- Hả?
Phong Vân Vô Ngân cười:
- Ngươi cũng biết ‘Yêu Thai Bí Thuật’? Ừm, ta xem ngươi rất lanh lợi, ngươi tên gì?
Gỡ sai vặt lanh lợi kia vừa nghe thấy Phong Vân Vô Ngân hỏi tính danh của hắn, quá dỗi vui mừng, cảm động đến rơi nước mắt:
- Sư huynh, ta là Sơn Háo Tử, mấy trăm năm trước, đi từ vị diện cấp thấp lên! Về phần ‘Yêu Thai Bí Thuật’ sư huynh, Tử Anh học phủ chúng ta cũng có học sinh tu luyện. Thí dụ như một đệ tử ngoại môn ta đã gặp qua, bỏ qua đan điền tu luyện Yêu Thai Bí Thuật, cũng luyện thể. Bất quá, yêu thai của hắn là Hoàng Lang, không phải giao long.
- A? Tử Anh học phủ này cũng có người tu luyện Yêu Thai Bí Thuật? Không tồi, không tồi! Có cơ hội, ta phải mở mang kiến thức!
Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh cười:
- Cũng đúng, Tử Anh học phủ rất lớn, chỉ đơn thuần là tạp dịch đệ tử đã có mấy vạn đến hơn mười vạn, đệ tử ngoại môn cũng trên vạn, tu luyện đủ loại bí thuật, có tu luyện Yêu Thai Bí Thuật cũng không kỳ quái. Sơn Háo Tử, ngươi đã tới Tử Anh học phủ mấy trăm năm rồi, vì sao vu vi còn thấp như vậy?
Sắc mặt Sơn Háo Tử buồn bã, xấu hổ cười nói:
- Sư huynh, đám người chúng ta không có hậu trường, không có bối cảnh, cấp trên lại không thích chúng ta, cho nên sớm sung quân đến mã trường. Từng tháng được có chút điểm công lao, cũng đủ đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện cấp thấp, thường xuyên phải tiêu hao điểm công lao, tìm chút nữ nhân tới giải sầu. Đều là cam chịu, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó. Tóm lại vẫn sướng hơn thợ mở phải đi làm tại tinh cầu hoang vu.
- Thì ra là thế!
Phong Vân Vô Ngân thuận miệng nói:
- Bất quá, nếu như sau này ta thành danh, có thể dẫn các ngươi một lần. Ta nghĩ, các ngươi cũng không muốn cả đời làm bật mã ôn còn ti tiện hơn so với chó mèo này.
- Ách? Bật mã ôn? Sư huynh, đó là cái gì?
Sơn Háo Tử cả kinh.
- Này… Chính là tạp dịch nuôi ngựa.
Phong Vân Vô Ngân cười hắc hắc.
Trong mắt Sơn Háo Tử hiện lên một tia tinh mang, hơi cúi đầu, hai vai co quắp:
- Đa ta sư huynh, đa tạ sư huynh. Tiểu đệ sử dõi theo sư huynh, luận tâm tính, luận thủ đoạn, luận tài trí, tương lai sư huynh nhất định sẽ trở thành nhật vật đỉnh cao.
- Nếu như sư huynh có thể giúp đỡ một hai, những người mệnh khổ như chúng ta, thật sự vô cùng cảm kích. Từ nay về sau, sư huynh nói gì, chúng ta tôn sùng là thánh âm, dù thế nào cũng không dám ngỗ nghịch.
- Ừm, tốt!
Phong Vân Vô Ngân biết rõ đạo lý, ngoài miệng thì hợp, trong lòng lại ác. Muốn chế phục những tạp dịch mã trường này tốt nhất, ngoại trừ thủ đoạn máu tanh, còn phải cho bọn hắn một ít ngon ngọt, hứa hẹn.
- Sơn Háo Tử, ngươi nói ý tứ của ta cho các vị sư huynh đệ khác.
- Vâng, vâng, Vô Ngân sư huynh!
Sơn Háo Tử vui mừng quá mức, quay đầu chuyển ngựa, đi nói cho một đám tạp dịch ở phía sau biết, cả đám cúi đầu thương nghị một phen. Không bao lâu sau, nhóm tạp dịch này đến trước mặt Phong Vân Vô Ngân, cho hắn thấy sự trung thành của bọn họ.
