Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 83: (Bạch Liên Hoa vùng dậy) 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Zombie cưỡi Lợn
10565142_1489083461337901_87136172437704700_n
Hạ Chí cười tà mị, một phen dùng kiểu bế công chúa bế Liên Hoa lên.
Móa, vợ, em đừng bế kiểu công chúa! Anh rõ ràng cao hơn em.
Hạ Chí bế Liên Hoa đặt xuống giường, Liên Hoa định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra lời đã bị Hạ Chí dùng môi chặn lại, thô bạo cắn mút.
Môi Liên Hoa rất mềm, căng mọng mà còn nóng rực, Hạ Chí gặm cắn một hồi lâu, mới đầu Liên Hoa còn thấy hơi đau, sau lại chuyển thành tê dại.
Hắn nhịn không được há há miệng như muốn Hạ Chí đưa lưỡi vào, cơ mà Hạ Chí không chìu ý hắn, vẫn chuyên tâm mút mát bên ngoài cánh môi.
Liên Hoa khó chịu khẽ kêu một tiếng: “Hôn…!”
“Chẳng phải tôi đang hôn cậu sao?”
Hai đầu lông mày Liên Hoa cau chặt, nếu không phải bây giờ cả người hắn toàn thân vô lực thì hắn đã sớm vươn tay giữ lấy đầu Hạ Chí điên cuồng xâm chiếm khoang miệng nọ. Có điều, hiệu quả xuân dược do chính hắn đặc chế thực xuất con mẹ nó sắc. Khiến toàn thân hắn mềm nhũn như đống bùn nhão, duy chỉ có thần trí là tỉnh táo.
Liên Hoa hé mắt ra, không ngờ lại bắt gặp cặp mắt hoa đào đang khẽ nheo lại,mi mục cong vút của Hạ Chí nhìn mình chăm chú, như thế muốn thu hết thảy biểu cảm của mình vào đó.
Tim Liên Hoa chợt hẫng đi một nhịp, hắn lắp ba lắp bắp: “H…hôn…hôn lưỡi!”
Hạ Chí nghe vậy không những không vói lưỡi vào mà còn rời khỏi môi hắn, nhếch miệng cười: “Hôm nay mọi yêu cầu của cậu không dễ được tôi chấp thuận đâu”
Liên Hoa nhìn nụ cười đầy mùi xấu xa gian ác của Hạ Chí mà hoảng sợ nghĩ: Gì chứ? Hôm nay vợ tính ép khô mình hay sao? Mẹ nó, em là yêu nghiệt đúng không?
Đang nghĩ, Hạ Chí vươn tay vuốt ve mặt hắn, mơn trớn từ trán xuống sống mũi, xuống nhân trung, rồi vói hai ngón tay vào miệng hắn dây dưa. Dù không phải lưỡi của vợ như Liên Hoa mong muốn, nhưng dù sao cũng có cái để liếm.
Hạ Chí híp mắt cười dịu dàng nhìn Liên Hoa dùng vẻ mặt say mê liếm ướt ngón tay mình rồi dùng răng nanh khẽ cọ, thỉnh thoảng còn thấy được đầu lưỡi hồng hồng trườn qua trườn lại trên ngón tay. Hạ Chí nhìn vào đôi mắt người đối diện, thấy trong đó chỉ chứa duy nhất một bóng hình mình mà cảm giác thật thỏa mãn.
Nhìn đủ rồi, Hạ Chí rút ngón tay ra, kéo theo một sợi chỉ bạc và ít chất lỏng tràn ra khóe miệng. Hạ Chí dùng đầu ngón cái lau đi, nhẹ nhàng đưa lên miệng mình liếm một cái, mi mắt hạ xuống nhìn Liên Hoa đầy tình tứ, hết sức gợi cảm.
Liên Hoa chưa thưởng thức ngón tay ngà ngọc của vợ xong thì đột nhiên người nọ rút tay ra làm hắn không hiểu ra sao mở to mắt nhìn, liền thấy cảnh tượng động lòng nọ, tim đập bang bang như muốn phá banh lồng ngực.
Hạ Chí cười ha ha, hai mắt đầy hưng phấn, vốn đang dịu dàng chẳng hiểu sao đột nhiên lại trở nên thô bạo, hắn túm lấy cái áo thun Liên Hoa đang mặc, khẽ dùng sức mạnh, xoẹt một tiếng xé phanh cái áo ra làm đôi.
