Bá Khí

Chương 68: Thập đại cao thủ




Lúc này, Phong Vân Vô Ngân ẩn mình ở trên một quảđồi ở ngoài khu rừng rậm, ánh mắt ngưng trọng. Ở trên bầu trời của khu rừng rậm có tới gần trăm con hung thú đang tụ tập, một cỗ khí tức vô cùng hung bạo bao trùm lấy cả khu rừng.
8 phẩm hung thú!
Hung thú biết bay, Thi Thực Ngốc Ưng.
Căn cứ vào giới thiệu trong sách, Thi Thực Ngốc Ưng vô cùng cường hãn, toàn thân bao bọc trong lớp lông vũ cứng như thép, lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ. Công kích chủ yếu dựa vào lợi trảo và đôi cánh, bọn chúng có thể dễ dàng xé nát thiết thạch. Một vài võ giả lâu nam đã tính toán, một con Thi Thực Ngốc Ưng nếu từ trên không lao xuống vồ mồi, lực đạo có thể lên tới 2000 cân, thêm vào lợi trảo sắc bén và đôi cánh to khỏe, quả thực là ác mộng với bất cứ võ giả nào.
Càng đáng sợ hơn là, Thi Thực Ngốc Ưng sống tập trung thành bầy đàn, khi đi săn thường lao hết lên, một đàn Thi Thực Ngốc Ưng lên tới 30 con, cho dù là 9 phẩm võ giả cũng không dám lại gần.
-Mẹ kiếp, ở trên tầng không của khu rừng này có tới trăm con Thi Thực Ngốc Ưng. Trên bản đồ chỉ chú thích trong khu rừng Man Lực Quả này có Thi Thực Ngốc Ưng, nhưng không hề nói nhiều như vậy. Mình mà tiến lại gần, trăm con Thi Thực Ngốc Ưng này lao xuống, mình chắc chắn phải chết. Trong nháy mắt sẽ bị bọn chúng xé nát.
Phong Vân Vô Ngân vô cùng đau đầu, nhưng hắn đã tới rồi, trung cấp Man Lực Quả nhất định phải đoạt được, bởi vậy không thể dễ dàng tay không quay vềđược.
Hơn nữa, trong khu rèn luyện dã ngoại, khu vực có thấp cấp Man Lực Quả thì khá nhiều, nhưng khu vực có trung cấp Man Lực Quả thì chỉ có vài nơi, còn cao cấp Man Lực Quả thì chỉ có một nơi.
Nếu Phong Vân Vô Ngân từ bỏ khu rừng Man Lực Quả này để vòng sang nơi khác, ít nhất cũng phải mất nửa tháng đường, hơn nữa, ai dám chắc khu rừng trung cấp Man Lực Quả khác không có nguy hiểm? Có thể thuận lợi tiến vào được?
Tìm kiếm phú quý từ trong hiểm nguy!
Phong Vân Vô Ngân vội lôi bản đồ khu rèn luyện dã ngoại ra, đọc cẩn thận xem xem trong sách có giới thiệu tập tính và điểm yếu của Thi Thực Ngốc Ưng hay không.
Cuốn sách giới thiệu về khu rèn luyện dã ngoại này có trình bày đại khái về tập tính và điểm yếu của các loại hung thú.
Thi Thực Ngốc Ưng, toàn thân cứng như tinh thiết, đao thương bất nhập, lại là loại hung thú quần cư, là loại hung thú bay có khả năng cơ động rất lớn, bởi vậy, đối với vj mà nói, thà gặp một con 9 phẩm hung thú đi riêng con hơn là trêu chọc vào một đàn Thi Thực Ngốc Ưng.
Đương nhiên, bọn chúng cũng có nhược điểm.
Trong sách có vẽ một trang về Thi Thực Ngốc Ưng, vô cùng sinh động. Toàn thân lông vũ màu đen, lớn như con chó, ánh mắt hung bạo âm lãnh, toàn thân tỏa ra khí tức hung hãn. Ở trên cổ chúng có một khoanh lông đỏ, chỗ này chính là chỗ yếu nhất trên người Thi Thực Ngốc Ưng. Khoanh lông đỏ này, da thịt rất mềm, chỉ cần dùng đao cắt nhẹ một cái, lập tức xong nợ.