Đoàn người chuyển một ngày tại vùng ngoại vi núi non, rốt cuộc, tiến vào trong chỗ sâu.
Một khối bia đá cắm bên ngoài một sơn cốc.
Sơn Háo Tử xông về phía trước nói:
- Sư huynh, đi qua sơn cốc này là bắt đầu có yêu thú thường lui tới. Tiên hiền trưởng lão của học phủ đã từng phân chia nghiêm khắc từng khu vực của núi non này. Các loại thánh thú, đế thú, phân biệt rõ ràng. Lấy tấm bia đá làm giới hạn, yêu thú có phẩm giai khác nhau, không được vượt quá giới hạn. Đồng thời, yêu thú ở đây, toàn bộ bị tiên hiền học phủ bố trí bí pháp, bị ảnh hưởng, không thể biến ảo làm hình người. Thủy chung bảo trì bản thể của yêu thú. Sư huynh, một khi yêu thú không thể biến thành hình người, tu hành bước tiếp theo, sẽ bị ảnh hưởng, ý nghĩa chính là không thể mở ra trí năng, không thể tu hành một ít vũ thuật nữa.
- Ta hiểu!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu:
- Đi qua sơn cốc này, hẳn là vị trí, khu vực Thánh Thú chiếm giữ!
- Vâng. Sư huynh, tổ đội của chúng ta cũng thường xuyên đi tới một ít khu vực Thánh Thú chiếm giữ để săn bắt yêu thú, bắt giết một ít Tật Phong Lang, Kim Quang Mãng, Viên Hạc… Các loại thánh thú có lực công kích không cao, để Thần Phong Khoái Mã được ăn một bữa ngon. Bất quá, chúng ta cũng không dám xâm nhập quá sâu, ở chỗ sâu trong khu vực này, cũng có một ít thánh thú cường hãn mười phần.
Sơn Háo Tử vội vàng giảng giải.
- Đi, tiến vào trong đó!
Phong Vân Vô Ngân vung tay lên, dẫn theo đông đảo tạp dịch mã trường, đi vào trong sơn cốc, tiến vào khu vực Thánh Thú chiếm giữ.
Vừa mới tiến vào, một ít loại Thánh Thú hình sói, trên thân quanh quẩn sấm sét thiểm điện, phong hệ pháp tắc, long xanh yếu ớt, hình thể tráng kiện đã xuất hiện trong mắt.
- Tật Phong Lang!
Sơn Háo Tử kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó hét to cho tạp dịch mã trường phía sau bố trí thành trận thế, chuẩn bị chém giết.
Sơn Háo Tử hét lớn:
- Mọi người nhanh chân nhanh tay chút! Tật Phong Lang xuất hiện đơn lẻ không có gì, chỉ sợ gặp phải bầy sói.
Đúng lúc này…
-Ngao… Ngao… Ngao…
Bốn phương tám hướng, liên tiếp vang lên tiếng sói tru, âm trầm kinh khủng, lệ khí cuồn cuộn, trên bầu trời, sấm sét rậm rạp, giống như muốn phủ xuống một ít kiếp số.
Đột nhiên, chi chit những con mắt đỏ tươi hiện ra từ phía sau bụi rậm. Đồng thời còn tản ra khí tức máu tanh cuồng bạo.
Phụt!
Cây cối, bụi cỏ, toàn bộ bị cắn nát, có đến mấy trăm con Tật Phong Lang, chạy nhanh phỉa, mỗi con đều có thánh quang bao vây, khóe mắt, miệng phun tiếng người:
- Các ngươi! Dám can đảm khinh nhờn lãnh địa của chúng ta! Không cho một tên lọt lưới!
Một con Tật Phong Lang trong đó, lè lưỡi liếm mép:
- Chuẩn bị một nghìn Thần Phong Khoái Mã cho chúng ta mới đủ chuộc mạng!
- Không may! Đụng tới cả đàn Tật Phong Lang! Gần nghìn con Tật Phong Lang!
Sơn Háo Tử cảm thấy kinh tâm động phách. Mỗi tạp dịch mã trường đều tim đập chân run, cả người lạnh ngắt.
