Bá Khí

Chương 328: Giao long, thánh giai tứ chuyển




Phong Vân Vô Ngân giương mắt đảo qua, chỉ thấy, trên hương xa kia, nam tử anh tuấn, mặc dù chỉ là Thánh Giai 2 chuyển, nhưng cô gái hầu hạ hắn, toàn bộ cũng là Thánh Giai 3 chuyển.
- Ân? Thiên Hương công tử?
Lúc này có một giọng nói âm trầm vang lên.
- Thiên Hương công tử, ngươi không trốn ở Bách Mỹ cung hưởng thụ diễm phúc, chạy đến cực bắc lạnh khủng khiếp này làm cái gì?
Lúc này Thiên Hương công tử duỗi lưng một cái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc giữa hai chân cô gái xinh đẹp kia, nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Bổn công tử xưa nay cùng Bạch gia giao hảo, nghe nói, có một cuồng đồ vô sỉ hạ lưu, chẳng những đánh chết Bạch gia tiểu thiếu gia, còn nhục mạ hai vị đại ca. Đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
Rõ ràng, thiên hương công tử nhẹ nhàng một ngón tay chỉ về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Hạ tiện đồ, ngươi quỳ xuống cho Bổn công tử!
Phong Vân Vô Ngân bất mãn nói.
- Ngươi có tin hay không, lão tử thiến ngươi?
- Ừ?
Thiên Hương công tử, bị lời nói của Phong Vân Vô Ngân, thình lình nổi trận lôi đình, bạo phát ra, khóe mắt muốn nứt, muốn xông lên, đem Phong Vân Vô Ngân ăn tươi nuốt sống. Trên Hương xa, những cô gái trẻ tuổi kia, cũng giận không kiềm chế được, trừng mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân. Nữ tử vẫn kẹp giữa hai chân Thiên Hương công tử nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Ngươi dám uy hiếp tướng công nhà ta, ngươi nhất định phải chết!
Phải biết rằng, Thiên Hương công tử, xuất thân từ Bách Mỹ Cung. Bách Mỹ Cung cùng Vô Ưu Cung giống nhau, đồng dạng là Vô Biên hải vực thế lực giới thứ sáu. Bách Mỹ Cung cực kỳ hoa tuyệt, coi trọng nam tôn nữ ti, trong nội cung, một tên nam đệ tử, thường thường có thể tọa sủng hơn mấy trăm ngàn nữ đệ tử, hưởng hết hạnh phúc trên thế gian. Mà, Bách Mỹ Cung nam đệ tử, chuyên giải thích phương thức tu luyện âm dương giao hợp, dùng thái bổ là chủ, Phong Vân Vô Ngân luôn miệng nói muốn thiến Thiên Hương công tử, đây không phải muốn phế công pháp của hắn sao?
- Tiện nhân.
Phong Vân Vô Ngân lạnh nhạt nói ra.
- Một tiện nhân.
- Phốc...
Vô Ưu Cung công tử, buột miệng cười, âm dương quái khí nói ra.
- Phong Vân Vô Ngân công tử, chửi giỏi lắm! Mắng được như vậy làm cho trong nội tâm bản công tử, đều sảng khoái vô cùng. Thiên Hương công tử, chính là tiện nhân, người Bách Mỹ Cung, toàn bộ đều là tiện nhân.
Phong Vân Vô Ngân xoay chuyển ánh mắt, rất chăm chú nhìn Thiên Tiệm công tử, gằn từng chữ.
- Ngươi cũng là tiện nhân.
- Súc sinh!
Vô Ưu công tử đầu tiên là sững sờ, sau đó trực tiếp bạo phát ra, trên đỉnh đầu, 4 cái thánh quang đại bàn đều tự vươn ra đại thủ, tức thì trong lúc đó, không gian áp súc, khí tức ngọc thạch, bắt đầu khuếch trương, trên bầu trời, một mảng lớn không gian, đều ngưng ra ngọc chất. Từng kiện từng kiện di vật người chết, khí quan trên thân thể người chết, đều Huyền Phù đi ra, nhìn thấy mà giật mình.
- Vô Ưu công tử, ngươi dám động tay cướp đoạt con mồi của bản công tử?
Trong Hương xa, Thiên Hương công tử lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đột nhiên tế ra một tấm bức hoạ.
