Bá Khí

Chương 421: Sa phỉ




Phong Vân Vô Ngân ngây ngốc ở trong hoàng cung một ngày đêm. Buổi tối, lão hoàng đế kia tự mình qua đây thỉnh an vấn tội, bộ dáng vẫn còn kinh khủng vạn phận, còn đưa tới mấy vị công của của mình, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng dẫn theo qua đây, hết thảy giao cho Phong Vân Vô Ngân, muốn bồi tẩm cho hắn.
Phong Vân Vô Ngân không nói gì. Vừa nhìn, hoàng hậu kia chính là một thiếu phụ thành thục, phong vận không tầm thường, phong thái ưu nhã xinh đẹp, nhất cử nhất động đều thẩm thấu ra mị hoặc của người nữ tử trung niên.
Lúc này, trên mặt hoàng hậu đầy rẫy thần sắc cực kỳ hổ thẹn, có điều cũng len lén nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, biểu hiện ra một ít thần sắc si mê và ái mộ. Tựa hồ cũng tham luyến với vẻ nho nhã và sức trẻ của Phong Vân Vô Ngân, còn nhìn trúng cả sức hút từ năng lực Phong Vân Vô Ngân nắm giữ. Thế nên, trong nỗi thẹn thùng còn hỗn loạn một ít khát vọng, càng khát vọng lại càng cảm thấy thẹn thùng. Sắc mặt không khỏi hồng nhuận như hoa đào. Trong mắt hạnh, tựa hồ ẩn chứa đầy vị phong tình, phong tình vạn chủng.
Nhìn tới mấy người công chúa kia, lớn nhất cỡ hai mươi tuổi, nhỏ nhất chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, bày ra thần thái ngây ngô non nớt, khuôn mặt có vài phần tương tự với hoàng hậu kia.
Hoàng hậu nhìn về phía các nhi nữ của mình, đã nghĩ đến chút nữa thôi, chính mình và các nữ nhi phải phối hợp làm trò mua vui cho một nam nhân, uyển chuyển hầu hạ dưới hạ khố hắn, đây là một việc thẹn thùng đến cỡ nào a!
Có điều, trong loại hổ thẹn này, lại hỗn loạn thật nhiều sự hưng phấn. Quả thực khiến người ta phát cuồng!
- Đại nhân… Ta thực sự… Ta thực sự không biết đại nhân… Thần uy như vậy. Lúc trước mạo phạm đắc tội, thực sự… Thực sự cũng không phải bản ý của tiểu nhân…
- Với tu vi võ thuật của đại nhân, ngày sau ở trong học phủ Tử Anh, tất nhiên sẽ có nhiều đất dụng võ, rất nhanh trở thành đệ tử ngoại môn. Hơn nữa, đại nhân còn trẻ tuổi như vậy, cho dù trở thành đệ tử nội môn, cũng không ngạc nhiên chút nào…
Vị hoàng đế kia khúm núm ăn nói với Phong Vân Vô Ngân, trên mặt hiện rõ ý nịnh nọt, lời đẹp tuôn ra trôi chảy cứ như thác nước đổ xuống. Kỳ thực hắn vừa là sợ Phong Vân Vô Ngân trả thù việc hôm nay, mặt khác cũng nhìn trúng vào tiềm lực của Phong Vân Vô Ngân, hi vọng lúc đó có thể đặt chút quan hệ tới cửa cao này.
Thế nên, hắn không tiếc vốn đặt cược, đưa hoàng hậu và các công chúa của chính mình, kéo qua đây toàn bộ, lấy nữ thể những người này làm đồ hối lộ cho Phong Vân Vô Ngân.
- Đại nhân… Này….
Ánh mắt hoàng đế quét qua hoàng hậu và các công chúa của mình, lời ngầm chính là… Thỉnh ngài vui long nhận cho.
Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay nên cười:
- Được rồi, hoàng đế kia, lòng ta ghi nhận ý tốt của ngươi. Ngươi không cần lo lắng cái gì, ta là người phân rõ thị phi, nếu ngươi đã qua đây xin lỗi, chuyện tình hôm nay liền bỏ qua. Ngươi cũng chỉ bị người ta lợi dụng, ta cũng không ghi hận lên người ngươi. Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, mời trở về đi!
