Bá Khí

Chương 426: Cắt đầu!




- Ngươi tu vi thấp, còn không biết xấu hổ, chết không hết tội! Hiện tại, cho dù muốn chạy trốn cũng không còn cơ hội nào nữa!
Đám học sinh học phủ Hồng Tuyết đứng thành tốp năm tốp ba, đều truyền âm đe dọa, chửi bới Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân trả lời với giọng điệu mỉa mai:
- Đợi lát nữa ta đánh chết toàn bộ các ngươi!
Một mặt đấu khẩu với đám học sinh học phủ Hồng Tuyết, một mặt Phong Vân Vô Ngân lấy ra Thần Lực Chùy. Lần này hắn sẽ không lưu thủ nữa, muốn dùng hết toàn lực chém giết toàn bộ đối phương.
Đúng lúc này, chỉ thấy tại phiến đá ngọc bích bên kia, đám người Thiên Hương nữ hoàng đều tự trích đầu ngón tay của mình, bức máu tươi, trực tiếp nhỏ xuống trên bãi đá ngọc bích.
Ông!
Bãi đá ngọc bích vừa dính máu, lập tức đại phát thần quang, một tảng lớn ảo ảnh từ trên không trung trực tiếp phủ xuống.
Ảo ảnh này là một thế giới kỳ huyễn, có núi có sông, có đại dương, có đầm lầy, có chim có hoa, có sinh mệnh… Những gì cần có đều có hết cả! Vừa phủ xuống, ảo ảnh liền bao trùm toàn bộ bên trong truyền tống trận.
- Tiểu oa nhi, chú ý, tạ hồ lập tức sẽ truyền tống tiến vào Thiên Hương bí cảnh!
Thanh âm Chúc lão vang lên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
Sau một khắc…
Oanh!
Một tiếng nổ lớn, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trước mặt thành một mảnh không rõ, một loại cảm giác kỳ dị như xuyên toa vị diện đột nhiên kéo tới.
Lúc này, thanh âm của Thiên Hương nữ hoàng mềm mại vang lên:
- Chư vị, Thiên Hương bí cảnh mở ra, chư vị có thời gian hai ngày ở trong bí cảnh, tìm kiếm số mệnh cho chính mình. Hai ngày qua đi, chư vị sẽ tự động truyền tống ra khỏi bí cảnh!
Vừa dứt lời, trước mắt Phong Vân Vô Ngân sáng ngời!
Mở mắt vừa nhìn, Phong Vân Vô Ngân thấy được, xung quanh mình là một địa phương sơn minh thủy tú! Nơi này, ánh dương quang vô cùng quyến rũ, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không có mây che mờ, không có dông bão mưa sa.
Trong lúc đó, thiên địa thành một mảnh quyến rũ nhu hòa, hương hoa trận trận, mùi cỏ thơm ngát. Trên bầu trời, còn có những đám mây trắng mịn như những miếng bông. Mặt khác, linh khí thiên địa nồng nặc đền kỳ cục! Phong Vân Vô Ngân còn phát hiện, có một vài khí tức đặc thù tại khắp nơi trong phiến thế giới này, có khói bếp bốc lên, tựa hồ đang kêu gọi người ta tiến vào, tìm kiếm số mệnh của mình.
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân còn phát hiện, chỗ mình bị truyền tống qua đây, những người khác ví dụ như đám người học sinh học phủ Hồng Tuyết, căn bản không bị truyền tống tới bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.
Tại trước một dòng suối nhỏ phía đối diện, bóng hình thướt tha của Thiên Hương nữ hoàng, đứng đối diện xa xa với Phong Vân Vô Ngân. Thân thể mềm mại của nàng xoay quanh, nhanh chóng tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh một phen, liền nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, tựa hồ thoáng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói:
- Vô Ngân tiên sinh, may là ngài được truyền tống qua đây, không phải cùng một chỗ với đám người học phủ Hồng Tuyết, cũng miễn được một phen chém giết. Ngài mau mau triển khai thuấn di, du lãng bên trong bí cảnh, không nên để người khác tập trung được vị trí.
Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác được, có hơn mười cỗ khí tức từ bốn phương tám hướng đang điên cuồng phi hành nhắm về phía mình. Bên trong những khí tức này, có cả khí tức của Giác Vô Hận.
- Ha ha ha! Nữ hoàng bệ hạ, ngươi không cần lo lắng, hiện tại chúng ta tam chia biệt, hai ngày sau gặp lại!
Phong Vân Vô Ngân cười hào hiệp, thân hình khẽ động, cả người đã nhắm thẳng về phía đông bắc, nhảy ra xa vài trăm bước, qua mấy lượt đã biến mất không còn bóng dáng.
- Ai… Vô Ngân tiên sinh, chúc ngài may mắn thôi. Khí tức của ngài, khẳng định đã bị học sinh học phủ Hồng Tuyết tập trung rồi.
Thiên Hương nữ hoàng ai thán một tiếng. Chợt, thân thể nhộn nhạo một trận, rất nhanh biến thành trong suốt, cũng đã thuấn di rời đi. Chuyện tình giữa Phong Vân Vô Ngân và học sinh học phủ Hồng Tuyết, nàng đã không thể quản được, cũng không có năng lực quản tới. Thời gian hai ngày, nàng phải nắm chắc, tìm kiếm bảo vật có giá trị bên trong bí cảnh.
Lại nói tới Phong Vân Vô Ngân, triển khai sức bật xuyên toa trong một mảnh rừng cây. Cùng lúc đó, hắn buông ra thần thức, có thể cảm giác được rất rõ ràng hơn mười đạo khí tức hùng hổ, lẫn theo sát khí đang không ngừng theo dõi vị trí của hắn, liều chết lao về phía hắn.
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch lên, trong vẻ tươi cười còn ẩn hàm một tia lãnh đạm và sát khí, chính hắn cũng tập trung tới một đạo khí tức trong đó, hơn nữa còn đang phóng thẳng về phía đạo khí tức này.
Là đạo khí tức của Giác Vô Hận!
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân đã dung hợp Thần Lực Chùy nhập thể, quanh thân bùng phát lực lượng!
Lực lượng năm nghìn long!
Thần lực của Phong Vân Vô Ngân đã bành trướng tới năm nghìn long, quanh thân trán phóng Thánh quang, thần ngăn sát thần, phật ngăn sát phật! Tốc độ di chuyển của hắn cũng được đề cao mấy lần, có thể so sánh với thuấn di!
Không lâu sau…
- Tiểu tử! Đứng lại!
Chợt, Giác Vô Hận đã xuất hiện tại trước người Phong Vân Vô Ngân, trên đỉnh đầu hắn xoay quanh năm đạo kiếp số Đế giai, có quỹ tích vận hành nhật nguyệt tinh thần, không bàn mà hợp ý với thiên đạo.
Hắn nhe răng cười không thôi:
- Tiểu tử! Lưu mạng lại thôi! Ha ha ha! Còn dám…
Lời còn chưa hết…
Hưu!
Thân hình Phong Vân Vô Ngân một lần nữa gia tốc! toàn thân biến ảo thành một phiến tàn ảnh, như thiểm điện bắn thẳng tới sát bên người Giác Vô Hận…
Phụt!
Bất ngờ trong lúc đó, đầu Giác Vô Hận trực tiếp phóng lên cao, máu tươi phun loạn. Chợt, đầu của hắn đã bị một cỗ lực lượng bắt tới…
Phong Vân Vô Ngân chỉ một lượt đối mặt, đã gặt xuống cái đầu của Giác Vô Hận!
Hung tàn cực độ!