Liên Hoa đang ngất ngây con gà Tây, không kịp đề phòng liền bị dọa cho sợ hết hồn, sắc mặt đang ửng hồng vụt một cái xanh mét. Nhưng lúc thấy Hạ Chí hai mắt nóng bỏng cưỡi trên eo, cúi đầu thưởng thức thân thể mình thì hai má Liên Hoa lập tức nóng như có lửa đốt, máu dồn hết lên mặt, đỏ bừng bừng trở lại, hắn xấu hổ nghĩ: Móa, vợ, em không cần phải vội vã xé quần áo như vậy đâu! Em làm anh hồi hộp đó!
Hạ Chí nhìn vẻ xấu hổ của Liên Hoa nhịn không được muốn chơi đùa hắn một phen. Tay sờ lên lồng ngực dày rộng và mạnh mẽ của hắn, cảm nhận từng thớ thịt săn chắc vì sự động chạm của mình mà run rẩy, lúc tay lướt qua cái nụ hoa sậm màu trước ngực thì đè một cái, làm Liên Hoa phải bật thốt một tiếng.
Hạ Chí ngắt cái nụ hoa nhỏ, thỏa mãn nhìn nó đỏ lên, sau đó dùng hai đầu ngón tay vân vê, xoay tròn, kéo lên, ấn xuống, còn búng một cái, nghịch đủ kiểu, khiến Liên Hoa vừa đau vừa thích, rên rỉ không thôi, còn thều thào: “Vợ, vợ… bên kia, bên kia nữa~~”
Hạ Chí không thèm quan tâm, tiếp tục đùa giỡn đầu v* bên trái tới quên trời quên đất, bỏ mặc bên còn lại bơ vơ, khiến Liên Hoa bứt rứt khó chịu, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ rần như sắp rỉ máu ra tới nơi, hai mắt đầy sương mờ. Bộ dáng như vậy càng khiến người ta muốn ức hiếp hơn nữa, ngôn ngữ hình thể dưới tác dụng của xuân dược mà tràn ra tình ý một cách tự nhiên, giống như trên thân mình viết rõ một dòng chữ: Mau tới chà đạp tôi đi!
Hạ Chí đùa nụ hoa kia chán chê rồi, cương quyết mặc kệ luôn cái bên từ đầu đến giờ vẫn luôn cô đơn. Hạ Chí rời khỏi eo Liên Hoa, thẳng tay lột quần hắn.
Nhìn thứ kia kia đã sớm cứng ngắc, nhô lên thật cao trong cái quần lót, trên đỉnh không ngừng rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt, thấm ướt cả một mảng quần lót.
Hạ Chí đặt tay lên đó, cách một lớp vải vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo hình dáng dương v*t. Hắn rõ ràng cảm nhận được thứ dưới tay mình run rẩy một trận.
Bị quần lót ma sát, Liên Hoa vừa khó chịu vừa sung sướng, hắn thở dốc không thôi, linh hồn nhỏ bé không ngừng nhảy nhót, la hét trong đầu: “A a a, sướng quá đi, sướng quá đi, vợ sờ thật thích!” Nhưng cởi luôn cái quần này ra có phải tốt hơn không, hắn thích được tiếp xúc trực tiếp với tay vợ cơ!
Nghĩ như vậy, lại không ngờ thế mà tâm ý tương thông với Hạ Chí, hắn dùng ngón trỏ móc lấy mép quần lót kéo xuống, kéo ra khỏi chân rồi quăng ra sau.
dương v*t cương cứng bên trong như con thú đói khát xổng chuồng, nhảy ra thật mạnh.
Hạ Chí cười: “Thích đến thế hả? Xem nó hào hứng chưa kìa!”
Nói rồi còn dùng tay búng nhẹ một cái.
Móng tay xét qua đỉnh dương v*t, làm Liên Hoa phải kêu ra tiếng vì bị tập kích bất ngờ. Trời ơi, vợ mình hôm nay sao lại thích trêu đùa dâm đãng kiểu này vậy trời?! Chịu hết nổi rồi!! A a a, em muốn ép khô anh cũng được! Anh chơi hết!
