Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 7: Trấn nhỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
10402468_1476123419302680_2172835884940952561_njpg
“Liên Hoa xoa xoa cằm mà nghĩ, hắn hẳn là nên nhỏ máu vào đống ngọc khí hết mới đúng!”

Liên Hoa nằm trên giường mới gối mới trong phòng ngủ lầu hai ngủ một giấc, ngủ rất hạnh phúc! Từ khi xuyên vào trong truyện hắn không ngủ được một giấc ngon lành, ngày nào không phải lo lắng. Đợi đến khi mặt trời chiếu xuống tới mông, hắn mới chịu bò dậy.
Tính tính thời gian, cách mạt thế chỉ còn lại có ba ngày! Liên Hoa hiện tại không phải quá lo lắng, chỉ cần rời xa giò heo, chuyện lớn bằng trời đều dễ xử!
Không được! Còn phải nhìn xem có quên cái gì hay không! Đi lên lầu ba, mở cửa kho báu bí mật rồi chui vào!
Tuy rằng đã nhìn qua một lần, nhưng Liên Hoa vẫn bị tuyệt thế Phỉ Thúy kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý! Nâng lên hồng phỉ thoạt nhìn nhỏ nhất trong ba cái, si mê nhìn chằm chằm lưu quang bên trong, luyến tiếc bỏ xuống!
Thật sự không bỏ xuống được! Vì thế, quyết định đem khối này mang theo bên người, nói không chừng còn có thể mang đến vận may, tưởng tượng không cần quá tốt đẹp như vậy nga!
Tự hỏi một phút đồng hồ, Liên Hoa cảm thấy không thể để trong túi, hắn không có tùy thân không gian như giò heo, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Mặc dù người biết đến không nhiều, nhưng nếu giò heo chạy loạn gặp phải rồi lại nghe người ta xằng bậy chuyện của hắn thì sao?!
Kết quả là, Liên Hoa đem toàn bộ Ngọc Thạch trang trí ở lầu ba chuyển vào mật thất, rồi đem kệ sách biến thành nơi che giấu! Đáng thương thay cho đống sách, bị cha nuôi của hắn bỏ bê trong góc tới mốc meo, đống sách đó đều là trân phẩm! Liên Hoa cũng chọn ra một phần vật tư cất vào, một nửa hạt giống Liên Hoa thu thập cũng để vào!
Chạy lên chạy xuống mấy bận, hắn mệt thở phì phò như chó, mấy ngày nay tuy rằng có rèn luyện thân thể, nhưng không thể bằng với hắn trước kia! Cơ mà ít ra so với Bạch Liên Hoa liễu yếu đào tơ lúc trước tốt hơn nhiều, gần đây một Bạch Liên Hoa trắng nõn như trứng gà luộc đều phơi ngoài trời đến rám nắng! Liên Hoa tin tưởng, rất nhanh hắn có thể một lần nữa có được màu da cổ đồng, thoát khỏi hình tượng hoa sen trắng này!
Nghĩ đến số tiền còn lại, không tiêu hết hắn không cam lòng! Liên Hoa lại thu thập đồ đạc, cũng mang khối hồng phỉ theo người. Mấy cái balô này đều là balô leo núi bền chắc mà Liên Hoa cố ý mua, bên trong hắn chuẩn bị rất nhiều vật tư khẩn cấp, hạt giống cũng ở bên trong, hiện tại hồng phỉ cũng bỏ vào, đây chính là sống yên phận với đống vốn này!
Đi vào gara, Liên Hoa khởi động chiếc Hummer h6*! Đây chính là thần khí dùng để đào vong trong mạt thế. Phải biết rằng, giò heo cũng đã chuẩn bị vài chiếc! Còn là những chiếc đã được cải tạo! Chiếc này của Liên Hoa phải dùng đến sáu trăm vạn mà mua, khiến hắn đau lòng muốn chết!
*Hummer h6: HUMMER2005H6PLAYERSEDITION02-vijpg
Hắn lấy bản đồ ra, Liên Hoa bắt đầu đi đến trấn Thanh Dương! May mắn lúc trước hắn từng lái xe cho lão đại, mà đường đi lên trấn cũng dễ tìm, không cần lo lạc đường.
