Bách Luyện Thành Tiên

Chương 182: Vạn Niên Thụ Đào




Tình huống phát sinh tại Hắc Thạch thành đã lập lại ở các tòa thành có cấm chế khác, khởi xướng một cuộc tổng tiến công của âm hồn đối với các môn phái tu sĩ U châu.
Tại Cửu Long phái ở Thiên Vân phong. Sơn phong này hướng thẳng lên mây, khí thế khoáng đạt. Lúc này trên sơn đỉnh núi có vài tu sĩ vẻ mặt ngưng trọng đang đứng
Cực Ác Ma tôn, Thái Hư chân nhân, chưởng môn Linh Dược sơn, còn có các thái thượng trưởng lão của Nhất Tuyến Hạp cùng với Lôi Vân Sơn Trang .
Bình thường một lão quái Nguyên Anh đã khó thấy rồi, thế mà bây giờ lại tập hợp được năm người. Thiên Vân phong là sơn môn của Cửu Long phái có linh mạch không kém như bây giờ cả sơn phong lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù quỷ dị, linh khí bị che khuất mà quỷ khí dày đặc âm khí tung hoành.
"Cực Ác đạo hữu, xem dị tượng này có giống với Vạn Quỷ Tỏa Hồn đại trận trong truyền thuyết không? " Thái Hư chân nhân nhìn đám sương mù trước mắt quay sang hỏi một nhân ảnh mờ ảo.
"Quả thật có chút quỷ dị, ta không dám khẳng định, đợi mấy tên đệ tử đi tra xét về mới có thể kết luận!" Nhân ảnh mờ ảo được gọi là Cực Ác Ma Tôn lạnh giọng nói. Lão và Thái Hư là hai kẻ đối đầu nhưng tình thế bây giờ cần phải đồng tâm hiệp lực.
Về phần Thông Vũ chân nhân và đám lão quái Nguyên anh kia không nói, ánh mắt chợt lóe đang suy nghĩ điều gì.
"Rốt cục đám kia đã trở lại, hình như nhân số thiếu đi". Sắc mặt Thái Hư vô cảm phất tay áo lên, mấy đám người kia đã bị hút tới.
Là năm tu sĩ có tu vị Trúc Cơ trung kỳ, dùng vào việc tuần tra cũng không tệ. Cầm đầu là một gã mập mạp, cả đám đều hiện vẻ kinh hoảng trên mặt, thân thể lại đã bị thương.
"Sao, các ngươi gặp nguy hiểm gì? Có phát hiện gì chăng?" Thái Hư chân nhân lạnh nhạt, không để ý đến sống chết của đám đệ tử Cửu Long phái hỏi.
"Dạ bẩm tiền bối, mấy người chúng vãn bối theo lệnh tuần tra một vòng, phát hiện trong vòng một trăm dặm đều tràn ngập sương mù quỷ dị. Hơn nữa càng ra ngoài thì sương mù càng dày đặc. Chúng vãn bối không rõ đã bị quỷ vật gì tấn công, phần lớn đồng môn đã ngã xuống. Chỉ có vài người may mắn chạy thoát" Tu sĩ mập lau mồ hôi trên trán, trên mặt sợ hãi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Có thể bao phủ cả phạm vi trăm dặm như vậy, xem ra đúng là Vạn Quỷ Tỏa Hồn Dại trận" Cực Ác Ma Tôn lên tiếng.
"Lời này cũng có lý, nhưng theo ta được biết muốn bố trí được trận pháp này phải cần ba Quỷ đế chủ trì" Thái Hư chân nhân vuốt chòm râu có chút kinh ngạc nói.
"Điều này rất có thể, trận pháp ở biên cảnh dù có thể ngăn được bước chân của đại quân âm hồn, nhưng nếu là quái vật cấp bậc này muốn xâm nhập thì cũng cực kỳ dễ dàng" Giọng nói của Cực Ác Ma Tôn đã có chút ngưng trọng.
"Bọn chúng đến đây làm gì? Cho dù tam đại quỷ đế liên thủ thêm Vạn Quỷ tỏa hồn đại trận phụ trợ mà đòi tiêu diệt chúng ta sao? Càng nghĩ càng kỳ lạ" Thái Hư chân nhân hừ một tiếng.
"Đám quỷ đế sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, dùng Vạn quỷ tỏa hồn đại trận phụ trợ chính là muốn vây chúng ta ở đây một thời gian ngắn" Thông Vũ chân nhân nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng.
