Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 81: Đại Nghịch Chuyển




Ưu Lệ Ty quay người bước đi, lúc này khuôn mặt của nàng đã ửng đỏ, tại sao mình lại có thể nói ra những lời đó nhỉ? Hắn sẽ nghĩ gì đây? Có khi nào hắn sẽ cho là mình thích hắn hay không?

Hình tượng! Hình tượng! Ưu Lệ Ty, ngươi phải giữ vững hình tượng của mình chứ, mai mốt ngàn vạn lần không được làm như vậy nữa.

Lúc này nhịp tim của Ưu Lệ Ty đập rất nhanh, nàng vừa bước đi vừa nhủ thầm với mình như thế. Con đường sơn đạo ở dưới chân nàng phảng phất như đám mây, từng bước của nàng đặt lên đó rất nhẹ tênh....

Bỗng nhiên có một đôi tay từ phía sau đưa lên nắm lấy hai đầu vai của nàng. Đôi tay đó rất vững chắc và hữu lực, Ưu Lệ Ty chợt cảm thấy tim mình đập mạnh. Hắn muốn gì đây? Khi nàng chưa kịp có phản ứng gì thì giọng của Lưu Sâm từ phía sau vang lên:

- Có chuyện rồi!

Thì ra chỉ là vì ở phía trước xảy ra chuyện thôi, Ưu Lệ Ty thở phào nhẹ nhõm, thế rồi hai người lặng lẽ di động. Ở phía trước quả thật đang có chuyện xảy ra, là hai gã đồng đội của họ. Lúc này thần sắc của hai gã có vẻ rất thận trọng, vì cả hai đang đối mặt với một con ma thú!

Nhịp tim của Ưu Lệ Ty càng đập nhanh hơn. Thì ra con ma thú ở trước mặt họ có thân thể ngắn ngủn, đầu của nó cực lớn, đôi mắt và lớp da bên ngoài giống hệt của loài rắn. Nó đúng là Phong xà rồi! Ma thú cấp một Phong xà!

Ánh mắt của Phong xà lạnh lẽo nhìn về phía trước, mang theo hàn ý và địch ý rất mãnh liệt.

- Bắt đầu!

Khắc Nại vừa thốt xong thì một luồng hắc vụ đột nhiên ào ra, nó phủ lấy đầu rắn rất chuẩn sát. Tiếp theo đó thì Tư Tháp khẽ động, thân thể gã lướt đi như gió, còn Phong nhận thì bắn ra như mưa. Phong xà đau đớn uốn éo thân mình, sau đó nó đột nhiên há miệng và phun ra một mũi Phong nhận thật lớn về chỗ Khắc Nại vừa đứng lúc nãy, nhưng bây giờ ở đó không còn ai nữa.

- Tư Tháp, nhanh lên! Nó không nhìn thấy nữa rồi!

Khắc Nại vừa lên tiếng thì thân thể to lớn của Phong xà lập tức lao tới, "bình" một tiếng vang lên, thì ra nó đã quật mình trúng tảng đá lớn. Tảng đá vỡ tan, còn nó thì thụt lùi lại mấy trượng, chiếc đầu không ngừng lắc lư mạnh. Lúc này Phong nhận vẫn bay đầy trời, nơi nơi đều thấy máu văng ra. Rốt cuộc Phong xà cũng quay phắt người lại và tính bò về phía rừng tùng, nhưng khi nó vừa lướt đi một chút thì đã đâm sầm vào một cây đại thụ khác....

Ma tinh nằm gọn trong tay Tư Tháp, gã nhe nhàng quay lại nói:

- Phải nói là biện pháp do A Khắc Lưu Tư nghĩ ra rất là hoàn hảo, trước tiên là khiến cho ma thú bị mù đi, sau đó thì giết chúng dễ hơn nhiều lắm.

Tuy rằng gã không sợ Phong xà, nhưng nếu muốn giết nó thì cũng không phải là chuyện dễ. Mấu chốt là ở chỗ Phong xà có thể bỏ chạy rất nhanh, mà một khi nó đã bò đi rồi thì gã chỉ có thể đả thương nó mà thôi, chứ còn lâu lắm mới giết được nó. Tuy nhiên, sau khi dùng Hắc Ám ma pháp để khiến nó bị mù trước thì lại khác, lúc đó nó không còn chạy đi đâu được nữa.

Tuy rằng thời gian bị mù chỉ là tạm thời, nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi!

- Đưa cho ta đi!