Phong Vân Vô Ngân thu sách lại, đưa mắt tập trung nhìn về phía tầng không của rừng trung cấp Man Lực Quả. Hơn trăm con Thi Thực Ngốc Ưng tụ tập lại, kêu gào om sòm khiến người ta nghe ấy mà đầu óc đau đớn, trong lòng rét lạnh.
Cho dù biết được điểm yếu của Thi Thực Ngốc Ưng, Phong Vân Vô Ngân vẫn không có cách nào đối phó với bọn chúng.
Nếu chỉ có một con hoặc một vài con thì Phong Vân Vô Ngân có thể mạo hiểm thử, nhưng đây là hàng trăm con, thực sự không dám lấy mạng đểđi liều.
-Lẽ nào phải từ bỏ chỗ này, đi tới khu rừng trung cấp Man Lực Quả khác sao?
Phong Vân Vô Ngân chán nản thở dài, đúng lúc cảm thấy đói bụng, liền lôi một viên thịt viên dùng thi thể của 8 phẩm hung thú luyện thành ra, lặng lẽ ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh thi triển thân pháp, nhanh chóng bay lại gần.
-Hả?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng khẽ căng thẳng:
-Ngươi đi rèn luyện?
Hai đạo thân ảnh lướt về phía Phong Vân Vô Ngân, dừng chân ở chân đồi nơi Phong Vân Vô Ngân đang ẩn nấp.
Ngọn đồi không cao lắm, chỉ có một thảm thực vật thấp, bởi vậy hai người cũng phát hiện ra Phong Vân Vô Ngân, đồng thời dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía hắn.
Phong Vân Vô Ngân mặt không biến sắc nhìn về phía bọn chúng, phát hiện ra hai gã này chừng 23, 24 tuổi, một gã lưng đeo trường kiếm, một gã ta cầm thiết côn, dáng vẻ dũng mãnh, khí tức trầm ổn, khoảng chừng hậu thiên 8 phẩm cảnh giới.
Nhìn một lúc, Phong Vân Vô Ngân quay đầu đi, thái độ theo kiểu nước sông không phạm nước giếng, chuyên tâm tiêu hóa viên thịt viên hắn vừa ăn. 200 cân lực lượng tan chảy trong cơ thể, khiến Phong Vân Vô Ngân vô cùng thoải mái vươn vai một cái.
Ở phía chân đồi, hai gã nam tử khẽ thương nghị.
-Mẹ kiếp, là Phong Vân Vô Ngân! vương đại ca, tiểu tử này là Phong Vân Vô Ngân.
Gã nam tử tay cầm thiết côn, ánh mắt lóe lên một tia hưng phấn, nói với gã nam tử “ Vương đại ca” lưng đeo trường kiếm.
-Ồ, thì ra hắn chính là Phong Vân Vô Ngân. thảo nào, ta đang nghĩ, một tên nhóc 12 tuổi, huyền khí toàn thân chỉ là tam phẩm, sao lại dám tiến vào trong khu vực 8 phẩm hung thú hoành hành, không ngờ chính là tiểu tử này. Đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử mới? Hì hì, ta muốn thử xem thế nào.
Gã “Vương đại ca” đó thái độ vô cùng ngạo mạn, khẽ bĩu môi nói:
-Đúng là vận may. Mấy ngày trước, Long Bá Thiên đại nhân ngầm thông báo treo hai giải thưởng, một là giết 100 con 8 phẩm Thi Thực Ngốc Ưng, hai là bắt sống Phong Vân Vô Ngân... hì hì, nhìn xem, đây chẳng phải là tiền bạc dâng lên tận miệng sao? Phía trước chính là khu rừng Thi Thực Ngốc Ưng cư ngụ, còn tên nhóc Phong Vân Vô Ngân thì lại bị chúng ta bắt gặp. Lý huynh đệ, chỉ dựa vào hai chúng ta vẫn không thể nuốt nổi 100 con Thi Thực Ngốc Ưng, phải đợi nhân thủ đến đủ rồi mới động thủ được. Nhưng còn tên Phong Vân Vô Ngân này thì lại dễ như trở bàn tay. Lý huynh đệ, chúng ta lên thôi!