Thêm một hồi khiêm nhượng, lúc này hoàng đế mới lo lắng, thấp thỏm mười phần, dẫn theo hoàng hậu và các công chúa của mình rời khỏi chỗ nghỉ ngơi của Phong Vân Vô Ngân.
Lúc rời đi, Phong Vân Vô Ngân thấy được ánh mắt ẩn hàm thất lạc và oán hận của hoàng hậu kia.
Sáng sớm hôm sau.
Ba người Cưu Ma Thiên, Ngô Tình Thiên, Thiết Ấn chủ động đến tìm Phong Vân Vô Ngân, trên mặt ba người đều hiện nụ cười, đua nhau hướng Phong Vân Vô Ngân chịu tội, nói rất nhiều lời thán phục, chịu thua.
- Vô Ngân sư đệ, xem ra không riêng gì chúng ta, ngay cả La tổng quản cũng khinh thường ngươi rồi. Ngươi không phải vật trong ao! Những chuyện trước đó không cần nói nữa, mọi người đều là một mạch học phủ Tử Anh, đồng khí liên chi, có mâu thuẫn gì, cứ cười xòa bỏ qua!
Thiết Ân hiên ngang lẫm liệt, nói:
- Sư đệ, việc phải làm trước mắt chính là đi tới đế quốc Ngõa Thứ, ám sát bạo quân Giác Vô Hận, hoàn thành nhiệm vụ học phủ giao cho! Đây mới là trọng trách nặng nề!
- A…
Phong Vân Vô Ngân cười không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn quét qua ba vị sư huynh này.
- Được rồi, ta thấy Vô Ngân sư đệ cũng không phải người quá nặng cừu hận, là kẻ bụng chuột ruột gà. Việc này dừng ở đây thôi!
Cưu Ma Thiên kia cười ha ha, nói:
- Hiện tại, chúng ta hảo hảo thảo luận nhiệm vụ lần này đi! Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đế quốc Khắc Lạp Mã, đi tới đế quốc Ngõa Thứ. Có điều, trên đường không thể thông qua truyền tống trận trực tiếp đến nơi, phải lặn lội một đoạn đường xa.
Ngô Tình Thiên tiếp lời, nói:
- Khoảng cách giữa đế quốc Khắc Lạp Mã và đế quốc Ngõa Thứ xa xôi mười phần, chúng ta cần hơi mười ngày mới có thể đến nơi. Hơn nữa, còn phải đi ngang qua sa mạc Lục Châu.
- Sa mạc Lục Châu?
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp nhíu mày. Hắn biểu hiện ra sắc mặt không đổi, kỳ thực trong lòng cũng rùng mình, nghĩ thầm:
- Ta có tiếp nhận một nhiệm vụ dã ngoại, chính là phá hủy sơn trại Phong Hỏa, giải cứu mấy người quý tộc. Sơn trại Phong Hỏa kia vừa vặn nằm trong sa mạc Lục Châu.
Bởi vì Phong Vân Vô Ngân không có lệnh bài nhiệm vụ ám sát Giác Vô Hận, thế nên cũng không rõ ràng lắm vị trí địa lý của đế quốc Ngõa Thứ, cũng không rõ ràng lắm đường đi tới đế quốc Ngõa Thứ, có thực sự phải đi qua sa mạc Lục Châu hay không. Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân có thể khẳng định một điểm chính là… Sơn trại Phong Hỏa đích xác nằm trong sa mạc Lục Châu.
- Vô Ngân sư đệ, ngươi biết sa mạc Lục Châu?
Ba người này thấy biểu tình Phong Vân Vô Ngân thoáng biến hóa, trong lòng đồng thời ngưng lại, mười phần thấp thỏm, trăm miệng một lời hỏi ra.
- Này… Ta thực ra không biết!
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng sờ mũi:
- Ta vừa tới đại lục Hỏa Nguyên này, mấy tháng qua vẫn luôn làm việc chăn ngựa tại mã trường, vốn hiểu biết rất nhỏ. Hơn nữa, trong thư tịch trước đó La tổng quản đưa cho mượn, cũng không có nhắc tới địa đồ tường tận của đại lục Phong Hỏa, cũng không biết sa mạc Lục Châu này là địa phương nào?
