Bách Cầm Sơn Chủ

Chương 22: Đỉnh Linh Sơn Trả Thù Phụ - Từ Viên Yên Ôm hận Ra Đi




Trên đỉnh Linh Sơn hơn mười tám năm trước tọa lạc một công trình kiến trúc đồ sộ được giang hồ trọng vọng đặt cho cái tên gọi là “Cung Minh Chủ”.
Trước Cung Minh Chủ có một ngôi tiền điện rộng lớn, là nơi hội tụ anh hùng hào kiệt, tiếp đãi tân khách gọi là Quang Minh điện. Sở dĩ có tên gọi điện Quang Minh là bởi vì ở đó Minh chủ Lục Thừa Phong thường xét xử những vụ án trong võ lâm, cũng là vì Lục Minh chủ nổi tiếng là người quang minh lỗi lạc, xét xử công bằng.
Hơn mười tám năm qua “Quang Minh Điện” “Minh Chủ Cung” không có bóng người qua lại, toà cung điện một thời nguy nga ấy giờ hoàn toàn hoang phế, cỏ dại mọc cao quá đầu người, khung cảnh vô cùng thê lương.
Xen trong cỏ dại là hàng trăm bộ xương người rải rác, dấu tích của một tội ác thiên cổ mười tám năm trước.
Đêm đó bỗng có một bóng người phi thân vùn vụt lướt qua điện Quang Minh, chui vào Minh Chủ cung rồi xuất hiện ở hậu viên. Người đó tiếp tục đi vào khu rừng rậm cho đến khi gặp một ngôi mộ rất lớn. Hắn dừng lại trước mộ, một cánh tay giơ lên định dùng chưởng phá hủy ngôi mộ, bỗng có một giọng nói thanh tao mềm mại phát ra:
- Từ Đạt ! Ngươi muốn làm gì ?
Một bóng trắng từ phía sau ngôi mộ bước ra. Thì ra ở đó có hang đá ẩn sâu vào lòng núi. Dưới ánh trăng người thiếu phụ áo trắng xinh đẹp như tiên.
Nàng mặc dù đã trải qua gần hai mươi năm chìm ngập trong nỗi đau mất chồng mất con, nàng mặc dù đã lớn tuổi nhưng nhan sắc dường như không hề suy giảm. Thời gian không có nghĩa với nàng.
Nàng trắng như bông tuyết, mái tóc đen tuyền mềm mại như một dòng suối, gương mặt nàng sáng tợ trăng rằm, mềm mại dịu dàng như tiếng đàn tranh. Nàng chính là Bạch Nguyệt Long Mai Diệp Tố Tố.
Người kia là Từ Đạt, một cánh tay gãy kẹp nẹp treo lủng lẳng trên cổ. Diệp Tố Tố đến trước mặt Từ Đạt, trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi muốn phá mộ phu quân ta ư?
Thì ra Diệp Tố Tố vẫn còn sống và Lục Thừa Phong đã có một ngôi mộ chứ không phơi nằm phơi xương đồng nội như lời đồn của thiên hạ.
- Từ Đạt thấy Diệp Tố Tố thì ngẩn ngơ nhìn nàng không chớp mắt. Nàng là người đàn bà mà hắn cả đời si mê. Là người mà vì muốn chiếm đoạt, hắn đã nhẫn tâm giết chết người anh kết nghĩa, tạo nên vụ án kinh thiên động địa. Cũng là người gần hai mươi năm trời mặc dù rất thèm muón khát khao nhưng hắn không hề dám chạm đến người nàng, chỉ vì một lý do, hắn sợ nàng tự vẫn mà chết.
Hắn thà để nàng sống, mỗi ngày chiêm ngưỡng nàng, tê tái vì khát khao nàng, còn hơn chiếm đoạt nàng một lần rồi vĩnh viễn mất nàng.
Nhưng đêm nay. . .
Đêm nay hắn không còn gì để mất. Diệp Tố Tố nhìn thấy mặt Từ Đạt lúc xanh lúc đỏ, lại thấy cánh tay hắn bị gãy thì ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm sao thế ? Kẻ nào đả thương ngươi ?
Từ Đạt khẽ nhếch môi nói:
- Nàng nói thật đi, tại sao hơn mười tám năm qua nàng vẫn sống mặc dù cuộc sống đối với nàng không còn ý nghĩa gì nữa ?
