Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 9: Em có quyền không nói




Edit: Thuy An
Beta: Vân​

không chỉ đầu Tô Thiển hiện lên ba hắc tuyến, đứng ở một bên, Nhiễm Mạn nhịn không được đầu cũng hiện lên ba vạch đen, người này cư nhiên có thể diễn trò giỏi như vậy, khâm phục.
“Được.”.
Tô Thiển lên tiếng đáp ứng, tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi.
An Thần nhíu mày, tâm tình tốt lên.
Tô Thiển cũng muốn nhân cơ hội này rời đi cho nên mới nghe theo lời An Thần nói.
cô vẫn tự mình hiểu được, không có một điểm lo lắng An Thần thật sự đem cô về biệt thự An gia.
Vì thế, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các vị nữ đồng bào, Tô Thiển và An Thần cùng nhau rời đi, đương nhiên không phát hiện ra vẻ mặt Lâm Tử Nịnh khó coi tới cực điểm.
Hai người đi xuống tầng, Tô Thiển rút tay của mình lại một cách nhanh nhất, đối với anh mỉm cười: “Anh uống rượu, không nên lái xe, bắt taxi mà về.”.
Tô Thiển đón một chiếc xe, rất tự nhiên mở cửa xe.
“Anh muốn chúng mình tiếp tục hiệp ước.”. An Thần kéo lại cửa xe, phất tay…
Tô Thiển kinh ngạc không chớp mắt, không dám tin theo dõi anh: “An Thần, khế ước giữa chúng ta đã hết hạn, em giờ không nợ anh gì cả. không phải anh nghĩ thời hạn một năm quá ít, muốn đổi ý chứ?”.
Này nha, cô chỉ biết thế giới này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.
“Em đừng hiểu lầm, giao dịch kia đã kết thúc, giờ làm giao dịch mới, cũng như trước lương một năm là năm trăm vạn, em làm vợ anh, chỉ là không có giới hạn thời gian.”.
An Thần bước từng bước tới gần, Tô Thiển bước từng bước lui về phía sau.
“Nếu là như vậy, em có quyền nói không. An tổng, thật ngại quá, nếu không có chuyện gì thì em đi trước nha.”.
Tô Thiển cảm thấy buồn cười, giao dịch như thế một lần đã cảm thấy đủ rồi.
“Em vẫn có quyền nói không nhưng đừng quên chúng ta không làm thủ tục ly hôn nên trước giờ chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Em vẫn cần phải làm chức trách của người vợ mà.”.
Khóe miệng An Thần gợi lên một chút cười tà ý, anh không nghĩ tới mình có thể nhớ đến lý do này.
Khóe miệng Tô Thiển hiện lên ý cười châm chọc: “An tổng, giấy kết hôn kia là giả, chuyện này anh cũng biết mà, cần gì phải nhắc tới cái này đâu.”.
Bởi vì có quan hệ tới khế ước, lúc trước An Thần trực tiếp làm giả để lừa An lão gia, cô cũng không để ý.
Nghe vậy, đáy mắt An Thần hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, buông cánh tay cô.
“thật ngại quá, giấy kết hôn kia là thật.”.
“Nhàm chán!!!”.
Tô Thiển xoay người, không nghĩ tiếp tục nói cái chuyện không chút dinh dưỡng này nữa.
“Tô Thiển, cho dù em không đi đăng kí nhưng em cảm thấy bằng năng lực của anh sẽ không lấy được giấy đăng kí thật sao?”.
Nghe quả là có vẻ đúng, chuyện mà An Thần muốn không có gì là không thể làm được.
một câu đem Tô Thiển đánh vào vực sâu vạn trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.