Ưu Lệ Ty nhảy ra từ phía sau tảng đá, nàng vui mừng nói:

- Tư Tháp, Khắc Nại, hai ngươi cũng rất giỏi, chúng ta lại vừa thu hoạch được thêm một viên ma tinh cấp một rồi!

Trên mặt Tư Tháp và Khắc Nại đều lộ vẻ tươi cười, có được viên ma tinh này vào tay, điều đó cho thấy bọn họ cũng có thu hoạch, dù cho họ có làm vai phụ cũng không sao, bởi vì vai chính và cũng là người có thu hoạch nhiều nhất lại là bằng hữu của họ.

Lưu Sâm cũng mỉm cười vui vẻ, tuy hắn không xem Phong xà vào đâu, nhưng hắn cũng vui mừng thay cho bằng hữu của mình.

Không chỉ có hắn tươi cười, mà lúc này ở bên kia khu rừng cũng có mấy bộ mặt tươi cười chợt thình lình xuất hiện.

Nụ cười ở trên mặt Tư Tháp chợt biến mất, gã kêu lên thất thanh:

- Tiếu diện ma bái! [1]

Mọi người nghe vậy thì cùng lúc khẩn trương, đây là một loại ma thú cấp hai, tuy không lợi hại lắm, so với cự long thì chúng chỉ như một đám nhi đồng, nhưng bọn họ vẫn thấy rất khẩn trương, bởi vì nguyên nhân chỉ có một: loại ma thú này là loại động vật sinh sống tập thể, một khi chúng đi săn bắt thì sẽ xuất hiện theo đàn; hơn nữa, một khi con mồi chưa chết thì chúng sẽ chưa chịu thôi.

- Khắc Nại, chuẩn bị khiến cho mắt của chúng bị mù tạm thời!

Lưu Sâm xông đến trước một bước, đứng bên cạnh Tư Tháp rồi nói:

- Chúng ta cùng liên thủ xuất kích!

- Còn ta nữa!

Ưu Lệ Ty vung tay lên, một đạo bạch quang chói mắt liền bắn ra vừa xoay tròn vừa che lấy bên trái bọn họ. Nàng thốt:

- Bên này giao cho ta!

Một bên là bạch quang, một bên là hắc vụ, mục tiêu được nhất trí, tất cả đều nhắm vào đôi mắt của đám Tiếu diện ma bái. Vì bọn chúng đều có ma pháp hộ thể, nên Quanh Minh và Hắc Ám ma pháp cũng không dễ xâm nhập lắm, tuy nhiên bốn người Lưu Sâm cũng không chỉ nhờ vào hai thứ này mà giết địch, mà họ còn có sự hỗ trợ khác - khiến chúng không nhìn thấy gì!

Mục đích vừa đạt được, hai mươi, ba mươi con Ma bái bỗng nhiên đều bị bạch quang và hắc quang khiến cho chúng tạm thời không thấy đường, trước mắt hầu như tối sầm lại, những con mồi đều không thấy tăm hơi đâu. Lúc này không chờ bọn chúng điều chỉnh lại giác quan, ở trên không gian đã vang lên tiếng gió vù vù rồi.

Nửa canh giờ trôi qua, trên mặt đất đã thấy máu chảy thành sông, mấy con Ma bái cuối cùng khốn đốn quay mình bỏ chạy, bỏ lại rất nhiều thi thể ở trên mặt đất.

Việc giết địch và thu lấy ma tinh lần này thật đơn giản, giết địch chỉ tốn nửa canh giờ, nhưng sau khi thu hết ma tinh vào tay thì trời cũng gần hoàng hôn, sau khi mọi việc hoàn tất thì mọi người đứng thẳng lên và cất tiếng cười vang.

- Ưu Lệ Ty, ngươi có thể hát một khúc để mừng chiến thắng hay không?

Lưu Sâm cười lớn nói:

- Hát để chúc mừng chúng ta có thu hoạch lớn!

Trong chuyến thu hoạch lần này, họ thu được khoảng hơn ba mươi viên ma tinh cấp hai. Luận số lượng thì lần hành động này hơn hẳn những lần trước.

Ưu Lệ Ty không đáp ứng, nàng nói:

- Sao ngươi không tự hát đi? Ta không biết hát!

Tư Tháp cười ha hả, nói:

- Ưu Lệ Ty là vũ hậu của Hoàng kim tổ hợp chúng ta, hay là A Khắc Lưu Tư hát một khúc, còn Ưu Lệ Ty vũ một khúc, thế nào?