"Ý của đạo hữu là... "
Đám lão quái Nguyên Anh dò xét, Thông vũ chân nhân tuy rằng tiến giai trễ nhất, nhưng từ trước đến giờ đa mưu túc trí, phân tích nghe rất có đạo lý.
"Thông Vũ đạo hữu nếu có cao kiến xin cứ nói".
"Cao kiến thì không, bổn nhân cũng chỉ suy đoán thôi. Quỷ đế tốn nhiều khí lực để vây chúng ta ở đây,nhất định là âm hồn đã bắt đầu hành động, chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi đây"
***
Tất cả chuyên này không liên quan đến Lâm Hiên, lúc này hắn đang theo chỉ dẫn của ngọc giản đi nhanh xuống phía nam U Châu.
Hiện tại đã đi được mấy ngày đường, lúc ngang qua một phường thị sau khi thăm dò thì Linh Dược sơn hiện không có tin tức đặc biệt. Nghĩa là Từ lão quái đã chặn được trận đại kiếp tại Linh Dược Sơn. Điều này khiến Lâm Hiên vui vẻ, với thanh thế của bổn môn bây giờ nếu như căn cơ bị hủy. Toàn bộ tu tiên giới của U châu sẽ biết được tin này.
Sau khi nghe tin tức mừng này thì lập tức có một tình báo khiến Lâm Hiên chấn động.
Mấy tòa thành ở ranh giới đã bị âm hồn công phá!
Tin tức ở trong trà lâu khiến nhân tâm hoang mang, dù sao cấm chế là do Chính Ma và Linh Dược sơn liên thủ thiết hạ. Trước kia các tu sĩ trong thành cũng từng giằng co với âm hồn nhiều tuần trăng nhưng vẫn vững như bàn thạch, sao có thể bị phá như vậy.
Nhưng với suy đoán của Lâm Hiên, xem ra toàn bộ U Châu đã bắt đầu bị cuốn vào trường hạo kiếp này.
Sau khi nghe được tin tức, Lâm Hiên không dám chậm trễ suốt ngày đêm bay đi. Đêm dài lắm mộng, Lâm Hiên không mong trước khi tìm được cổ truyền Tống trận lại bị cuốn vào sự tình gì đó.
Nửa tuần trăng sau, Lâm Hiên đã đến địa điểm được miêu tả trong ngọc giản.
Trước mắt hắn là một sơn dãy mênh mông kéo dài không thấy điểm cuối.
Nơi này là Thương Lĩnh Sơn, một trong những sơn mạch lớn nhất của U Châu. Nghe nói sâu bên trong sơn lĩnh có không ít yêu thú sinh sống, cho dù là tu tiên giả bình thường cũng không dám đến này.
Địa điểm trong ngọc giản ghi lại nằm trong sơn lĩnh khoảng một trăm dặm, với tu vị của Lâm Hiên muốn tiến vào đó thì không đáng ngại.
Lâm Hiên tùy tiện tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm khôi phục pháp lực, sau đó hắn lập tức độn quang tiến vào trong Thương Lĩnh Sơn.
Ba ngày sau.
Lúc này Lâm Hiên ngồi trên một thạch tảng lớn, trong tay cầm hai hạt châu cỡ mắt rồng, vẻ mặt âm trầm vô cùng.
Chưa có tiến triển! Dựa theo chỉ dẫn của ngọc giản, Lâm Hiên đã tìm xung quanh vài lượt nhưng không phát hiện ra điều gì.
Hắn thò tay vào trong túi trữ vật, lại lấy ngọc giản ra đem thần thức nhập vào bên trong.
Một lúc sau Lâm Hiên ngẩng đầu lên, vẫn cau mày như trước.
"Thiếu gia, có thể là đã thay đổi địa điểm" Âm thanh trong trẻo của Nguyệt nhi truyền đến bên tai.
"Ừm ta cũng nghĩ vậy, dù sao cũng đã mấy Vạn Niên trôi qua tuy rằng chưa đến mức thương hải tang điền nhưng địa điểm rất có khả năng di chuyển".
"Vậy làm sao bây giờ" Nguyệt nhi lo lắng hỏi.
Lâm Hiên chỉ im lặng không đáp, thân hình vừa chuyển lập tức hóa thành một đạo độn quang tiếp tục tìm tòi xung quanh. Bất kể thế nào, Cổ Truyền Tống trận thần diệu thế khẳng định là sẽ pháp ra một ít linh khí dị thường, Lâm Hiên đem thần thức phát ra cẩn thận tìm tòi không bỏ qua một chỗ nào.