- Tại sao đêm nay bỗng dưng ngươi lại hỏi ta câu đó?
- Bởi vì ta có một tin vui cho nàng!
- Tin vui ? Tin vui gì ?
Từ Đạt vẫn nhìn như dán mắt vào Diệp Tố Tố. Một lúc sau, hắn nói:
- Thứ nhất, ta đã giải tán Chính Nghĩa bang.
Diệp Tố Tố khẽ giật mình. Dường như đã có một sự kiện rất trọng đại xảy ra, nàng chưa biết là chuyện gì nhưng đối với nàng bây giờ mà nói mọi chuyện xảy ra trên đời đều không còn ý nghĩa nữa. Nàng thờ ơ nói:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta ?
- Nàng không phái vẫn muốn nhìn thấy ta thất bại đó sao ?
Con người độc ác như ngươi sớm muộn gì cũng bị diệt vong, đạo trời là như thế.
- Còn một tin nữa, nàng nghe xong chắc chắn sẽ rất vui mừng. Ta hỏi nàng, có phải bấy lâu nay nàng vần cố gắng là vì nuôi hy vọng đứa con trai của nàng vẫn còn sống ?
Đôi vai Diệp Tố Tố khẽ run lên, giọng nàng đầy vẻ kích động:
- Ngươi mau nói đi, có phải ngươi đã nghe được tin tức của con ta ?
- Phải, con nàng vẫn còn sống.
Toàn thân Diệp Tố Tố run lên, nàng như vừa được tiếp thêm sức sống, gương mặt đẹp tuyệt trần của nàng lúc này lại cáng xinh đẹp hơn.
Gần hai mươi trăm qua nàng đã duy trì hơi thở trong niềm hy vọng mong manh, và bây giờ, niềm hy đọng đã trở thành sự thật. Nàng khẽ gọi hai tiếng “con ơi” rồi nước mắt đổ ra lăn dài trên má nàng.
Từ Đạt hai mắt lóa lên hai tia sáng rùng rợn, hắn nhếch môi nở nụ cười độc ác.
- Nàng đừng vội mừng, bởi vì nàng sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp lại con.
- Ngươi...
- Ta sẽ giết chết nàng. Ta muốn nàng cùng ta đi xuống tuyền đài.
Diệp Tố Tố mở to mắt nhìn Từ Đạt, hắn tưởng đâu nàng sẽ hoảng sợ van xin hắn, nhưng ngờ đâu nàng lại nở một nụ cười, hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười trên môi nàng.
- Từ Đạt ơi Từ Đạt ! - Nàng nói - Đối với ta cuộc sống đến đây là đủ rồi. Con ta vẫ còn sống. Ha ha...- Nàng phát ra tiếng cười sảng khoái - Đó là tất cả những gì mà ta mong đợi. Đủ rồi, đã đủ lắm rồi ! Ta sống đủ rồi Lục lang ở suối vàng chắc đã chờ ta rất lâu, ta sẽ đi gặp chàng đây.
Từ Đạt nghiến răng quát lên:
- Nhưng trước khi nàng chết, ta phải chiếm đoạt nàng.
- Ngươi đừng hòng ?
Đôi mắt Diệp Tố Tố vụt sáng lên, môi điểm một nụ cười mãn nguyện. Bỗng từ khóe miệng nàng rỉ ra một dòng máu đen, thân hình nàng loạng choạng chực ngã xuống. Từ Đạt giật mình thét lên:
- Nàng không được chết !
Hắn lao tới chụp lấy vai nàng nhưng không còn kịp nữa. Thì ra Diệp Tố Tố từ đầu đã chuẩn bị cho mình một cái chết nhanh nhất, phòng khi Từ Đạt giở trò bỉ ổi. Hoàn thuốc độc cực mạnh nàng ngậm trong kẽ răng đã đưa nàng đi gặp lang quân, chấm dứt mọi niềm hy vọng khát khao của Từ Đạt.
Hắn ôm người đàn bà mà hắn cả đời si mê trong tay, thần thể nàng từ từ giá lạnh, trái tim hắn cũng lạnh buốt. Hắn đã thất bại, hoàn toàn thất bại, một nỗi đau đớn tràn ngập xuyên suốt quả tim, uất khí trào lên khiền hắn phun ra một ngụm máu tươi! Rồi hắn gào lên một tiếng nghe vô cùng thảm thiết.
