Bá Khí

Chương 263: Phong vân vô ngân, ngươi quá tàn nhẫn…




Phong Vân Vô Ngân phát huy sự uy mãnh của Tiên Thiên Canh Thể, thân thể trở nên cao lớn đến hơn hai mét, cơ bắt rắn chắc, thần quang lan tỏa, hai tay bóp chết một cường giả Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong. Hắn lấy ra Tử Khí Hóa Lô, ném cái xác không đầu đó vào trong luyện hóa. Đương nhiên Nạp Giới của hắn đã bị Phong Vân Vô Ngân lấy mất từ lâu rồi.
Sát tâm của Phong Vân Vô Ngân đã nổi lên, những võ giả con người kia muốn đối đầu với hắn, còn bọn yêu thú lại đứng bên cạnh bàng quan chứ không động thủ.
Phong Vân Vô Ngân quét mắt nhìn, chỉ thấy toàn là Nạp Giới, toàn là những con dê béo múp. Mắt hắn sáng trưng:
- Đánh chết hết! Nạp Giới của những kẻ này, gia tài cả đời của chúng tất cả là của ta. Không có cách nào có được tài sản nhanh hơn nữa! Cướp! Cướp! Cướp!
Vút!
Phong Vân Vô Ngân giống như con sói đói, lực bạo phát ngưng tụ dưới chân, hắn nhảy vút lên rồi lao thẳng tới đám võ giả con người kia.
Binh!
Tay phải Phong Vân Vô Ngân tung quyền, cơ thịt co thắt kỳ dị, quyền pháp sát thần đánh ra khiến một võ giả Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong nát vụn lục phủ ngũ tạng. tiki Hóa Lô xoay chuyển, hút cái xác vào trong.
- Giết hắn đi!
Lúc này các võ giả mới sực tỉnh. Thú tĩnh của Phong Vân Vô Ngân khiến tất cả vừa rơi vào ác mộng, đến lúc này mới tỉnh ra cùng tấn công hắn.
Nhất thời, công thế mạnh mẽ như thủy triều ập về phía Phong Vân Vô Ngân. Vô vàn đạo kiếm quang lấp loáng, vô số những nắm đấm cứng rắn, thô ráp, cùng rất nhiều đạo đao khí bá đạo ào ào tấn công Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân đã đoán được cục diện đánh tập thể thế này, hắn xông vào đám người, đánh đông dẹp tây, đánh được một vài người lại dùng chúng để chặn những đòn công kích khác từ bốn phương tám hướng.
- Mẹ kiếp! Nhạc lão tam, kiếm khí của ngươi đả thương ta rồi!
- Trác nhị nương! Ngươi thật thâm hiểm, nhân cơ hội đánh ta sao?!
- Ai ya, Hoàng Thiên Đao, cái đao chết tiệt của ngươi quẹt qua ta rồi…
Nhất thời, cả đám người trở nên hỗn loạn, Phong Vân Vô Ngân tìm khe hở mà tung quyền, mỗi chiêu quyền pháp sát thần đánh ra là lại có một người nát tan nội tạng. Chớp mắt đã có mười mấy võ giả con người chết dưới quyền của Phong Vân Vô Ngân.
- Mọi người tách nhau ra, đừng xúm lại! Mỗi người đứng một hứng bao vây hắn lại! Đừng cho hắn cơ hội loạn chiến! Xem ra hắn thích hỗn chiến, thừa nước đục thả câu! Mọi người tản ra!
Trong số các cường giả con người, một người hét lên, rồi hơn hai mươi võ giả còn lại cùng bay lên tách nhau mỗi người một hướng, kéo dài khoảng cách giữa mỗi người ra, dùng khí tức khóa chặt Phong Vân Vô Ngân từ xa. Trên đỉnh đầu mỗi người đều bắn ra Hạo Khí mạnh mẽ, sát cơ vô hạn.
- Cẩu tặc! Hôm nay người chắc chắn phải chết!
Một trung niên nam tử Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong thét lên với Phong Vân Vô Ngân. Những võ giả khác tuy không lên tiếng nhưng sát ý trong mắt đã thâm sâu không gì hóa giải được.
Phong Vân Vô Ngân đứng ở giữa cười, cất hết mười mấy cái Nạp Giới đi, mắt quét một vòng, dường như đang ẩn chứa vạn chủng sát cơ.
Tất cả võ giả con người, bao gồm cả yêu thú đứng nhìn bên ngoài đều cảm thấy sởn gai ốc. Tất cả đều hiểu rõ, đằng sau gương mặt tươi cười vô hại của Phong Vân Vô Ngân ẩn giấu một thứ sát cơ tàn độc khó nói rõ.
- Thiếu niên này quá hiếu sát…
Một vị trưởng lão Xích Huyết Thủy Mãng đứng bên ngoài thở dài.