Ba người yên lòng. Ngô Tình Thiên nói:
- Vô Ngân sư đệ, sa mạc Lục Châu chỉ là một mảnh sa mạc bình thường mà thôi, diện tích rộng lớn vô cùng, không có bất cứ thế lực lớn nào bố trí truyền tống trận ở đây. Hơn nữa, trong sa mạc không vết chân người qua lại. Sau khi chúng ta đến sa mạc Lục Châu, chỉ cần phi hành một mạch, dễ dàng có thể vượt qua.
- Úc, nguyên lai là như vậy.
Phong Vân Vô Ngân làm bộ bừng tĩnh đại ngộ. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ…
Buồn cười! Mấy người này nguyên lai lại nghĩ ra được một ít âm mưu quỷ kế, muốn lừa dẫn lão tử tới sa mạc Lục Châu, mượn thế lực sơn trại Phong Hỏa diệt trừ ta. Còn luôn miệng nói tại sa mạc Lục Châu không vết chân người qua lại, cũng không có bất luận thế lực nào chiếm giữ…
Ha ha ha! Thực chết cười mất! Tốt, tốt, dù sao đi nữa ta cũng muốn đi tới sa mạc Lục Châu, đành tương kế tựu kế! Mấy con chó săn này, sa mạc Lục Châu sẽ là nơi táng thân của bọn ngươi.
Tốt! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi sa mạc Lục Châu thôi!
Phong Vân Vô Ngân lập tức gật đầu đồng ý, nói:
- Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về học phủ lĩnh điểm công lao!
- Ha ha ha! Tốt! Vô Ngân sư đệ, chúng ta đi thôi!
Bốn người đều mang ý xấu trong lòng, cười nói ha hả!
Sau đó, bốn người thông qua truyền tống trận tại đế quốc Khắc Lạp Mã, truyền tống đến một ít đế quốc nhỏ khác, qua các thôn trấn, thành trì… Không ngừng truyền tống.
Đại lục Hỏa Nguyên này, có diện tích rộng lớn hơn hàng chục lần so với vị diện cấp thấp trước đó Phong Vân Vô Ngân sống. Thế nên, truyền tống tròn một ngày đêm, qua ngày kế tiếp, bốn người mới đến sát biên giới một vùng sa mạc hoang vu thật lớn.
- Nơi đây chính là sa mạc Lục Châu rồi!
Thiết Ấn cao giọng nói. Có điều, trong ngữ khí còn ẩn chứa một chút khẩn trương, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ đang tìm hiểu thứ gì đó.
Hai người Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên cũng hô hấp nhanh hơn.
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, nói:
- Nhìn bộ dáng ba vị sư huynh, tựa hồ các ngươi rất khẩn trương, làm sao vậy?
- Ách… Không có gì, không có gì…
Thiết Ấn hoảng hốt, vội điều chỉnh tâm tình, cắn răng nói:
- Sư đệ, chúng ta tiến vào sa mạc thôi!
Nói xong hắn liền bay lên trời, từ từ phi hành, tốc độ phi hành cũng không nhanh.
- Sư đệ, chúng ta phi hành xuyên qua phiến sa mạc này thôi.
Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên cũng ngự không đứng lên. Phong Vân Vô Ngân cười thản nhiên, trực tiếp bay lên không.
Bốn người bắt đầu chậm rãi bay về phía đầu bên kia sa mạc.
Bốn người cũng không có áp dụng phương thức thuấn di, tuy rằng nói tu vi đạt được Thánh giai là có thể tiến hành thuấn di trong phạm vi nhỏ, có điều sẽ tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Thế nên bốn người đều lựa chọn ngự không phi hành.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn đánh giá phiến sa mạc này, cũng chỉ thấy là một vùng sa mạc cát vàng có diện tích mênh mông như bình thường, dưới ánh dương quang chiếu rọi, phản xạ ra quang hoa lóa mắt. Tại trong sa mạc, còn có một ít hạt tử cự hình, tựa hồ có cảnh giới Thánh giai, tuy có chui ra nhưng cũng không hề công kích đám người Phong Vân Vô Ngân. Trong sa mạc, thỉnh thoảng xuất hiện một ít thảm thực vật màu lục, giống như màu lục bích, khiến mảnh thế giới hoang vu này có phần sáng lạn xinh đẹp hơn bình thường.