Ưu Lệ Ty đỏ mặt, hỏi:

- Vậy cũng được, A Khắc Lưu Tư, ngươi đồng ý không?

Nếu hắn hát và nàng vũ, nàng cảm thấy việc này thật là có ý nghĩa đặc biệt, nàng chẳng những không hề có phản cảm, mà trái lại còn có một loại hy vọng rất kỳ quái nữa.

Lưu Sâm trừng mắt nhìn hai gã bằng hữu, rồi hỏi:

- Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi góp vui bằng cách nào hả?

- Ta đi tìm lửa, để giúp các ngươi ca vũ bên cạnh lửa!

Khắc Nại đưa ra chọn lựa của mình, nhưng sự chọn lựa này lại chẳng có tính khiêu chiến chút nào.

- Ta hả?

Tư Tháp mỉm cười:

- Ta làm thức ăn, được chứ? Để lát các ngươi thấy đói thì có thức ăn để ăn rồi. Thật tình mà nói nhé, người có thể ăn được thức ăn do Tư Tháp ta nấu cũng không có mấy ai đâu, ngoài vị tỷ tỷ ngang ngược không nói lý của ta ra.

Lưu Sâm nghe vậy thì phì cười, Cách Tố, nàng tìm cớ để đánh mông gã, nhưng gã lại nói xấu sau lưng nàng kìa.

Thế rồi lửa được đốt lên, thịt rồng cũng được nướng lên, mùi thơm bay đi rất xa. Ưu Lệ Ty bắt đầu vũ, động tác vừa bắt đầu thì trông nàng giống như một nàng tiên hạ phàm, cả bộ đồng phục của học viên cũng tung bay phất phới, phảng phất như tâm hồn của nàng cũng đang bay bổng theo động tác của mình....

Lưu Sâm ngồi trên cỏ và bắt đầu cất tiếng hát:

Ta thận trọng đến gần

Chỉ sợ nàng bị giật mình thức tỉnh từ giấc ngủ

Ta chỉ muốn hôn nàng thật nhẹ

Nàng đừng lo lắng

Ta biết, được ở chung một chỗ với nàng thật không dễ dàng gì

Chúng ta đến từ những nơi khác nhau

Nàng luôn cảm thấy ở chung với ta lúc nào cũng có một nỗi sợ hãi âm lãnh

Ta rất yêu nàng

Ta nguyện ý thay đổi mình

Ta nguyện ý vì nàng mà ở lại sa mạc...

Đây là bài hát mà hắn thích nhất, lúc này vừa hát ra thì cả ba người kia đều thấy kinh hãi, bởi vì ở trong thế giới ma pháp này, người ta coi trọng nhất là võ lực, nên chưa bao giờ có ai có cảm nhận từ nội tâm như thế. Bài hát này tràn ngập nét thê lương nhưng cũng rất dũng cảm. Từ từng câu từng chữ đều toát ra một cổ nhu tình như nước. Khắc Nại quên cả việc cho thêm củi vào lửa, lòng của gã quay về học viện, nàng tiểu cô nương tràn ngập nhu tình kia cũng xuất hiện trong lòng của gã.

Trải qua nhiều tang thương, trải qua nhiều ánh mắt ghẻ lạnh, trải qua nhiều khống khổ và đau khổ, cuối cùng mới có được ngày hôm nay. Gã phải biết quý trọng ngày hôm nay....

Xâu thịt ngon ở trong tay Tư Tháp đã lâu không thấy chuyển động nữa. Ánh mắt của gã cũng dừng thật lâu ở trên mặt Lưu Sâm. Gã phát hiện ở sâu trong nội tâm của người bằng hữu này dường như có ẩn giấu điều gì đó, mà ngay cả Lưu Sâm cũng không biết được điều này nốt.

Điệu vũ của Ưu Lệ Ty vẫn không ngừng lả lướt. Trong giai điệu của bài hát tuyệt vời đó, nàng đã hoàn toàn mê thất, điệu vũ của nàng cũng đạt tới cảnh giới hồn nhiên vong ngã. Đây là cảnh giới mà nàng chưa từng đạt tới, nhưng trong ý tứ buồn bã của bài hát đó, nàng đã bị hắn mang theo vào trong nội tâm sâu thẳm của mình. Trong lời bài hát, có một câu: "Ta là một con sói đội lốt cừu!"

