương không hề giấu diếm sự uy hiếp, thượng binh phạt mưu, đối với người dụng binh nếu có thể không đánh mà hàng phục được đối phương là tốt nhất. Dù sao lực lượng của tộc Tuyết Hồ cũng không thể xem thường, giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn hắn cũng không muốn động thủ.

Không thể phủ nhận, Hàn Thử Vương vốn đa mưu túc trí vô cùng, nhưng lần này hắn nhận lại lấy thất vọng.

Sắc mặt Hương Nhi công chúa cực kỳ lạnh lùng, căn bản không muốn cùng hắn nói nhảm, đơn giản thốt lên một từ : “Đánh”.

Sau đó bàn tay trắng như tuyết của tiểu công chúa khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vung ra phía trước, một sợi dây lụa trắng noãn xuất hiện trước mặt, nó lộn nhào một vòng trên không trung rồi biến thành hơn mười thanh kiếm sắc bén mỏng như cánh ve, hung hăng chém về phía trước.
 
Mà phía sau nàng, những trưởng lão Tuyết Hồ tộc sau một thoáng chần chừ cũng nhao nhao tế lên pháp bảo của mình. Dù sao bọn chúng cũng hiểu rõ hôm nay bổn tộc đã gặp phải đại họa, nhưng chẳng ai muốn bó tay chịu trói cả. Thân là Tu tiên giả, bất luận là Nhân tộc hay Yêu tộc đều có rất ít người nguyện ý cam chịu điều này, giao mạng mình cho kẻ khác không bằng liều mạng chiến đấu. Dù sao cũng không nhất định phải đồng sinh cộng tử cùng tộc Tuyết Hồ, chỉ cần có thể mở ra một con đường máu thì ít nhất cũng có cơ hội sống sót.

Đương nhiên, phần lớn những kẻ có suy nghĩ này đều là khách khanh Trưởng lão. Còn lại hầu hết những Yêu tu Tuyết Hồ tộc đều nguyện ý cùng tiến thoái với tiểu công chúa, mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài.

Mặc kệ là có suy nghĩ gì thì hiện tại đối mặt với Băng Hùng, Hàn Thử, bọn chúng đều đã không còn đường lui, việc duy nhất có thể làm lúc này là mở ra một con đường máu.

Lập tức, toàn bộ đại điện linh quang nổi lên, âm thanh rít gào vang vọng bốn phía. Đáng thương cho những kiến trúc dùng Hàn Ngọc cùng Huyền Băng vạn năm dựng lên, vốn là một kiện bảo vật thì giờ phút bày bỗng chốc bị san bằng thành bình địa.

Tuy nhiên vừa mới khai chiến, tình thế của Tuyết Hồ tộc đã trở nên cực kỳ bất lợi, dù sao nhân số của đối phương cũng hơn bọn họ rất nhiều, chênh lệch như vậy tự nhiên khó tránh khỏi rơi vào thế hạ phong.

Tạm thời không đề cập đến cuộc chiến bên này, trong lúc đó, độn quang của Lâm Hiên cùng Băng lão yêu đã vượt qua vạn dặm, dừng lại trên không trung một vùng hoang vu trên băng nguyên.

Trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu cảm, hắn làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ, dù sao mình đã bị cuốn vào vòng xoáy này, hơn nữa nguy cơ mà tộc Tuyết Hồ gặp phải cũng có chút quan hệ với mình, cho dù khó khăn cũng phải nhận lấy.

Như vậy, Hương Nhi sẽ không thể oán trách mình, hơn nữa Lâm Hiên còn muốn thu Hỗn Độn Thái Âm chi khí ở chỗ nàng.

Cân nhắc lợi hại, chỉ còn cách cùng Băng lão Yêu này phân cao thấp một trận.

Trong nội tâm Lâm Hiên có chút bất an, song cũng không phải là hắn sợ hãi, dù sao đây cũng chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, với sự từng trải của hắn cũng không phải chưa từng gặp qua cấp bậc này.

Huống chi Cửu Cung Tu Du kiếm giờ đây đã có ba thuộc tính Ngũ hành, lần giao phong trước còn chưa kịp thi triển toàn bộ thần thông. Đối thủ trước mắt này, suy nghĩ thoáng một chút thì cứ coi như một đối tượng tuyệt hảo để thử kiếm.

Ngay cả phân hồn của Băng Phách Thánh Tổ bổn thiếu gia cũng đã diệt sát qua, tên trước mắt này đã là gì chứ?

Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu, dũng khí của Lâm Hiên cũng nhanh chóng tăng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.