Bá Khí

Chương 257: Trở về động phủ




Đánh chết một đàn rùa, luyện hóa ra bốn mươi mốt viên Nhục Hoàn Tử, Phong Vân Vô Ngân hài lòng thỏa mãn. Hắn muốn luyện thành Tiên Thiên Canh Thể Trung Kỳ thì cần năm mươi viên Nhục Hoàn Tử. Giờ chỉ còn thiếu chín viên nữa là đủ. Dưới đáy biển này có vô số kể bán yêu thú Hạo Khí Cảnh, ra ngoài lượn một vòng, tùy ý đánh chết vài con cũng đủ rồi.
Mấy tì nữ kia cùng với Thất công tử đều sững sờ nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong lòng không kìm được nghĩ…chẹp chẹp, con người này khi động thủ còn hung tàn hơn yêu thú gấp mấy lần.
Phong Vân Vô Ngân vừa ăn Hạo Khí Nhục Hoàn Tử, vừa híp mắt cười lấy từ trong Nạp Giới ra mấy viên Tử Khí Linh Thạch ném vào lò. Nghi thức Hạo Khí nhận chủ của Thất công tử ngày một nhanh hơn.
Không lâu sau, những đám mây Hạo Khí phía trên cung điện dần tan đi, Tử Khí quanh người Thất công tử đã hoàn toàn biến thành Hạo Khí, cuối cùng hắn cũng đã thành công rồi.
Hóa Tử vi Hạo!
- Ồ…không biết đến bao giờ mình mới được như thiếu niên yêu thú này, hóa Tử vi Hạo, trở thành Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh.
Phong Vân Vô Ngân xuýt xoa cảm thán.
- Khi đạt đến Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, có lẽ dưới Thánh Giới không ai là đối thủ của mình. Ngay bậc như Ngạo Hàn Băng Chủ ta cũng dám chiến một trận chính diện!
- Huynh đệ con người, ta thành công rồi!
Lúc này Thất công tử vui mừng khôn xiết.
- Cuối cùng ta cũng thành công rồi!
Phong Vân Vô Ngân liếc mắt, chỉ thấy toàn bộ lớp vảy rắn trên người Thất công tử đã rụng đầy đất, cái đuôi rắn dài phía sau cũng không còn tông tích.
Mấy tì nữ kia vỗ tay chúc mừng.
- Thất công tử, cuối cùng người cũng thành công! Bệ hạ sẽ coi trọng người như những công tử khác! Lần này nhờ cả vào người tốt! Người tốt, hãy nhận một lạy của bọn ta!
Nói rồi mấy tì nữ kia cung kính lạy Phong Vân Vô Ngân.
Thất công tử cũng cúi đầu.
Phong Vân Vô Ngân không biết nên nói gì. Đột nhiên, thân hình Thất công tử cứng đờ lại, ngay chính giữa trán bắn ra kỳ quang với thứ khí tức bá đạo tựa như vương giả thiên hạ giáng lâm.
- Hử?
Phong Vân Vô Ngân khựng người.
Sau đó, trên trán Thất công tử mọc ra một con mắt u tịch, lanh lẽo, ánh sáng thất sắc chuyển động, từ trong con mắt kia hiện ra cảnh tượng ngân hà trong vũ trụ, giống như hết Vị Diện này đến Vị Diện khác sinh ra rồi lại mất đi…
- Sức mạnh thật đáng sợ!
Phong Vân Vô Ngân chau mày.
- Hình như có thứ gì đó đang thức tỉnh trong cơ thể Thất công tử!
- Ta…truyền thừa của ta, cuối cùng cũng thức tỉnh rồi! Ta là huyết mạch Xích Huyết Thủy Mãng chính tông! Ta không phải tạp chủng! Phụ hoàng, con không phải tạp chủng! Mẫu thân, con không phải tạp chủng!
Con mắtt trên trán Thất công tử đóng lại, hắn khóc lớn, dường như một thứ cảm xúc kìm nén đã lâu giờ đây bỗng chốc được phát tiết, toàn thân hắn run lên không kiềm chế được. Đến lúc kích động, hắn quay sang Phong Vân Vô Ngân:
- Huynh đệ, ta không phải tạp chủng!
- Ồ…ngươi đẹp trai thế này đương nhiên không phải tạp chủng!
Phong Vân Vô Ngân lầm bầm.
Khóc được một trận lâu, Thất công tử lấy lại bình tĩnh
- Khiến huynh đệ chê cười rồi.
Thất công tử mời Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống.
Lúc này Thất công tử không những đã hoàn toàn biến thành hình người, mà tinh thần khí chất cũng vô cùng cao quý.