-Khoan!
Gã “Lý huynh đệ” kia vội ngăn cản:
-Phong Vân Vô Ngân ở trong trường tỷ thí liên tiếp giết chết hai cao thủ trong đám đệ tử mới là Chu Hàm, Đường Thanh, không dễ dàng đối phó đâu. Vương đại ca, mấy ngày trước ngươi ra ngoài rèn luyện, bỏ lỡ hai trận quyết đấu này. Ta đã đích thân xem, tên Phong Vân Vô Ngân này thần lực vô tận, không hồ là đệ nhất của trong đám đệ tử mới.
-Xì....
Chưa đợi gã họ Lý nói xong, gã họ Vương đã phì cười:
-Lý huynh đệ, ngươi càng sống càng hèn, yêu nghiệt thế nào thì cũng chỉ là một gã đệ tử mới mà thôi. Chúng ta vào Nham Thạch Thành này đã năm năm rồi, ngày nào cũng khổ công tu luyện, còn thường xuyên ra ngoài rèn luyện, truy sát tán tu, dùng chiến đấu sinh tửđể rèn luyện tâm chí, ngưng luyện tu vi, một tên đệ tử mới sao có thể sánh được. Đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử mới, trong mắt ta chỉ là đám công tử chơi bời vừa mới rời khỏi gia đình mà thôi....
-Cái này...
Gã họ Lý kia vẫn vô cùng thận trọng, không chịu dễ dàng mạo hiểm:
-Vương đại ca, hôm nay gặp phải tên Phong Vân Vô Ngân này, quả thực là vận may của chúng ta, đúng là nên bắt lấy hắn, Long Bá Thiên đại nhân cũng đã treo thưởng, nhưng... đợi thêm đã, Đinh đại ca, Mạc đại ca, Hồ đại ca, ba người bọn họ rất nhanh sẽ tới tập trung với chúng ta, tới lúc đó năm người chúng ta liên thủ, còn sợ tên Phong Vân Vô Ngân này bay mất sao!
Nguồn: Vipvanda
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Black †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda:
-Cút!
Gã họ Vương kia tức giận đáp.
-Năm tên đệ tử lâu năm trong Nham Thạch Thành liên thủ tấn công một gã đệ tử mới. Mẹ kiếp, việc như vậy ngươi không thấy mất mặt nhưng ta thì lại thấy mất mặt lắm. Cái gì mà thần lực vô cùng tận, ta thấy hắn gầy như que củi, toàn thân không có mấy lạng thịt, cho dù có chút sức lực thì cũng không thể sánh được với huyền khí tu vi chúng ta đã ngưng luyện mấy năm. Lý huynh đệ, ngươi phải biết rằng, Long Bá Thiên đại nhân gia tài giàu có, chỉ cần chúng ta bắt sống Phong Vân Vô Ngân giao cho hắn thì sẽ có được một quyển huyền cấp cao cấp huyền khí tu luyện bí kỹ mà hắn có được sau khi giết chết tán tu. Nếu không phải Long Bá Thiên đại nhân chủ yếu thu luyện hậu thổ thần công, việc tốt này cũng không tới lượt chúng ta. Loại thần công bí kíp này, hai huynh đệ chúng ta độc chiếm chẳng phải tốt hơn là chia cho năm người hay sao?
-Huyền cấp cao cấp huyền khí tu luyện bí kíp?
Gã họ Lý kia ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng, sự tham lam tràn ngập trong lòng hắn, hắn thè lưỡi ra liếm liếm quanh bờ môi khô nẻ, hung ác nói:
-Mẹ kiếp, người chết vì của cải, chim chết vì thức ăn, làm thôi! Vương đại ca, nơi này không tiện động thủ, để tránh kinh động tới đám Thi Thực Ngốc Ưng ở phía trước, như thế này đi, chúng ta gọi Phong Vân Vô Ngân xuống, đưa tới một nơi hẻo lánh đểđộng thủ, chặt đứt chân tay hắn, bắt sống mang về cho Long Bá Thiên đại nhân.
