Bá Khí

Chương 560: Chơi lớn




Công tử áo tìm này khi vào không thèm nhìn Phong Vân Vô Ngân một lần! Hơn nữa khi hắn nhìn nữ nhân của Phong Vân Vô Ngân, trên mặt không dấu nổi vẻ tham lam, ưu việt.
Phải biết rằng thoạt nhìn huyết mạch của hắn tương đối cao quý, nhưng theo cảnh giới thì cũng chỉ là Trung giai thần, không khác Tử Yên nhiều, kém hơn cả Liên Y và Tử Viêm. Trong phạm vi thần giai, chênh lệch mỗi cảnh giới đều là lạch trời. Ví dụ như Cao giai thần có thể tùy ý vũ nhục Trung giai thần, Đê giai thần. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đảo ngược, tên công tử áo tìm này cảnh giới chỉ Trung giai thần nhưng lại dùng ánh mắt hung hăng vô lễ nhìn Cao giai thần như Tử Viêm và Liên Y.
Liên Y khẽ híp mắt, mị nhãn như tơ, chỉ có điều trong lòng nổi lên sát cơ. Bàng Giải vươn càng ra, gắp một miếng thịt, nhai răng rắc. Tử Yên sắc mặt cứng nhắc, tựa hồ muốn phát tác, Tử Viêm nhíu mày, dò hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này là ai? Chúng ta cũng không nhận ra ngươi.
Trong ngôn ngữ mang hàm ý không khách khí. Cũng đúng, người này không mời mà xông vào, hơn nữa dùng ánh mắt háo sắc vô lễ nhìn các nàng, quan trọng nhất là… hắn không coi Phong Vân Vô Ngân vào mắt!
Liên Y, Tử Viêm, Tử Yên giận tím mặt!
Phong Vân Vô Ngân vẫn cúi đầu dùng bữa, không nói câu gì. Chúc lão nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Ngân, sau lại nhìn công tử áo tím, khẽ lắc đầu, thở dài, nói:
- Mẹ kiếp, vừa tới Mục Tang thành, lão tử chưa uống một ngụm rượu đã lại có máu chảy. Đầu năm nay sao nhiều đứa trẻ trâu tìm chết vậy? Đế giai tam kiếp? Mẹ nhà nó nữa chứ, cảnh giới của tiểu oa nhi cũng quá gạt người rồi…
Tên công tử kia nghe Tử Viêm hỏi lai lịch, trên mặt hiện vẻ ưu việt:
- Chư vị hẳn là từ những thành trì khác, thậm chí là vị diện khác tới Mục Tang thành sao? Nói vậy đây hẳn là lần đầu tiên. Bổn công tử Công Tông Khang, thành chủ Mục Tang thành Công Tông Phách chính là gia phụ... ha ha ha...
Các tên nô tài phía sau cũng lập tức phụ họa:
- Ha ha ha… thật thiếu hiểu biết, ngay cả thiếu thành chủ cũng không nhận ra…
- Chúng ta quả thực là vị diện khác tới.
Tử Viêm không mặn không nhạt đáp:
- Vì vậy không nhận ra Công Tôn công tử.
Lời ấy vừa ra Công Tôn Khang liền vui vẻ.
Trong quá khứ, chỉ cần Công Tôn Khang báo ra tên họ là người từ vị diện khác tới lập tức cúi đầu bái lạy!
Thậm chí năm ngoái, Công Tôn Khang còn lợi dụng thân phận của mình, quan hệ với 276 Thần giai nữ tính từ vị diện khác tới!
Trong đó không thiếu Cao giai thần, thậm chí còn có cả hai Hạ vị thần!
Đây cũng không phải do vũ lực Công Tông Khang mạnh, bản thân có mị lực, cũng không phải phụ thân Công Tôn Phách, vấn đề trọng điểm chính là Công Tôn gia tộc nắm giữ một tòa thành trì nhỏ ở phía ngoài Đông Doanh vị diện, coi như có chút quyền thế. Lúc đầu Đông Doanh vị diện quản lý hộ tịch cũng không quá nghiêm khắc, ví dụ như tiểu thành chủ như Công Tôn Phách cũng có quyền phân phối hộ tịch.
Chính đặc quyền này khiến vô số người muốn đạt được hộ tịch Đông Doanh vị diện đua nhau vuốt mông ngựa!
Công Tôn Khang ấn tượng nhất một lần chính là một nữ tử Hạ vị thần xinh đẹp như hoa tới đây, Công Tông Khang chỉ nói 3 câu, đồng ý cho nàng ta một danh sách nhập tịch, liền dẫn được nữ tử kia lên giường. Hơn nữa nữ tử Hạ vị thần kia mọi cách lấy lòng, cố gắng xu nịnh, khiến cho trong lòng lẫn sinh lý của Công Tông Khang đều thoải mái.