Từ Đạt vẫn ôm xác Diệp Tố Tố, hắn lảm nhảm nói:
- Tại sao... tại sao ông trời hại ta ? Tại sao nàng không cho ta một cơ hội nào ? Ta yêu nàng hơn cả mạng sống của ta kia mà. Tại sao nàng không đáp lại tình yêu của ta? Tại sao ? Từ Đạt vừa nói vừa khóc, hết khóc lại cười kể lể lảm nhảm, giống như một người điên. Đột nhiên có một tiếng cười lạnh phát ra, người đó mặc áo lông sói màu trắng, chính là Quỷ Diện Lang Nha.
Từ Đạt không buồn nhìn lên, trong tay vẵn ôm xác người đẹp thơ thẩn mất hồn. Dường như đối với hắn mọi lẽ sống trên thế gian này đã theo nàng cả rồi.
Quỷ Diện Lang Nha cười hăng hắc nói:
- Chính Nghĩa bang chủ lại ra nông này hay sao?
Từ Đạt không buồn đáp lại. Quỷ Diện Lang Nha lại hỏi:
- Lão phu nghe đồn ngươi cũng chính là Ám Sát hội chủ, cũng là hung thủ giết chết Lục Thừa Phong. Ái chà! Lão phu thật khâm phục ngươi đấy !
Từ Đạt thủy chung vẩn không mở miệng, khồng buồn nhìn lên. Quỷ Diện Lang Nhá khẽ cáu mày vẻ bực bội:
- Người điếc rồi hay sao ? Lần trước trong lốt Ám Sát hội chủ, lão phu và ngươi vẫn chưa phân thắng bại. Chúng ta tái đấu đi thôi !
Từ Đạt vần ngồi im bất động. Quỷ Diện Lang Nha tức giận gầm lên:
- Khốn kiếp ! Ngươi vì một mụ đàn bà mà ra nông nỗi này thật không còn ra thể thống gì.
Vẫn không có phản ứng gì của Từ Đạt. Đột nhiên xa xa có tiếng đưa đến, tiếng của một em gái và một người đàn ông :
- Cha ơi...
- Phụ thân ! Người ở đâu ?
Tiếng gọi đó lặp tức làm Từ Đạt thức tỉnh, đôi mắt hắn có vẻ hoảng hốt. Quỷ Diện Lang Nha cất tiếng cười khoái trá:
- Hì hì... Hai đứa con của ngươi đang tới đố! Lão phu rất thích con bé xinh đẹp của ngươi.
Từ Đạt quắc mắt nhìn lão quỷ:
- Ngươi mà chạm đến con ta, ta sẽ xé xác ngươi.
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt thi hài của Diệp Tố Tố xuống. Xong, hắn đứng lên lừ mắt nhìn Quỷ Diện Lang Nha. Vừa lúc đó những bóng người xuất hiện, chính là Từ Viên Yên và Từ Bách Xuyên.
Từ Đạt nhìn thấy hai con, liền quát lên:
- Hai đứa bay tại sao còn trở lại đây ? Chẳng phải cha đã căn dặn hai đứa trở về Sơn Tây hay sao?
Thì ra Từ Đạt biết trước tai họa sắp đến đã cho giải tán Chính Nghĩa bang, đồng thời bắt hai con lập tức rời về quê ở Sơn Tây lánh nạn. Không ngờ hai người đi rồi trở lại khiên cho Từ Đạt rất lo lắng, đặc biệt là lúc này có sự hiện diện của lão ma đầu Quỷ Diện Lang Nha. Từ Viên Yên liếc mắt nhìn lão quỷ rồi quay sang cha nói:
- Chúng con phát hiện các đại môn phái đang hợp quân kéo về Linh Sơn. Vì sao cha không cùng đi với chúng con ?
Từ Đạt chưa kịp trả lời thì Từ Bách Xuyên đã hỏi tiếp theo:
- Phụ thân ! Người đàn bà đã chết kia là ai thế ?
Từ Đạt gắt lên:
- Không phải việc cửa ngươi. Hai đứa bay mau mau rời khởi Linh Sơn cho ta.
Từ Viên Yên mở to mất nhìn cha, giọng nàng chợt run rẩy:
- Cha ơi ! Có phải cha là hung thủ không ? Lục đại ca không phải nghi oan cho cha, đúng không cha ?
- Ngươi câm miệng đi !