- A, sa mạc Lục Châu này xem ra rất không tồi, cảnh sắc mười phần mê người. Di? Còn có ảo ảnh?
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn giống như một người tham quan du lịch, một mặt phi hành, một mặt bình luận cảnh sắc.
Ba người Cưu Ma Thiên, Ngô Tình Thiên, Thiết Ấn ở bên cười làm lành, trong lòng lại oán thầm không thôi… Phong cảnh không tồi? Tiểu tử ngươi, đợi lát nữa chết đi rồi, còn không hiểu vì sao mình chết! Không lâu sau liền đến khu vực phụ cận sơn trại Phong Hỏa, có người nói sơn trại Phong Hỏa này đơn thuần là do một đám sa phỉ hung hãn cấu thành, cực kỳ bưu hãn, rất kỳ thị với những chủng tộc khác trên đại lục Hỏa Nguyên. Hơn nữa còn có tập tục ăn thịt người. Mấy gã trại chủ, mỗi người đều mạnh mẽ đáng sợ! Tiểu tử ngươi rơi vào trong tay bọn họ, muốn sống cũng không được! Có điều, chúng ta sẽ tùy thời chú ý, thi triển thuấn di chạy trối chết!
Một đường không nói chuyện.
Phi hành liên tục mấy canh giờ trong sa mạc.
Bất ngờ trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân dõi mắt nhìn về phía xa, liền thấy chỗ giao giới với nền trời, xuất hiện một tòa thành trì.
Tòa thành trì này được kiến tạo trên một vùng ốc đảo lớn, diện tích tương đương với một nửa hoàng thành của đế quốc Khắc Lạp Mã! Các kiến trúc bên trong đều được xây dựng từ đá vàng, san sát nối tiếp nhau! Trên mái các kiến trúc còn cắm đầy cờ hiệu, bên trên cờ hiệu vẽ một ít hình đầu xương khô, ma quỷ… Mười phần dọa người!
- A? Không biết đây có phải ảo ảnh không?
Phong Vân Vô Ngân nghiền ngẫm, cười hỏi sang ba người Thiết Ấn, Ngô Tình Thiên và Cưu Ma Thiên.
- Này… Này…
Thần tình ba người vô cùng khẩn trương, tâm tình như dây cung buộc chặt, trên trán ứa đầy mồ hôi.
- Ách… Nghĩ không ra, ở đây còn có… Còn có một tòa thành trì… Thực sự là quái dị, quái dị…
Bất ngờ trong lúc đó! Ngô Tình Thiên hơi giương giọng, thôi động công lực, bạo rống một tiếng:
- Đám sa phỉ sơn trại Phong Hỏa nghe đây! Phong Vân Vô Ngân, đệ tử học phủ Tử Anh, đến đây thảo phạt, nhanh nhanh đi ra nhận lấy cái chết!
Lời vừa dứt, trong lúc chớp nhoáng, thân thể ba người Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên, Thiết Ân từ từ nhạt dần tới không rõ! Từng đạo lực lượng pháp tắc không gian khếch tán ra như gợn nước.
Thuấn di!
Bọn họ trực tiếp thôi động thuật thuấn di!
Cùng lúc đó…
Ô! Ô! Ô!
Bên trong tòa thành giữa sa mạc, tiếng kèn lệnh nổi lên trận trận. Giữa lúc đó, bụi cát vàng tung bay, như đội quân thiết huyết chinh chiến, tư thế hào hùng phóng thẳng lên cao, khí thế như hồng.
- A?
Tay phải Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chụp tới, bắn mạnh ra, bàn tay bành trướng, ngưng tụ thần lực hai nghìn ba trăm long, đạo đạo chân khí hình rồng uốn lượn, trực tiếp đánh nát hư không, chỉ thẳng hư vô. Trực tiếp mò tới ba người vừa thi triển thuấn di tại sâu trong hư không, bắt chặt ở trong lòng bàn tay!