“Mau cho anh! Cho anh” Liên Hoa gào lên, hai tay đang vô lực xụi lơ bên người cũng gắng sức quơ quào như muốn ôm Hạ Chí.
Hạ Chí cười, cười thật dịu dàng, thật mị hoặc, thật xấu xa. Hắn đưa tay vuốt mấy lọn tóc dính mồ hôi xõa tung trên trán Liên Hoa ra sau, hôn một cái lên chóp mũi hắn: “Được, cho cậu.”
Nói rồi Hạ Chí trở tay chụp lấy hai cánh tay đang quơ quào của Liên Hoa kéo lên trên đầu hắn, rồi dùng một tay giữ lấy. Tay còn lại luồn xuống gối đầu móc ra một lọ gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn. Lúc bật nắp còn đưa xuống dưới mũi Liên Hoa cho hắn ngửi, nói: “Thích không? Mùi socola đó!”
Liên Hoa nóng cháy cả mặt, cái quái gì thế này? Gel bôi trơn mà cũng có mùi đó à?
Như hiểu Liên Hoa nghĩ gì, Hạ Chí trả lời luôn: “Hàng chất lượng tôi đặt bên Bỉ hồi trước tận thế đó.”
Liên Hoa ngây người, chẳng phải Bỉ là nơi được gọi là vương quốc socola sao? Ngay cả thứ đồ chơi này cũng làm mùi socola cho được!!!
Hạ Chí buông tay Liên Hoa ra, dời xuống thân dưới, đương lúc Liên Hoa còn bận cảm thán, đột nhiên cảm thấy cúc hoa mát lạnh. Hắn sửng sốt vài giây, sau đó trợn mắt lên, cố hết sức ngóc đầu dậy nhìn xem Hạ Chí đang làm trò hề gì bên dưới.
Lúc đó hắn thấy Hạ Chí vẻ mặt nghiêm túc, môi mím lại, trên trán có vài giọt mồ hôi chảy xuống như đang cố hết sức nhẫn nại.
Một giây sau, cúc hoa Liên Hoa chợt nhói lên, có cái gì đó xâm nhập làm Liên Hoa hoảng sợ, vội hô: “Vợ, vợ, em làm gì thế? Mau dừng lại!”
Hạ Chí vuốt nhẹ mặt đùi trong của hắn trấn an: “Đừng sợ! Sẽ không đau đâu!”
Liên Hoa vẫn hoảng hốt dùng toàn lực lùi về sau, hòng tránh khỏi ngón tay của Hạ Chí. Nhưng hắn chưa dịch được bao nhiêu centimet thì đã bị Hạ Chí ghìm chặt eo, gằn giọng: “Không cho nhúc nhích.”
Liên Hoa sợ tái mặt, vợ muốn nghịch cp! NO!
Liên Hoa cảm nhận rõ ràng từng đốt ngón tay của Hạ Chí tiến vào cơ thể mình. Không hiểu sao Liên Hoa cảm thấy mùi socola thật đáng sợ. Không phải hắn ghét Hạ Chí chạm vào mình như thế này, mà là vì hắn chưa sẵn sàng nghịch cp đâu hu hu QAQ, chưa chuẩn bị tâm lý gì hết.
Thân thể trúng xuân dược khó lòng mà giãy dụa, chỉ có thể run lên từng trận. Hạ Chí thấy Liên Hoa cứ cắn môi trừng mắt, sợ hắn tự làm đau mình liền trườn lên, hôn xuống phần môi bị hắn cắn tới trắng bệch. Hạ Chí hôn nhẹ thật nhẹ như trấn an hắn, dỗ dành: “Đừng cắn môi, nhả ra! Tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Liên Hoa vẫn cứ nghiến chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc hỗn loạn một đoàn: Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!Vợ muốn nghịch cp!…
Hạ Chí một tay vẫn giúp hắn mở rộng cửa huyệt chặt chẽ bên dưới, một tay vỗ vỗ mặt Liên Hoa: “Liên Hoa, nhìn tôi này! Đừng cắn môi nữa! Chảy máu bây giờ!”
Một hồi sau Liên Hoa mới hồi thần, Hạ Chí đã cho ngón tay thứ hai vào, huyệt động căng ra, cảm giác trướng trướng tuy không đau nhưng hơi khó chịu. Liên Hoa thều thào: “Vợ, anh… chưa chuẩn bị tâm lý, tạm… thời dừng… dừng đã!”
