Bá Khí

Chương 444: Dễ dàng phá tuyệt chiêu




- Ngoại trừ kiếm khí lợi hại, còn có lực lượng thân thể cường hãn, cùng với thiên phú yêu thai… Hắn là khối xương cứng a…
Một gã cường giả đứng thứ năm trong hàng đệ tử ngoại môn, lúc này cũng chau màu, sâu trong hốc mắt dần hiện ra tia run sợ, tim đập nhanh loạn. Nhất là, trong đầu hình dung lại tình huống Phong Vân Vô Ngân hành hung Hoàng Bá Luân, từng quyền từng quyện nện xuống nhục thịt, cái kiểu mạnh mẽ đánh nát cơ thể đối phương thành thịt vụn, những tiếng thanh âm kinh khủng kỳ dị, thật khiến người ta nôn mửa, khiếp hãi.
- Hoàng se đệ bị đánh gục…
Hoàng Phủ sư ca đứng hàng thứ hai không khỏi nhướng mắt, trong ánh mắt cũng phóng xuất ra biểu tình dị dạng cực độ, cũng có chút kinh tâm, kiêng kỵ, thế nhưng cũng có sát khí, oán độc vô cùng. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này mất mặt thật to rồi… Nếu như không giết chết Phong Vân Vô Ngân này, đệ tử ngoại môn chúng ta không còn lăn lộn được nữa.
Ngừng lại một chút, Hoàng Phủ sư cao liền nói với người đứng hàng thứ năm:
- Ngũ sư đệ, ngươi lên đi!
- Hí!
Vị ngũ sư đệ trực tiếp dại con mắt, hít ngược một ngụm lương khí, lắp bắp nói:
- Cái gì? Ta… Ta… Ta đi…
Hắn theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
- Ngay cả sư đệ Hoàng Bá Luân cũng bị giết thảm, ta… Ta đi? Không được! Sức chiến đấu của ta chỉ nhỉnh hơn Hoàng sư đệ một chút, hơn nữa năng lực phòng ngự thân thể của Hoàng sư đệ mạnh hơn ta… Không được, vậy không được, ta đi chính là chịu chết…
Ngũ sư đệ biểu lộ ra vẻ khiếp sợ hiếp thấy. Phải biết, đạt đến loại tồn tại như Ngũ sư đệ, luôn luôn đều là phi thường kiêu ngạo, hất hàm sai khiến, rất ít khi chịu thua. Giờ khắc này hắn giống như một kẻ bị trúng gió, thân thể lạnh run, trên mặt thể hiện rõ sự sợ hãi trong lòng…
Đệ tử ngoại môn luôn võ dũng, anh hùng vô địch, thế nhưng hiện tại đều cúp đuôi khúm núm…
Tại một bên khác, mấy người trong chấp pháp đường, ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều nhận thấy vẻ kinh hãi trên mặt, trong mắt đối phương. Chỉ có Hiên Viên sư huynh vẫn duy trì mỉm cười, đắc ý dào dạt, nói:
- Ta đã nói ròi, Phong Vân Vô Ngân là thiên tài, nếu xử tử người như thế, viện trưởng sẽ còn quở trách chúng ta, giậm chân giận dữ với chúng ta! Người như hắn phải bồi dưỡng, trọng điểm bồi dưỡng mới được! Mọi người thấy rõ ba động sinh mệnh của Phong Vân Vô Ngân chứ? Quả thực mới chỉ mười mấy tuổi mà thôi!
- Ai… Ngay từ đầu bản tọa còn đang phân tích, cho ra một kết luận, Phong Vân Vô Ngân sẽ bị xa luân chiến tới chết… Hiện tại xem ra… Ngay cả khi giết mấy chục đệ tử ngoại môn, lại tàn sát hai đại đệ tử ngoại môn đứng hàng thứ mười và thứ sáu… Thật vượt xa dự liệu rồi… Cứ chờ nhìn tiếp xem… Nhìn xem mười đại đệ tử ngoại môn có biện pháp nào chống lại. Có điều, đệ tử ngoại môn bình thường hiện tại đều bị dọa sợ chết rồi, không còn ai dám động nữa.