Họa quyển dài ước chừng vài trăm mét, che khuất bầu trời, ánh huỳnh quang lập loè. Bên trong bức hoạ cuộn tròn, rường cột chạm trổ che kín đình đài lầu các, hòn non bộ phong cảnh lịch sự tao nhã nhưng mà không có một bóng người.
Đột nhiên trong lúc đó, trong Hương xa, mười mấy nữ tử phục thị Thiên Tiệm công tử, toàn bộ dung nhập vào trong bức hoạ cuộn tròn.
Lập tức, trong họa quyển này, có vô số nữ tử tuổi trẻ lượn lờ. Có nữ tử hiện tại trang điểm, cắt bỏ hoa, tắm rửa, múa kiếm…
Bức hoạ cuộn tròn phấp phới, phát ra một vòng đại thánh quang. Thiên Hương công tử lúc này đứng lên, toàn thân khí thế liên tiếp kéo lên.
- Phong Vân Vô Ngân cẩu tặc, là vật trong bàn tay của bản công tử, cũng không ai được cướp đoạt.
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm vừa động, Thiên Hương công tử này có công pháp kỳ lạ, bản thân chỉ là Thánh giai nhị chuyển, không đáng để lo, nhưng nữ tử dưới tay hắn, toàn bộ đều là Thánh giai tam chuyển, hiện tại, đều dung nhập vào bên trong một tấm bức hoạ quyển, nhìn quanh bức hoạ cuộn tròn, uy năng quả thực không cần nói cũng biết.
Từng đạo thánh quang, đều từ bên trong bức hoạ cuộn tròn tràn ngập ra, bên trong kỳ hoa dị thảo, lại có ong bướm rong chơi, Thiên Hương công tử đắm chìm trong Thần Quang, diễu võ dương oai, chỉ tay Phong Vân Vô Ngân.
- Cẩu tặc, bản công tử cắt đứt chân chó ngươi!
- Thiên Hương công tử, xem ra, ngươi là chán sống rồi.
Thiên Tiệm công tử sát khí tăng vọt, trên đỉnh đầu 4 cái thánh quang vòng tròn, liên tục mở rộng.
Thủ hạ Thiên Tiệm công tử chính là 4 tên Thánh giai tam chuyển, cũng nhe răng trợn mắt, tỏa ra hung uy.
Hai phe nhân mã, muốn động thủ cướp đoạt Phong Vân Vô Ngân, để đến Bạch gia lĩnh thưởng.
Lúc này, Hoàng Đế vận dụng truyền âm nhập mật, cùng Phong Vân Vô Ngân trao đổi.
- Không dấu vết, làm sao bây giờ? Thiên Hương công tử cùng Vô Ưu công tử, cũng không phải sài lang hổ báo bình thường, chúng ta là đi hay là chiến? Nếu muốn chiến, trẫm ngược lại có một bảo vật tính công kích do Hoàng thất bí truyền, bất quá, không biết có thể đồng thời đánh tan Thiên Hương công tử cùng Vô Ưu công tử hay không.
- Xem trước tình huống một chút.
Phong Vân Vô Ngân lúc này, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Phong Vân Vô Ngân nhiều lần nội thị, phát hiện trong đan điền mình yêu thai Giao Long, đã không sai biệt lắm sắp tiêu hóa cả khỏa Long Châu, muốn xuất thế rồi.
Một khi hung vật xuất thế, Phong Vân Vô Ngân đại sát một hồi, thống khoái đầm đìa.
Đúng lúc này, không trung vang lên một tiếng tục tằng.
- Hai người tiểu Oa Nhi các ngươi, không vô lễ với Phong Vân Vô Ngân công tử, nếu không, Lão tổ chắc chắn tự mình ra tay, thay Phong Vân Vô Ngân công tử diệt sát các ngươi!
Vừa dứt lời, một đầu thánh quang diều hâu, che khuất bầu trời, giương cánh cắt toái hết thảy, bay tới.
Một tên kiêu hùng, từ trên diều hâu nhảy xuống, uyên đình nhạc trì, thánh quang diều hâu này, lập tức thu nhỏ lại, cuối cùng ngừng trú tại trên bờ vai.
Thương Ưng Lão Tổ đến đây.
Vô Biên hải vực đệ lục giới cự đầu, Thánh giai 4 chuyển, thành danh trên vạn năm.