Phong Vân Vô Ngân cắt đầu Giác Vô Hận xong, lập tức xạ độn. Giờ khắc này, hắn đã dung hợp Thần Lực Chùy nhập thể, sở hữu lực lượng ba long đáng sợ, các cơ năng toàn thân điên cuồng tăng vọt. Không chỉ đơn giản là lực lượng, ngay cả lực phòng ngự, khả năng mẫn tiệp, sức bật, tốc độ di chuyển, toàn bộ đều đạt tới một cực hạn đáng sợ… Quả thực chính là một đầu ma thú hình người.
Một lần đối mặt, lợi dụng sức bật trong cự ly ngắn, giết chết Giác Vô Hận trong nháy mắt.
Giết chết Giác Vô Hận xong, Phong Vân Vô Ngân tiếp tục chạy trốn, toàn thân hóa thành một lũ tàn ảnh, ma sát với không khí tạo thành một đạo khói xanh, còn có những thanh âm “Cách cách” đáng sợ. Hắn cho đầu Giác Vô Hận vào trong nạp giới, trong lòng tự cười giễu:
- Một nghìn điểm công lao? La lão cẩu, ngươi thật biết tuyên bố nhiệm vụ! Sợ rằng, giờ khắc này, ngươi cho rằng lão tử đã xong đời rồi đi! Được, chờ lão tử trở lại học phủ, sẽ tính toán chuyện này với ngươi!
Phong Vân Vô Ngân cố ý lựa chọn đường nhỏ, hoàn toàn tách ra khỏi hơn mười cỗ khí tức đang truy sát mình.
Lúc này…
Trong rừng rậm.
Hưu! Hưu! Hưu!
Vài đạo tàn ảnh xẹt qua.
Ba gã học sinh học phủ Hồng Tuyết xuất hiện tại bên cạnh thi thể Giác Vô Hận.
Phụt!
Trên cổ Giác Vô Hận vẫn phun máu như suối, năng lượng Đế giai quanh thân còn chưa rút đi, thậm chí vẫn còn vài đạo pháp tắc thô to lượn lờ ngay trên thân thể…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.