Đường chủ chấp pháp đường thổn thức thở dài.
- Anh hùng xuất thiếu niên! Kiệt ngạo bất tuân, kiêu ngạo vô cùng, muốn giết ai liền giết, muốn diệt ai liền diệt… Ai… Kiêu hùng… Tuyệt đại kiêu hùng…
Phong Vân Vô Ngân đứng trên lôi đài, lạnh mắt nhìn quét chung quanh. Toàn thân hắn chảy xuôi thánh quang, những chỗ vừa rồi bị Hoàng Bá Luân đánh trúng, đang không ngừng được thánh quang chữa trị. Một vài chỗ da thịt bị sưng, trải qua thánh quang xoa dịu, đã bắt đầu khôi phục vẻ hồng nhuận, nhẵn nhụi.
Bên phía mười đại đệ tử ngoại môn, hiện vẫn đang khẩn cấp thảo luận thương nghị, lúc này còn chưa biết phái ai lên lôi đài, đối phó Phong Vân Vô Ngân.
Bản ý của Hoàng Phủ sư huynh là muốn cho ngũ sư đệ đi tới đối chiến Phong Vân Vô Ngân, thế nhưng ngũ sư đệ căn bản không dám lên! Ngũ sư đệ không dám, bát sư đệ và thất sư đệ càng không dám! Ngay cả tứ sư đệ cũng lắp bắp, không dám tỏ thái độ.
Một đám người thương nghị một lúc lâu, cũng không có kết quả.
Thấy mười đại đệ tử ngoại môn đang vùi đầu thương nghị, chậm chạp không chịu xuất chiến, tựa hồ cực kỳ sợ hãi Phong Vân Vô Ngân, khiến mấy vạn đệ tử ngoại môn đều đông lạnh trái tim… Một tên tạp dịch, liền hoành hành không cố kỵ, gắt gao chèn éo những đệ tử ngoại môn chúng ta, mười đại đệ tử ngoại môn, mỗi người đều mềm nhũn…
Đột ngột, trong hư không vang lên một đạo thanh âm già nua, ngữ điệu cực kỳ bất mãn…
- *** các ngươi! Lão phu đang chú tâm bên cạnh lò luyện đan, cũng bứt qua đây xem hí kịch, ngó vui một chút. Cũng không nghĩ tới, những đệ tử ngoại môn các ngươi, lá gan một đám đều nhỏ hơn chuột. Đối phó với một tân sinh tạp dịch mười mấy tuổi cũng không có đối sách! Vô dụng! Thực sự quá vô dụng rồi! Mấy vạn người khiêu chiến một người, đều sợ đầu sợ đuôi… Một tân sinh liền quét ngang cả đám đệ tử ngoại môn, không biết xấu hổ à? Hiện tại còn dây đưa, muốn chờ cái gì? Chờ ăn cơm chiều à? Buồn cười quá đi!
Một trận chế nhạo này, hiển nhiên chính là lời của một lão cổ đồng đang âm thầm theo dõi, căn bản không có bất luận chút tình cảm, thẳng mặt châm chọc, khiến cho toàn thể đệ tử ngoại môn đỏ lừ mặt tới tận mang tai, xấu hổ cúi đầu.
- Ngũ sư đệ! Ngươi mau mau ứng chiến! Phong Vân Vô Ngân kia đã suy kiệt kiếm khí, vừa rồi lại chiến đấu với sư đệ Hoàng Bá Luân, tuy rằng mạnh mẽ đánh chết Hoàng sư đệ, thế nhưng hắn giết địch một vạn cũng tổn hại tám nghìn, chịu phải không ít quyền cước của Hoàng sư đệ. Lực công kích của Hoàng sư đệ thế nào, tất cả mọi người đều rõ. Hắn trúng nhiều quyền cước của Hoàng sư đệ như vậy, không có khả năng bình yên vô sự. Đừng thấy hắn hiện tại vân đạm khinh phong, trên thực tế chỉ là giả bộ trâu bò, cố gắng chống đỡ.