- Một ít thánh thủ nhỏ bé, ta cũng lười luyện hóa thành thịt viên! Diệt hết đi, để cho giao long cắn nuốt đi!
Bất ngờ, trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân, giao long trực tiếp vọt ra, há mồm, trong nháy mắt nuốt vào ba mươi mấy con Tật Phong Lang! Cũng không nhấm nháp, lại tiếp tục nuốt thêm một ngụm hơn ba mươi con nữa!
- A? Giao long?
Đám Tật Phong Lang kia bị giao long uy áp, sợ chết khiếp, trong lúc hoảng loạng, liều mình chuẩn bị chạy trốn.
- Chết!
Phong Vân Vô Ngân hơi động tâm niệm, ba cây kiếm cốt trong cơ thể bắn ra ạn đạo kiếm quang, Thuần Dương kiếm khí, Man Hoang kiếm khí, Liệt Hỏa kiếm khí, hơi chút di động một chút, mấy trăm đầu Tật Phong Lang, bị cắt thành mảnh vụn, không chừa lại một thi thể trọn vẹn. Cây cối bốn phương tám hướng trong rừng tậm, cũng bị bản nguyên băng sát, bản nguyên phong sát ẩn chứa trong kiếm khía, trực tiếp làm cho hóa thành tro bụi.
Phong Vân Vô Ngân vừa ra tay một chút, khu vực khuôn viên mấy trăm mẫu, đã bị san bằng không chừa một ngọn cỏ, thành đất bằng.
Giao long như nuốt trôi nước biển, thôn phệ hết thân thể sói trên mặt đất, cắn nuốt, luyện hóa, hấp thu năng lượng.
Lạc…
Tất cả những tạp dịch mã trường đều cứng ngắc, nghẹn ngào, ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Ngân một lát, sau đó mới trăm miệng một lời:
- Sư huynh, người… Người… Quá mức mạnh mẽ rồi…
Phong Vân Vô Ngân có chút không yên lòng:
- Khu vực thánh thú này không đủ nhìn. Ta cũng nhìn ra, thánh thú sinh sôi nảy nở ở đây dường như đã bị một ít hạn chế, thực lực không thể phát triển tới tầm cao hơn. Tàn sát những thành thú này, khác gì giết chó giết gà. Đi! Nhanh lên một chút, tranh thủ trong vòng một ngày là giết sạch thánh thú ở khu vực này!
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân đầu tàu gương mẫu, bay thẳng đến phía trước.
Cũng đúng, cảm giác của hắn còn chưa đủ. Đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói, thực sự Thánh Thú có chút yếu. Cũng chỉ có thể để giao long nuốt ăn, kiếm lấy chút chất dinh dưỡng, nuốt ăn Thánh Thú, cũng không thể nhận được nhiều chất dinh dưỡng.
- Diệt…Diệt hết Thánh Thú ở khu vực này? Toàn…Bộ? Diệt hết toàn bộ?
Đám tạp dịch mã trường như rơi vào trong mộng cảnh, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, giục ngựa chạy theo Phong Vân Vô Ngân.
Tại khu vực thánh thú này, Phong Vân Vô Ngân đích xác có thể càn rỡ không kiêng nể gì. Phóng ra giao long, không ngừng hút nuốt rất nhiều các loại Thánh Thú, nuốt vào trong miệng, tước ăn hấp thu.
Mặt khác, Phong Vân Vô Ngân lấy ra kiếm khí, tùy ý sử dụng liền thu thập sinh mệnh Thánh Thú như quét rác.
Số lượng Thánh Thú trong khu vực này cũng tương đối khổng lồ, sau khi giết chết, một bộ phận giao long nuốt ăn, còn lại một bộ phận Phong Vân Vô Ngân phân phó cho đám tạp dịch kiểm lấy, cất vào trong nạp giới, trở thành lương thực chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã.
Ngoại trừ điên cuồng giết chóc Thánh Thú ra, ven đường chỉ thấy kỳ hoa dị thảo, Phong Vân Vô Ngân đều không buông tha, cướp sạch không còn chút nào.
Một ngày một đêm đã trôi qua.