Từ đó về sau thế giới nội tâm của Công Tôn Khang rất mạnh mẽ!
- Chỉ cần người tự vị diện khác tới thì phải cúi đầu trước mặt lão tử! Là nam, phải quỳ gối lấy lòng! Là nữ, bị lão tử coi trọng thì phải ngoan ngoan cởi hết!
Công Tông Khang hoành hành trong Mục Tang thành không hề kiêng kỵ, hơn nữa còn rất thuận lợi.
Mới vừa rồi ở góc đường phát hiện đoạn người Liên Y hắn đã bị hút hồn, hắn phát hiện nữ tử này từ tướng mạo, khí chất, phong vận đều vượt xa nữ tử Hạ vị thần kia!
- Lần này không thu thì không được!
Công Tôn Khang một đường theo dõi, sau đó trực tiếp xông vào, báo danh hiệu!
Vốn Công Tôn Khang cho rằng vừa báo danh thì mấy nữ nhân này chủ động đi tới hầu hạ.
Không ngờ được trên mặt Liên Y, Tử Viêm, Tử Yên ngoài chán ghét ra thì không hề có chút khiếp sợ.
- Ách?
Công Tôn Khang sửng sốt:
- Các ngươi… các ngươi chẳng lẽ không biết bổn công tử có thể trong nhát mắt thay đổi vận mệnh của các ngươi?
- Phốc~~~
Liên Y cười, tên công tử này quá hài hước rồi!
Nụ cười này giống như trăm hoa đua nở, tất cả cảnh đẹp dưới nụ cười này đều ảm đạm thất sắc!
Liên Y, cực phẩm thiếu phụ! Tu luyện Xá nữ tâm kinh tới tầng thứ mười đại viên mãn, quả thực là vưu vật hại nước hại dân! Mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều có thể mê hoặc nam nhân!
Hơn nữa giờ phút này Liên Y còn chưa thi triển Xá nữ tâm kinh, một khi vận công, tên Công Tôn Khang này trực tiếp t*ng trùng lên não, dục hỏa thiêu thân mà chết!
- Các ngươi… các ngươi vẫn chưa hiểu mọi chuyện!
Công Tôn Khang đầu choáng mắt hoa, cổ họng khô khốc:
- Phụ thân của bổn công tử là chủ nhân của tòa thành này! Là một trong những thành chủ có quyền thế nhất Tang Hoài đại lục! Trong tay nắm giữ quyền phân phối hộ tịch Đông Doanh đại lục! Đoang Doanh vị diện sắp tấn chức, đã hiểu chưa? Đến khi đó toàn bộ vị diện tiên khí nồng đầm, trở thành tiên gia phúc địa, Xuân Hạ Thu Đông, cũng sinh ra vô số tiên thảo linh hoa! Mỗi con nít ở đây đều thành kỳ tài ngút trời! Đến khi đó đám dế nhũi vị diện cấp thấp không có tư cách đến Đông Doanh vị diện? Có biết không? Vị diện của các ngươi có thể ký thác Hoàng kim thần vị Thượng vị thần sao? Nói cách khác, vận mệnh của các ngươi tới chết cũng chỉ là Trung vị thần mà thôi! Mà một khi đạt được Đông Doanh vị diện hộ tịch, chuyển Linh hồn ấn ký tới đây, in vết không gian bích lũy Đông Doanh vị diện, như vậy có thể cải thiên hoán mệnh, trở thành nhân thượng nhân!
- Hiện giờ các ngươi đã hiểu chưa?
Con ngươi Công Tôn Khang đỏ bừng.
- Phốc… trước kia có mấy lão đầu từng coi bói cho ta, còn bảo sau này ta sẽ trở thành chủ thần… Vận mệnh? Dám trước mặt ta nói vận mệnh?
Liên Y híp mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân đang cúi đầu ăn, nhu hòa nói:
- Vận mệnh của ta nắm giữ trong tay một con người…
Tử Viêm cũng cười khẩy nói:
- ĐÚng vậy, mấy lão đầu coi bói kia còn bảo ta sẽ trở thành chúa tể một vị diện cao cấp…
- Cái gì? Không ngờ mấy nữ tử này vẫn thích mạnh miệng vậy?