-Được!
Gã họ Vương kia vỗ vỗ trường kiếm sau lưng.
Hai tên thương nghị xong, gã họ Lý liền thi triển thân pháp, chỉ mấy bước đã lên tới trên đồi, gã họ Vương theo sát phía sau, đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân.
-Phong Vân Vô Ngân!
Gã họ Lý nở nụ cười gượng.
Phong Vân Vô Ngân vừa rồi tuy không quan sát kỹ hai gã này, nhưng biết hai gã vừa rồi đã thương nghị gì đó ở dưới chân đồi, lúc này xem ra đã thượng lượng xong, đạt được sự nhất trí gì đó.
Phong Vân Vô Ngân mắt nhìn lướt qua, phát hiến trong khóe mắt hai gã đều tràn ngập sự tham lam, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
-Phong Vân Vô Ngân, người danh xưng kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử mới, ta có mấy lời muốn nói với ngươi, ngươi đi theo chúng ta.
Gã họ Vương dùng khẩu khí ngạo mạn, lạnh lùng nói với Phong Vân Vô Ngân, dáng vẻ vênh váo ra lệnh như thể Phong Vân Vô Ngân là kẻ nô bộc hạ nhân của hắn. Một giây sau, ánh mắt hắn khẽ chuyển, phát hiện thấy trên ngón tay phải của Phong Vân Vô Ngân có đep một chiếc nạp giới, sự tham lam trong ánh mắt lại càng hiện rõ.
-Đột nhiên, gã họ Vương liền trực tiếp tỏa ra một cỗ áp lực, cuồn cuộn kéo về phía Phong Vân Vô Ngân. cỗ áp lực này vô cùng sắc bén, giống như đao mang.
-Ngươi, đi theo chúng ta.
Khẩu khí của gã họ Vương càng trở nên cường thế hơn, vẻ mặt méo mó, hoàn toàn là tác phong cưỡng bức uy hiếp.
Phong Vân Vô Ngân mặt vẫn không hề biến sắc, trong lòng lại vô cùng tức giận. Hắn đã bị lũ Thi Thực Ngốc Ưng khiến cho cau mày nhăn mặt, đang không có chỗ để phát tiết, lúc này hai gã đệ tử lâu năm lại chủ động tới gây chuyện, thái độ vô cùng xấu xa, khiến Phong Vân Vô Ngân nổi lên sát cơ.
Hắn cũng không tỏ thái độ gì, gật đầu:
-Nơi này không tiện nói chuyện, kinh động tới đám Thi Thực Ngốc Ưng kia, mọi người đều không được lợi lộc gì. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.
Gã họ Vương và gã họ Lý nghe thấy vậy, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ... đệ tử mới thì vẫn là đệ tử mới, đứng trước mặt đệ tửđệ tử lâu năm thì vẫn thấp hơn một cái đầu. Bảo hắn đi sáng đông, hắn tuyệt đối không dám đi sang phía tay. Gã Phong Vân Vô Ngân này tuy là đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử mới, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, đi theo hai chúng a?
Ba người bước xuống chân đồi, gã họ Vương và gã họ Lý đi trước dẫn đường, dẫn Phong Vân Vô Ngân rời xa khỏi khu vực cư ngụ của Thiên ThịĐịa Thính Đại Pháp, tiến vào trong một rừng phong đỏ vô cùng rậm rạp.
Ở trong rừng, địa thế rộng rãi, lá đỏ như máu, rơi lả tả xuống bốn xung quanh.
Phong Vân Vô Ngân đi phía sau hai gã họ Vương và họ Lý, nhưng lại phát hiện ra mình đã bị hai cỗ khí tức khóa chặt, một khi mình mà bỏ chạy thì sẽ lập tức bị phản phệ.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng hoàn toàn không hề có ý định bỏ chạy. Áp lực của mỗi một người trong hai người này gây ra cho Phong Vân Vô Ngân tuyệt đối không sánh được với Đường Thanh, chỉ là khoác cái mác đệ tử lâu năm, không coi ai ra gì mà thôi.