Nửa canh giờ sau.
"Ồ? " Lâm Hiên ngừng lại giữa không trung, quay đầu sang bên trái, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Thiếu gia, bên kia chỉ là vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có gì lạ đâu?" Thần thức của Nguyệt nhi thoáng đảo qua thì mở miệng.
"Vì tu vị đối phương không cao nên ta mới thấy kỳ quái".
"Ơ?" Nguyệt nhi sửng sốt, thần tình khó hiểu.
"Nơi này nguy hiểm chỉ kém hơn Thập Vạn Đại Sơn và Khuê Âm Sơn, vừa rồi ta đã sát diệt hai tên yêu thú tam cấp. Nhưng nếu những người này vô tình gặp phải chắc chắn lành ít dữ nhiều. Xem trang phục họ hẳn là tu sĩ bản địa nên phải hiểu sự nguy hiểm này, còn dám tiến vào mới là kỳ quái"
"Thiếu gia nói có lý, nhưng thân là tu tiên giả sẽ phải mạo hiểm tính mạng mới có thể thu được bảo vật". Nguyệt nhi khẽ vuốt tóc cười nhẹ phân tích.
"Cũng đúng, ta cũng không thích xen vào việc của người khác, nhưng có lẽ từ đám tu sĩ này tìm được manh mối gì chăng". Rơi vào cảnh này, Lâm Hiên coi như ôm ấp hy vọng cuối cùng.
Vừa nói xong miệng hắn khẽ máy động đồng thời hai tay bấm niệm pháp chú, linh quang trên người chợt lóe, khí tức trở nên như có như không.
Màu sắc của đạo độn quang cũng trở nên tựa như trong suốt, Lâm Hiên chuyển hướng bay về bên trái, rất nhanh đã đến bên ngoài một hạp cốc.
Mấy tên tu sĩ vận lục bào đã lọt vào tầm mắt hắn, đang khe khẽ nói gì đó.
"Nhị sư huynh, với tu vị của chúng ta mà tiến vào nơi này thật sự là quá nguy hiểm! Không may đụng phải yêu thú tam cấp thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có" Một hán tử râu quai nón lo lắng nói với đồng bạn.
"Hừ, ngươi biết còn ta thì không chắc. Nhưng môn chủ đã ra nghiêm lệnh, bất luận thế nào cũng phải tìm được bảo vật kia nếu không chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Ngược lại nếu lập được đại công sẽ được một bình đan dược tăng cường pháp lực, chẳng lẽ lúc lúc ngườihạ pháp dụ ngươi không nghe được sao?" Nhị sư huynh là một lão giả mặt ngựa âm hàn rành rọt nói từng chữ.
"Chưởng môn không nói cụ thể là kiếm cái gì, đây không phải làm khó người khác sao" Hán tử ôm đầu có chút ảo não nói.
"Đúng vậy sư huynh, rốt cục là tìm bảo vật gì? Huynh nói cho chúng ta một chút đi, với địa vị của huynh trong môn nhất định là biết được nhiều tin tức hơn" Bên cạnh là một nữ tử có vài phần tư sắc kéo kéo cánh tay lão giả nũng nịu nói, vẻ mặt lấy lòng hiện rõ.
"Được rồi, nói cho các ngươi cũng được. Nhưng các ngươi không thể để lộ ra nếu không ngay cả ta cũng sẽ bị sư tôn nghiêm trị" Lão giả mặt ngựa khép hờ nửa mắt hiển nhiên là đang hưởng thụ cái " vỗ mông ngựa" của nữ tử kia.
"Sư huynh yên tâm, chúng ta đương nhiên biết phân nặng nhẹ, cam đoan giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không khiến sư huynh khó xử" Hán tử râu quai nón vội vàng vỗ ngực cam đoan nói.
Những người khác liều mạng gật đầu, bộ dáng kính cẩn khiến lão giả thập phần thoải mái.
"Chuyện này cần giữ bí mật vì môn chủ sợ Thần Thủy Môn cùng Thánh Noãn Môn nghe được. Các người cũng biết khi trước Chính Ma đại chiến cũng không lan đến đây. Hiện tại Cự Mộc chúng ta, Thần Thủy, Thánh Noãn ba phái tạo thành thế chân vạc, khống chế tranh đấu hơn Vạn Niên bất phân thắng bại. Khoảng thời gian trước môn chủ đến đây săn bắt ma thú, ngẫu nhiên phát hiện ra một dị bảo. Nếu rơi vào tay thì chúng ta có thể hạ hai phái kia, xưng bá Nam Cương" Lão giả vô cùng đắc ý nhìn đám đồng môn đang há mồm trợn mắt, chậm rãi kể ra.