Quỷ Diện Lang Nha phát ra tiếng cười sằng sặc rồi nói:
- Từ Đạt ơi Từ Đạt ? Ngươi đã dám làm sao không dám nhận. Lão phu nói cho hai đứa bay biết, người đàn bà kia chính là Bạch Nguyệt Lang Mai Diệp Tố Tố, cũng là mẹ Lục Thừa Ân đấy.
Từ Viên Yên tưởng chừng như đất dưới chân sập xuống, mọi hy vọng vào tình yêu với Thừa Ân trong khoảnh khắc tan thành bọt nước. Nàng thét lên một tiếng té nhào xuồng đất hôn mê bất tỉnh.
Từ Bách Xuyên vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Phụ thân lẽ ra không nên giấu con. Cha là nam nhi đại trượng phu phải làm nên sự nghiệp lừng lẫy, kinh thiên động địa, điều đó có gì là lạ.
Quỷ Diện Lang Nha kêu lên:
- Úi chà ! Tên tiểu từ này khá lắm ! Lão phu thích ngươi rồi đấy.
Từ Đạt bỗng náy ra một ý liền nói:
- Lão quỷ ! Ta nghe đồn ngươi vẫn có ý tìm hậu nhân, sao ngươi không nhận Bách Xuyên làm đồ đệ đi.
Quỷ Diện Lang Nha con mắt độc nhất hấp háy nhìn Từ Bách Xuyên một lúc rồi gật gù nói:
- Hay lắm ! Lão phu đồng ý.
- Vậy ngươi lập tức đưa nó rời khỏi Linh Sơn đi.
- Đâu có được ! Lão phu phải chờ Lục Thừa Ân đến đánh nhau một trận phân cao thấp đã chứ !
- Hừ ! Ngươi tưởng ngươi có thể thắng được Lục Thừa Ân sao ?
- Câm miệng ! Ngươi không được khinh thường lão phu.
Từ Đạt cười khẩy không thèm nói nữa. Đúng lúc đó bỗng từ xa đưa đến một thứ âm thạnh dồn dập tựa như cuồng phong bão tố. Quỷ Diện Lang Nha thính lực nhạy bén, khẽ cười nói:
- Đến rồi, đã đến rồi ? Không ngờ bọn chúng nhanh như thế.
Từ Đạt cũng tái mặt đưa mắt nhìn hai đứạ con. Lão cúi xuống đỡ Viên Yên đứng lên, nàng đã hồi tỉnh, nước mắt đầm đìa trên má.
Từ Đạt dù là bậc gian hùng trong thiên hạ nhưng tình thương con thì vẫn như bao người khác. Lão cất giọng nhẹ nhàng vỗ về:
- Yên nhi hãy nghe lời cha, mau rời khỏi Linh Sơn đi !
Từ Viên Yên lẩm bẩm nói:
- Tại sao... tại sao cha lại làm như vậy ? Lục đại ca hận cha, huynh ấy sẽ không ngó ngàng gì đến con.
Từ Đạt gắt lên:
- Họ Lục có gì hay ho mà con phải đau lòng vì nó ?
Từ Bách Xuyên nói:
- Phụ thân ! Chúng ta lập tức rời khởi Linh Sơn, chỉ cần giữ được mạng sống sau này lo gì không dựng lại cơ nghiệp.
Lúc này tiếng động đã đến rất gần, những âm thanh cuồn cuộn như có muôn vạn hùng binh cùng đổ về Linh Sơn. Đó là tiếng chân, tiếng hò hét của Địa Ngục môn, Thiếu Lâm tự, Võ Đang, Không Động, Nga Mi... dưới quyền chỉ huy của Lục Thừa Ân vây kín Linh Sơn.
Từ Đạt buông tiếng thở dài thảm não:
- Muộn rồi... muộn mất rồi !
Từ dưới chân núi, bóng người thấp thoáng bay lên, dẫn đầu là Lục Thừa Ân. Lần lượt đến Thiếu Lâm Thần Tăng Không Độ Đại sư, Ngộ Tịnh Đại sư, Địa Ngục môn bốn vị trưởng lão, Võ Đang Tịnh Hư Chân Nhân, chưởng môn phải Nga Mi, chưởng môn Không Động... gần mười vị cao thủ cùng xuất hiện, họ đều là những là những bậc trưởng bối, võ lâm tinh tú.