Phong Vân Vô Ngân còn dám khiêu khích cả Da Luật Hồng thì đã không sợ đắc tội với bất cứ ai trong Nham Thạch Thành, bị kẻ khác ức hiếp, có thể giết được thì trực tiếp giết luôn để tránh hậu họa.
Con mắt khẽ mi lại, Phong Vân Vô Ngân nhìn thấy, gã họ Lý vác thiết côn, mỗi khi đặt chân xuống đều để lại một dấu chân trên mặt đất, dấu chân ngày càng sâu, còn gã họ Vương, khí thế toàn thân không ngừng tăng lên, xunh quanh thân thểđã xuất hiện huyền khí ba động vô cùng sắc bén, khiến cho lá phong rơi xuống cạnh hắn đều không ngừng bị chém vụn.
Cả hai đều đang chuẩn bị, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
-Dù sao cũng phải chiến đấu, sao mình lại phải đợi bọn chúng chuẩn bị khí thế tới mức cao nhất mới chiến đấu chứ?
Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, thần lực toàn thân tuôn ra, kinh mạch huyết quản cuồn cuộn chảy, nhanh như chớp một quyền đánh về phía gã họ Vương.
Từ khí tức phán đoán thì gã họ Vương mạnh hơn gã họ Lý, bởi vậy, Phong Vân Vô Ngân liền đánh hắn trước.
Trong thời gian này, không ngừng chiến đấu cùng với hung thú, kinh nghiệm thực chiến của Phong Vân Vô Ngân đã không ngừng được tôi luyện nâng cao, giết người cũng giống như giết hung thú, tốt nhất là một đòn dốc toàn lực lượng, trong nháy mắt giết chết, không để cho bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Gã họ Vương và gã họ Lý đều vô cùng kinh hãi.
Bọn chúng không ngờ rằng, một đệ tử mới như Phong Vân Vô Ngân lại dám ra tay trước, vô cùng hung bạo.
Trên đường đi, Phong Vân Vô Ngân đều lặng lẽ không nói gì, thái độ vô cùng ngoan ngoãn như một con cừu hiền lành, nhưng lúc này, gã họ Vương và gã họ Lý cảm thấy phía sau đâu phải là một con cừu nhỏ mà quả thực là một con hung thú vô cùng dã man tàn bạo. Quyền phong nổ vang, không gian xung quanh tựa hồ cũng bị chấn động trong giây lát.
Trong nháy mắt, thân hình gã họ Vương vô cùng quỷ dị vặn vẹo một cái, không ngờ né tránh được một quyền đánh lén của Phong Vân Vô Ngân trong gang tấc, tay phải vòng lên, nhanh như tia chớp rút trường kiếm ở sau lưng ra, mấy động tác tưởng chừng vô cùng nhàn nhã, nhưng thực ra hắn đã phải dốc hết tu vi của hắn ra, khiến hắn toàn thân mồ hôi ướt sũng. Tuy hắn đã tránh được một quyền của Phong Vân Vô Ngân, nhưng quyền phong cũng đã làm rách một miếng lớn trên y phục của hắn.
-A!
Gã họ Vương gầm lên một tiếng, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lâu năm cùng với tán tu, vung tay quét một kiếm về phía Phong Vân Vô Ngân, định tạm thời đẩy lùi Phong Vân Vô Ngân đi, trong lúc vội vàng, kiếm phong vẫn rất sắc bén cường hãn.
Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, không hề tránh né, lại một quyền đánh ra, một quyền của hắn đã có thể phát ra 5600 cân thần lực, trong thời khắc chiến đấu sinh tử này, Phong Vân Vô Ngân biết rõ, nếu mình tránh một kiếm này thì sẽ cho gã họ Vương cơ hội định thần, tới lúc đó hắn ngưng tụ kiếm thế, giết hắn sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Nhân khi gã họ Vương vội vàng chém ra một kiếm, kiếm thế uy lực chưa được bảy tám phần mười lúc bình thường, Phong Vân Vô Ngân dùng bạo lực trực tiếp đánh về phía kiếm mang.
5600 cân thần lực, không chút màu mè đánh thẳng lên kiếm mang.
-Rắc!