Đến trấn Thanh Dương, Liên Hoa muốn đỗ xe ở bãi bên ngoài, không hổ là sắp tổ chức đại hội đổ thạch, trong bãi xe là một đống xe đắc tiền ngầu lòi! Liên Hoa tự nhận Hummer của mình đã đủ điêu, lại không nghĩ tới bảo an người ta một cái biểu tình kinh ngạc cũng không thèm cho hắn, hiển nhiên là đã gặp qua quá nhiều!
Lòng tự trọng của Liên Hoa bị đả kích, xám xịt đậu xe vào một góc. Đột nhiên, lông tơ Liên Hoa dựng thẳng đứng, cảm giác có một cỗ mùi vị cực độ nguy hiểm từ phía sau truyền đến! Vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy vài tên tuần tra bảo an cùng vài tên chủ xe thoạt nhìn liền lai lịch không nhỏ. Cảm giác nguy hiểm tiêu thất, Liên Hoa thầm nghĩ có phải hay không gần đây hắn bị lậm Alexander nên nảy sinh ảo giác! Nhất định là ảo giác, Liên Hoa một bên an ủi mình, một bên cực lực xem nhẹ tia bất an trong lòng.
Liên Hoa không biết, trong bóng râm cách hắn không xa, một đôi mắt hưng trí theo dõi hắn, biểu tình trên mặt có chút khó hiểu, đôi khi lại lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ…
Đi vào phố đổ thạch lớn nhất trấn Thanh Dương, ừ, đại hội đổ thạch tuy rằng chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều mao liêu được nhập đến.
Liên Hoa không đi xem mao liêu trước, mà trực tiếp bôn chạy đến một nhà hàng nhỏ! Liên Hoa cảm thấy thời gian này mình không ăn được mỹ vị. Haizz, một tên đàn ông như hắn không biết nấu cơm, không phải ăn lương khô thì chính là ăn mỳ gói, rất ngược tâm!
Xử lý xong ba bát mì cực to, Liên Hoa mới chậm rãi mang cái bụng phình bự bắt đầu dạo phố mao liêu, gần đây sức ăn của hắn khá lớn, hắn rất cao hứng, Bạch Liên Hoa kia hồi trước ăn như mèo ăn, có như vậy thì thân thể cả đời này cũng đừng mong tốt lên!
Mấy ngày nay du khách đến du lịch khá nhiều, người giống Liên Hoa mang ba lô trên lưng cũng không ít. Đám đông trên khu phố chật kín, thiếu chút nữa đẩy hắn té ngã trái ngã phải! Nói chuyện ồn ào nhao nhao, cò kè mặc cả, tiếng gào to không dứt bên tai, có vài người thì chuyên chú chọn mao liêu, có người mua được đồ tốt liền mang đến sân giải thạch, khiến một đống người vây xem, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thổn thức hoặc đáng tiếc hoặc kinh hỉ tán thưởng.
Liên Hoa giống như người nhà quê mới lên, hết nhìn đông tới nhìn tây, sờ sờ đủ thứ. Ầy, không có biện pháp, đây là lần đầu tiên đến loại địa phương này. Nhiệt huyết đều sôi trào! Nếu có thể có nhìn bàn tay vàng nhìn thấu mao liêu thì tốt rồi! Đáng tiếc Liên Hoa sắm vai pháo hôi, nghĩ sao lại có được kỹ năng cấp bậc cao của mấy đứa sắm vai giò heo chứ?
Trong lúc nhất thời Liên Hoa cảm thấy có chút đần độn, bất quá vẫn xốc lại tinh thần tiếp tục xem, biết đâu được lại có thể mua trúng một khối mao liêu giá trị cao thì sao?
Chọn một cửa hàng hơi vắng vẻ, hắn không muốn bị người ta ép chết! Bên trong cửa hàng bày vài cái giá lớn, phía trên là những tủ chứa mao liêu, Liên Hoa có thể nhìn vào tủ thấy được một ít mao liêu xanh mơn mởn, trên mặt còn ghi đơn giá, một khối những năm mươi vạn! Hắn cảm thấy một ngụm máu trào lên cổ họng rồi, có nên mua hay không đây? Thật tốn kém, vạn nhất thế nước bên trong không tốt thì phí lắm!
Lại đi xem mao liêu bán đổ trên mặt đất, cái nhìn tốt tốt thì từ năm vạn đến mười lăm vạn một khối, có cái mấy trăm đến mấy ngàn cũng có!
