Bá Khí

Chương 457: Bên ngoài Vạn Kiếm Sơn Trang




Đám đệ tử nội môn 4 nam 1 nữ phía sau cũng không dám chậm trễ, lập tức bay theo.
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, cũng trực tiếp tiến vào bên trong trùng động thời không.
- Vù ~~~~~~~
Chỉ trong nháy mắt, hai chân Phong Vân Vô Ngân liền chạm xuống đất...
Hắn đưa mắt nhìn lại, phát hiện mình đã hoàn toàn rời khỏi học phủ Tử Anh, hiện tại nơi mình đang đứng chính là một hoang mạc rộng lớn.
Trong hoang mạc này, quái thạch lởm chởm, dưới chân tràn ngập chất lỏng đặc sệt màu đỏ, trên bầu trời mây gió cuồn cuộn, cát bay đá chạy, không gian một mảnh u ám!
Ở trong hoang mạc này dõi mắt nhìn ra xa, liền thấy được một tòa thành trì nguy nga! Cảnh tượng thành trì này hoang tàn đổ nát, chẳng qua nó lại có được một loại khí tức văn minh đã khắc sâu không hề phai nhạt! Càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là, phía trên thành trì này, từng đạo kiếm khí thô to gào thét rung động, vô số kiếm khí bay lượn phía trên bầu trời!
Những kiếm khí này hiển hiện ra một loại ý vị xa xưa, dường như chúng chính là kiếm khí được lưu lại từ thời kỳ thượng cổ!
- Đó chính là Vạn Kiếm Sơn Trang!
Nhóm người Mộ Dung sư tỷ đã đứng bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, tổng cộng 7 người hình thành nên một trận doanh nho nhỏ:
- Các ngươi nhìn đi, kiếm khí này chính là do các vị kiếm tu đại năng của Vạn Kiếm Sơn Trang lưu lại từ thời kỳ thượng cổ khi đang tu hành kiếm thuật! Trải qua vô số thời đại, kiếm khí khổng lồ này vẫn như cũ tồn tại trên thế gian! Có thể nói là kỳ tích! Hơn nữa, năm tháng cũng không thể hoàn toàn bào mòn đi được những kiếm khí này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những kiếm khí này vẫn còn tồn tại được ức vạn năm nữa!Có thể tưởng tượng được, khi Vạn Kiếm Sơn Trang vẫn còn ở thời kỳ toàn thịnh, một mảnh khu vực này hoàn toàn bao trùm dưới màn kiếm khí, hình thành nên một đế quốc kiếm! Một thế giới kiếm!
- Oa... kiếm khí thực nồng đậm, hình thành được cả lốc xoáy phong bạo...
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân cũng phải nhìn chằm chằm vào những đạo kiếm khí này.
- Nhóc con, không biết Kiếm Tiên Đồ Lục của ngươi có thể hấp thu được những kiếm khí này hay không. Nếu như có thể hấp thu để sử dụng, vậy thì... hắc hắc, ngươi liền phát tài rồi.
Chúc lão ở trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân liên tục cảm thán:
- Nhóc con, lần này ngươi dường như đã thành công/ Ngươi đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang quả thực chính là hành động sáng suốt.
Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm giác được, Kiếm Tiên Đồ Lục đang phát ra một chút rung động! Run rẩy!
Chẳng qua hiện tại Phong Vân Vô Ngân cũng không dám tùy tiện làm bậy, bằng không...
Trong hoang mạc này, ngoại trừ tổ đội 7 người của học phủ Tử Anh, vẫn còn có rất nhiều võ giả khác.
Phong Vân Vô Ngân tùy ý liếc mắt nhìn, tính toán một chút, lượng võ giả trong hoang mạc ít nhất cũng phải có mấy trăm người!
Lấy kiếm tu chiếm đa số, cũng có một phần nhỏ là đao tu, thương tu, quyền tu...
Ở phía trên không trung đỉnh đầu đoàn người kia, phát tắc Đế giai đông đúc như rừng, bốc lên từng đạo trường giang đại hải, quỳnh lâu ngọc điện, bách điểu vạn thú...
Có một số pháp tắc Đế giai đã cực kỳ hoàn mỹ, thậm chí còn có một số pháp tắc Đế giai đã ẩn chứa được một tia khí tức của Thần yếu ớt.
Có thê rnois, bố cục của hoang mạc lúc này, hoàn toàn chính là cao thủ tề tụ.
Phong Vân Vô Ngân quan sát được, một số võ tu ở trong đó, khí tức nồng đậm, khí thế trọng hậu, so với Mộ Dung sư tỷ còn lớn hơn vài phần!