Mọi người doóc toàn lực môn nhân cùng kéo đến Linh Sơn tưởng đâu sẽ xảy ra một trận quyết đấu với Chính Nghĩa bang, không ngờ Từ Đạt đến phút cuối cùng đã tự giải tán môn hạ, cam lòng chịu thất bại. Hành động đó là sự thức thời của Từ Đạt vậy.
Quỷ Diện Lang Nha thấy mọi người cùng có mặt đông dủ thì vui vẻ nói:
- Ôi chao ! Các vị đều đã đến đó ư? Cái hẹn hai mươi năm chưa đến không ngờ các vị cũng nóng lòng quá, thôi thì chúng ta hãy đánh nhau một trận clo sướng tay, người nào chiến thắng sẽ làm minh chủ, các vị thấy thế nào?
Không Độ Đại sư từ tốn niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói.
- Lang chủ lầm rồi, chúng tôi lên Linh Sơn không phải để tranh thiên hạ. Vụ án Linh Sơn đến nay đã biết được hung thủ, chúng tôi cùng Lục thí chủ đây quyết đòi lại sự công bằng cho Lục Minh chủ. Còn cái hẹn hai mươi năm phân cao thấp thì cứ chờ đến lúc ấy hẵng tính.
Thừa Ân chiếu tia mất đỏ ngầu; nhìn Từ Đạt, quát hỏi:
- Lão tặc ! Mẹ ta đâu ?
- Ngươi có thìn thấy ngôi mộ kia không? - Từ Đạt chỉ tay nói - Chính là mộ của cha ngươi đấy.
Thừa Ân nhìn thấy ngôi mộ thì toàn thân run lên, lòng thù hận càng sôi sục, Từ Đạt lại chỉ vào thi thể nằm trước cửa động.
- Còn người nằm đó là mẹ của ngươi.
Thừa Ân nhìn thấy xác mẹ thì rú lên một tiếng, thân hình như điện chớp xẹt đến bên thi hài của bà. Chàng quỳ xuống đỡ lấy thi hài người mẹ tội nghiệp, hai dòng nước mắt tuôn ra, trong nước mắt có cả máu.
Từ Viên Yên nhìn thấy cảnh tượng đó thì không chịu được lại ngất đi. Thừa Ân từ từ đặt mẹ nằm xuồng, hai con mắt đỏ lòm của chàng chiếu vào Từ Đạt. Chàng nghiến răng nói:
- Từ Đạt ! Thiếu gia phải phân thây ngươi ra làm trăm mảnh mới hả lòng hả dạ.
Từ lúc Bạch Nguyệt Long Mai Diệp Tố Tố chết đi thì Từ Đạt đã không còn muốn sống nữa. Hắn chỉ lo cho hai đứa con của mình, tuy nhiên Từ Bạch Xuyên đã được Quỷ Diện Lang Nha thu làm đồ đệ hắn cũng yên tâm chỉ còn lo cho Viên Yên.
Hắn nhìn đứa con gái đang nằm thiêm thiếp dưới đất rồi quay sang Thừa Ân nói:
- Ân oán giữa ta và ngươi hi vọng ngươi đừng trút lên đầu Yên nhi.
Thừa Ân lúc ấy đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện trả thù, chàng gầm lên:
- Người chuẩn bị tiếp chiêu đi !
Từ Đạt quay lại nhìn Quỷ Diện Lang Nha:
- Lão quỉ ! Ngươi vẫn nhận Bách Xuyên làm đệ tử đãy chứ ?
- Lão phu một lời nói ra lẽ nào còn thay đổi sao?
- Xuyên nhi ! Con đến ra mắt sư phụ đii!
- Phụ thân ! Con...
Từ Đạt gắt lên:
- Nghịch từ ! Người không nghe lời ta sao?
Từ Bách Xuyên không dám cãi lời Cha vội vàng đến trước mặt Quỷ Diện Lang Nha quỳ xuồng lạy đủ ba lạy. Quỷ Diện Lang Nha thu được đồ đệ ưng ý thì cất tiếng cười rung cá núi đầy vẻ thích thú.
Từ Đạt sắp xếp xong đâu đó quay lại nhìn Thừa Ân nói:
- Ngươi ra tay đi !
Từ Bách Xuyên kêu lên:
- Phụ thân đang thọ thương, hãy để Xuyên nhi đối phó với họ Lục.