Công Tôn Khang nóng nảy, trước kia hắn chỉ cần nói vài câu, hứa hẹn một phen, lập tức đã xong, sao lại phiền toái như bây giờ:
- Chớ nói nhảm! Ba ngươi mỗi người ngủ với ta một đêm, bổn công tử khẳng định sẽ cho các ngươi hộ tịch Đông Doanh vị diện! Có muốn thay đổi vận mệnh hay không? Có muốn làm nhân thượng nhân hay không, vậy xem các ngươi có chịu hi sinh hay không mà thôi!
- A… Công Tôn Khang công tử nói có thật không? Ngươi vừa mới nói…
Lúc này Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu lên, lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:
- Cút ngay!
- Ách?
Từ khi tiến vào, Công Tôn Khang hoàn toàn không để con kiến hôi Đế cấp Phong Vân Vô Ngân vào mắt, nhwung lúc này lại bị Phong Vân Vô Ngân quát mắng, liền giận giữ cười:
- Ha ha ha! Ngươi là ai? Mẹ kiếp, một tên Đế cấp cũng dám kêu gào trước mặt bổn công tử? Bổn công tử có 99 biện pháp khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
- Ngươi nhất định phải chết!
Phong Vân Vô Ngân cười cười, sờ sờ mũi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một than âm đạm mạc:
- Ai dám kêu gào ở Mục Tang thành? Đắc tội Công Tôn Khang thiếu gia quả thực chính là tội không thể tha!
Vừa dứt lời, một tên THần giai đầu trọc, đoản khố, ma y, giày cỏ trực tiếp tiến vào. Vẻ mặt hắn kham khổ, một hư ảnh Phật tượng huyền phù trên đỉnh đầu, Phật quang phổ độ chúng sinh, đem không gian thế giới xung quanh biến thành một lưu ly phật quốc, mơ hồ nghe thấy từng hồi tụng kinh niệm phật, tên đầu trọc này chính là Cao giai thần, huyết mạch tôn quý.
- A, Khổ phật nhi, ngươi vẫn chưa ghi danh tham gia tuyển chọn?
Công Tôn Khang khẽ nhíu mày:
- Cũng tốt, chỉ cần ngươi thay Bổn công tử bóp chết con kiến hôi này, Bổn công tử sẽ báo phụ thân, cầu cho ngươi một tư cách nhập tịch. Giết con kiến hôi này nếu bổn công tử tự thân động thủ sẽ làm bẩn tay!
Trong mắt tên đầu trọc tinh quang lóe lên, khóe miệng cười âm lãnh:
- A di đà phật, thí chủ, nếu ngươi đã nhục mạ Công Tôn Khang công tử thì chớ trách bần tăng thủ đoạn độc ác vô tình!
- Hòa thượng thối, ngươi còn chưa đủ tư cách thay mặt công tử gia!
Một tiếng cười sảng lãng vang lên, ngay sau đó một nam tử chính nghĩa lẫm nhiên sải bước đi vào, trên đầu ngưng tụ một tòa bảo tháp, hào quang lưu chuyển, cảnh giới Cao giai thần:
- Công Tôn Khang công tử, loại người không biết tốt xấu này cứ để Lôi mỗ xử trí.
- Khụ khụ… Công tử gia, là tên đui mù nào dám ở đây làm loạn vậy?
Một đạo tử quang bao phủ căn phòng, một thanh niên lưng gù từ trong tử quang đi ra, sắc mặt tái xám, giống như bệnh nặng quấn thân, sắp chết, nhưng mắt trái là âm, mắt phải là dương, âm dương nhị khí cổn động, giết người vô hình, là một nhân vật rất lợi hại, cũng là Cao giai thần.
Ngay sau đó mấy tên Cao giai thần hơi thở bất phàm khác cũng tiến vào, vừa vấn an Công Tông Khang, vừa tỏ vẻ sẽ thay Công Tôn Khang giết chết Phong Vân Vô Ngân.
- Ha ha ha! Kiến hôi! Ở Mục Tang thành, Công Tôn gia tộc chính là trời! Chính là đất! Ngươi mắng ta một câu, ta giết cả nhà ngươi! Nhìn xem, nơi này nhiều Cao giai thần khác đều nghe công tử sai khiến, ngươi coi là cái rắm gì?
Công Tôn Khang rất đắc ý, miệng mắng Phong Vân Vô Ngân, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Liên Y, Tử Viêm, Tử Yên.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên cười một tiếng, thở dài nói:
- Tại hạ rất muốn hỏi chư vị một vấn đề.
- Ừ?
- Chư vị muốn chết sao? Hay là muốn sống? Nếu muốn sống thì lập tức cút. Muốn chết cũng rất dễ dàng.
Phong Vân Vô Ngân cười vui vẻ.
Nhưng người hiểu Phong Vân Vô Ngân đều biết hắn đã động sát cơ, vừa ra tay tất sẽ giết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.