Hạ Chí nhếch miệng, thấy cũng tội, mà thôi kệ, quyết đoán nói: “Không dừng.”
Hạ Chí thấy Liên Hoa đã không còn lâm vào trạng thái bài xích như vừa nãy nữa, tuy bây giờ vẫn cứ không ngừng năn nỉ hắn dừng lại. Nhưng nhìn bộ dáng Liên Hoa như sắp khóc đến nơi, Hạ Chí càng nhịn không được ý nghĩ muốn chà đạp hắn một trận.
Liên Hoa không biết mình làm bộ ủy khuất cầu xin lại khơi dậy thú tính của Hạ Chí, chỉ biết há mồm thở, nhìn Hạ Chí cúi đầu chăm chú khuếch trương cho mình. Đến khi cảm nhận được ngón tay thứ ba chen vào, hắn cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. Để Hạ Chí khai bao cúc hoa của mình. Dù sao thì Hạ Chí cũng thật dịu dàng. Trong thâm tâm hắn thật ra thấy thích lắm.
Đột nhiên, Hạ Chí bất thình lình đè trúng chỗ nào đó, Liên Hoa “A” lên một tiếng, dương v*t cương cứng bên trên lập tức run rẩy kịch liêt, chất lỏng chảy ra trên đỉnh cũng càng nhiều.
Hạ Chí cười thầm, ở đây à?
Nghĩ thế liền tà ác ấn mạnh mấy cái.
Liên Hoa giật nảy mình, miệng há to phát ra tiếng a a khản đặc, sống lưng cũng bị kích thích mà ưỡn lên. Lúc ấy Liên Hoa rõ ràng cảm nhận được một luồng điện tê ngứa đánh úp vào não bộ, khoái cảm xa lạ truyền đến từ nơi đó khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn thở ồ ồ, hai tay siết chặt lấy tấm ra giường, khóe mắt ứa ra vài giọt nước.
Trong thoáng chốc đó hắn nghĩ: Hóa ra lúc mình đâm vào điểm G của Hạ Chí, em ấy cũng cảm thấy thế này đây, sướng một cách kỳ lạ!
Hạ Chí rút tay ra, nói thật, hắn chịu hết nổi rồi. Nhìn Liên Hoa như vầy thật sự quá mức gợi tình. Lập tức kéo khóa quần, lôi thứ đã sớm cương đến phát đau ra, cũng không thèm cởi đồ, cứ thế một thân áo sơ mi quần tây chỉnh tề lật người Liên Hoa lại, nhắm thẳng huyệt động đã được khuếch trương kỹ càng đang không ngừng mấp máy kia đẩy vào.
Liên Hoa hét lên một tiếng, nửa thân trước nằm xụi lơ trên giường, mông được Hạ Chí đỡ lấy, chổng lên cao cao.
Hạ Chí vừa vào liền được vách ruột mềm mại nóng rực ôm chặt, sảng khoái không thôi.
“Aaa” Hắn thở ra một hơi thoải mái.
Tiếng thở này lọt vào tai Liên Hoa lại như thắp sáng điều gì trong lòng hắn. Đột nhiên hắn nghĩ, đổi vị trí một lần cũng không tồi, bởi vì Hạ Chí của hắn thích.
Đợi cho Liên Hoa thích ứng được vật lạ trong cơ thể, Hạ Chí mới chậm rãi chuyển động.
Liên Hoa rõ ràng cảm nhận được thứ đang đưa đẩy trong người mình, nóng rực, hắn thậm chí còn cảm nhận được mấy sợi gân trên đó nữa.
“Ưm…” Liên Hoa rên khe khẽ.
Nghĩ đến việc mình cũng tiếp nhận Hạ Chí, mặc dù là bị chuốc thuốc, nhưng lại cảm thấy vừa kỳ lạ vừa sung sướng, Liên Hoa vô thức lắc lắc mông.
Hạ Chí đang vất vả kiềm chế không quá lỗ mãng vì sợ làm đau người bên dưới, nhưng suýt tý bị cái lắc mông này của Liên Hoa đánh vỡ. Hai mắt tối sầm lại, tay đang nâng mông Liên Hoa cũng siết chặt.