Kiếm mang không ngờ trực tiếp tan vỡ.
Cần phải biết rằng, Phong Vân Vô Ngân đã nâng cấp phẩm chất của huyền cấp thấp cấp Thần Man Lực Vương Quyết trở thành huyền cấp trung cấp luyện thể công pháp, lại trải qua Địa Hỏa Long nội đan tôi luyện, thịt viên cũng đã ăn mười mấy viên, nhục thân vô cùng cứng rắn, một đôi thiết quyền không chỉ thần lực cường hãn mà còn rắn chắc như cự phủ đại chùy.
Gã họ Vương trong lòng vô cùng chấn kinh.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn dùng nhục thân lực lượng chiến đấu, tam phẩm huyền khí ba động trên người thực ra chỉ là để ngắm cho vui. Gã họ Vương trải qua không dưới mấy chục lần chiến đấu, nhưng chưa từng gặp một võ giả chỉ có 3 phẩm huyền khí tu vi lại có thể dùng quyền đánh nát được kiếm mang của hắn.
Phong Vân Vô Ngân ra tay ngoan độc, bước chân lóe lên, lại gần gã họ Vương, một quyền nữa đã lại dốc toàn lực đánh ra.
-Rắc rắc!
Một quyền này đánh mạnh lên xương sống lưng của gã họ Vương, 5600 cân thần lực trong nháy mắt đã đánh tan hộ thân huyền khí của gã họ Vương, dư lực như nước lũ đập thẳng lên sống lưng hắn, xương cốt toàn thân hắn không ngừng vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bịđánh nát, thân thể bay thẳng đi, sau đó như một đống bùn nhão nằm mềm ra đất.
Phong Vân Vô Ngân giết chết gã họ Vương chỉ trong mấy giây đồng hồ, không hề nhíu mày, vô cùng hung bạo. Gã họ Lý kia căn bản còn chưa kịp phản ứng, bỗng chốc liền cảm thấy hắn đang phải đối mặt với một con hung thú dữ tợn tới mức vô cùng đáng sợ.
Sau khi giết xong gã họ Vương, Phong Vân Vô Ngân cũng không hề có chút do dự, như hổ dữ lao về phía gã họ Lý. Trong lúc sinh tử, gã họ Lý dốc toàn lực, huyền khí toàn thân ngưng tụ trên thiết côn, một côn quét ra, gầm to:
-Kim Cương Phục Ma Côn Pháp!
-Ong!
Không khí bị một côn của gã họ Lý đánh cho rung động, mơ hồ, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện đạo hộ pháp hư ảnh vô cùng uy mãnh.
Một trận kình phong quét về phía Phong Vân Vô Ngân, y phục hắn không ngừng bay phần phật.
Kim Cương Phục Ma Côn Pháp này dựa vào huyền khí kích phát mãnh lực, một côn này của gã họ Lý cũng có tới bốn, năm ngàn cân lực lượng.
Phong Vân Vô Ngân ý niệm vừa động, thần lực chùy đột nhiên nằm trong tay phải, thân chù trong nháy mắt lớn lên, một tay cầm chùy đập về phía gã họ Lý.
Chùy côn va chạm vào nhau.
-Rầm!
Mặt đất nơi hai người đứng chân đều bị nứt nẻ.
-Phì!
Gã họ Lý phun ra máu tươi, thiết côn trong tay đã bị gãy gập, rơi khỏi tay, người hắn bay đi.
Rơi mạnh xuống đất, hắn vẫn chưa chết ngay, miệng không ngừng phun ra máu tươi, huyết dịch có lẫn có mảnh vụn nội tạng, vô cùng thê thảm, miệng không ngừng phát ra thanh âm đứt quãng:
-Phong.... Vân Vô Ngân, đừng.... đừng.... giết... ta... là... là Long Bá Thiên đại nhân... treo thưởng... treo thưởng bắt ngươi....
-Long Bá Thiên?
Phong Vân Vô Ngân thu thần lực chùy vào trong nạp giới, trong lòng thầm nghi hoặc, tiến lại gần, cúi xuống:
-Long Bá Thiên nào?
-Khục khục...
