Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 228: Ai Là Gian Tế




Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt, hắn vốn có biện pháp khác hữu hiệu hơn để gặp thành chủ, và đáng lẽ hắn cũng muốn nửa đêm lẻn vào thư phòng của thành chủ để gặp ông ta, nhưng dọc đường đi hắn không hề nghe nói phải có thư giới thiệu gì đó thì mới được vào thành, vậy là thế nào? Bây giờ xem ra phải đòi thư giới thiệu từ vị lão huynh kia rồi, nhưng không biết tên binh giữ cửa có tin hay không?

Bỗng sau lưng hắn có thanh âm vang lên:

- Thiếu gia, thư giới thiệu ở đây! Là do Cách Nhĩ Mộc đại công giới thiệu đấy ạ!

Lưu Sâm quay đầu lại, một thành viên trong số "tùy tùng" của hắn bước tới trước, gã vừa rầm rì to nhỏ với lão đại xong, bây giờ lại cầm một bức thư được phong kín đưa ra. Rõ ràng họ đã có dự mưu sẵn rồi! Mà gã tùy tùng này cũng rất hiểu chuyện, khi hắn cần thư giới thiệu thì gã lập tức đưa ra, mà thái độ còn rất cung kính. Hơn nữa, trong ánh mắt còn ẩn hiện nét gì đó? Là cầu xin!

Đúng là thú vị thật! Lưu Sâm đưa tay nhận lấy phong thư rồi trao lại cho người thủ thành. Vị lão huynh đó lập tức thay đổi thái độ ngay. Gã đưa hai tay tiếp lấy phong thư, rồi khom người nói:

- Cách Nhĩ Mộc đại công có quan hệ rất sâu dầy với thành chủ bổn thành. Chư vị chính là quý khách của chúng tôi. Xin hãy đợi ở đây một lát, tại hạ lập tức vào thông báo với thành chủ ngay!

Nói xong, gã lập tức chạy vù vào thành. Lưu Sâm mỉm cười nhìn theo thân thủ của gã, hắn sớm đã đoán được tu vi của gã, nhưng bảy người ở phía sau hắn thì đều thất sắc. Bọn họ đương nhiên biết được thân thủ của thủ vệ kia cao bao nhiêu, thậm chí đại kiếm sư cũng không bằng gã nữa. Tên thủ vệ còn lại vẫn đưa ánh mắt cơ cảnh quan sát Lưu Sâm, ánh mắt của gã như ưng như khuyển, duy chỉ không giống người. Tuy rằng nhãn thần của gã lợi hại, nhưng đã đặt lên sai đối tượng, bởi vì nếu gã nhìn vào bảy người ở phía sau thì nhất định sẽ phát hiện được manh mối. Gã chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm, mà nét mặt của Lưu Sâm thì vẫn bình tĩnh như thường chứ không có một biểu hiện gì cả! Chỉ một lát sau, tên thủ vệ kia đã lao vút trở về, gã khom mình cung kính nói:

- Đa tạ các vị đã đến đây giúp đỡ, xin hỏi vị nào là Khắc Lai tiên sinh?

Vị tiên sinh mặt sưng đỏ như con lợn vội bước lên trước một bước.

- Tiên sinh, xin mời tiến vào!

Lưu Sâm cười khổ, hắn vội cất bước tiến vào, bỗng nhiên có một cánh tay chìa ra ngăn hắn lại:

- Na Trát Văn Tây tiên sinh, xin dừng bước!

Lưu Sâm hơi sửng sốt, gã thủ vệ giải thích:

- Trong thư đại công chỉ nhắc đến bảy người, không có Na Trát Văn Tây!

Lưu Sâm lại cười khổ, cũng may lão nhị tùy tùng bỗng nhiên mở miệng giải vây cho hắn:

- Đại nhân, công tử nhà ta đến lúc lên đường mới tham gia vào đoàn người. Y là thiếu gia của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều là tùy tùng của y!

Câu giải thích này khiến cho Lưu Sâm cảm thấy hơi ngứa mặt!