Không! Ngươi hẳn phải là một con dê khoác da sói mới đúng. Ngươi không phải là sói, chí ít từ giờ trở đi là không phải. Nếu ngươi thật là sói, vậy ta nguyện ý làm chú dê con kia của ngươi....

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên! Tiếng vỗ tay phát ra từ trong rừng!

Tiếng vỗ tay đó thật không hài hòa chút nào. Khi tiếng vỗ tay vừa vang lên thì Ưu Lệ Ty liền dừng vũ điệu của mình, Lưu Sâm cũng ngừng hát. Hắn đưa mắt nhìn vào cánh rừng, từ đó có thanh âm truyền đến:

- Thật là thoải mái nhỉ! Ăn thịt, sưởi ấm, thưởng thức ca vũ!

- Là ngươi?

Ánh mắt của Lưu Sâm rơi trên mặt một thanh niên trẻ tuổi. Gã có vóc dáng rất cao, tóc đen, đôi ngươi cũng màu đen tuyền, hơn nữa chúng lại chỉ mang một màu đen mà không có chút màu trắng nào. Đôi ngươi màu đen đó đang theo dõi Lưu Sâm.

- Ta đã gặp qua ngươi!

Lưu Sâm hờ hững đáp:

- Ta cũng đã từng gặp qua ngươi. Thành viên Hắc Ám hoàng kim tổ của Yêu Nguyệt học viện, còn mấy người khác thì ngươi có thể giới thiệu qua chăng?

Hắn vừa nói vừa chỉ vào ba người bên cạnh gã thanh niên kia. Nhóm của chúng cũng có bốn người.

- Không cần thiết!

Thanh niên Ma tộc nhạt nhẽo nói:

- Bọn ta tới đây không phải là để kết giao!

Tư Tháp chậm rãi đứng lên:

- Nói như vậy là các ngươi đến đây để xem ca vũ? Đương nhiên là được, nhưng rõ ràng ngươi không phải là người biết thưởng thức kia mà, bất luận là ai mà cắt ngang buổi hội tụ của người khác đều không lễ phép chút nào.

- Phong hệ hoàng kim tổ Tư Tháp?

Một gã thanh niên khác cũng bước ra, cước bộ nhẹ nhàng như gió vậy.

Tư Tháp nhìn cước bộ của đối phương rồi đáp:

- Đúng vậy!

Thần thái của gã rất thận trọng, chỉ cần đối phương vừa bước ra thì gã đã biết ngay y thuộc Phong hệ rồi, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

- Ta là Nại Nhĩ Tư!

Tư Tháp mỉm cười:

- Quả nhiên là ngươi! Chúng ta coi như là đã nghe tiếng nhau từ lâu!

Bản thân gã là đệ nhất cao thủ của học viện, còn gã Nại Nhĩ Tư kia cũng là bậc kỳ tài của Phong hệ. Trong bốn học viện hoàng kim, chỉ có hai người họ mới là kình địch ở trong Phong hệ.

- Nói nhiều làm chi!

Gã thanh niên Ma tộc quát lên:

- Nại Nhĩ Tư, nói cho bọn chúng biết ý đồ của chúng ta đi!

Tư Tháp hơi kinh ngạc, bởi vì gã thanh niên Ma tộc kia vốn không hề tôn trọng Nại Nhĩ Tư, mà lại cứ tùy tiện sai khiến gã như vậy.

Mà điều càng đáng kinh ngạc hơn là Nại Nhĩ Tư lại ngoan ngoãn nghe lời, gã lên tiếng:

- Phàm Nặc muốn ta nói cho các ngươi biết, các ngươi khôn hồn thì giao hết toàn bộ ma tinh đã thu hoạch được ra đây, may ra sẽ được miễn chết!

Ưu Lệ Ty nghe vậy thì sắc mặt trở thành trắng bệch, cặp mắt đen láy của Khắc Nại cũng nhìn chằm chằm vào thanh niên Ma tộc mà không chớp mắt. Tư Tháp cười lớn, nói:

- Các ngươi muốn cướp đoạt?

Tuy đang cười, nhưng ở xung quanh người gã đã có gió nổi lên, điều đó nói rõ là gã đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Phải!

Nại Nhĩ Tư nói:

- Học viện không có quy định người tham gia thi đấu phải tự mình động thủ giết ma thú!

Phàm Nặc lạnh lẽo thốt:

- Vốn dĩ nếu ta đích thân động thủ thì thu hoạch tất sẽ nhiều hơn các ngươi, nhưng ta không muốn y phục của mình bị vấy bẩn mà thôi.