Dưới trường hợp này, Phong Vân Vô Ngân nếu như tùy tiện thúc dục Kiếm Tiên Đồ Lục, vậy thì quả thực chính là muốn chết, lập tức sẽ bị vây công!
- Nhóc con, hắc hắc, rất nhiều cao thủ đó, có vài tên dường như đã tiếp cận được Thần đạo. Lợi hại, lợi hại!
Chúc lão thở dài nói.
Lúc này, Mộ Dung sư tỷ cũng đã thu liễm ngạo khí, thấp giọng nói:
- Nghe kỹ đây! Toàn bộ không được tùy tiện phóng ra thần niệm để dò xét người khác! Lặng lẽ hành sự! Phía trước chính là Vạn Kiếm Sơn Trang, nơi này phi thường hỗn loạn, động một cái là giết người! Hơn nữa người đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang tìm kiếm khí vận, tu vi đều không cạn, thủ đoạn thông thiên...
Theo lời dặn dò của Mộ Dung sư tỷ, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân khẽ động, liền thấy được bên trong hoang mạc, quả nhiên chồng chất một ít thi thể tàn phá, máu chảy đầm đìa, một số thi thể trong đó, dường như vừa mới chết không bao lâu.
Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được một vài ánh mắt hung ác độc địa, đang nhìn chằm chằm về phía trận doanh của bọn họ, không chút kiêng nể, thập phần hung hăng càn quấy.
Đúng lúc này...
- Vèo!
Ở nơi cách đám người Phong Vân Vô Ngân không xa, bất chợt bùng nổ hiện ra một trùng động thời không, ngay sau đó vô số thần quang trực tiếp từ bên trong trùng động thời không bắn ra, khí tức to lớn, vị đạo vương giả, trong nháy mắt tràn ngập khắp không trung.
Khoảnh khắc sau, từ trong trùng động thời không xuất hiện một chiếc chiến xa, chiến xa này do 7con ngũ sắc thần ngưu kéo đi, toàn thân thần quang mờ mịt, lưu quang rực rỡ.
Trên chiến xa, có một nam tử trẻ tuổi chắp tay đứng thẳng, thân mặc trường sam màu xanh, đầu đội quan miện, mi mục như vẽ, tuấn lãng đến mức khó tin. Hư không trên đỉnh đầu có một đạo kiếm khí kéo dài vô tận, tựa như thiên ngoại phi tiên, pháp tắc kiếm thuật như rừng, kiếm thuật ảo diệu khắc sâu vào trong rào cản không gian, vô cùng rực rỡ chói mắt. Thanh niên nam tử này, bên trong đôi mắt ngoại trừ ngạo mạn ra cũng không còn gì khác.
Bên dưới chiến xa có mấy chục tên người hầu đang phủ phục, tất cả đều có tu vi Đế giai.
Thình lình Phong Vân Vô Ngân khẽ động, trong mấy thục tên người hầu kia, một tê toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân!
Ánh mắt hai người chạm nhau!
Chỉ thấy người hầu kia một thân bạch y, lưng đeo chiến đao, quanh thân đều là vết sẹo đao, khí tượng Đế giai vô cùng sâm nghiêm.
Không phải Bạch Cốt Đao Đế thì là ai?
- Phong Vân Vô Ngân!
Bạch Cốt Đao Đế bỗng nhiên rít gào:
- Thực không ngờ có thể gặp được ngươi ở nơi này! Đây chính là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
- A!
Phong Vân Vô Ngân vừa sờ mũi, vừa cười thản nhiên:
- Ha ha ha! Hóa ra là cố nhân! Xin chào Bạch Cốt Đao Đế, nhiều ngày không gặp, phong thái của ngươi vẫn như xưa, thật là đáng mừng, ha ha ha!
- Bạch Cốt! Ngươi làm gì vậy?
Thanh niên nam tử trên chiến xa sắc mặt trầm xuống, quát lớn.
- Bẩm báo công tử, tiểu tử kia chính là tử thù của nô tài! Hắn và nô tài cùng đến từ một vị diện cấp thấp, đã từng liên tục giết đi mấy nhi tử của nô tài, thù này không đội trời chung!
Bạch Cốt Đao Đế lớn tiếng rống lên, tròng mắt đã đỏ rực màu máu.
- Hả?
Thanh niên kia khẽ nhíu mày nói:
- Hóa ra là như vậy. Bạch Cốt, ngươi hãy hành hạ tên cừu nhân này đến chết đi, bản công tử ở đây lược trận cho ngươi.
Phong Vân Vô Ngân thật không ngờ ở trong Vạn Kiếm Sơn Trang, một nơi được mệnh danh là vùng đất hỗn loạn này lại có thể gặp được "cố nhân" Bạch Cốt Đao Đế.