Thần thái của gã thủ vệ càng tỏ vẻ cung kính hơn:

- Công tử đích thân tham gia chuyến đi này, thật là đáng quý, đáng phục....

Vừa khen xong một câu, gã lại buông thêm một câu:

- Chỉ là chức trách thủ thành không thể lơ là, hy vọng công tử có thể lượng thứ!

Tên "tùy tùng" thấy vậy vội xen vào:

- Thiếu gia, nếu là vậy hay là để bọn thuộc hạ vào thành trước, rồi sẽ hết lời giải thích với thành chủ. Xin thiếu gia yên tâm, nếu như chút chuyện nhỏ này mà không làm xong, vậy thiếu gia có thể tùy thời mà giết chúng thuộc hạ lúc nào cũng được!

Lưu Sâm cười nhạt, nói:

- Tốt! Rốt cuộc các ngươi đã nói lời thật. Ta có thể tùy thời mà giết các ngươi....chi bằng giết phứt ngay bây giờ còn hơn!

Mọi người nghe vậy đều cả kinh thất sắc!

Bảy người cùng lúc giật mình chấn động.

Tất nhiên bọn họ đều biết rằng tuy đang ở trước cửa thành, cho dù là ở đây có đông thủ vệ, nhưng nếu tên ma quỷ này muốn giết họ thì cũng dễ như trở bàn tay thôi! Ngay từ đầu họ đã tìm cách lấy lòng hắn mà không thu được hiệu quả thực tế, vì vậy mà sớm đã nghĩ tới biện pháp bỏ chạy rồi. Thế là vài người trong số họ lập tức di chuyển ẩn vào sau lưng của vài người dân thường đang đứng gần đó.

Lưu Sâm nhìn tên thủ vệ kia, nói:

- Bảy người này chính là gian tế. Ta đã chính tai nghe được âm mưu hèn hạ của họ....

- Câm miệng!

Gã "tùy tùng" lập tức trở mặt ngay. Có lẽ vì thấy một nhóm đông người đang từ trong thành tiến ra nên điều đó đã khiến cho gã có thêm dũng khí. Gã nói tiếp:

- Hắn mới là cao thủ của Ma Cảnh! Chúng ta bị người bức bách suốt dọc đường, ép chúng ta phải gọi ngươi là thiếu gia....

"Xoạt" một tiếng vang lên, hai thanh trường kiếm đã gác lên cổ Lưu Sâm. Tất nhiên là kiếm của hai gã thủ vệ. Khi kiếm vừa rời khỏi vỏ, họ đâu còn là thủ vệ nữa, mà rõ ràng là cao thủ thân trải trăm trận. Sát thủ! Tốc độ xuất thủ và độ chuẩn xác đã nói lên điểm đó!

Thanh âm của gã "tùy tùng" kia vẫn vang lên đều đều:

- Ta vốn định đợi đến lúc gặp đại công thì mới công khai thân phận của hắn, rồi nhờ đại công phái người đi tróc nã hắn. Bây giờ cũng tốt rồi, đại công các hạ, ngươi đã đến!

Một thớt bạch lộc vừa đến cửa thành bỗng dừng phắt lại, tiếp theo là hơn mười bóng đen lao thoắt ra. Chỉ trong khoảnh khắc, ngoài cửa thành đã bị vây chật kín như cối nêm, mà trung tâm chính là nơi Lưu Sâm đang đứng.

Trái với những người khác, đại công thì lùi lại phía sau, nhưng vì thớt bạch lộc của ông ta cao lớn dị thường nên ở trong đám đông vẫn nổi bật như thường. Lưu Sâm trầm mặt xuống. Lại một lần nữa hắn bị vu oan, đúng là gặp quỷ mà! Cuộc đời của hắn sao gặp lắm lần bị vu oan như thế, mà lần nào cũng khiến hắn tức giận vô cùng!

- Tốt! Rốt cuộc Ma Cảnh đã bắt đầu xuất động rồi!

Một thanh trường kiếm màu tím chỉ vào Lưu Sâm, rồi người nọ lại lên tiếng hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Lưu Sâm hít sâu một hơi:

- Ta đến đây để giúp các ngươi chống lại Ma Cảnh!