Từ Đạt lạnh lùng phất tay ào, tiềm lực tuôn ra đẩy Từ Bách Xuyên ngã chúi vào Quỷ Diện Lang Nha. Quỷ Diện Lang Nha tiện tay điểm huyệt Bách Xuyên khiến hắn không còn cục cựa được nữa.
Thừa Ân lòng hận thù đã lên đến tột đỉnh, cất tiếng thét to:
- Từ lão tặc, mau nạp mạng cho ta !
Dứt lời, thân hình chàng bay vọt lên, Thiên Long Vô Mệnh Chưởng với mười hai thành công lực chụp xuống người Từ Đạt.
Giữa lúc đó bỗng có một tiếng thét lanh lảnh:
- Lục đại ca xin đừng giết cha muội.
Nhưng đã nuộn, Thiên đong VÔ Mệnh Chưởng chụp xuống đầu Từ đạt nổ “bùng” một tiếng, thi thể hắn nát vụn, máu bắn ra tung toé. Chính Thừa Ân cũng không ngờ Từ Đạt đã khống phản kháng, hắn cam lòng nhận lãnh cái chết.
Từ Viên Yên rú lên một tiếng hãi hùng, nàng bò lê dưới đất luồn miệng gọi cha, hai bàn tay cố sức nhặt nhạnh những mảnh xương thịt tan nát của Từ Đạt.
Thừa Ân cuối cùng đã trả được đại thù. Chàng đứng trơ ra như một pho tượng, trong lòng cảm thấy có một cái gì đó thật sự không thỏa mãn. Kề thù đền tội nhanh quá, dễ dàng quá, mặc dù hấn đã tan xương nát thịt nhưng chàng vẫn chưa thoả lòng hả dạ.
Từ Viên Yên đứng lên quay lại nhìn Thừa Ân, tóc nàng xõa tung phần phật bay trong gió, đôi mắt nàng sáng rực một thứ ánh sáng rất kỳ lạ, cả người nàng bê bết máu và đất. Giọng nàng như vọng về từ cõi chết.
- Lục Thừa Ân ! Ngươi đã giết chết cha ta, người chết không được toàn thây. Món nợ này sẽ có ngày ta đòi lại ngươi gấp trăm lần.
Nói rồi, nàng cúi xuống nhặt sạch xương cốt của cha bọc vào tay áo, cả người nàng nhuộm đầy máu của cha. Nàng đứng lên đứa mắt nhìn anh rồi chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ lê bước từ từ đi xuống núi.
Thừa Ân có linh cảm chàng không được để nàng ra đi. Ngày hôm nay. nếu nàng đi khỏi đây thì cũng giống như năm xưa chàng đã thoát khỏi bàn tay của Từ Đạt. Nếu chàng để nàng đi lịch sử sẽ lặp lại.
Tuy nhiên chàng bản tính nhân hậu, chàng không phải là kẻ sát nhân. Huống chi giữa chàng và nàng đã từng kết bái huynh đệ, cùng vào sanh ra tử.
Quỷ Diện Lang Nha thấy cái chết tan xương nát thịt của Từ Đạt, cho dù lão là một ma đầu cái thế, giết người không gớm tay nhưng bất giác cũng rùng mình ớn lạnh. Vả lại lúc này hầu hết cao thủ có mặt đều đứng về phía Thừa Ân, lão đành gác lại món nợ năm xưa. Lục Thừa Phong đã làm hư của lão một con mắt, lặng lẽ túm lấy Từ Bách Xuyên chuồn khỏi Linh Sơn.
Thừa Ân sau đó chôn cất mẹ bên cạnh mộ cha. Thu lượm hơn một trăm bộ xương khô chôn vào một cái hố lớn. Rồi chàng lên đĩnh núi bái vọng Linh Thông Kiếm cắm sâu trong Tiên thạch. “Quy Nguyên Thần Công” vẫn chôn vùi đâu đó trên đỉnh Linh Sơn, Thừa Ân cũng không muốn tìm kiếm nó nữa.
Chàng từ chối chức Minh chủ võ lâm, đưa Tiểu Miêu nhi và Chu Ngọc Lan về thăm dì dượng rồi ba người khởi hành đi Bách Cầm Sơn. Đối với chàng, cuộc sống an nhàn thanh đạm ở Bách Cầm Sơn mới chính là mơ ước của chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.