Khóe miệng hắn cũng không nhịn được nhếch lên một chút, biểu tình như cười như không nói:
- Bạch Cốt Đao Đế, khi ngươi còn ở vị diện cấp thấp, vẫn là kiêu hùng một đời, khẽ giậm chân một cái là cả vị diện rung chuyển, thật không ngờ ở tinh vực Thái Vương tinh cầu ngươi lại phải đi làm nô tài cho kẻ khác, hèn mọn như chó, chủ nhân xuất hành, ngươi phải lễ bái quỳ lạy, loại chó mở đường, hắc hắc... thực chắng ra làm sao cả.
Phong Vân Vô Ngân nhận thấy cảnh giới của Bạch Cốt Đao Đế tuy rằng đạt được tới Đế giai lục kiếp, dường như đã sắp thành Thần, chẳng qua, pháp tắc Đế giai trên đỉnh đầu hắn lại vô cùng bạc nhược, không hề sản sinh ra được sự dung hợp được với rào cản của không gian vị diện cao cấp. Cũng có thể nói, cảnh giới Bạch Cốt Đao Đế không tệ, thế nhưng phẩm chất của chân nguyên thì lại chính là rác rưởi. Ở vị diện cấp thấp thì hắn còn có thể diễu võ dương oai, xưng vương xưng bá, thế nhưng đi tới vị diện cao cấp thì lại vô cùng thấp hèn.
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân cũng nhanh chóng ước định được chiến lực của Bạch Cốt Đao Đế.
Kết quả đạt được khiến cho Phong Vân Vô Ngân đột nhiên bật cười, thổn thức không thôi.
Phải biết rằng, khi xưa ở vị diện cấp thấp, Phong Vân Vô Ngân chỉ có thể ngước nhìn Bạch Cốt Đao Đế. Bạch Cốt Đao Đế được coi là đại năng vô thượng của vị diện đó. Phong Vân Vô Ngân không thể nào ước đoán được thực lực chân chính của Bạch Cốt Đao Đế. Hắn đánh một trận cùng Bạch Cốt Đao Đế, trên cơ bản hoàn toàn không đủ sức chống đỡ. Cuối cùng chẳng qua dựa vào ý chí hoàng kim ở trên Kiếm Tiên Đồ Lục, liều mạng đánh một kích mới có thể đẩy lui được Bạch Cốt Đao Đế.
Nhưng hôm nay, mới cách không bao lâu, Phong Vân Vô Ngân một lần nữa đối mặt với Bạch Cốt Đao Đế, liền cảm giác được kẻ này chính là cặn bã! Chiến lực kém xa so với bất kỳ một người nào bên trong thập đại đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh!
Bất kể là thúc giục kiếm thuật, hay là yêu thai, lực lượng thân thể, hắn cũng đều dễ dàng miểu sát được Bạch Cốt Đao Đế.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi giết con trai ruột của ta, vũ nhục gia tộc ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hôm nay lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lại để cho ngươi rơi vào tay ta!
Bạch Cốt Đao Đế bước từng bước tới gần Phong Vân Vô Ngân, nghiến răng nghiến lợi, lời lẽ hết sức oán độc.
Phong Vân Vô Ngân chắp tay mà đứng, nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Bạch Cốt Đao Đế, tội tình gì phải thế? Ngươi cứ làm cẩu cho thật tốt đi, ta cũng không tính toán, nhưng nếu đã tới tận cửa tìm chết... ài...
- Hả?
Bạch Cốt Đao Đế một bên vận khởi đao thế, một bên cũng cảm giác được, giờ khắc này khí chất của Phong Vân Vô Ngân đã khác xa khi xưa, sản sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mặc dù nói quanh thân Phong Vân Vô Ngân không có bất kỳ một đạo pháp tắc đế giai nào, thế nhưng đối với Bạch Cốt Đao Đế mà nói, trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân thời khắc nào cũng phát ra một loại khí tức nguy hiểm khó hiểu, khiến cho Bạch Cốt Đao Đế sinh ra một loại run rẩy sợ hãi từ trong tiềm thức: chẳng lẽ... chẳng lẽ Phong Vân Vô Ngân này, sau khi đi tới vị diện cao cấp đã đạt được đại kỳ ngộ? Ta cảm giác được, hắn so với khi còn ở vị diện cấp thấp, quả thực là hai người khác nhau...
Bạch Cốt Đao Đế nghĩ đến đây, không khỏi ngừng cước bộ, quay đầu nhìn lại thanh niên nam tử đang đứng ở trên chiến xa, đột nhiên nói:
- Công tử gia, kẻ này là đại địch sinh tử của nô tài, không chết không thôi. Mong rằng công tử gia thành toàn, để cho tiểu nhân tự tay mình đâm chết kẻ thù!