- A? Chuyện này là sao?
Ba người kia kinh khủng vô định, kêu gào lên, đồng thời cảm giác được chính mình bị một loại lực lượng cực mạnh khống chế, không thể giãy dụa! Thân thể càng bị ghìm chặt, cốt cách toàn thân vang lên từng trận gãy vụn.
Sau đó, bọn họ liền thấy khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, lãnh ngạo khinh thường của Phong Vân Vô Ngân ở ngay trước mắt.
- Không… Không có khả năng… Vì sao ngươi có thể ngăn cản chúng ta thuấn di… Ngươi… A…
Ba! Ba! Ba!
Phong Vân Vô Ngân hơi dùng lực nắm chặt lại, xương cốt ba người liên tiếp vỡ vụn.
- Không! Vô Ngân sư đệ! Tha thứ cho chúng ta! Không phải chúng ta muốn làm vậy… Đều là do La tổng quản phân phó, ép chúng ta mưu hại ngươi… Chúng ta thực sự không có cách nào…
Ba người như dê trong miệng cọp, không ngừng kêu rống van xin.
Đúng lúc này…
Phong Vân Vô Ngân thấy ở trong thành cát phía xa xa, bóng người lay động, từng đợt tiếng chân chạy gấp vang lên. Vô số bóng người như thủy triều, bạo dũng qua đây, sát khí trận trận.
Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn về phía đám người đang lao qua đây như thủy triều, mỗi người đều mặc lân giáp, cưỡi lạc đà màu đen, cầm trong tay loan đao đạo tặc thật lớn, lưng đeo cung tiễn, cả thảy hơn một nghìn, nhung nhúc liều chết lao qua đây.
Những con lạc đà kia đều là Thánh thú, toàn thân đen bóng, không có lông mao, chạy trên đường như bạy, tựa một đạo thiểm điện màu đen, có thể so với thần phong khoái mã, sức bật và tốc độ đều cực nhanh, người ngồi trên lạc đà giống như ngồi thuyền cưỡi gió.
- Này… Đây là sa phỉ trong sơn trại Phong Hỏa…
Thiết Ấn bị Phong Vân Vô Ngân nắm chặt, toàn thân đau nhức, mồm miệng méo xệch, bên trong con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Vô Ngân sự đệ, ngươi buông tha chúng ta, chúng ta cùng nhau chống đối sa phỉ. Ngươi không biết, sa phỉ trong sơn trại Phong Hỏa cực kỳ hung ác, tàn bạo độc địa, không biết nói quy tắc, quen ăn thịt uống máu người, chuyên môn cướp đoạt thương lữ qua lại, thậm chí còn quấy rầy biên quan các đại đế quốc, nhất là thích moi hài nhi trong bụng mẹ làm đồ ngâm rượu…
- Ngươi nhanh buông thả chúng ta, chúng ta cùng nhau chống đối…
- Ha ha ha! Tha các ngươi? Các ngươi dẫn lão tử đến đây, mượn đao giết người, hiện tại còn muốn mạng? Quá ngây thơ rồi!
Phong Vân Vô Ngân nhếch miệng cười:
- Các ngươi cùng ta hợp lực, chống lại sơn trại Phong Hỏa? Ha ha ha! Các ngươi cho rằng các ngươi là ai?
Vừa dứt lời! Phong Vân Vô Ngân dùng lực nắm chặt!
Ba! Ba! Ba!
Ba người trong tay lập tức bị nghiền thành bột phấn! Phong Vân Vô Ngân tế ra Thánh lô, cho toàn bộ đống thịt vụn vào bên trong lô, ngay lúc đó đã luyện hóa ba người này thành một lũ năng lượng bản nguyên.
Xử lý ba người này xong, Phong Vân Vô Ngân chuyển lực chú ý về phía đám sa phỉ phía trước.
Lúc này, đội ngũ hơn một nghìn sa phỉ đã giương cung tên, nhất loạt bắn về phía Phong Vân Vô Ngân!
Tuyệt đại đa số những tên sa phỉ này đều có thực lực Thánh giai, cung nỏ mạnh, cung tên bắn ra còn được gia trì Thánh lực, như phi hoàng, thánh quang loang lổ, xuyên thủng tất cả!