Khách hàng phía trước đang do dự có nên tiêu tiền mua một khối từ năm vạn đến mười lăm vạn hay không, Liên Hoa đành phải đi xem chỗ khác. Ngồi xuống, thuận tay sờ sờ một khối mao liêu, cái gì cũng không cảm giác được! -_-/// Liên Hoa dùng sức trừng mắt nhìn, hận không thể biến nó thành trong suốt luôn! Quả nhiên hắn suy nghĩ nhiều rồi! Liên Hoa dứt khoát nhắm mắt lại tùy tiện sờ soạng mấy khối, rất nhanh liền có một cậu bé đẩy một chiếc xe nhỏ ra đựng số mao liêu Liên Hoa mới chọn. Khi tính tiền, tâm Liên Hoa đều chảy máu! Tổng cộng một trăm vạn đó một trăm vạn! Trách không được mọi người đều nói đổ thạch là một đêm giàu nhưng cũng là một đêm mạt!
Cậu bé hỏi Liên Hoa có muốn giải thạch hay không thì Liên Hoa đáp ứng, mua cũng mua rồi, không có khả năng cứ giữ lại toàn bộ như vậy!
Người giải thạch là một vị sư phụ thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, mọi người xung quanh đại khái thấy có người đến giải thạch liền vây lại xem.
Mao liêu thứ nhất giải xong rồi, nhưng trắng bóc, không có gì! Liên Hoa nắm chặt nắm tay!
Khối thứ hai cũng giải xong rồi! Vẫn trống trơn! Chóp mũi Liên Hoa đã rịn mồ hôi!
Đến khối thứ ba cũng cũng được giải, vẫn là một thứ bỏ đi! Trán Liên Hoa tuôn mồ hôi ào ào! Người xung quanh một mảnh thổn thức!
Liên tục giải mấy khối! Đến cả rắm cũng không có một cái!
“Khối cuối cùng có giải không?” Sư phụ hỏi.
“Giải!” Liên Hoa cảm thấy tim mình nát cả rồi, có phải rất ngược không?
Sư phụ liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, giống như đang nhìn một thằng nhóc thua bạc vừa đi vừa khóc. Xem hai mắt đẫm lệ kia kìa, cứ như vừa bị bắt nạt xong.
Sư phụ thủ cũng rất bình tĩnh, một đao đi xuống, tạt nước lên, vậy mà xuất hiện một chút lục!
“Lên! Lên!” Người xung quanh đều kích động đứng lên! Liên Hoa lau mồ hôi.
Hắn từ chối mọi thương nhân ra giá thu mua, Liên Hoa quyết định muốn giải nó ra hết! Hắn cảm thấy khối mao liêu này rất có duyên với hắn, nếu không cũng không lấy trúng nó!
Sư phụ gần một giờ mới giải ra được Phỉ Thúy bên trong, chỉ là một miếng Phỉ Thúy bình thường, bên trong còn có tạp vật màu đỏ, màu đen trộn chung với nhau. Người xung quanh vừa thấy, nhất thời thất vọng! Thứ này không đáng giá tiền!
Liên Hoa ngược lại không cảm thấy quá thất vọng, hắn thấy khối Phỉ Thúy này rất thuận mắt! Nhận lại khối Phỉ Thúy, hắn cẩn thận thưởng thức một phen, nhìn kỹ thì thấy ngoại hình thứ này thực giống một cây nấm! -_-|| chẳng lẽ đây là một cây nấm hoá thạch? Liên Hoa cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi!
Liên Hoa nghĩ lại một lần, đây là cơ duyên trong truyền thuyết phải không? Chẳng phải giò heo kia có ngọc Phật là bảo vật không gian đó sao? Liên Hoa xoa xoa cằm mà nghĩ, hắn hẳn là nên nhỏ máu vào đống ngọc khí hết mới đúng! Nghĩ đến ngọc khí trong tầng hầm biệt thự, Liên Hoa cười hắc hắc! Nhưng nếu nhỏ máu vào toàn bộ vậy không phải là hắn sẽ mất máu tới chết sao? Nhưng nếu thực sự là bảo vật, vậy hắn chẳng phải trúng mánh rồi sao? Có thời gian thì thử một lần, hắn cứ như vậy khoái trá quyết định!
Liên Hoa cười đáng khinh đi đến một góc không người, nhìn trái ngó phải, không thấy có ai chú ý, liền móc một con dao mang theo trong túi ra, cắt xuống ngón tay! Trên tay xót một cái, vì đau quá nên không thể lãng phí, vội vàng đem máu chấm vào cái nấm ngọc, sau đó đem ngón tay bị rạch nhét vào miệng, chờ mong nhìn chằm chằm nấm ngọc.