Liên Hoa mẫn cảm nhận ra, cái kia của Hạ Chí đang chôn trong người mình khẽ giật một cái rồi phình to ra, vừa lạ lẫm vừa ngạc nhiên, bật thốt hô lên một câu: “Nó còn sống kìa vợ! biết cựa quậy luôn!”
Xong rồi, Hạ Chí triệt để mất bình tĩnh, không muốn thương hương tiếc ngọc nữa, cứ mặc sức mà chà đạp thôi.
Tốc độ lập tức tăng lên.
Thật lâu sau.
Liên Hoa phải thừa nhận động tác cấp bách mà thô lỗ của người phía sau. Bắt đầu có chút chịu không nổi, hắn thều thào: “Vợ, vợ à… a ha… chậm, ư… chậm lại chút đi!”
Hạ Chí không thèm để ý, một tay đỡ bụng hắn, một tay vuốt ve cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn, thân dưới không ngừng thúc đẩy mạnh mẽ. Liên Hoa chịu không nổi khi bị khoái cảm từ nơi đó đánh tới liên tục như vậy. Hắn sợ mình sướng tới chết mất thôi, vội năn nỉ: “Vợ à, chậm… a chậm chút đi mà!”
Hạ Chí cười lạnh, khom lưng liếm vành tai đỏ ửng của đối phương, thân dưới lại càng chuyển động nhanh hơn, tiếng nước bành bạch nghe dâm đãng cùng cực.
Liên Hoa cáu, gào lên: “Vợ, anh kêu em chậm! Không phải nhanh!! A.. A”
“Lúc cậu làm tôi cũng bảo cậu chậm lại, nhưng sau đó chẳng phải cậu càng nhanh hơn sao?”
“A… a… Không phải!”
“Còn chối à? Chẳng phải là như vầy sao? Hửm? Như vầy thì sao?”
Liên Hoa muốn điên rồi. Trời ơi! Hắn thề, khi đó hắn không có nhanh một cách biến thái như vầy đâu! Hu hu hu. Bởi vì hắn mà dám quá đáng như vậy, là sẽ bị cấm dục cả tháng đó.
“Vợ, tha..a a ha… tha cho anh, anh sai rồi… ưm!”
Hạ Chí nghe xong, không hiểu sao lại nheo mắt đầy nguy hiểm, hắn thẳng người dậy, vung tay đánh một cái chát lên mông Liên Hoa, mông Liên Hoa lập tức in năm dấu ngón tay, trông cực kỳ bắt mắt. Hạ Chí lại đánh thêm cái nữa vào cùng một chỗ.
“Không được gọi ‘vợ’.”
Liên Hoa đáng thương mới bị đánh hai cái, không rõ là đau hay sướng mà đầu óc đã bay đi đâu, còn cả gan hỏi lại: “Chứ gọi là gì?”
“Gọi anh Chí!”
Liên Hoa thở dốc không đáp, cái thứ kia của Hạ Chí vẫn duy trì tốc độ nhanh tới biến thái, hắn chịu không nổi.
Hạ Chí thấy hắn không gọi, đánh một cái nữa, lần này còn mạnh tay hơn hai lần trước, làm Liên Hoa phải thét lên, Hạ Chí gằn giọng: “Có gọi không?”
Liên Hoa nhờ đau đớn đánh tan bớt khoái cảm, nhớ ra Hạ Chí bảo mình gọi cái gì, vội vàng kêu: “Anh Chí anh Chí!”
Hạ Chí cong môi cười, tạm dừng động tác, rút dương v*t ra, bước xuống giường, tự cởi quần áo đã dính đầy mồ hôi của mình.
Liên Hoa nằm phờ trên giường, phía sau đột nhiên trống rỗng làm hắn thấy thiếu thiếu, hai mắt đờ đẫn. Bỗng nhiên bị Hạ Chí lật người lại rồi lôi mạnh ra mép giường, một chân thon dài được nhấc lên, gác trên vai Hạ Chí, một chân thả lê trên mép giường, chống xuống sàn nhà, một lần nữa thừa nhận công kích như vũ bão.
Tần suất lại nhanh tới khó lòng chịu nổi. Hạ Chí lại ra lệnh: “Gọi ông xã.”