Hai người ngồi xuống thì mấy tì nữ vội vàng đi pha trà rót nước. Ngồi rỗi, Phong Vân Vô Ngân tiện miệng hỏi:
- Đúng rồi Thất công tử, vừa rồi ngươi nói truyền thừa của mình thức tỉnh, là sao?
Giờ Thất công tử đã vô cùng thân thiết với Phong Vân Vô Ngân, gần như coi hắn là người tin tưởng nhất, không có gì là không nói:
- Huynh đệ, ta là Xích Huyết Thủy Mãng tộc.
- Xích Huyết Thủy Mãng?
Phong Vân Vô Ngân khựng người.
Thất công tử giải thích.
- Huynh đệ, trong thế giới yêu thú đáy biển, có rất nhiều chủng tộc, có Kiếm Ngư tộc, Man Ngư tộc, Đới Ngư tộc, Quy tộc, Mãng tộc, Thủy Viên tộc, Kình Ngư tộc, Sa Ngue tộc….quá nhiều, nói hết thì phải đến mấy chục chủng tộc. Trong số những chủng tộc này lại sinh ra cả dị chủng. Dị chủng chính là chủng tộc yêu thú Thượng Cổ. Huyết mạch từ khi sinh ra đã cao hơn những chủng tộc khác. Giống như Xích Huyết Thủy Mãng bọn ta, còn có Viễn Cổ Cự Ngạc, Kim Cương Thủy Viên, Thủy Giao, Hải Thiên Phân Thủy Mãng…yêu thú dị chủng cũng có rất nhiều.
- Yêu thú dị chủng và yêu thú bình thường có khác biệt rất lớn. Ví dụ như Xích Huyết Thủy Mãng tộc bọn ta, chỉ cần huyết mạch thuần chính thì khi vừa sinh ra đã là yêu thú Tử Khí Cảnh. Mỗi Xích Huyết Thủy Mãng có huyết thống tinh thuần, cứ sau một trăm năm mươi tuổi là chắc chắn thăng cấp thành Hạo Khí Cảnh, thiên phú truyền thừa trong huyết mạch tự động thức tỉnh. Từ đó là có công pháp truyền thừa, có thể tu luyện, bản thể cũng mạnh hơn trước vài trăm lần.
- Một trăm năm mươi tuổi?
Phong Vân Vô Ngân giật mình.
- Thất công tử, ngươi…ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Thất công tử khựng người.
- Huynh đệ, năm nay ta một trăm bảy mươi tuổi rồi.
- Cái này…
Phong Vân Vô Ngân chăm chú quan sát Thất công tử, lầm bầm:
- Đã trăm bảy rồi mà dưỡng da tốt thế, cứ nhẵn mịn ra.
Thất công tử vội giải thích:
- Huynh đệ, yêu thú bọn ta không như con người, bọn ta một trăm bảy mươi tuổi chỉ bằng con người mười bảy tuổi thôi.
- Ồ.
Phong Vân Vô Ngân chợt hiểu.
- Cũng có nghĩa là Xích Huyết Thủy mãng có huyết thống tinh thuần, cứ đến một trăm năm mươi tuổi là chắc chắn thăng cấp thành Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, công pháp truyền thừa trong huyết mạch cũng tự động thức tỉnh, còn ngươi, mãi đến một trăm bảy mươi tuổi mới xung kích Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh.
Phong Vân Vô Ngân nhắc đến vấn đề này là Thất công tử òa khóc:
- Huynh đệ, cũng chính vì ta chậm mất hai mươi năm mà bao lâu nay phải chịu sự sỉ nhục của tộc nhân. Phụ hoàng cũng không còn yêu quý như trước đây nữa. Mẫu thân ta cũng là Xích Huyết Thủy Mãng huyết mạch thuần chính, phụ hoàng lại là tộc trưởng Xích Huyết Thủy Mãng, dù thế nào đáng lẽ ta phải thăng cấp thành Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh từ năm một trăm năm mươi tuổi…Thật ra, các huynh đệ tỷ muội của ta đều trở thành Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh từ năm một trăm bốn mươi tuổi, hoàn toàn biến thành hình người. Đại ca ta là giỏi nhất, một trăm ba mươi ba tuổi đã đột phá Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh. Vì thế, ta bị…bị chửi là tạp chủng, họ nói mẫu thân ta lén lút với yêu thú khác rồi sinh ra ta. Mẫu thân vì thế bị tống vào lãnh cung, trong tộc ta căn bản chẳng có bất cứ địa vị gì. Ngay cả đám hộ vệ tôm cua cũng dám nhục mạ ta…mỗi tháng số Linh Thạch được nhận của ta lúc nào cũng là ít nhấ, chỉ có vài viên…hu huh u…
- Ồ…thật là số phận ngặt nghèo…
Phong Vân Vô Ngân cảm thán.