"Bảo vật gì mà ghê gớm vậy, chẳng lẽ là từ thượng cổ tu sĩ truyền thừa xuống " Hán tử râu quai nón ngơ ngác nói.
"Hừ, không phải là bảo cổ mà là một cây đào Vạn Niên"
"Đào thụ? " Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt lộ cực kỳ cổ quái, khó hiểu cùng với sự nghi hoặc.
Ẩn thân tại một nơi gần đó nghe được Lâm Hiên chợt nghĩ đến thứ gì đó.
"Hừ, các ngươi tưởng rằng đó là đào thụ bình thường sao. Cây này vốn đã thông linh thành tinh" Nhị sư huynh cười hắc hắc nói.
Lâm Hiên đưa lưỡi liếm nhẹ khóe miệng, mặc dù hắn mơ hồ đoán được nhưng nhất thời cũng không khỏi động dung.
Lại nói vạn vật trong thiên địa, không chỉ riêng nhân tộc theo đuổi trường sinh mà còn có yêu tộc, ma tộc. Ngoài ra các loại như thạch tảng thụ mộc, dưới cơ duyên xảo hợp có thể mở ra linh trí, trở thành Quái tinh nhất tộc.
Như Nam Minh Ly Hỏa cũng nằm trong số này, chẳng qua thì cực hiếm gặp.
Tu sĩ nhân tộc thì không nói, yêu thú căn cứ vào chủng tộc tu luyện từ mấy trăm đến mấy ngàn năm mới có thể tiến giai tứ cấp trút bỏ yêu thân hóa thành nhân tộc.
Trong những đại sơn vốn có rất nhiều những cây hơn vạn năm tuổi nhưng có thể thông linh thì lại hiếm thấy vô cùng. Như Linh Chi thân là thiên địa linh thảo, loại Quái tinh này dược tính lại rất tốt.
Cây đào chẳng qua chỉ là một loại cây bình thường có thể thấy ở khắp nơi mà khả năng tiến giai hầu như là số không. Nhưng nếu dưới cơ duyên xảo hợp biến thành Quái tinh thông linh thì giá trị của nó cũng không thua gì mấy đại thần mộc khác đã sớm tuyệt tích ở tu tiên giới.
Tu sĩ tu luyện công pháp mộc thuộc tính dùng để luyện chế pháp bảo thì uy lực không nhỏ, hèn chi tên môn chủ Cự Mộc môn gì đó muốn đi tìm.
Lúc này lão giả nhị sư huynh cũng đã bắt đầu giảng giải công hiệu của cây đào này, mấy tên Trúc Cơ kỳ nghe xong trợn tròn mắt, mặt đỏ đến mang tai có vẻ kích động vô cùng.
"Thì ra là thế, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được, có được nó bổn môn nhất định có thể xưng bá Nam Cương" Hán tử râu quai nón chuyển thân bộ dáng có vẻ nhiệt tình vô cùng.
"Ừm, nơi này tuy rằng nguy hiểm nhưng vì tìm kiếm Vạn Niên Thần Mộc thì cũng đáng giá. Hơn nữa vài vị sư thúc sư bá trong bổn môn cũng đã giá lâm đến đây. Nếu gặp chuyện gì chúng ta lập tức phát ra Truyền Âm Phù".
Lão già kia vuốt chòm râu an ủi khích lệ đồng bọn.
"Việc này không nên chậm trễ chúng ta bắt đầu kiếm tìm! " Nữ tử kia cũng nói.
"Được rồi, ngay cả tiểu sư muội cũng không nhàn hạ, chúng ta đương nhiên sẽ hành sự không chậm" Lão giả cười ha hả hóa thành một đạo độn quang tan biến nơi chân trời.
Những tu sĩ khác nhìn nhau rồi bắt đầu tản ra tìm kiếm khắp nơi.
Thấy đám sư huynh đã đi xa vẻ mặt của nữ tử đột nhiên trở nên âm trầm.
"Hừ, thì ra là Vạn Niên Thần mộc, nếu để cho đám Cự Mộc Môn thành công Thần Thủy Môn ta làm sao có thể yên ổn nơi Nam Cương này".
Nói xong ả này lấy từ trong ngực ra một đạo truyền âm phù, cúi đầu lẩm nhẩm vài câu vào trong sau đó ném ra. Truyền âm phù hóa thành một đạo hỏa quang biến mất trong không gian.