“Hả?” Liên Hoa mơ màng.
Bốp.
Lại bị đánh vào mông, đau rát khiến Liên Hoa tỉnh táo lại một chút, xấu hổ không thôi, sao mà gọi vợ mình là ông xã được, không quen miệng gì hết.
Hạ Chí thấy hắn vẫn chưa nói, không muốn nhắc lại, thế là đánh một phát nữa, lực tay đương nhiên mạnh hơn. Liên Hoa ứa nước mắt, nói lí nhí: “Ô… ông… ông xã!”
“Tôi không nghe thấy. Nói lớn lên!”
Liên Hoa xoay mặt sang chỗ khác, toàn thân đỏ bừng: “Ông.. ông xã..”
Hạ Chí bất mãn đưa tay túm cằm Liên Hoa, xoay mặt hắn lại bắt hắn phải nhìn mình: “Gọi tôi nghe!”
“…” Liên Hoa cố gắng thật lâu, nén xấu hổ, cuối cùng gào lên: “ÔNG XÃ!!”
Hạ Chí nghe thấy liền cười, cúi xuống hôn lên môi hắn như ban thưởng, hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau.
Đến khi tách ra, cả hai có chút thở không nổi.
Hạ Chí cày cuốc một lúc nữa, khoái cảm đã tới đỉnh điểm. Mà Liên Hoa cũng vậy, cả hai thở dốc không thôi. Ngay lúc sắp bắn, Liên Hoa như nhịn hết được nữa, lắc lắc mông, kêu: “Ông xã… đánh một cái nữa đi!”
Hạ Chí bùng nổ, giơ tay giáng xuống cái mông dâm đãng chết tiệt này một cái thật mạnh.
Một giây sau, cả hai cùng phóng thích!
Một cỗ dịch ấm nóng bắn thẳng vào trong cơ thể khiến Liên Hoa sung sướng tới mức run lên từng hồi.
Thế nhưng, tác dụng của xuân dược được đặc chế vẫn chưa hết. Nghỉ ngơi một phút Liên Hoa lại bắt đầu khó chịu, mà Hạ Chí trước đó cũng được Liên Hoa cho uống một viên bồi bổ thể lực, mới chơi có một hiệp đương nhiên chưa thỏa mãn.
Vì thế, Hạ Chí lại đè Liên Hoa ra làm thêm vài trận nữa.
Sau khi trôi qua n khoảng thời gian, Hạ Chí liếm liếm môi, cảm thấy tư vị không tồi, sau đó không có ý tốt nhìn Liên Hoa đang hấp hối.
Hạ Chí đưa tay vuốt ve thân thể Liên Hoa một lượt, trên đó đầy dấu tích hắn in lên, mấy hiệp cuối còn đặc biệt có tâm tạo một đống dấu hôn hình trái tim trên lưng, mông Liên Hoa thì đỏ chót, nhìn là biết rõ ràng bị người nào đó đánh không chút nương tay. Đến giờ vẫn còn đau rát.
Hạ Chí thấy vẻ mặt hận đời của hắn thì bật cười, sau đó đứng dậy, lại dùng kiểu bế công chúa bế Liên Hoa lên. Liên Hoa bất đắc dĩ bám lấy cổ Hạ Chí, tuy tác dụng của xuân dược đã hết nhưng hai chân hắn lại trở nên bủn rủn, đứng không nổi nữa. Để mặc cho Hạ Chí bế mình vào linh tuyền kỳ cọ.
Sau màn điên long đảo phượng ngày hôm nay, mỗi khi lăn giường là một cuộc chiến tranh. Bởi vì Liên Hoa và hạ Chí đã từng tiến hành một cuộc đàm phán hảo hữu, nhưng không được, cuối cùng quyết định —— dùng vũ lực giải quyết! Là Hạ Chí có lực công kích cường đại, sức bật cường đại thắng? Hay là Liên Hoa bền bỉ chịu đòn, bị đánh cho chết lên chết xuống vẫn không bỏ cuộc, sinh mệnh cứng cỏi thắng đây? Vấn đề này vẫn còn là một bí ẩn. Bất quá nhìn Liên Hoa mặt mũi bầm dập, lại dương dương đắc ý, đại khái chúng ta cũng biết đáp án rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.