Khu vực Thánh Thú đã vị Phong Vân Vô Ngân lăn qua lăn lại khiến vết thương đầy mình, nơi chốn lồi lõm, hiện ra sự suy bại, cảnh tượng bị phá hư cực kỳ.
Vô số thánh thú bị Phong Vân Vô Ngân liệp sát, có thể nói hầu như quần thể Thánh Thú tại khu vực này đã bị tuyệt tích.
Lúc này, dưới ánh mặt trời buổi sáng, nhìn thấy trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân rậm rạp trên ức khảo thánh quang đan điền, phập phồng theo nhịp điệu của thời gian.
Phụt! Phụt! Phụt!
Không ngừng nhảy lên, bành trưởng, giống như trái tim. Mỗi một lần hoạt động, đều sản sinh ra lực lượng cường đại, khiến hàng rào không gian bị chấn động run rẩy, sản sinh ra một tia gợn sóng.
Cũng giống như sinh ra liên hệ và rung động chặt chẽ với linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
Trên ức khỏa thánh quang đan điền, sau khi hút và luyện hóa rất nhiều linh thảo, linh hoa, linh mộc, đều đến ranh giới nứt vỡ.
Tiếp theo một hạt thánh quang đan điền bị bành trướng đến cực hạn, đã to bằng chậu rửa mặt.
Trên ức thánh quang đan điền, phát ra âm thanh, giống như một con cự thú nguy nga, rít gào tại không trung trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, nghiền áp tất cả, uy hiếp tất cả.
Hơn nữa, hình thành một thánh quang ngân hà, chảy xuôi ngay trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân.
- Chúc lão! Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ngài!
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng dùng linh hồn truyền âm cho Chúc lão.
- Tại vị diện cấp thấp, công pháp của ta rất khó có thể tấn cấp, tài nguyên ở vị diện cấp thấp quá mức thiếu thốn, không đủ để ta tu hành, trùng kích cảnh giới. Nơi chốn đều là vách ngăn, nơi chốn đều là bình cảnh… Thế nhưng, tới vị diện cao cấp này, mới vài ngày? Dĩ nhiên đã lập tức xung yếu đột phá cảnh giới rồi! Hơn nữa, thánh lực ẩn chứa trong mỗi một hạt thánh quang đan điền, đều tinh thuần mười phần…
Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, chính mình lập tức sẽ xung phá hàng rào, thành tựu tu vi Thánh Giai ba chuyển.
Đám tạp dịch mã trường, mỗi nghìn đều kinh hãi như tượng đất, đôi mắt ngóng trông nhìn vào đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, thánh quang đan điền như sông ngân hà, trong lòng đều nghĩ… Sư huynh tu luyện công pháp gì? Quá… Quá mức thần dị rồi…
Lúc này, mọi người đã đi tới ngoài một ngon núi khác, núi này đồng dạng cũng có một tấm bia đá, phong ấn trấn thủ.
Trên tấm bia đá này, điêu khắc mấy chữ to…
- Đế thú khắp nơi, người bình thường không nên tiến vào.
Chữ viết huy hoàng đại khí, có quyền ý nhàn nhạt thẩm thấu ra ngoài, văn mạch liền nhau lưu loát, giống như dùng một quyền đánh ra, trực tiếp đánh ra tám chữ to này, ảo diệu mười phần. Trong chữ viết cũng ẩn chứa một ít chân lý quyền thuật.
- Sư huynh, phía trước chính là khu vực Đế thú rồi! Phi thường hung hiểm!
Sơn Háo Tử vội vã nói.
Phong Vân Vô Ngân cũng không đáp lại, xoay người xuống ngựa, khoanh chân mà ngồi, tinh tế cảm ngộ quy luật dao động của mỗi hạt thánh quang đan điền, giao long phi thấp xung quanh, lượn lờ trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, nghiêm mật hộ chủ.
- Còn kém một chút hỏa hậu, liền có thể tấn chức thánh giai 3 chuyển!
Phong Vân Vô Ngân khẽ động tâm niệm, thánh quang đan điền trên đỉnh đầu ngưng tụ thành một lô đỉnh thật lớn.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp lấy ra nhiều kỳ hoa dị thảo, năng lượng tinh thạch sinh trưởng tại khu vực số mệnh chi thụ của tông môn bốn phẩm trong nạp giới, ném vào trong thánh quang hỏa lò.