- Ha ha ha!
Thanh niên nam tử kia chưa kịp trả lời, ở trong hoang mạc đã có một số người phì cười nói:
- Một gia hỏa Đế giai lục kiếp, tuy rằng là tiến đến từ vị diện cấp thấp, cảnh giới tuy tạm ổn, phẩm chất chân nguyên lại kém cỏi không gì sánh được, chỉ đối mặt với một thiếu niên Thánh giai vậy mà đã lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, có thù oán mà cũng không dám trực tiếp động thủ chém giết... Quá hèn yếu...
Trong lúc nhất thời có rất nhiều người chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở bên cạnh xem náo nhiệt, trắng trợn mở miệng chửi mắng.
Trên chiến xa, thanh niên nam tử kia vẻ mặt lập tức trầm xuống:
- Bạch Cốt! Có bản công tử ở đây, ngươi còn kiêng kỵ gì nữa? Cẩu nô tài! Ngươi ngay cả một tiểu cẩu Thánh giai cũng không dám giết, đồ vô dụng! Ngươi trực tiếp tiến tới, một đao chém chết hắn đi!
Ngừng lại một chút, ánh mắt thanh niên nam tử nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân:
- Tiểu cẩu, ngươi nhắm mắt mà đợi chết, để cho Bạch Cốt chém thành tám mảnh, nếu như dám phản kháng, bản công tử cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ngữ khí của hắn bá đạo không gì sánh được!
- A...
Phong Vân Vô Ngân sửng sốt, nhất thời nghẹn họng không nói được lời nào.
Lúc này 6 đệ tử nội môn học phủ Tử Anh cùng đi với Phong Vân Vô Ngân, ngoại trừ Mộ Dung sư tỷ ra, sắc mặt đều xấu hổ, linh hồn truyền âm bắt đầu bàn tán.
- Nô tài kia, vô cùng nhỏ yếu, là phế vật đến từ vị diện cấp thấp, không bằng chó lợn. Chẳng qua chủ nhân hắn thực không ngờ lại chính là Liễu Diệp công tử của học phủ Thu Sương. Liễu Diệp công tử này truyền thừa từ một gia tộc thượng cổ trên đại lục Hỏa Nguyên, bối cảnh thập phần thâm hậu, đồng thời ở trong học phủ Thu Sương cũng được xếp thứ 7 trong thập đại đệ tử nội môn, giống với Mộ Dung sư tỷ của chúng ta, đều là kiếm tu siêu phàm nhập thánh...
- Có người nói, Liễu Diệp công tử này từng cùng đánh một trận với Mộ Dung sư tỷ của chúng ta, về phần thắng bại, người ngoài không ai biết, chúng ta cũng đều chưa từng nghe Mộ Dung sư tỷ nói qua...
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giúp Phong Vân Vô Ngân? Đi đắc tội Liễu Diệp công tử?
- Vì sao phải giúp Phong Vân Vô Ngân? Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, so với đệ tử nội môn chúng ta thì có gì đáng giá? Liễu Diệp công tử kiếm thuật thông thiên, chúng ta không phải là đối thủ.
- Tất cả đều xem ý tứ của Mộ Dung sư tỷ đi.
Chủ nhân của Bạch Cốt Đao Đế, Liễu Diệp công tử, không ngờ chính là một trong thập đại nội môn đệ tử của học phủ Thu Sương đại lục Hỏa Nguyên!
- Liễu Diệp công tử!
Lúc này Mộ Dung sư tỷ rốt cục cũng mở miệng:
- Phong Vân Vô Ngân này chính là đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh chúng ta, một tên nô tài của ngươi có cừu oán cùng Phong Vân Vô Ngân... Vậy thì chúng ta liền không nhúng tay vào, để cho bọn họ từ chém giết, giải quyết ân oán, thế nào?
- Mộ Dung?
Trong ánh mắt Liễu Diệp công tử chợt bùng nổ kiếm ý vô biên, bắn ra bốn phương tám hướng khiến cho không gian nhộn nhạo uốn khúc:
- Lần trước cùng ngươi đánh một trận, tuy rằng không thể phá vỡ Kỳ Phong Kiếm Pháp của ngươi, chẳng qua ngươi cũng không làm gì được Kinh Thiên Tuyệt Sát Kiếm Pháp của bản công tử. Việc hôm nay, bản công tử đã muốn quản, ngươi đừng nhúng tay vào! Hà tất phải vì một đệ tử ngoại môn mà phá vỡ đi giao tình giữa chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.