- Mặt khác, yêu thai của hắn sau khi ăn song yêu thai của Hoàng sư đệ, lúc này đã lâm vào ngủ đông, hoàn toàn lặng yên xuống, hấp thu dinh dưỡng từ yêu thai của Hoàng sư đệ!
- Ngũ sư đệ, ngươi lên đi! Tứ sư đệ, ngươi và ngũ sư đệ cùng lên đối chiến! Lấy hai chiến một! Phong Vân Vô Ngân chỉ là nỏ mạnh hết đà, dầu cạn đèn tắt, hai người các ngươi liên thủ xuất chiến, hắn phải chết không thể nghi ngờ! Đừng nên lo lắng nữa, không giết chết Phong Vân Vô Ngân, hôm nay đệ tử ngoại môn chúng ta không còn lại chút sĩ diện, sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ học phủ! Nhanh nhanh xuất chiến đi!
Hoàng Phủ sư huynh nôn nóng bất an, rít gào lên.
Nghe được Hoàng Phủ sư huynh giựt dây, Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ cũng không thể tránh được, cố gắng ngẩng đầu đi lên xuất chiến. Có điều, bọn họ nghe Hoàng Phủ sư ca phân tích cũng thấy có lý, thế nên cả hai người cũng yên tâm hơn không ít. Hơn nữa, lần này là hai đánh một, phần thắng rất lớn!
- Lên!
Ngũ sư đệ và Tứ sư đệ liên thủ xông lên lôi đài. Đồng thời, một trước một sau kẹp lấy Phong Vân Vô Ngân.
Ngũ sư đệ tại phía trước mặt Phong Vân Vô Ngân, Tứ sư đệ đứng tại phía sau Phong Vân Vô Ngân, nhìn chằm chằm!
Hiện tại Phong Vân Vô Ngân có thể nói là trước gặp lang, sau gặp hổ, bị hai đạo khí tức tuyệt mệnh gắt gao bám chặt.
Phong Vân Vô Ngân không đổi sắc mặt, thân hình không chút động, cũng không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Toàn bộ lôi đài là một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ nuốt nước bọt, cùng với tiếng gió thổi y bào Phong Vân Vô Ngân, vọng lại phần phật.
Bầu không khí một lần nữa đẩy tới cục diện vô cùng khẩn trương.
Toàn bộ khán giả, lại một lần nữa ngưng thở.
Bên phía chấp pháp đường, một vị chấp sự lắc đầu thở dài, nói:
- Đệ tử ngoại môn học phủ chúng ta, năng lực quá kém… Liên tục bị giết hai người, hiện tại dĩ nhiên dùng thế hai người đánh một… Ai, xem ra cần phải có một lần thanh lọc, chọn lựa ra một nhóm đệ tử ngoại môn khác thôi. Mười đại đệ tử ngoại môn, cũng phải thanh lọc…
Tạp dịch bên ngoài lôi đài, tuy rằng không dám hé răng nửa lời, có điều trong lòng cũng tức giận bất bình… Như vậy công bằng hay sao? Mười đại đệ tử ngoại môn, bài danh người này cao hơn người trước, lúc này dĩ nhiên liên thủ, hai người đối phó với một tân sinh tạp dịch chúng ta… Chuyện này rốt cuộc là sao?
Những đệ tử ngoại môn khác, trong lòng lại không thấy có gì xấu hổ… Lúc này nếu có thêm sơ xuất gì nữa, lại bị Phong Vân Vô Ngân chiếm hết ưu thế, thành công đánh gục Tứ sư ca và Ngũ sư ca, đệ tử ngoại môn chúng ta chỉ còn biết vác mặt quét rác, chấp nhận chịu kỳ thị đi thôi…
Phong Vân Vô Ngân vẫn bản chỉ một loại trạng thái, địch bất động ta không động.
