Bá Khí

Chương 96: Lão tử đánh chết ngươi




Cánh tay giao long tỏa ra khí tức hồng hoang man thú vô cùng khủng khiếp,quét qua đám mười mấy gã tán tu đang xông về phía Phong Vân Vô Ngân, định cùng chém hắn. Bốn phía âm phong nổi lên, trời mây u ám, đất đá bay mù mịt. Ngũ trảo của Cánh tay giao long vô cùng rắn chắc, cắt kim chém ngọc như chém bùn.
-Phì! Phì! Phì!
Hàng loạt tán tu bị Cánh tay giao long chém chết, bị trảo của giao long cắt nát vụn, huyết nhục bay đầy trời, máu chảy thành sông, thi thể đầy mặt đất.
-Xì!
Tất cả đám ngựa ở đây đều kinh hãi kêu lên, bị khí tức của tiên thiên hung thú từ trong cánh tay giao long tỏa ra, tâm thần tan rã, bỏ chạy toán loạn.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
-Chết!
Cánh tay giao long vung ngang chém dọc, trong nháy mắt đã biến mười mấy gã tán tu vừa lao tới thành thịt vụn, Phong Vân Vô Ngân sát khí nổi lên bừng bừng, hai tay cầm chùy khẽ vung lên, chùy phong và huyền khí của cơ thể tinh diệu chạm vào nhau, hắn mượn thế lao về đám người đại thiếu gia. Đỉnh đầu hiện lên hung thú huyễn ảnh, kiếm khí ngang dọc, Cánh tay giao long từ trong đan điền chui ra vô cùng báo đạo, tùy tiện chém giết.
-Mau lui!
Đại thiếu gia vô cùng kinh hãi, toàn thân lạnh toát, đang định giục ngựa quay lại, nhưng, hãn huyết bảo mã của hắn đã sớm sợ hãi phát điên, miệng sùi bọt trắng, chạy điên cuồng mấy bước, bốn chân mềm nhũn, quỵ ngay xuống đất.
-Phì! Phì! Phì!
Đám ngựa của thủ hạ đại thiếu gia cũng đều không ngừng quỵ xuống.
Cánh tay giao long vô cùng hung hãn, sát khí ngút trời, tiêu diệt mọi chướng ngại vật trước mặt.
-A!
Đại thiếu gia và đám tán tu ra sức bò chạy về phía sau.
-Rầm!
Phong Vân Vô Ngân đã tung mình lên không, tay vung chùy đánh xuống, đánh cho một gã tán tu đang tháo chạy thành thịt vụn, Cánh tay giao long cũng nắm lấy một gã tán tu khác, bóp nát! Hàng trăm ngàn đạo kiếm mang chém ngang chém dọc, khiến một gã tán tu khác cũng bị phanh thây thành trăm mảnh.
Phong Vân Vô Ngân hai mắt đỏ ngầu, vô cùng hung tàn, nhìn thấy người liền giết.
Đi qua nơi nào, xác người la liệt nơi đó.
Trong nháy mắt đã giết chết toàn bộ tán tu dưới tay đại thiếu gia. Chỉ còn lại đại thiếu gia thân cô thế cô không ngừng tháo chạy, sợ hãi tè cả ra quần.
Cảm giác kinh hãi chưa từng có trước nay tràn ngập trong lục phủ ngũ tạng đại thiếu gia, hắn ôm đâu chạy trốn, uy nghiêm tự tôn của hắn cũng đã tiêu tan sạch, hắn gào lớn:
-Đừng giết ta! Đừng giết ta! Lãnh thúc thúc! Mau cứu ta!
Thanh âm vừa vang lên, một cỗ uy áp mơ hồ liền bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân.
-Cẩu tặc to gan, dám định giết đại thiếu gia.
Trên không trung, một thanh âm vô cùng uy nghiêm vang lên, rồi giây lát sau, một cự chưởng do huyền khí ngưng tụ thành đột nhiên đưa xuống, trực tiếp nâng đại thiếu gia lên cao mười mấy mét, đưa đại thiếu gia thoát khỏi vòng nguy hiểm. Đồng thời, một đám mây trắng bay tới, trên đám mây, một lão nhân gày gò hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng ngạo nghễ, sắc mặt siêu phàm thoát tục, giống như thần tiên, vô cùng tiêu sái. Bên cạnh lão nhân, hai nữ nhân xinh đẹp đang nấu pha trà nấu nước, ân cần hầu hạ.
Từng cỗ khí tức như mùi đàn hương tỏa ra, trong nháy mắt đã xua tan mùi máu tanh trên mặt đất.
Sát khí toàn thân Phong Vân Vô Ngân đột nhiên tiêu tan, Cánh tay giao long khẽ run rẩy, khí tứ man hoang hung thú vô cùng hung bạo cũng bị áp chế.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đột nhiên xuất hiện cảm giác bất lực không thể kháng cự nổi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đại thiếu gia ngồi trên cự chưởng do huyền khí tụ thành, thở hổn hển, rồi gào lớn:
-Lãnh thúc thúc, giết hắn! Mau giết hắn!