Thánh quang hỏa lò hừng hực thiêu đốt!
Sau một khắc, trên bầu trời xuất hiện vố số đám mây thánh quang, bay nhẹ tới, trên đám mây tiên nữ san sát, thổi tiên nhạc, ngũ quang thập sắc, xa hoa vô cùng.
Từng đạo năng lượng thánh quang trực tiếp hút ra từ trên bầu trời, rót vào trong Thánh Lô.
Vèo! Vèo! Vèo!
Toàn bộ Thánh Lô, một hô một hấp, bắn ra từng đợt tiên âm, bảy màu sặc sỡ, phát sinh một ít khí tức từ văn minh xa xưa, ảo ảnh, ký hiệu, hư ảnh đều hiện ra.
Không ngừng hấp thu năng lượng thánh quang!
Trong nạp giới của Phong Vân Vô Ngân, khu vực số mệnh chi thụ của tông môn bốn phẩm sinh trưởng, nảy nở năng lượng tinh thạch không ngừng cung ứng, đầu nhập vào Thánh Lô, càng thiêu đốt nhanh hơn.
Chỉ một lúc sau….
Phanh!
Toàn bộ Thánh Lô bỗng nhiên nổ tung.
Mỗi một hạt thánh quang đan điền tạo thành Thánh Lô đều nổ tung phân liệt ra!
Sau một khắc, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, thánh quang đan điền của chính mình, phân ra hơn hơn ức hạt, mỗi một hạt đều to bằng cái chậu rửa mặt, lần thứ hai ngưng tụ lên, hình thành một lô đỉnh thật lớn.
Lô đỉnh này, khổ rộng đến trăm mẫu, như một tiểu hành tinh, toàn thân tràn đầy thánh quang, vô số văn tự cổ đại hiện ra. Mặt ngoài lô đỉnh, khắc rất nhiều đồ án cổ thú hoang dã, mỗi một con đều rất sống động, tỏa sáng ra uy áp, kinh sợ muôn đời. Một hòn đá rơi xuống mặt nước tạo sóng lớn ngập trời.
Không ngừng có thần quang bảy màu, bừng bừng bức nhân, dần dần hiện ra. Một loại ánh sáng tôn quý như ngọc lưu lưu cuồn cuộn chảy xuống.
Ở cửa lô, có bản nguyên băng sát, bản nguyên phong sát, lượn lờ bốc hơi, phẩm chất đề cao, bồng bềnh như khói sương.
Trong giây lát Phong Vân Vô Ngân cảm ứng được, hiện nay Thánh Lô của hắn, hầu như có thể trở thành một pháp bảo, trực tiếp thôn phệ người sống, mạnh mẽ luyện hóa.
Thôi động lô đỉnh, tùy ý va chạm một kích, liền có thể khiến một tòa núi hóa thành bột mịt.
Phong Vân Vô Ngân khẽ động tâm niệm, Thánh Lô to mấy trăm mẫu, vừa quay tròn chuyển động, vô hạn thu nhỏ lại, cuối cùng bị Phong Vân Vô Ngân nắm ở trong tay, như một kiện thủ công trang sức chế tạo khéo léo tinh tế.
Phong Vân Vô Ngân tiện tay ném đi, đỉnh lô xinh đẹp khéo léo đón gió tăng vọt, lại biến hóa to lớn vô cùng, nguy nga lăng không.
Khổ biến ảo, tùy tâm sở dụng, cực kỳ thần dị!
Thánh Giai ba chuyển!
- Chậc chậc! Tiểu oa nhi, ngươi tu luyện công pháp này, thực sự quá mức thần diệu, giống như có thể khiến tu vi toàn thân ngưng kết ra một pháp bảo!
Ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Chúc lão, đều không nhịn được kinh ngạc hô lên:
- Công pháp Thần Giai! Công pháp ngươi tu luyện tuyệt đối thuộc về Thần Giai, hơn nữa còn là đẳng cấp cao trong thần giai… Hiện tại ngươi mới tu luyện đến Thánh Giai ba chuyển, công pháp này đã hóa hư thành thực, ngưng tụ ra một pháp bảo, chờ ngươi tu luyện tới Đế giai, Thần Giai thì sao? Chậc chậc, không dám tin tưởng, không dám tưởng tượng!