Một loạt bắn ra, như mưa rào cuồng phong, phô thiên cái địa, thánh quang nghiêng ngả, diệt thần sát phật!
- Chút tài mọn!
Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch miệng, bỗng nhiên từ trong đan điền…
Rống!
Giao long yêu thai dữ tợn như ma, dài mười vạn trượng, trong nháy mắt trườn ra bên ngoài, hoàn toàn che kín một mảnh lớn bầu trời! Làm mưa làm gió, nuốt mây nhả vụ!
Hai đạo kiếp số Đế giai liên tục cọ rửa, tẩy lễ thân thể giao long, khiến giao long bộc phát ra một loại vị đạo bất hủ!
Giao long Đế giai nhị kiếp!
Hư hư hư!
Giao long vừa ra, những con lạc đà màu đen bên phía đám sa phỉ lập tức cuồng loạn, kêu thảm không thôi, quả thực chính là người trước ngã xuống, người sau tiền lên, người ngã ngựa đổ.
Phụt!
Miệng giao long há ra một cáo, nuốt trọn toàn bộ những mũi tên do đám sa phỉ bắn tới! Trực tiếp luyện hóa.
Sau một khắc, giao long nhổ ra một đoàn hấp lực, như nuốt trôi nước biển, điên cuồng bạo phát…
Hô lỗ lỗ! Hô lỗ lỗ!
Đội ngũ hơn một nghìn sa phỉ, hơn một nghìn lạc đà Thánh thú màu đen, liền giống như những mẩu bánh chẻo, đều bị hút vào trong bồn miệng đỏ lòm của giao long!
Thôn phệ! Trực tiếp thôn phệ! Ngay cả một chút lực kháng cự cũng không có! Toàn bộ đều trở thành thức ăn, ngay cả nhấm nuốt cũng bỏ qua, đã bị giao long nuốt thẳng vào trong bụng, luyện hóa thành năng lượng bản nguyên.
Giao long ăn no nê một trận, hiện ra dáng vẻ buồn ngủ, dĩ nhiên tự động chui trở về đan điền Phong Vân Vô Ngân, cất cao tiếng ngáy, bắt đầu chậm rãi tiêu hóa những năng lượng vừa hấp thu được.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động:
- Di? Khi giao long thức tỉnh, triệt để hấp thu sạch sẽ những năng lượng này, tựa hồ liền đủ có thể tiến hóa, đạt thành Đế giai ba kiếp, không tồi, không tồi…
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn, bên trong tòa thành cát vừa mới ầm ĩ kèn lệch, hiện tại đã trở thành một toàn thành chết, một mảnh tĩnh mịch. Những chiến sĩ sa phỉ trong thành, tựa hồ đều đã bị giao long yêu thai ăn gọn!
Không thừa lại một người!
Đây quả thực là một lần đồ sát!
Danh tiếng độc ác, tác phong hung tàn cực độ, bộ tộc sa phỉ tại sa mạc Lục Châu, dĩ nhiên trong một lần đối mặt, đã bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp diệt gọn!
Đúng lúc này…
- Rống! Học phủ Tử Anh? Phong Vân Vô Ngân? Ghê tởm! Ghê tởm! Dám tổn hại cơ nghiệp của chúng ta! Chúng ta tự nghĩ cũng không có đắc tội với học phủ Tử Anh! Chết tiệt! Lại là vì cái nhiệm vụ chết tiệt kia? Rống!
Tiếng nói oanh liệt như dã thú, vang vọng toàn bộ sa mạc Lục Châu!
Bất ngờ trong lúc đó, ba đạo Đế quang như sao băng, phóng thẳng lên cao!
Phanh!
Trên bầu trời, pháp tắc Đế giai bùng nổ, ngũ quang thập sắc, sán lạn lóa mắt.
Mấy nghìn đạo tường vân thụy khí xỏ xuyên ngang dọc, như hoa nở rộ bốn phương tám hướng, không gian vang vọng tiếng âm như ca dao, uy vũ hùng tráng.
Bên trong đạo đạo sáng mờ, hiển hiện ra bóng ảnh của ba thân thể khổng lồ.