Quả nhiên y phục của gã tương đối khá sạch.

Tư Tháp bình tĩnh nói:

- Phàm Nặc tiên sinh, ta thật rất phục ngươi!

Lưu Sâm cũng cười khỉnh:

- Ta cũng rất bội phục ngươi! Cướp đoạt cũng không có gì đáng nói, nhưng có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy thật chỉ có mình ngươi mới làm được thôi!

- Học viện để chúng ta tiến vào Ma Xuyên, nếu thu được ma tinh thì tốt, nhưng điều quan trọng hơn là đề tỉnh chúng ta một việc: Kẻ thắng là vua!

Phàm Nặc cười nhạt, nói:

- Vì vậy mà các ngươi cũng không cần tức giận làm gì!

Tư Tháp cười nói:

- Tất nhiên là không rồi! Chuyến đi này của chúng ta chủ yếu là thi đấu ma pháp kia mà, vì vậy mà việc các ngươi muốn cướp đoạt ma tinh của chúng ta thì cũng rất dễ hiểu, tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ.....các ngươi có thể thành công hay không?

Phàm Nặc chậm rãi bước lên một bước rồi nói:

- Tư Tháp tiên sinh là đệ nhất nhân của Tô Nhĩ Tát Tư học viện, tất nhiên sẽ không giao ra dễ dàng, vậy tới đây đi.

Gã vừa dứt lời thì Tư Tháp liền vung tay ra, một mũi Phong nhận xoáy tròn liền bay ra, khi nó bay đến trước mặt Phàm Nặc thì đột nhiên thân ảnh của gã liền biến mất, giống như là gã đã hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm rồi vậy. Một người vừa biến mất thì hiện trường lại tăng lên mấy bóng nhân ảnh. Tư Tháp bỗng nhiên biến thành ba cái huyễn ảnh, Phong hệ Huyễn Ảnh phân thân!

Ngay từ đầu đã sử dụng tới tuyệt chiêu, rõ ràng Tư Tháp không hề xem thường đối phương!

Nhưng tuyệt chiêu của gã lại không có chút tác dụng nào, bởi vì gã không thể phát hiện được bóng thân ảnh của đối phương, chỉ có ở góc đông nam là một bóng ma. Cái bóng ma này quá lớn, mà mục tiêu lại không nằm ở trong cái bóng ma đó. Nhưng mục tiêu quá lớn thì cũng giống như là không có mục tiêu vậy, chỉ nghe mấy tiếng "xoẹt, xoẹt" vang lên, Phong nhận dường như được phóng ra từ ba bóng huyễn ảnh và đều nhắm vào cái bóng ma kia, nhưng từ trong bóng ma đó lại có tiếng cười vang lên, rồi bỗng nhiên có một cái bóng ma khác không biết xuất hiện từ phương nào mà hiện ra một cách vô thanh vô tức, sau khi nó chạy một vòng thì hai cái bóng huyễn ảnh liền bị biến mất, chỉ còn lại chân thân của Tư Tháp đang đứng bất động tại chỗ.

Huyễn Ảnh phân thân đã bị phá, mà lại còn bị phá rất dễ dàng nữa. Đây là lần thứ hai trong đời gã bị thất bại, lần đầu tiên là bại dưới tay của Lưu Sâm!

Nại Nhĩ Tư cười lớn, nói:

- Bốn người các ngươi hợp lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Phàm Nặc, vậy hà tất gì còn phản kháng chứ?

Gã vừa dứt lời thì chợt có hai bóng người nhoáng lên, một đạo bạch quang phóng ra và bắn về bóng ma kia. Thì ra là Ưu Lệ Ty. Còn bóng đen thứ hai chính là Khắc Nại, thân ảnh của gã vừa thấp thoáng một chút thì đã biến mất ngay, Hắc Ám ẩn thân thuật! Quang Minh và Hắc Ám ma pháp cùng lúc xuất thủ thì uy lực vô cùng. Quang Minh ma pháp của Ưu Lệ Ty có thể khiến cho đối phương hiện thân, chỉ cần gã hiện thân thì Khắc Nại sẽ có thể đổi khách thành chủ, ở trong bóng tối, Hắc Ám ma pháp của gã mới là lựa chọn tốt nhất. nguồn TruyenFull.vn

Phương pháp không tệ, nhưng phán đoán của nàng đã sai rồi. Sau khi bạch quanh bắn tới, bóng ma kia đột nhiên thay đổi, nó phảng phất như biến thành một cái hắc động thật lớn và nuốt chửng tất cả mọi thứ, ngay cả tia sáng cũng bị nó nuốt mất. Bạch quang bao phủ bóng tối dầy đặc như vậy, theo đáng lẽ thì ở trong luồng hắc vụ kia phải có người hiện thân mới đúng, nhưng nó lại chẳng có bất luận thứ gì xuất hiện cả. Còn Khắc Nại bị bóng ma xoay tròn quanh người mấy vòng thì gã đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi kêu lớn một tiếng, đồng thời sắc mặt cũng đại biến.