Chỉ thấy quanh thân hắn dũ phát thánh quang như ngọc, đạo đạo khí kính chân long phun ra hút vào qua mỗi lô chân lông trên da thịt hắn.
Hai người Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ đi lên đối chiến Phong Vân Vô Ngân, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn rồi!
- Giết!
Hai người đồng thanh bạo rống một tiếng.
Chỉ thấy thân thể Tứ sư ca đột nhiên nhoáng lên, chuyện tình kỳ dị xảy ra…
Hưu!
Thân thể Tứ sư ca, một phân thành hai!
Hưu hưu!
Hai chia làm bốn!
Hưu hưu hưu…!
Bốn chia làm tám!
Tám chia thành mười sáu!
Mười sáu chia thành ba mươi hai…
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trước mắt thành một mảnh không rõ, thân hình Tứ sư đệ kia không ngừng phân hóa, không ngừng biến ảo ra phân thân, cũng chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, toàn bộ ba phần bốn lôi đài đã lấp đầu “Tứ sư đệ”, rất đông!
Phân hóa ra đủ ba nghìn phân thân!
Hơn nữa, mỗi một phân thân đều có khí tức giống hệt bản tôn, độc nhất vô nhị. Trong cơ thể Tứ sư đệ này, ẩn chứa một ít huyết mạch thượng cổ, huyết mạch này vô cùng phù hợp với võ thuật hắn tu hành. Cảnh giới của hắn chỉ là Đế giai ba kiếp, hiện tại phân hóa ra phân thân, mỗi phân thân đều là Đế giai ba kiếp, mỗi phân thân đều có khí tức giống hệt bản tôn, căn bản không thể phân biệt được đâu là người thực, đâu là phân thân.
- Hừ!
Đủ ba nghìn Tứ sư đệ, đồng thời hừ lên, nhe răng cười nói:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi cường hung bá đạo, giết người tới trên đầu chúng ta, lần này cho ngươi lĩnh giáo một chút lợi hại của bản tọa! Tàn thiên võ học Thần giai… Hỗn loạn thần công, ba nghìn đại thế giới, ba nghìn phân thân!
- Tê! Không phân biệt được, đâu mới là Tứ sư ca thực… Hoàn toàn không nhận ra được… Tựa hồ, linh hồn khí tức của bản tôn và phân thân đều giống nhau như đúc… Lần này, Phong Vân Vô Ngân chết chắc rồi!
Các đệ tử ngoại môn dưới đài đều hưng phấn, tâm cảnh đang ảm đạm như tro nguội, một lần nữa đốt sáng lên.
Đám người Hoàng Phủ sư ca, rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười:
- Chiêu này của Tứ sư đệ, cho dù là ta, chỉ trong nhất thời cũng không thể phá giải. Trước đó nhất định phải áp dụng thủ thức, chậm rãi tìm được bản tôn Tứ sư đệ.
Trên lôi đài.
Ngũ sư đệ bắt đầu đánh ra đại sát chiêu tuyệt thế. Hắn tế ra toàn bộ pháp tắc Đế giai toàn thân, trên bầu trời lập tức giăng khắp nơi mấy trăm đạo thất luyện dã như thương mang, có tư thế hào hùng, sa trường vô địch, vị đạo thiết huyết thảm liệt trong chinh chiến thảo phạt, tất cả cuồn cuộn đi ra.
Trong tay ngũ sư đệ cầm hai thanh trường thương, ánh vàng rực rỡ, tựa như đang ngồi chổm hổm như một võ sư phàm nhân làm trung bình tấn. Lập tức trong lúc đó, thương thuật cái thế vô địch, thương ý, đều hiển hiện ra toàn bộ, có hư ảnh thiên quân vạn mã, rong ruổi ngang dọc tại phía sau Ngũ sư đệ, trong miệng liên tục hô lên:
- Giết! Giết! Giết!