- Thế là mười mấy người khách con người đã chết rồi.
Ánh mắt Mãng Hoàng có phần thích thú:
- Vô Ngân tiểu hữu trấn tĩnh đến đáng sợ. Bản hoàng cũng muốn xem tiếp theo hắn còn có thủ đoạn đáng sợ nào nữa. Hắn đã lớn tiếng nói sẽ giết hết võ giả con người ở đây. Ban đầu nghe thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn cuồng ngôn, nhưng giờ xem ra…Hắn thật sự đã động dã tâm tiêu diệt toàn bộ rồi. Giờ chỉ xem thủ đoạn của hắn thế nào thôi.
Thất công tử và Trân phi là căng thẳng nhất, mắt chăm chăm nhìn về phía trận đánh.
Mọi người nghe đây, đừng tán công mù quáng, chúng ta đã khống chế được cục diện, đừng để cục thế hỗn loạn. Giờ chúng ta có dùng chiến luân xa cũng đủ chèn chế Phong Vân Vô Ngân.
Vị lão giả kiếm tu thủ hạ của Vũ Văn Tuyên cao giọng nói.
- Vậy hãy để năm huynh đệ ta lên trước!
Lão giả đó vừa dứt lời, năm thanh niên nam tử mặt mày sáng sủa, có chút tiên phong đạo cốt bước ra. Họ mặc trường bào màu xanh, lưng đeo trường kiếm. Mỗi bước chân bước ra là toàn thân kiếm thế cao lồng lộn. Chớp mắt, vô số đạo kiếm khí trên đỉnh đầu to cỡ cánh cửa đan xen với nhau giống như hình bàn cờ.
- Ồ, là người của Thương Nguyệt Đế Quốc Kiếm Trận Môn. Năm người này thực lực đơn thể thì không mạnh, nhưng nhờ có tuyệt học Kiếm Trận Môn, có thể kết thành kiếm trận, đầu đuôi nối liền, hô ứng hỗ trợ lẫn nhau, thực lực tăng gấp mấy lần. Dù không giết nổi Phong Vân Vô Ngân thì cũng kìm được chân hắn.
Vũ Văn Tuyên gật gù.
- Chỉ cần không cho Phong Vân Vô Ngân cơ hội hỗn chiến là hắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Diệt Tuyệt Thập Tam sắc mặt không rõ vui hay buồn, khí thế hùng hồn bùng nổ.
Vũ Văn Tuyên trong lòng trầm xuống…trong số người này, chỉ có Diệt Tuyệt Thập Tam có thể tranh cao thấp với ta. Bắt buộc phải đề phòng hắn, vào lúc quan trọng ra tay cướp của Phong Vân Vô Ngân.
Vong Tình Thiên Thư trên đầu Vũ Văn Tuyên lật một trang, khí tức văn minh đường hoàng che lấp mặt trời, giáo hóa thế nhân.
Lúc này, những dòng sông kiếm khí trên đỉnh đầu năm thanh niên kiếm tu chạy cuồn cuộn quanh Phong Vân Vô Ngân, năm đạo thần quang bắn lên xuyên thủng hư không.
- Ngũ Sắc Tuyệt Sát Kiếm Trận! Phong Vân Vô Ngân, ma đầu ngươi hôm nay hãy chết trong kiếm trận của năm huynh đệ ta đi!
Năm huynh đệ thanh niên kiếm tu kia khí vũ hiên ngang, dương dương tự tắc nói:
- Phong Vân Vô Ngân, hôm nay ngươi đã giết liền mười mấy cường giả Hạo Khí Cảnh, chết trong tay năm huynh đệ ta, đó là luật nhân quả thôi. Giết tên ma đầu như ngươi cũng là thành toàn cho danh tiếng của bọn ta!
Phong Vân Vô Ngân bỗng nói:
- Ài, các ngươi hiểu được kiếm trận chi đạo, lợi hại, quá lợi hại. Thôi vậy, ta thấy mấy người các ngươi cũng khá thuận mắt…cho các ngươi vậy!
Phong Vân Vô Ngân vung tay phải, một thứ gì đó màu hoàng kim, nhanh như chớp giật bắn thẳng về phía thanh niên kiếm tu vừa lên tiếng.
- Hử?
Thanh niên kia theo bản năng đưa tay ra bắt, nhìn thì thấy một con giao long to bằng bàn tay, toàn thân là vảy màu đỏ nhạt, hình tượng hung dữ, đầu lắc qua lại gầm khẽ.
- Ủa, đây là gì?
Hắn ta không hiểu.
Đột nhiên.
Bùm!
Con giao long đó phình to lên, vốn dĩ nhẹ như không có gì đột nhiên nặng tựa nghìn sông vạn núi, há mồm ngoạm lấy thanh niên đó, rắc một tiếng, cắn đứt đôi người hắn rồi nuốt gọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.