Thương Ưng Lão Tổ vừa xuất hiện, tất cả ánh sáng, cũng bắt đầu vặn vẹo, trên không gian cả đảo nhỏ, đều xóc nảy, run rẩy.
Hắn có hai mắt thâm thúy như biển, khinh thường gõ gõ móng tay.
- Vô Ưu công tử, Thiên Hương công tử, tiểu bối các ngươi, tới nơi này làm rộn cái gì? Còn chưa cút trở về bú sữa mẹ sao?
Tuy cảnh giới Thương Ưng Lão Tổ, cùng Vô Ưu công tử đều là Thánh giai 4 chuyển, nhưng sức chiến đấu hai người, không thể so sánh với nhau được.
- Ngươi!
Vô Ưu công tử cùng Thiên Hương công tử, đồng thời giận dữ, nhưng đều là bực mình chẳng dám nói ra, nhưng hai người cực kỳ đề phòng nhìn Thương Ưng Lão Tổ.
- Thương Ưng Lão Tổ, thành danh đã lâu, là ma đầu giết người không chớp mắt, trừ phi Cung chủ xuất mã, nếu không, bản công tử tuyệt đối đánh không lại hắn.
Vô Ưu công tử tâm niệm vừa động, chợt cất cao giọng nói.
- Thương Ưng Lão Tổ, ngươi thật to gan! Ngươi suy nghĩ lấy lớn hiếp nhỏ sao? Cung chủ đại nhân chúng ta, nếu là biết rõ chuyện hôm nay, ngươi đoán đoán, lão nhân gia sẽ không bỏ qua cho ngươi?
- Hắc hắc...
Thương Ưng Lão Tổ âm hiểm cười, làm cho người sởn tóc gáy.
- Tiểu đông tây hôi sữa, cũng dám uy hiếp Lão tổ? Còn dám lấy Vô Ưu Cung chủ đến trấn áp Lão tổ! Hắc hắc! Đích xác, Lão tổ cảnh giới so sánh Vô Ưu Cung chủ thấp hơn, cũng kiêng kị Vô Ưu Cung chủ, bất quá...
Thương Ưng Lão Tổ trong hốc mắt, sát khí di động, thè ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm khóe miệng.
Hắn nhe răng cười nhìn Phong Vân Vô Ngân nói.
- Phong Vân Vô Ngân công tử, ngươi không cần phải để ý tới hai cái mao đầu tiểu tử, bọn họ là muốn bắt sống ngươi, bắt được đến chỗ Bạch Lệ lĩnh thưởng. Bất quá ngươi yên tâm, bản Lão tổ cũng không để cho bọn hắn thực hiện được. Chỉ cần ngươi đem cái chìa khóa trong tay, giao cho bản Lão tổ, bản Lão tổ có thể bảo vệ ngươi không việc gì.
Thương Ưng Lão Tổ, không hổ là Vô Biên hải vực lão ngoan đồng, vừa ra tay đã kinh sợ cục diện, hiện tại, cả trên hoang đảo, trông gà hoá cuốc, đều đang rung động.
Chiến Tần đế quốc Hoàng Đế, bị trận trận uy áp bức bách, rốt cục không thể nhịn được nữa, trực tiếp tế ra một cái cự tháp.
Cái cự tháp này, là hàng nhái U Mật tháp luyện chế mà thành, cao chừng vài chục trượng, tản ra Hoàng Gia cao quý cùng uy áp, các triều đại Chiến Tần đế quốc đổi thay tiên đế, đều tọa trấn trong tháp.
Cả tòa bảo tháp thánh quang tạo ra nhật nguyệt luân chuyển, xoay tròn không ngừng.
- Đều lui ra cho trẫm, nếu không, trực tiếp trấn áp.
Hoàng Đế tức giận quát.
- A? Không thể tưởng được ngươi Huyền Tôn đại lục cẩu Hoàng Đế, trong tay còn có một bảo vật như vậy, sách sách…
Thương Ưng Lão Tổ âm hiểm cười toát ra hương vị tham lam.
- Cái bảo tháp này, Lão tổ ta muốn.
- Cạc cạc cạc... Thương Ưng Lão Tổ, cái bảo tháp này, ngươi không cần phải tranh, đợi lát nữa, ngươi bắt Phong Vân Vô Ngân, ta thu bảo tháp.