Phong Vân Vô Ngân cũng hăng hái thưởng thức một trận, sau đó vung tay lên, khiến Thánh Lô nấp vào trong thiên địa, không lộ ra ngoài.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân mới nhìn về phía đám tạp dịch ngây ra như ngỗng ở đằng sau.
Đột nhiên…
Phanh! Phanh! Phanh!
Tất cả đám tạp dịch đều quỳ sát xuống dập đầu như gà mổ thóc, trong mắt mỗi người đều mang theo ý cúng bái thần tượng.
- Sư huynh, công pháp của huynh thần dị vô cùng, hiểu thấu thiên địa vũ trụ tạo hóa! Sư huynh vô địch! Sư huynh vô địch!
Phong Vân Vô Ngân trong dãy núi hoang, trắng trợn phá hư không quan tâm, cướp đoạt tài nguyên, do đó có thể đột phá Thiên Địa Bá Khí Quyết, thánh quang đan điều phân liệt bạo tạc, ngưng kết ra Thánh Lô mấy trăm mẫu, có thể trở thành pháp bảo, đối địch oanh sát, thần dị vô cùng. Cảnh giới bản thân của Phong Vân Vô Ngân cũng đề cao tới Thánh Giai ba chuyển.
Phong Vân Vô Ngân đứng dậy, ánh mắt nhìn sơn cốc sâu thẳm phía trước, cảm giác được phía trong sơn cốc ẩn chứa rất nhiều khí tức quỷ dị không hiểu. Những khí tức này, có cường bạo, có thần bí, có sắc bén, có bang bạc, có thâm uyên…
Phía sau sơn cốc, hiện ra mùi vị của thế giới hoang dã. Phi thường hung hiểm.
Phong Vân Vô Ngân cũng không nói nhiều, đi từng bước chuẩn bị bước về phía sơn cốc.
- Sư huynh... Kia... Đó là... Đó là khu vực Đế thú chiếm giữ, từ trước tới giờ chúng ta chưa từng đi qua... Chợt nghe nói, từng có một đệ tử ngoại môn muốn xông vào khu vực này liệp sát một ít đế thú hoặc là tìm thiên tài địa bảo, nhưng lại ảm đạm ngã xuống, thân vẫn đạo tiêu....
Sơn Háo Tử dùng cánh tay run run chỉ chỉ nói. Một đám tạp dịch đằng sau đều mang theo nét mặt hiện ra sự e ngại.
- Rống! Rống! Rống!
Sau sơn cốc, không ngừng truyền đến thú rống rít gào, mỗi một lần gầm rút, đều khiến cho thiên biến, may đem rậm rạp, kiếp số tầng tầng. Hiển hiện ra uy áp khác hẳn Thánh thú.
Là Đế thú đang rít gào, trong tiếng huýt gió mang theo mùi vị khiêu khích và cuồng bạo.
- A…
Một đám tạp dịch mã trường, sắc mặt như tro bụi, thiếu chút nữa bò úp xuống đất.
Phong Vân Vô Ngân khẽ lắc đầu.
- Cũng được. Các ngươi chỉ là Thánh giai, quanh năm sinh hoạt tại tầng chót nhất của học phủ mà nuôi ngựa, đã sớm không có hùng tâm tráng chí. Đột nhiên để cho các ngươi đi đối mặt đế thú hung tàn mạnh mẽ cũng xác thực làm khó các ngươi. Như vậy đi, các ngươi trở về mã trường. Bất quá, các ngươi yên tâm, nếu như ta chiếm được thiên tài địa bảo, cũng sẽ chia cho các ngươi một ít.
- Vâng, vâng!