Bỗng nhiên ở phía trước có một trận gió nổi lên, thân thể Khắc Nại bị bốc thẳng lên trời, kèm theo tiếng kêu nho nhỏ của Ưu Lệ Ty, thì ra nàng cũng bị bốc thẳng lên không như vậy, và sau đó thì cả hai người đều rời khỏi chỗ mình đứng lúc nãy. Là Lưu Sâm vừa xuất thủ. Hắn vừa ra tay thì đã kéo hai đồng bạn ra chỗ khác, sau đó thì có một mảnh hắc ám chụp xuống chỗ họ vừa đứng, mà bên trong mảnh hắc ám đó lại có một cây đại thụ, nhưng cây đại thụ ở trong luồng hắc vụ đó lại rung mạnh, lá cây theo đó cũng rơi rụng rất nhiều. Khi chúng rơi vào bóng tối thì lại biến thành hư vô!

Lưu Sâm biến sắc, hét lớn

- Phàm Nặc, ngươi muốn giết người?

Ngay cả cây đại thụ mà cũng không chịu nổi ma pháp của gã, nếu như hai người kia còn đứng tại chỗ thì chỉ sợ lúc này cũng đã bị chết dưới tay gã rồi. Nếu chỉ là tỷ thí ma pháp thì cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ dường như không còn là tỷ thí nữa, mà là mưu sát.

- Đúng vậy!

Một thanh âm tràn ngập khủng bố ở trong bóng tối chợt vang lên:

- Ta tự nhiên cảm thấy giết hết bốn người các ngươi là biện pháp tốt nhất!

Đó quả thật là biện pháp tốt nhất, bởi vì đám người này đi cướp đoạt ma tinh của kẻ khác, sau khi trở về học viện thì sẽ cãi chày cãi cối, tự nhận là mình đã động thủ lấy được ma tinh, nhưng như vậy sẽ khá phiền phức, chi bằng cứ giết hết đối phương, vậy thì tử vô đối chứng [2], hoàn toàn không có cơ hội biện minh thì có phải là đơn giản hơn nhiều hay không?

Lưu Sâm nghe vậy thì sa sầm nét mặt:

- Khắc Nại, ngươi sao rồi?

Thân hình của Khắc Nại vẫn đang run rẩy không ngớt, coi bộ gã đã bị thương.

- Ta....ta không nhìn thấy gì nữa hết!

Khắc Nại kêu to:

- A Khắc Lưu Tư, giết hắn đi! Nếu không giết hắn thì chúng ta sẽ chết!

- Giết ta?

Trong bóng ma truyền ra tiếng nói:

- Hắn có bản lãnh này sao? Ngươi cũng....

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên trước mặt có tiếng gió ập tới, tiếng gió đó nổi lên rất đột ngột. Phàm Nặc hơi kinh hãi, gã đưa tay vẽ lên một vòng, Hắc Ám tiêu dung!

Nhưng trước mặt gã không hề có động tĩnh gì, mà sau cổ đột nhiên cảm thấy nhói lên, rồi "bình" một tiếng, gã đã ngã sấp xuống đất. Khi còn chưa kịp bò dậy thì bên tai đã vang lên một thanh âm lạnh lẽo:

- Tuy ngươi muốn giết bọn ta, nhưng ta vẫn chưa muốn giết ngươi! Tuy nhiên, ngươi đã khiến cho bằng hữu của ta không nhìn thấy đường nữa, vậy thì ta cũng sẽ khiến cho ngươi không thấy đường theo.

Lời vừa dứt thì thân thể của Phàm Nặc đã bay bổng lên không, là gã bị người ta ném lên không. Trong thời gian nháy mắt đó, chợt có tiếng gào đầy thống khổ vang lên, tiếp theo đó thì chỉ nghe "bình" một tiếng, Phàm Nặc một lần nữa lại rơi xuống đất. Gã nằm ngửa trên đất, máu từ hai mắt của gã chảy ra chan hòa, thì ra chúng đã biến thanh hai lỗ máu.