Một thanh âm thê lương, từ trên bầu trời truyền đến, trong tiếng nói cực kỳ bi thảm. Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là bóng dáng thảm đạm.
Lúc này xuất hiện một lão bà bà lưng còng, từ trong hư không đi ra, liên tục ho khan, nàng mỗi một lần ho khan, giống như chấn vỡ một cái vị diện.
Trên đỉnh đầu nàng, Huyền Phù 4 cái thánh quang đại bàn, dựng dục đi ra một mảnh hiểm sơn, Hoang Cổ rừng rậm, một đôi con mắt thảm bích nuốt phệ nguyệt quang, che dấu trong đó.
Lão bà tử, trên người Quy Xà quấn quanh, làm cho người ta có một loại hương vị đến từ Hồng hoang.
Âm bà bà.
Cùng Thương Ưng Lão Tổ giống nhau, đều là cự đầu tới từ Vô Biên hải vực đệ lục giới, thuộc về lão ngoan đồng, không phải Thiên Hương công tử cùng Thiên Tiệm công tử có thể so sánh.
Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra thanh sắc bất động, nhưng trong nội tâm, cũng thoáng chút hoảng loạn.
Cục diện trước mắt, hắn hung hiểm, không cần nhiều lời. Cả đảo nhỏ, đều đã bị vây quanh. Bốn tên Thánh giai đại nhân vật, tụ tập trọng mưu bắt lấy Phong Vân Vô Ngân. Đem Phong Vân Vô Ngân trở thành thịt cá trên thớt gỗ vậy.
Trốn là trốn không được, chỉ có thể chiến đấu.
Nhưng nếu muốn chiến đấu, Phong Vân Vô Ngân lúc này, căn bản cũng không có nắm chắc. Trừ phi, Thánh giao hoàn thành luyện hóa cả khỏa Long Châu, lập tức xuất thế.
Nhưng tình thế trước mắt, Thánh giao, còn kém một đường, mới có thể hoàn thành luyện hóa.
Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn Hoàng Đế tế đánh ra U Mật tháp hư ảnh, thầm nghĩ, xem đồ chơi này, có thể chống đỡ một lát hay không, cho ta tranh thủ một ít thời gian.
Lúc này, Hoàng Đế truyền truyền âm nhập mật.
- Không được, đợi lát nữa trẫm đem bọn ngươi, trực tiếp hút vào bảo tháp, chúng ta tại trong tháp, liên thủ thúc dục bảo tháp tác chiến, việc đã đến nước này, chỉ có tử chiến.
Lúc này, một đôi cự cánh huyết sắc, hàng lâm hoang đảo, mang đến tinh phong huyết vũ.
Một tên áo choàng hồng sắc, tàn nhẫn hung tàn, hướng trên đỉnh đầu 4 cái thánh quang đại bàn xoay chuyển, nổi lên biển máu ngập trời. Tên này một đường truy tung Phong Vân Vô Ngân, công kích phòng ngự trận pháp Phong Vân Vô Ngân, dẫn động không gian hỗn loạn, đản sinh ra vô số vị diện nho nhỏ, làm cho Phong Vân Vô Ngân thiếu chút nữa chôn vùi tại nơi này, đó là hung nhân Huyết Dạ Lão tổ.
Huyết Dạ Lão tổ, mang theo ba tên Thánh giai tam chuyển thủ hạ, yên lặng bay đến hoang đảo
- Ừ? Huyết Dạ Lão tổ, ngươi cũng tới? Ngươi lão ma đầu... Ha ha, rất nhiều năm không thấy, Huyết Dạ đại pháp, chắc hẳn lại có tinh tiến sao?
Thương Ưng Lão Tổ mỉm cười nói, trong con mắt già nua, hiện ra kiêng kị.
Âm bà bà, chỉ là âm hiểm nhìn Huyết Dạ Lão tổ.
Huyết Dạ Lão tổ tích chữ như vàng nói.
- Phong Vân Vô Ngân, bản thân ta không nghĩ độc chiếm, nhưng nhất định phải phân một chén canh.
- Hảo! Người có thực lực, tự nhiên là có thể phân một chén canh.
Thương Ưng Lão Tổ nhẹ gật đầu, một bước bước ra, hướng Phong Vân Vô Ngân đi đến gần. Trên bả vai hắn thánh quang diều hâu, triển khai hai cánh, liên tục mở rộng, trong hư không, sinh ra từng đạo mạng nhện đường vân.