Ba người này đều có hình dạng trung niên nam tử, thân thể như núi, ngang tàng mười phần, hơn nữa, hình dáng cực kỳ tương tự, hiển nhiên là huynh đệ sinh ba.
Cả ba người, mỗi người đều có tu vi Đế giai năm kiếp, pháp tắc Đế giai thô to như những sợi xích quay quanh đỉnh đầu bọn họ, cực kỳ linh động như mãnh xà, xuyên qua các loại vị diện, thôn phệ các loại pháp tắc.
Vô số những chiêu thức võ thuật, ý cảnh lượn lờ ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
- Học sinh học phủ Tử Anh! Ngươi quá làm càn rồi!
Ba người cùng gầm rú về phía Phong Vân Vô Ngân, thanh âm như tiếng vó ngựa, cuồn cuộn như thủy triều.
Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, từng đợt sát khí đăng lặng lẽ tập trung lại chính mình.
Có điều, trong lòng Phong Vân Vô Ngân không hề có nửa điểm e ngại, ngược lại còn bốc lên các loại phấn khởi. Hắn nhẹ nhàng sờ mũi, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, nhiệm vụ giá trị năm vạn điểm công lao…
Phong Vân Vô Ngân phóng xuất yêu thai, dễ dàng giết chết toàn bộ đám sa phỉ quanh năm sống trong sa mạc Lục Châu, một đám sa phỉ vốn nổi tiếng cùng hưng cực ác, chuyên cướp đoạt thương lữ qua lại, quấy rầy biên quan các đại đế quốc!
Những tên sa phỉ lâu la này, ở trong mắt Phong Vân Vô Ngân có thể cảnh giới không cao, thế nhưng nếu đặt trong thế tục, quả thực chính là một quân đoàn hổ lang chi sư! Toàn bộ đều có thực lực Thánh giai, hơn nữa thân kinh bách chiến, có tố chất huấn luyện, bưu hãn không sợ chết. Còn có lạc đà Thánh thú làm tọa kỵ, đi lại như gió, giết người cướp của rất khoái hoạt.
Hiện tại, cả đám bị diệt sạch.
Lấy thực lực bản thân Phong Vân Vô Ngân, phá hủy đoàn cướp bóc này, kỳ thực chính là thay những thương lữ đi lại trên sa mạc Lục Châu, cùng với các đại đế quốc phụ cận, trừ đi một cái gai độc. Là chuyện công đức vô lượng!
Có điều lúc này, mặc dù đám lâu la đã chết sạch, nhưng đầu mục của chúng vẫn còn đây.
Ba gã Đế giai năm kiếp, ngang trời xuất thế, từ bên trong thành cát nổi giận bay ra, muốn trực tiếp đánh chết Phong Vân Vô Ngân.
Ba người này, chính là ba đại đương gia, ba đại trại chủ của sơn trại Phong Hỏa.
Phong Vân Vô Ngân nhấc mí mắt quan sát ba người này… Cả ba giống nhau, đều là Đế giai năm kiếp tiêu chuẩn, huyết mạch coi như cao quý, trong cơ thể còn tiềm ẩn một ít năng lượng thuộc tính tê liệt. Nói tóm lại, ba gã trại chủ này, bất luận một người nào đều có thể hành hạ Bạch Cốt Đao Đế tại vị diện cũ của Phong Vân Vô Ngân đến chết. Cũng có thể đánh bại Cự Thụ Tôn Giả, người mạnh nhất tại vị diện cũ của Phong Vân Vô Ngân.
- Tiểu oa nhi, mấy tên hãn phỉ này, theo đánh giá cũng ngang hàng với tầng giữa đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh.
Chúc lão cũng quan sát rồi đưa ra ước định, truyền âm ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
- Nếu như không luyện hóa đại ngư yêu kia, trực tiếp thu được một nghìn thần long lực, ta còn có chút kiêng kỵ, còn phải dung hợp Thần Lực Chùy nhập thể, mới có thể đánh một trận. Nhưng hôm nay… Ta không e ngại chút nào!
Phong Vân Vô Ngân tùy ý dùng linh hồn truyền âm nói chuyện với Chúc lão. Ánh mắt tập trung về phía ba gã trại chủ hung tàn đến cực điểm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.