- Nói láo!

Đại công quát lên:

- Ngươi thốt lời nói láo sẽ không cứu được cái mạng nhỏ bé của ngươi đâu. Tốt hơn hết là hãy thành thật đi!

Lưu Sâm lạnh lùng nhìn kỹ ông ta:

- Các hạ không tin ư?

Đại công trả lời như đinh đóng cột:

- Tất nhiên là không tin!

- Các ngươi tin bọn chúng?

Vừa hỏi, Lưu Sâm vừa đưa tay chỉ vào đám bảy người kia. Trên mặt bảy người này đều đang lộ vẻ đắc ý. Ở trước mặt đại quân, người này dù lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ có thể giết nhân mã của đại công chứ không thể giết được bọn chúng. Đây gọi là "mượn của người để trả nợ", mà trả nợ vừa nhanh lại vừa rất thống khoái nữa!

- Tất nhiên là tin! Cách Nhĩ Mộc đại công đã đích thân đề thư, sao ta lại không tin được chứ?

Lưu Sâm thở dài:

- Ngươi đã tin bọn chúng mà không tin ta, vậy ta còn nhiều lời làm chi nữa?

Lưu Sâm đưa mắt nhìn đám bảy người kia, rồi cười nhạt nói:

- Chư vị từ nay về sau kiến công lập nghiệp, thăng chức rất nhanh. Có cần ta chúc mừng chăng?

Lão nhị bước lên một bước, nói:

- Ma Cảnh xâm lược đại lục, khi đối đầu với cường địch, chúng ta há còn quan tâm đến chút hư danh đó? Chúng ta chỉ có thể ra sức giết sạch tặc tử của Ma Cảnh, sinh tử đều vất bỏ sang một bên, danh tiếng có xá gì?

Lời nói của lão quả thật hùng hồn, khí phách hiên ngang, nên nhất thời đã khích động quần chúng. Trong đám người đang vây quanh gần đó lập tức có tiếng khen ngợi vang lên.

Lưu Sâm giơ ngon cái lên, rồi nói:

- Hay lắm! Nói rất hay! Ta thành toàn cho ngươi.....hôm nay các ngươi chết đi rồi, vẫn còn để lại tiếng tốt cho mai sau!

Khi hắn nói đến ba chữ "chết đi rồi" thì bóng người đã biến mất, đến khi nói đến "vẫn còn để lại tiếng tốt cho mai sau" thì hắn lại hiện thân ở giữa đám đông, mà bên cạnh là bảy người nọ, cả bảy người đang từ từ ngã xuống!

Đại công giận dữ gầm lên:

- Tặc tử!

- Giết!

Những người xung quanh, kể cả bách tính đều hô lớn, ai nấy đều muốn giết Lưu Sâm mới thôi, nhưng lúc này chỉ nghe một thanh âm truyền lại trong không trung:

- Ta không màng đến danh tiếng, chỉ cần có thể giết được người của Ma Cảnh, vậy ta không vào địa ngục thì ai vào đây?

Mọi người nhất tề ngẩng cao đầu, nhưng ai nấy cũng đều ngạc nhiên hết sức, bởi vì trong không trung nào có ai đâu? Mà chỉ có tiếng người đang lưu lại trong gió mà thôi.

Đại công rùng mình, quát lên:

- Tìm mau! Tìm mau.....nhanh lên!

Người này có thân pháp như quỷ như điện, hơn nữa lại còn tinh thông thuật ẩn thân, đúng là phong phạm của cao thủ Ma Cảnh rồi! Nếu như để hắn tiến vào thành, vậy thì đúng là hậu hoạn khôn lường!