Âm bà bà cũng đến gần một bước, khí thế phi phàm.
Huyết Dạ Lão tổ, Thiên Hương công tử, Thiên Tiệm công tử, đều tới gần Phong Vân Vô Ngân, tích súc Thánh Lực, trong ánh mắt, là lửa nóng hào quang.
- Nhanh chóng tiến vào trong tháp!
Hoàng Đế rống to một tiếng, bảo tháp Huyền Phù trên không trung, phát ra đạo đạo hào quang, đem bọn người Phong Vân Vô Ngân, hút vào trong tháp. Mà ngay cả Ngọc Yêu Nhiêu, Vạn Thiên Sơn, Lưu Niên công tử ba người, đều tất cả hút vào bảo tháp.
Trong bảo tháp.
Mọi người xếp bằng ở trong một gian mật thất, mật thất này chính là hạch tâm bộ vị điều khiển bảo tháp. Chỉ thấy một cái trận pháp cổ xưa, khắc tại ở giữa mật thất. Mọi người ngồi ở chung quanh trận pháp.
Trung tâm Trận pháp này, có một mắt trận, trong suốt sáng long lanh, là một khối kỳ thạch đang xoay tròn, phát ra rất nhiều văn tự, có văn minh khí tức rộng rãi, đều chảy xuôi ở trong đó.
- Các vị, hiện tại tình thế cực kỳ hung hiểm, cường địch chung quanh chúng ta, chúng ta nhất định phải đem Thánh Lực của mình rót vào cái cổ trận pháp này, mới có thể chống đỡ địch nhân vây công!
Hoàng Đế nghiêm mặt nói, sau một khắc, tay phải hắn vung lên hướng trên đỉnh đầu, 3 luân thánh quang đại vận chuyển không ngừng, từng đạo thánh quang, trực tiếp bắn vào mắt trận.
Hoàng thúc, cùng với Hoàng Đế thủ hạ may mắn còn tồn tại cũng là dựa vào bức tranh Hồ Lô, hướng mắt trận kỳ thạch rót vào Thánh Lực.
Ngọc Yêu Nhiêu, Vạn Thiên Sơn, Lưu Niên công tử, có chút sững sờ.
Chúc Lão Lãnh cười nói.
- Các ngươi còn chưa động thủ?
Lưu Niên công tử trên trán, mồ hôi lạnh đầm đìa, run rẩy nói.
- Đúng, hiện tại mọi người ngồi chung một cái thuyền, phải tề tâm hợp lực mới được.
Nói xong, hắn cũng đem Thánh Lực, rót vào mắt trận.
Ngọc Yêu Nhiêu cùng Vạn Thiên Sơn, cũng phóng xuất ra Thánh Lực rót vào mắt trận.
Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc Lão, cũng không có động.
Phong Vân Vô Ngân cũng không phải Thánh giai, hắn lực lượng tiên thiên chính khí, mặc dù rót vào mắt trận, cũng không làm nên chuyện gì.
Chúc Lão một bộ thân thể tàn phá, lực lượng trên người, dùng một phần liền ít đi một phần, cưỡng chế phát ra lực lượng, ngược lại sẽ ảnh hưởng thọ nguyên, hắn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
- Oanh!
Vài Đại Thánh giai năng lượng, rót vào mắt trận. Thình lình trong lúc đó, mắt trận này toả sáng huy hoàng, cả trận pháp, đều bởi vậy toả sáng ra đạo đạo Thần Quang, bảo tháp bên trong phong ấn rất nhiều cấm chế công kích, trong nháy mắt khởi động.
Lúc này, bảo tháp thể tích liên tục bành trướng, đã biến thành cao trăm trượng, hùng vĩ, nguy nga, ngang tàng, từng đạo hơi thở cổ xưa, sâm nghiêm bàng bạc, kinh thế hãi tục đều phóng xạ ra.
- Phốc!
Một đạo hỏa diễm công kích, thình lình từ trong bảo tháp phun ra, cuốn sạch bọn người Thương Ưng Lão Tổ.
- Ừ? Những con kiến hôi này, lại dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Trước tiên đem cái bảo tháp này đánh nát nói sau!
Thương Ưng Lão Tổ kêu một tiếng, tay phải vung lên, đại thánh quang diều hâu, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến bảo tháp.