Tất cả mọi người đều ngây người ra, không ai nhìn thấy rõ Lưu Sâm đã xuất thủ như thế nào mà đã khiến cho tên đại ma pháp sư của Hắc Ám hệ này trở thành người mù.

Nại Nhĩ Tư hét lớn một tiếng, Phong nhận từ tay gã phóng ra vù vù và tất cả đều nhắm thẳng vào Lưu Sâm, nhưng hắn chỉ lắc người một cái thì đã xuất hiện ở sau lưng gã. Lưu Sâm vung mạnh tay một cái, toàn thân của Nại Nhĩ Tư liền bay bổng lên không, đồng thời máu từ miệng phun ra thành vòi, trong đó còn có hai chiếc răng cửa nữa.

Lúc này tiếng kêu gào ở trên mặt đất đã dừng lại, thân ảnh của Phàm Nặc lại bắt đầu ẩn tàng vào hắc vụ, nhưng gã còn chưa kịp biến mất hoàn toàn thì một trận gió đã ập tới, hắc vụ lập tức bị thổi tan, tiếp theo đó thì chỉ nghe tiếng Lưu Sâm cười nhạt:

- Đã thành người mù rồi mà vẫn còn không thành thật nữa!

Dứt lời, hắn đánh một chưởng xuống dưới, Phàm Nặc đáng thương lại ngã gục xuống và không còn bò dậy nổi. Đêm nay gã đã được phong quang một lúc, nhưng sau đó lại nhiều lần tiếp xúc thân mật với mặt đất, vì vậy mà mặt mày đã sớm sưng vù lên như cái đầu heo rồi.

Ở bên kia, gã Nại Nhĩ Tư so với Phàm Nặc cũng không khá hơn bao nhiêu, gã bị hất văng trúng một thân cây rồi kêu thảm liên hồi.

Đến lúc này thì Tư Tháp và Ưu Lệ Ty mới cảm thấy yên tâm, đối mặt với ma quỷ ở trong bóng đêm, bọn họ có một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm, nhưng bằng hữu của họ vĩnh viễn vẫn là ánh dương quang, khiến cho người ta cảm thấy vạn phần an ủi!

- Ưu Lệ Ty, hãy qua giúp Khắc Nại trị thương đi!

Lưu Sâm căn dặn Ưu Lệ Ty một tiếng rồi quay sang hai gã Hoàng kim tổ hợp còn lại của Yêu Nguyệt học viện, lúc này bọn chúng đang run lẩy bẩy không ngừng:

- Các ngươi còn muốn xuất thủ không?

Tiểu tử ở bên trái thì lắc đầu quầy quậy, gã cũng là một cao thủ đầy kiêu ngạo, nhưng vào lúc này đây, gã đã hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng. Còn tên đứng bên phải thì hơi lùi về phía sau một chút, sau đó thì quát lên một tiếng quái dị, hai tay gã đột nhiên giang rộng, móng tay cũng đột nhiên dài ra tới hơn năm thốn. Tiếp theo đó, gã nhảy bổ tới, trông y hệt như dòng nước chảy qua thảo nguyên hay là luồng gió mát thổi qua đại địa vậy, nhìn rất hài hòa tự nhiên nhưng khó tả thành lời được.

- Thú hóa thuật!

Tư Tháp vừa thốt vừa phóng ra một mũi Phong nhận, bắn trúng ngay thân ảnh nửa người nửa thú của đối phương. Y phục của gã bị rách nát, máu bắn ra ngoài, nhưng gã vẫn không quan tâm tới việc đó mà chỉ phóng mình đi theo một quỹ tích, còn tay thì chụp thẳng vào yết hầu của Lưu Sâm. Mắt thấy yết hầu của Lưu Sâm đã ở ngay trước mắt, nhưng Lưu Sâm chỉ vung tay đấm tới một cú, chỉ nghe "bình" một tiếng, toàn thân của đối phương liền bắn thẳng vào một thân cây đại thụ khiến cho cây đại thụ rung lên bần bật, sau đó thì lá cây rụng xuống rất nhiều.

Còn thân ảnh kia thì rơi huỵch xuống gốc cây, toàn thân xụi lơ, móng tay của gã chậm rãi rút về, sau đó thì toàn thân gã liền khôi phục lại dáng vẻ của một thiếu niên với sắc mặt trắng bệch.