Thùng thùng thùng thùng!
Thiên quân vạn mã khiến hàng rào không gian xuất hiện rất nhiều vết lõm sâu đen ngòm.
- Võ thuật ngụy Thần giai… Thiên quân vạn mã, diệt quốc chi thương!
Tình thế lúc này, chính là Phong Vân Vô Ngân đồng thời tao ngộ đại sát chiêu tuyệt thế của hai đại đệ tử ngoại môn, tình thế tựa hồ tràn ngập nguy cơ.
Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân thoải mái cười, nói:
- Nhìn như là hai người đánh một mình ta, có điều trong hai người các ngươi, có một người với ta mà nói, chính là phế vật! Tựa đưa đến cửa cho ta đánh giết! Chính là… Ngươi đó!
Phong Vân Vô Ngân chỉ thẳng vào một Tứ sư đệ trong ba nghìn hư ảnh phân thân, liên tục cười nhạo nói:
- Chiêu thức này của ngươi nhìn như lợi hại, có thể mê hoặc người ta, là một đại chiêu ám sát, thậm chí có thể lợi dụng một chiêu này, dễ dàng vượt cấp giết người… Có điều, võ thuật này của ngươi chỉ có hoa không có quả, chân chính là một môn tự đưa tới chỗ chết!
- Lời vô ích! Lý luận suông! Khoác lác! Một chiêu đại sát thuật Hóa Thân này của lão tử, từ khi học thành công, chưa từng có địch thủ! Đi tìm chết đi!
Tứ sư đệ kia bị Phong Vân Vô Ngân chỉ trích là có hoa không có quả, lập tức thẹn quá hóa giận, bạo nhiên xuất thủ, ba nghìn thân thể phấp phới như thủy triều, xung phong vây giết về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi một tên đều như lang như hổ, cùng hưng cực ác, mỗi người đều bộc phát ra lực công kích cực mạnh.
Chợt vừa nhìn, chính là ba nghìn tên siêu cấp cường giả cùng vây giết một người!
Công pháp này, đích xác rất lợi hại.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân chẳng buồn nhăn mày một chút, quyền phải trực tiếp đán ra…
- Đích xác, lão tử căn bản không thể dùng mắt thường, hoặc là thức niệm linh hồn để có thể tìm ra được bản tôn chân thân của ngươi trong nháy mắt từ ba nghìn hư ảnh. Có điều, giữa bản tôn và phân thân của ngươi, tuy rằng có khí tức linh hồn tương tự, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng giống nhau như đúc, nếu như vậy, chiêu này của ngươi căn bản chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt! Chết cho ta… Thiên Long Bạo Ngược!
Thiên Long Bạo Ngược, tập trung linh hồn ba động người bị công kích, gắt gao cuốn lấy người bị công kích, triển khai nghìn lượt quật, mạnh mẽ ngược đãi tới chết!
Một chiêu này, quả thực được sáng tạo ra là vì phá vỡ loại võ thuật phân thân công kích này!
Chỉ thấy, một con rồng chân khí cực lớn, hỗn loạn ba nghìn sáu trăm thần long lực, trực tiếp quất tới, không hề sai lệch, vừa lúc tập trung tới một trong ba nghìn gã Tứ sư đệ.
Ca ca ca!
Một quất này vừa tới, một tảng lớn hư ảnh tại bên cạnh liền như những mảnh đồ sứ, ào ào đổ nát, sau đó hóa thành hư vô…
Phanh!
Lại một quất, ba nghìn đoàn hư ảnh chỉ còn lại một đang tiếp tục bị quất kia! Nói cách khác, một bóng ảnh còn lại chính là bản tôn. Toàn bộ phân thân bởi vì bản tôn bị công kích, đều ầm ầm vỡ vụn.
Một chiêu phân thân này, dĩ nhiên đã bị phá giải rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.