Lão nhân đứng ngạo nghễ trên đám mâu chợt đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt lạnh lẽo như điện, khiến Phong Vân Vô Ngân đột nhiên có cảm giác toàn thân trần trụi, như thể mỗ chi tiết trên cơ thể đều bị lão nhân đó nhìn thấu. Lão nhân chậm rãi lên tiếng:
-Lão phu nếu đến chậm một bước, e rằng đại thiếu gia đã bị hại trong tay ngươi. Ngươi toàn thân sát khí nồng nặc, ma công thâm độc, giết mấy chục tán tu dưới tay đại thiếu gia, tội đáng muôn chết.
Trong ngữ khí của hắn có sự uy nghiêm của bậc đế vương đang tuyên án cho kẻ thảo dân, coi dân đen như cỏ rác.
Lão nhân chậm rãi nhấc hữu chưởng lên, trong nháy mắt, vô số thiên địa linh khí liền tụ lại trên chưởng tâm của hắn, sắc trời tối sầm lại, chưởng tâm của hắn lại lóe sáng, hình thành một quầng sáng còn chói lọi hơn cả mặt trời. Ánh sáng dần mở rộng, đè về phía Phong Vân Vô Ngân.
Khí thế nặng nề như núi đè xuống.
-Quỳ xuống cho ta!
lão nhân thả nhiên nói.
-Rắc! Rắc! Rắc!
Xương cốt toàn thân Phong Vân Vô Ngân kêu răng rắc, hai chân run rẩy, như không thể kháng cự nổi, chuẩn bị quỳ rạp xuống đất.
-Ha ha ha! Cẩu tặc! Ta xem ngươi còn hung hăng tới đâu! Trước mặt tiên thiên cường giả, ngươi chỉ như một con kiến, một đống phân mà thôi.
Đại thiếu gia cười cuồng tiếu.
-Tiên thiên cường giả! Không ngờ là tiên thiên cường giả. Thảo nào mình có cảm giác tâm trí bị đoạt mất, đấu chí bị thui chột, thì ra... thì ra lão già này là tiên thiên cường giả.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm chấn kinh, cảm giác thân thể bị đè nèn ngày càng mãnh liệt, giống như cả đất trời đều đè lên người hắn.
Quầng sáng trong lòng bàn tay của lão nhân gày gò chợt hạ xuống, biến thành cự chưởng, nắm chặt lấy Phong Vân Vô Ngân.
-Ta giết ngươi, chỉ trong nháy mắt. Ta muốn làm nhục ngươi, ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Lão nhân gày gò mỉm cười, vô cùng khinh miệt.
Cự chưởng khẽ ấn xuống, định ấn Phong Vân Vô Ngân xuống đất.
-Phì! Phì! Phì!
Đúng lúc đó, yêu thai trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân chợt rung động mạnh, không ngừng hô hấp. Cự chưởng đang nắm lấy Phong Vân Vô Ngân do tiên thiên cương khí tụ thành, lúc này, từng tia tiên thiên cương khí không ngờ bị yêu thai nhanh chóng hấp thu, như bọt biển hút nước, cá kình hút nước.
Chỉ trong nháy mắt, cự chưởng nắm lấy Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn biến mất.
Áp lực toàn thân Phong Vân Vô Ngân cũng hoàn toàn biến mất, sảng khoái hô hấp mấy cái, đột nhiên, Chiến Tần Đế Quốc đột nhiên trở nên to lớn hơn, dài tới mười mấy mét, lân giáp vàng kim cũng rực rỡ hơn, từng tia tiên thiên cương khí không ngừng vận chuyển.
Luyện hóa!
Yêu thai trong cơ thể không ngờ đã luyện hóa cự chưởng đang nắm chặt lấy Phong Vân Vô Ngân, khiến cho Cánh tay giao long tiến hóa, xen lẫn một chút tiên thiên khí tức, trở nên to lớn hơn vô cùng. Cảm giác nặng nề như núi cuồn cuộn trên cánh tay giao long, uy phong bừng bừng.
-Cái gì!
Khuôn mặt bình thản của lão nhân gày gò đột nhiên biến đổi. Cự chưởng dùng một phần mười tiên thiên cương khí vô cùng thuần khiết của hắn tụ thành không ngờ có đi không có lại, bị Phong Vân Vô Ngân luyện hóa hấp thu hết.
Cần phải biết rằng, một phần mười tiên thiên cương khí này lão nhân gày gò cần tiêu hao một năm khổ công mới có thể luyện thành, nhưng lúc này lại bị Phong Vân Vô Ngân đoạt mất, giống như bảo vật bị mất trộm, tài sản bị cướp đoạt.
-Ồ? Cái này... Cánh tay giao long của mình, lực lượng đã tăng lên gấp bội, không ngờ đã gần tới 100 vạn cân lực lượng. Không thể tin nổi.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm vui mừng, xen lẫn cả chấn kinh, khóe mắt liếc nhìn đại thiếu gia đang giương nanh múa vuốt trên không trung:
-Lãnh thúc thúc, giết chết hắn! Giết chết tên cẩu tặc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.