Thế là mọi người đều nháo nhào chạy đi, trước cửa thành loạn thành một đống, nhưng hai gã thủ vệ vẫn đứng bất động thật lâu. Chẳng lẽ bọn họ cũng bị hại luôn sao? Không có! Chỉ là bọn họ đã quá khiếp sợ mà thôi. Vừa rồi người kia đã bị quản chế ở dưới kiếm của họ, vậy mà hắn vẫn có thể bỏ đi và giết chết bảy người chỉ trong một nháy mắt, sau đó còn biến mất tựa như quỷ mỵ vậy. Đây là chuyện lạ nhất trong cuộc đời dầy dạn chinh chiến của họ. Hai người họ chính là cao thủ tinh tuyển do đích thân thành chủ tuyển lựa. Họ không chỉ có kiếm thuật cao cường mà còn rất tinh minh nữa, nhưng vào thời khắc này đây, sự tinh minh của họ đã khiến cho họ còn bị sợ hơn những người khác rất nhiều. Những kẻ không biết thì không hề sợ hãi, nhưng chính bởi vì họ biết tốc độ đó có nghĩa là gì nên bọn họ mới hoảng sợ tới như thế.

- Hãy mang thi thể của bảy vị dũng sĩ này trở về rồi an táng cho thật tốt!

Đại công trầm giọng phân phó:

- Chúng ta cần phải noi gương họ, cho dù bỏ mình trên chiến trường thì cũng phải bảo vệ Thác Mạc Tư, và cùng tồn vong với nó!

Bảy tên "dũng sĩ" nọ được phong tặng mỹ từ "dũng sĩ" không phải nhờ vào thân thủ của họ, mà là nhờ vào dũng khí của họ. Từ đầu họ vẫn một mực theo sau Lưu Sâm tới đây, vốn chưa có cơ hội để biểu hiện thân thủ của mình. Nếu như người của Thác Mạc Tư biết được chúng đều là kiếm sư cấp một, thậm chí còn có người là đại kiếm sư nữa, hiển nhiên họ sẽ rất sợ hãi. Ấy vậy mà tên "gian tế" kia đang bị hơn trăm binh sĩ bao vây chật kín như thế, vậy mà chỉ một chiêu thôi thì đã giết chết bảy tên kiếm sư rất dễ dàng. Có lẽ không nên gọi hắn là người, mà chỉ có thể gọi là "ma quỷ" mà thôi!

Lưu Sâm đã đoán không sai! Bảy người đó quả thật đã lưu lại được tiếng tốt cho mình!

Đó là một chuyện tức cười, nhưng Lưu Sâm không cười nổi. Lúc này hắn đang ở trong một tửu lâu ở trong thành mà nhâm nhi chén rượu, trên mặt vẫn lộ một nụ cười, có lẽ đây là cười theo thói quen.

Ở chiếc bàn gần đó có một nhóm người, họ đều là ma pháp sư. Trước kia, loại nghề nghiệp này chính là khách quý của tửu lâu, trên mặt họ vĩnh viễn sẽ mang theo nét lạnh lùng và ngạo mạn cao cao tại thượng, hoặc cũng có lẽ đó vốn là biểu tình tự nhiên của các ma pháp sư cũng nên; nhưng hiện nay, trên mặt của họ lại được thay bằng một nét lo lắng vô hình.

- Người của Ma Cảnh thật sự lợi hại như thế sao?

Một gã thanh niên cẩn thận lên tiếng:

- Vả lại hắn còn là một tên tiểu tốt vô danh không đáng kể của Ma Cảnh, cả tên tuổi cũng chưa ai biết tới sao?

- Đúng vậy! Ít nhất thì theo chúng ta biết, Trong số bát sứ thuộc hạ của Phong Thần không hề có ai tên là Na Trát Văn Tây cả!

Một lão giả lên tiếng:

- Đây là nơi xuất quan của Phong Thần, nhất định không thể có thủ hạ của các Ma thần khác xuất hiện được!

Phong Thần?

Sao lại trùng hợp như thế? Mình vừa xuất trận lần đầu thì đã đụng ngay Phong Thần rồi. Chẳng phải Phong Thần đã chết rồi sao? Chẳng lẽ ở trong Ma Cảnh, cái danh xưng này không phải để chỉ một người mà nó lại là một chức danh và còn được kế thừa nữa?

Lưu Sâm cảm thấy có chút hưng phấn. Phong Thần lão tiểu tử, bản nhân là đệ tử tái truyền của tiền bối ba trăm năm trước của ngươi, ngươi phải gọi ta là tổ sư gia gia mới phải đạo đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.