Tạp dịch mã trường khúm núm cuống quít rời đi. Trong lúc đi, vẻ mặt Sơn Háo Tử lúng túng nói:
- Sư huynh, chúng ta, chúng ta đều là kẻ bất lực, khiến cho ngài mất mặt rồi… Vậy, xin sư huynh cẩn thận, nghìn vạn lần không nên liều lĩnh… Ngoại trừ khu vực Đế thú có rất nhiều Đế thú sinh sống, còn có một chút kỳ ngộ. Các loại thiên tài địa bảo kỳ lạ, thậm chí có đồn đãi, tại nơi đó có bí tịch của một vị tiên hiền lưu lại… Nếu như sư huynh có tạo hóa không ngại xông vào một lần. Bất quá, khu vực Đế thú khác khu vực Thánh thú ở chỗ, càng đi vào sâu Đế thú càng mạnh… Sư huynh thần công cái thế, tự nhiên không sợ hãi, chỉ là, cẩn thận một ít, chung quy cũng không thừa.
- Tốt. Các ngươi cứ về mã trường đi là được!
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu, sau đó sải bước tiến vào sơn cốc.
Tạp dịch mã trường nhìn theo bóng lưng Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt lóe ra thần sắc kính phục và tự ti. Sơn Háo Tử cắn răng một cái:
- Ta không dám tiến vào khu vực Đế thú, trở về như thế này thì quá mất mặt, các ngươi về trước đi, ta sẽ ở chỗ này chờ sư huynh.
Đám tạp dịch bàn bạc một chút, sau đó mấy người lưu lại cùng Sơn Háo Tử tại chỗ tấm bia đá, khoanh chân mà ngồi, đợi Phong Vân Vô Ngân trở về.
Lại nói về Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong sơn cốc, phát hiện trong cốc âm khí nặng nề, thể hiện ra bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ, từng đoàn khí độc đủ mọi màu sắc, diễm lệ mười phần bay lượn khắp nơi. Thỉnh thoảng chợt nghe thấy một tiếng thú rít kinh thiên động địa.
Trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân bạo tạc ra ngoài lực lượng 10 long, ngưng tụ ra Thánh Vương thân thể, mỗi lỗ chân long trên thân thể đều tràn ra thánh quang vô cùng, vờn quanh thân thể, tiêu tai giải nạn, bách độc bất xâm, vạn tà không phá. Thánh quang đan điền, cũng đều được nhét hết vào bên trong, thánh lực chảy xuôi quanh thân thể, cuồn cuộn không thôi, từng lượt kiếm ý như cắt kim loạn phun ra nuốt vào, hơi dùng chút ý niệm trong đầu, sẽ bắn ra ngoài vô số tuyệt sát kiếm.
Hiện nay, thánh lực của Phong Vân Vô Ngân được tăng lên, đề cao thêm một cảnh giới, ba kiếm cốt trong cơ thể cũng như nước lên thuyền lên, uy lực tăng vọt. Không được hoàn mỹ chính là, Kiếm Tiên Đồ Lực hấp thụ hoàng kim ý chí, đã bị Phong Vân Vô Ngân dùng hết, còn chưa kịp bổ sung, bởi vậy, hiện tại Phong Vân Vô Ngân nghĩ làm sao tham khảo học tập Kiếm Tiên Đồ Lục, dùi mài kiếm ý, tương đối mà nói, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Kỳ thực, trong lòng Phong Vân Vô Ngân là một mảnh phấn khởi. Vừa rồi chỉ đánh nhỏ ở khu vực Thánh thú, cũng không kiếm được nhiều chỗ tốt lắm. Hiện nay khu vực này là khu vực Đế thú, mới là nơi quyết định.
Đi qua sơn cốc, trước mắt Phong Vân Vô Ngân sáng ngời, chỉ thấy một mảnh rừng xanh nước biếc, chim ca hoa nở, thiên địa linh khí nồng nặc cực kỳ, trong không khí ngưng kết ra một đám bụi thánh quang.
- Di, tiểu oa nhi, thiên địa linh khí ở nơi này, đã mờ mờ ảo ảo có chút dấu hiệu ngưng kết thành thánh thạch. Là nơi tu luyện thật tốt!
- Chúc lão, ta cảm giác nơi này có một loại không khí trầm lặng, nguy cơ bốn phía. Ta không dám bình tĩnh tu luyện ở chỗ này. Phải tập trung tinh thần, để ngừa Đế thú đánh lén. Tuy rằng nói Đế thú nơi này cũng chưa biến ảo thành hình người, bất quá, chỉ số thông minh cũng đã phi thường cao. Cẩn thận mới tốt.
Phong Vân Vô Ngân vừa dứt lời, đột nhiên…