- Huyết Nguyệt Viên Đao!
Huyết Dạ Lão tổ trên đỉnh đầu, 4 cái thánh quang đại bàn, hỗn hợp cùng một chỗ, hình thành thanh đao trầm trọng, vết máu loang lổ hào quang bắn ra bốn phía, đao ý nặng nề, trong nháy mắt hướng bảo tháp bổ tới, không gian bị đao ý xé mở ra một mảnh khe rãnh dài hẹp, trong đó bay ra đông đảo huyết Biên Bức.
Âm bà bà trên đỉnh đầu 4 cái thánh quang đại bàn, hỗn hợp làm một Hoang Cổ tùng lâm, trực tiếp oanh hướng bảo tháp.
Thiên Hương công tử tế ra bức hoạ cuộn tròn.
Những Thánh giai thủ hạ, cũng đều triển khai thế công sắc bén.
Trong nháy mắt, trong bảo tháp phong ấn các loại công kích cấm chế, lập tức bị đánh bạo liệt không gian.
Phong hỏa lôi điện băng cùng các loại công kích cấm chế, vừa mới phát ra công kích, đã bị đánh bạo.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Trên Bảo tháp, tuôn ra hỏa hoa, nguyên một đám công kích cấm chế, hoàn toàn bị phá hư vỡ vụn.
- Ha ha ha ha!
Thương Ưng Lão Tổ thét dài một tiếng.
- Bảo vật này, đích xác là có chút trò, bất quá, người thúc dục nó, quá nhỏ bé. Một ít Thánh giai 2 tam chuyển con kiến hôi, làm sao có thể phát huy ra uy lực cái bảo vật này?
- Phốc!
Thánh quang đại ưng, đột nhiên hóa thành 999 thánh quang tiểu ưng, dùng lưu quang, hung ác lọt vào bảo tháp, xuyên qua.
- Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Bảo tháp loạn bạo.
- Ha ha ha ha! Thương Ưng Đại Pháp! Phá cho ta!
Thương Ưng Lão Tổ, gào rú liên tục.
- Bách mỹ kiều diễm đồ, Diệt sạch hết thảy!
Thiên Hương công tử tế ra Bách Mỹ Đồ, hỗn hợp hơn mười tên nữ tử Thánh giai tam chuyển tỏa ra vô số hoa sen, hoa bách hợp, hoa hồng, cây thược dược… Oanh kích xuống, đóa hoa giống như hải triều, ùa lên, đem bảo tháp triệt để vây quanh, sau đó trực tiếp bạo nổ.
- Oanh!!!!!!!!
Trong khoảng khắc đó, bảo tháp bị tạc lay động không ngừng, từng khối đổ nát đều tróc ra.
- Huyết Nguyệt Viên Đao! Chém! Chém! Chém!
Vô số huyết Biên Bức, giống như châu chấu bình thường, bắn vào bảo tháp, đem bảo tháp nổ thành tổ ong vò vẽ.
- Kiệt kiệt... Cái bảo tháp này, đợi lát nữa đánh nát, lão thân muốn luyện hóa một phen, sáng lập đi ra pháp bảo mới, pháp bảo chính thức. Cạc cạc cạc...
Âm bà bà phát ra tiếng cười, từng bàn tay khô gầy dữ tợn luân phiên trảo hạ, xoa bóp bảo tháp.
Chiến Tần đế quốc Trấn quốc pháp bảo, bị chà đạp.
Với vài tên Thánh giai 4 chuyển cường nhân, liên thủ công kích, cái bảo tháp này đích xác khó có thể ngăn cản.
Bảo tháp bên trong.
- Ầm ầm! Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển!
Từng khối tường đồng vách sắt, đều bong ra từng mảng. Từng đạo dấu vết rạn nứt lan tràn. Cả bảo tháp, bày biện ra xu thế sắp sụp đổ.
Trong mật thất, trận pháp này liên tục nổ mạnh...
- Phanh! Phanh! Phanh!
- Nguy rồi!
Hoàng Đế phát ra tới gào thét tuyệt vọng tiếng.
- Hơn mười đạo công kích cấm chế, toàn bộ bị oanh nứt ra.
- Ken két ken két.
Trong trận pháp tâm trận kỳ thạch, cũng bắt đầu xuất hiện đường vân muốn vỡ vụn.