Khi thiếu nữ rời đi, không khí lăn tăn như sóng nước rồi Lâm Hiên từ bụi cỏ bước ra.
Lúc này sự âm trầm trên mặt hắn đã biến mất, trong lòng đã bắt đầu có dự tính.
"Thiếu gia, Vạn niên Thần Mộc tuy rằng hiếm thấy nhưng người đã có Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, hơn nữa cũng đâu tu luyện công pháp mộc thuộc tính, không nên bỏ gốc lấy ngọn lãng phí thời gian". Nguyệt nhi thấy vẻ mặt của Lâm Hiên thì không khỏi nhắc nhở.
"Nha đầu ngốc, lời này tuy không sai nhưng việc thu lấy Vạn Niên Thần Mộc này thì có cản trở gì việc tìm kiếm Cổ Truyền Tống trận đâu chứ"
"Ơ... " Nguyệt nhi ngẩn ngơ rồi im lặng. Lập tức trong lòng buồn bực, nàng cũng là một nữ tử băng tuyết thông minh nhưng không theo được suy nghĩ của thiếu gia!
Lâm Hiên cũng không nỡ nhìn nàng lúng túng, bắt đầu giải thích.
"Cô chắc là cũng biết cây đào muốn thông linh thì điều kiện rất hà khắc, không phải chỉ sống mấy vạn niên là được, cũng không phải chỉ hấp thu tinh hoa của thiên địa mà thành tinh được"
"Ý của thiếu gia là.... " Nguyệt nhi vươn ngón tay trắng mịn đặt ở má nghiêng đầu suy nghĩ.
"Tuy rằng cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng chuyện này cho dù ở thời kì thượng cổ cũng vô cùng hiếm thấy, nhất định là phải sinh sống ở một không gian đặc biệt. Cô đã hiểu chưa..."
"Thiếu gia, người nói là cây đào kia thông linh là do thượng cổ truyền tống trận nơi đây gây nên? " Nguyệt nhi lấy tay che miệng kinh ngạc nói.
"Ta cũng chỉ phỏng đoán, dù sao bây giờ cũng không có manh mối khác, không bằng cứ đi tìm thử... "
"Như vậy là nhất cử lưỡng tiện luôn, dù sao giá trị của cây đào thông linh cũng có thể so với các Vạn Niên thần mộc khác"
"Thảo nào vừa nãy thiếu gia để lại kí hiệu truy tung trên người mà bọn họ ngây thơ không biết gì".
"Xàm ngôn, nếu mấy tên Trúc Cơ kỳ nho nhỏ mà cũng phát hiện được đổi lại ta sẽ làm đệ đệ cho cô". Lâm Hiên dùng thần niệm trừng mắt nhìn Nguyệt nhi tức giận nói.
"Nữ nhân kia là gian tế của Thần Thủy môn, nàng báo tin về phái đến nhiều tu sĩ cao cấp thì rất nhiều phiền toái". Nguyệt Nhi hừ mũi có chút tức giận nói.
"Sợ cái gì, ba phái này tuy rằng xưng bá Nam Cương nhưng kỳ thật cũng chỉ là đám tông môn trung đẳng mà thôi, liệu có được bao nhiêu tu sĩ cao cấp chứ? Càng nhiều người thì càng dễ tìm được đào thụ.Với thần thông của ta chẳng lẽ còn sợ bảo vật thoát khỏi tay sao?" Lâm Hiên cố ý buông tha ả kia là hắn cũng đã suy tính thấu đáo.
Rồi Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang mờ ảo bắt đầu tìm tòi. Cây đào thông linh thì thần thông thế nào chưa rõ nhưng chắc chắn là giảo hoạt vô cùng.
Dọc đường hắn gặp mấy tên tu sĩ, phần lớn là tu vị Trúc Cơ kỳ và vài đệ tử Linh Động kỳ, xem ra thực lực của Cự Mộc Môn còn yếu hơn cả hắn tưởng tượng.
Lâm Hiên đã thu liễm khí tức, lại sử dụng phương pháp ẩn thân, cho dù ở sát bên cạnh nhưng đám tu sĩ cấp thấp kia cũng không thể phát hiện được.
Đồng thời cảm ứng hành tung của mười mấy tên tu sĩ cũng không phải là dễ dàng. Trừ mấy lão quái Nguyên Anh thì tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan kỳ có thần thức cường đại như Lâm Hiên mới có được bổn sự này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.