Gã họ Lý sắc mặt tái nhợt, miệng phun đầy máu tươi.
-Là một trong mười đại cao thủ trong số đệ tử lâu năm của Nham Thạch Thành, ngươi giết nữ nhân của hắn, hắn nổi cơn thịnh nộ, treo thưởng bắt sống ngươi, đích thân xử lý, bóp nát từng khúc xương của ngươi, khiến ngươi đau đớn đến chết, để phát... phát tiết nỗi hắn trong lòng hắn....
-Mười đại cao thủ?
Phong Vân Vô Ngân chưa từng nghe thấy chuyện này.
-Là... là ngoài 10 phẩm đại viên mãn cường giả ra, còn có một bộ phận 9 phẩm đỉnh cao cường giả tu vi vô cùng cao thâm, mỗi năm... mỗi năm tỉ thí một lần, xếp trong tốp 10 được gọi là mười đại cao thủ... Long Bá Thiên đại nhân, xếp thứ năm....
Gã họ Lý đứt quãng nói, rồi ánh mắt trắng bệch, lẩm bẩm như mê sảng:
-Đừng giết ta, đừng giết ta....
-Hả... mình lúc nào đắc tội với một tên 9 phẩm đỉnh cao cường giả? Không ngờ không tiếc treo thưởng bắt sống mình... nói mình giết chết nữ nhân của hắn? Việc này... hình như là có chuyện đó thật, mình đã giết chết ba nữ nhân, ai biết bọn chúng là nữ nhân của ai!
Phong Vân Vô Ngân thầm lẩm bẩm, sau đó cúi xuống nhìn gã họ Lý đang hấp hối.
Lúc này, gã họ Lý như cố giãy giụa trước khi chết, trên mặt xuất hiện hai đám ửng hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân:
-Đừng giết ta...
-Ngươi đã bị thương tới phủ tạng, cho dù có cao cấp trị thương đan dược có thể khôi phục được thương thế thì việc tu luyện sau này cũng sẽ không thể tăng tiến được. Trong thế giới võ giả, không tu luyện được thì còn đau khổ hơn cả cái chết. Bởi vậy, ngươi chết còn dễ chịu hơn.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, một quyền đánh xống, đập nát ngực gã họ Lý kia.
Phong Vân Vô Ngân vô cùng nhanh gọn giết chết hai gã đệ tử lâu năm của Nham Thạch Thành, trong lòng cảm thấy rất bình thường. Ở trong khu rèn luyện dã ngoại này, cho dù là giết cả một tá người, chỉ cần làm sạch sẽ, không chỉ không hề gây ra phiền toái cho mình mà còn có thể.... kiếm thêm được một khoản.
Phong Vân Vô Ngân dùng thần lực đào một cái hố trong khu rừng, chôn binh khí của hai người xuống, rồi hai tay xách cỗ thi thể như thể xách hai con gà, chân đi như bay trong khu rừng, cuối cùng chọn một sơn cốc nhỏ cây cối rậm rạp, ném cỗ thi thể xuống thảm cỏ dày, ngồi xếp bằng xuống, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể.
Luyện hóa thi thể!
Huyền khí tu vi của Phong Vân Vô Ngân lúc này là 6 phẩm, có thể luyện hóa thi thể của 7 phẩm huyền khí tu vi võ giả. Hai cỗ thi thể này, lúc sống đều là 8 phẩm cảnh giới, thi thểđã bị lạnh một lúc, huyền khí trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao không ít, bởi vậy Phong Vân Vô Ngân lúc này cũng có thể luyện hóa, chỉ có điều huyền khí hấp thu được không nhiều.
Mất nửa tiếng, Phong Vân Vô Ngân luyện hóa xong hai cỗ thi thể, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền giống như con ác thú tham lam, sau khi ăn no một bữa liền vô cùng khoan khoái. Từ 6 phẩm đột phá lên 7 phẩm tựa hồ rất khó khăn, bởi vậy, luyện hóa xong hai cỗ thi thể này, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền vẫn không hề có dấu hiệu tách vỡ ra.
Phong Vân Vô Ngân không để ý nhiều, trực tiếp đứng lên, đi qua xem xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.