- Nhanh! Mau đem tất cả lực lượng, rót vào mắt trận! Duy trì một cái phòng ngự trận pháp cuối cùng. Nếu không, bảo tháp phá diệt chúng ta toàn bộ đều muốn bị oanh thành tro bụi.
Hoàng Đế thê thảm kêu lên, đem công lực suốt đời, tất cả Thánh Lực, toàn bộ rót vào mắt trận kỳ thạch, không còn có chút nào giữ lại.
Hoàng thúc bọn người, cũng toàn lực làm.
Ngọc Yêu Nhiêu cùng Lưu Niên công tử hốt hoảng kêu to.
- Chết chắc rồi, chúng ta lần này chết chắc rồi... Căn bản không ngăn cản được bao lâu... Lập tức muốn tháp hủy người vong.
- Phong Vân Vô Ngân, còn ngươi nữa. Lão đầu tử, các ngươi vì sao không rót vào lực lượng, duy trì bảo tháp phòng ngự. Các ngươi đang làm cái gì?
Đột nhiên, Vạn Thiên Sơn thê lương như mắc bệnh tâm thần kêu sủa liên tục, trực chỉ Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc Lão.
- Phanh!
Một khối sắt đá, rơi xuống dưới trực tiếp nện ở trên đầu Vạn Thiên Sơn, Vạn Thiên Sơn không quan tâm, run run rẩy rẩy đứng lên, tay phải trực tiếp bắt ra ngoài, xé rách hư không, trong nháy mắt bắt lấy Phong Vân Vô Ngân.
- Móa nó! Lão tử muốn với ngươi đồng quy vu tận! Nếu như không phải bởi vì ngươi, chúng ta căn bản không có khả năng bị đuổi giết!
Cực bắc lạnh khủng khiếp chi địa.
Hắc Đế, Thanh Đế Giới Vương quân đoàn nhân mã, nhàn nhã dạo chơi, hướng Tuyết Ngư đảo đi đến.
- Ha ha, Hắc Đế, Thanh Đế, không thể tưởng được, các ngươi biết rõ một con đường như vậy. Nơi này, thiên địa linh khí trình độ bạo loạn, so với khu vực khác nhỏ yếu hơn. Nơi này là thông đạo tương đối ổn định, có thể bảo đảm chúng ta tại trong vòng một tháng, phi hành đến Tuyết Ngư đảo.
Một tên Thánh giai 5 chuyển, đầu đội vũ quan, cười tủm tỉm nói.
Giới Vương quân đoàn nhân mã, cũng là thu nạp vài tên Thánh giai 4 chuyển, 5 chuyển cường giả, kết bạn mà đi.
- Ngũ Tuyệt tán nhân.
Thanh Đế mỉm cười.
- Bản Đế nói qua, Bản Đế bản tôn, đã từng tự mình thăm dò qua cực bắc lạnh khủng khiếp chi địa, bởi vậy, con đường này ngoại trừ Bản Đế ra, không có những người nào biết rõ.
- A, Hắc Đế, Thanh Đế, các ngươi cũng thật sự là giảo hoạt, cũng không có đem con đường an toàn này nói cho đám thám hiểm giả.
Một thiếu phụ đẫy đà, Thánh giai 4 chuyển, cười nói tự nhiên.
- Ngoại trừ cái thông đạo này, địa phương khác cực bắc lạnh khủng khiếp chi địa, đích xác rất hung hiểm, ta xem, đến cuối cùng, thám hiểm giả có thể đến Tuyết Ngư đảo... Chỉ sợ, mười không còn một.
- Đích xác là mười không còn một.
Một tên Thánh giai 5 chuyển lão giả, cười nhạt nói ra.
- Bản thân quan sát qua, cái cực bắc lạnh khủng khiếp chi địa này, càng đi vào trong, càng là hung nguy, cái gì Thời Không Phong Bạo, Thiên Giới thánh hỏa, Hoàng Tuyền đều xuất hiện. Vô số vị diện nho nhỏ, tùy thời tùy khắc lại sinh ra, muốn chiếm đoạt hết thảy. Hắc Đế, Thanh Đế, nếu như không phải đi theo các ngươi, cùng các ngươi kết bạn đồng hành, mấy người chúng ta, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy, có thể đến Tuyết Ngư đảo, nhất định phải trải qua khúc chiết, đau khổ.
Hắc Đế bật cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.