Một phút đồng hồ trôi qua, không có phản ứng gì! Hai phút, vẫn không có!
Liên Hoa: “…”
Hắn quả nhiên đã nghĩ quá nhiều! Pháo hôi làm sao sẽ có vận khí của giò heo?! Quá thương tâm, hắn thuận tay cất nấm vào ba lô!
Liên Hoa lại không thấy được, nấm ngọc trong ba lô chậm rãi hấp thu máu của hắn, lập lòe ánh sáng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Cho qua cây nấm nhỏ… Liên Hoa quyết định đi xem sản phẩm khác của cửa hàng, hắn quyết định tiêu hết toàn bộ số tiền còn lại!
Đi vào một cửa hàng ngọc khí tên là Phúc Lộc Trai, Liên Hoa cũng không cảm thấy ngạc nhiên thú vị gì. Ai bảo cha nuôi hắn đều đã thu thập hết thứ tốt chứ?
Một cô gái đi ra chào đón, đầu tiên là cao thấp đánh giá hắn một phen. Liên Hoa ăn mặc rất bình thường, thoạt nhìn gương mặt rất non nớt. Hắn dám khẳng định, cô ta đang xem thường, khinh bỉ hắn một phen, rõ ràng cho rằng hắn là sinh viên đến đây du lịch nên không thể mua nổi thứ gì tốt.
Liên Hoa để cô ta thiệu một chút về ngọc khí ở đây, cô ta nói mà cứ ra vẻ mãi, khiến Liên Hoa rất buồn bực.
Lúc này, ngoài cửa hàng lại có một đôi tình nhân tiến vào thoạt nhìn cũng rất giống thổ hào, cô ta lập tức làm lơ Liên Hoa tươi cười đầy mặt chạy đi tiếp bọn người mới!
Liên Hoa: “…”
Hắn thoạt nhìn bộ nghèo đến mức không mua nổi cái gì lắm sao?
Một cái cô gái thoạt nhìn cũng rất thẹn thùng mới tiến lên, lắp bắp giới thiệu cho Liên Hoa, còn thảy cho cô gái khi nãy một cái nhìn khinh bỉ! Liên Hoa thấy cô có chút khẩn trương, mới cho cô một cái cười trấn an, cô gái liền đỏ mặt. Dung mạo quả nhiên là một thứ có sát khí lớn, cổ nhân nói không sai mà.
Cuối cùng, Liên Hoa chọn một khối ngọc màu ngọc bích hình sư tử, cao 15 cm, dưới chân sư tử dẫm một quả cầu bằng ngọc, thoạt nhìn dáng điệu rất khả ái. Đương nhiên, giá cũng rất khả ái, một ngàn tám trăm vạn! Mọe, quá xa xỉ! Liên Hoa sắp tiêu hết tiền rồi, móng vuốt cũng run rẩy cả lên! Hai cô gái khi nãy đều sợ ngây người, không nghĩ tới này hắn đây mới chính là thổ hào thực sự! Hiện tại kẻ có tiền đều thích giả nghèo sao?
Liên Hoa không thèm quan tâm hai cô kia nghĩ gì, hắn không muốn cứ phải đứng ngây người trước cửa hàng, vội trả tiền cho cái cửa hàng gian thương! Đem sư tử bằng ngọc nhét vào ba lô, xoay người đi ra bên ngoài.
Bốp!
Liên Hoa vinh quang va trúng một bức tường thịt!
T^T Liên Hoa cảm thấy mũi đều gãy nát hết rồi, phẫn nộ nhìn bức tường thịt, thân cao ít nhất 1m80, đó là một gương mặt rất thanh tú, đeo kính mắt nhìn qua trông rất tri thức, rất ưu tú.
Liên Hoa nhìn gương mặt kia, lời nói thô tục tắc nghẹn trong cổ họng. Mẹ nó, sao cái mặt này lại nhìn quen mắt như vậy?
Người kia cũng nhìn kỹ Liên Hoa, mặt không chút thay đổi phun ra một câu: “Bạch tiểu thiếu gia!”
Chân Liên Hoa mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống! Má ơi má, này không phải là Hạ thư ký Hạ Hành Văn là một kim bài thư ký bên người giò heo sao? Đậu phộng, người này cũng bị Bạch Liên Hoa giết chết, hắn chính là tử trung của giò heo đó! Liên Hoa bắt đầu có một dự cảm rất không tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.