Gã học viên chưa biết tên còn lại của Yêu Nguyệt thấy A Khắc Lưu Tư chỉ giở chân nhấc tay vài cái thì đã đánh gục ba cao thủ rồi, Nại Nhĩ Tư thì sớm đã run rẩy trong lòng rồi. Đối với phe của Yêu Nguyệt học viện thì bại cuộc đã định, nhưng gã không biết đối phương sẽ xử trí phe mình thế nào, có giết bọn mình hay không? Trong lúc sinh tử lâm đầu, gã không thể buông tay chịu chết, mà chỉ hy vọng cứu vãn tình thế trong đường tơ kẽ tóc, vì vậy nên mới bắt đầu niệm chú ngữ.....

Chú ngữ vừa nổi lên, bên tai gã đã nghe tiếng Tư Tháp cười nhạt:

- Nại Nhĩ Tư, chú ngữ của ngươi thật khó nghe! Hàm răng bị hở, e rằng chú ngữ của ngươi sẽ không linh nghiệm đâu!

Nại Nhĩ Tư nghe vậy thì thân thể chấn động kịch liệt, thân là Phong hệ hoàng kim tổ mà vào lúc này đây, gã lại không niệm được chú ngữ, chí ít thì trước mắt không niệm được, bởi lẽ hàm răng của gã đúng là vừa bị mất đi hai chiếc răng, vì vậy mà thanh âm khác hẳn lúc bình thường.

- Tuy rằng các ngươi quả thật rất đáng chết, nhưng bọn ta vẫn tuân thủ quy định của học viện.

Lưu Sâm lạnh lùng thốt:

- Ta sẽ không giết các ngươi, và cũng không có ý định cướp đi ma tinh của các ngươi. Về phần tỷ thí ma tinh, chúng ta vẫn có thể công bình thi đấu như cũ! Còn bây giờ thì các ngươi cút đi cho ta.

Ba người như vừa nghe được lệnh đại xá, gã học viên kỹ năng đặc chủng vội ôm lấy thân thể Phàm Nặc đang hôn mê bất tỉnh lên, sau đó bốn người ôm đầu bỏ chạy, chỉ nghe tiếng Tư Tháp ở phía sau cười rất lớn.

Tất nhiên cũng có tiếng cười lớn của Khắc Nại nữa!

- Đôi mắt của hắn thế nào?

Ưu Lệ Ty đón nhận ánh mắt đầy quan thiết của Lưu Sâm, rồi áy náy nói:

- Xin lỗi, ta đã tận lực rồi, nhưng không có biện pháp khôi phục lại cho hắn! Tu vi của đối phương cao hơn ta!

Đẳng cấp ma pháp rất quan trọng, chỉ cần chênh lệch một cấp thôi thì dù cố gắng cách nào cũng không thể giải trừ ma pháp của đối phương được.

- Không sao đâu!

Tư Tháp cười nói:

- Sau khi trở lại học viện thì sẽ có Quang Minh ma đạo giải trừ cho hắn!

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Khắc Nại, ngươi hãy kiên nhẫn một chút, tạm thời nhẫn nại thêm vài ngày nữa, không sao đâu!

Ưu Lệ Ty nói với giọng ôn hòa:

- Khắc Nại, tuy rằng ta không thể giải trừ ma pháp cho ngươi, nhưng ta cũng có thể bảo đảm mắt của ngươi sẽ không chuyển biến xấu thêm. Ngươi cũng đừng lo lắng!

Khắc Nại nghe vậy thì mỉm cười hài lòng, tuy rằng lúc này trước mặt gã chỉ là một màu đen thẳm, nhưng trong lòng gã lại tràn ngập ánh sáng, bởi vì gã có mấy vị bằng hữu tốt nhất. Bằng hữu của gã cũng chính là ánh sáng của gã!

Một cơn nguy cơ đã qua, bốn người lẳng lặng đứng trước bếp lửa, trong lòng vẫn không dẹp yên được sự lo lắng. Khi không lại xảy ra chuyện như vậy, thế giới này thật là đáng sợ. Cách Tố có một câu nói và bây giờ đã ứng nghiệm rồi: Có khi con người còn đáng sợ hơn cả ma thú nữa.

Đó là suy nghĩ của Lưu Sâm!

================================================== =

Chú thích

[1] Một loại thú như chó sói.

[2] Người chết không ai đối chứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.