- Đừng khóc nữa Thất công tử. Giờ ngươi đã tăng cấp lên Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, biến thành con người rồi. Từ giờ về sau địa vị sẽ thay đổi, chẳng kẻ nào dám coi thường nữa. Đúng rồi, ngươi thật sự có được truyền thừa ký ức sao?
- Ừm, huynh đệ, trong linh hồn của ta ngưng kết ra một ngọn kim tháp bảy tầng. Bên trong chứa một lượng lớn công pháp phù hợp cho Xích Huyết Thủy Mãng tu luyện.
Thất công tử phấn khích nói.
Nói rồi, Thất công tử giơ tay phải ra, một ngọn tháp cao bảy thước hiện ra. Tháp có bảy tầng, xung quanh là hàng vạn đạo ánh sáng bao quanh. Mỗi tầng là một con cự mãng lần lượt có bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím. Mỗi con đều sinh động như thật, dường như muốn sống lại ăn người vậy.
Từ bên trong tháp thấp thoáng có những tiếng gầm thét trấn áp vạn cổ, bá tuyệt thiên hạ.
- Hì hì, huynh đệ, tuy đại ca ta một trăm ba mươi ba tuổi đã là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh nhưng chỉ có sáu tầng, còn kém ta một tầng.
Thất công tử buột miệng nói.
Tim Phong Vân Vô Ngân khẽ rung lên:
- Thất công tử, mau cất kim tháp đi.
Thất công tử cất kim tháp đi, nghiêm nghị nói:
- Huynh đệ, tuy ngươi là con người, ta là yêu thú, nhưng ngươi với ta có ơn tái tạp. Từ nay về sau huynh đệ chính là người ta tin tưởng nhất.
Phong Vân Vô Ngân lại đang suy nghĩ một số vấn đề, đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Đúng rồi, Thất công tử, dù là con người hay yêu thú thì khi xung kích cảnh giới, tiếp nhận nghi thức tẩy lễ đều là lúc yếu ớt nhất, dễ bị làm phiền nhất. Tại sao ngươi không tiến hành trong động phủ của Xích Huyết Thủy Mãng mà lại chạy đến đây?
- À…
Thất công tử nhíu mày.
- Trước khi bị tống vào lãnh cung, mẫu thân ta đã dặn dò, nếu có ngày ta có thể hóa Tử vi Hạo thì tuyệt đối không được tiến hành nghi thức trong động phủ mà phải trốn đi. Ta cũng không biết vì sao bà lại dặn như vậy, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Giờ ta đã chứng minh mình có huyết mạch thuần chính, có thể đường đường chính chính quay lại động phủ Xích Huyết đón mẫu thân ra. Bao năm nay mẫu thân ở trong lãnh cung thật quá đáng thương!
Nói xong, chủ tớ mấy người bọn họ lại ôm đầu khóc rống lên.
Phong Vân Vô Ngân không bận tâm, trong lòng thì nghĩ…Xem ra, trong thế giới của yêu thú việc đấu đá tranh quyền đoạt vị cũng không kém thế giới con người. Thất công tử trở về động phủ đúng là lành ít dữ nhiều. Sauk hi huyết mạch của hắn thức tỉnh, trong linh hồn sinh ra kim tháp bảy tầng, rõ ràng là rất quý, còn hơn đại ca một tầng. Nhưng chỉ e điều đó sẽ gây nên họa sát thân cho hắn.
Phong Vân Vô Ngân đang muốn nhắc nhỏ thì Thất công tử nói:
- Huynh đệ cùng ta về động phủ đi! Không có sự giúp đỡ của huynh đệ thì ta căn bản không thể hóa Tử vi Hạo. Xích Huyết Thủy Mang tộc bọn ta coi trọng nhất là ân tình, ngươi cùng về ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng. Nhất định phụ hoàng sẽ thưởng rất nhiều! Xích Huyết Thủy Mang bọn ta đã tồn tại trong thế giới đáy biển này hàng mấy vạn năm, gia tài vô cùng, huynh đệ, nhất định ta sẽ xin phụ hoàng cho ngươi thứ bảo vật tốt nhấ!
- Đúng thế, người tốt, ngươi cùng chúng ta về đi!
Mấy tì nữa kia cũng nói.
Phong Vân Vô Ngân nghĩ bụng….Mình đến thế giới đáy biển này để tranh thủ thời gian bế quan tu luyện, luyện hóa số Tử Khí Linh thạch rồi nghiên cứu Kim Tiên Lục Đồ, nhưng lại không thông thuộc nơi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể có yêu thú đến quấy nhiễu. Đi cùng Thất công tử dường như cũng là sự lựa chọn không tồi. Nếu phụ hoàng hắn có thể báo đáp một chút thì không còn gì bằng.
Đương nhiên, trong tiềm thức, Phong Vân Vô Ngân cũng muốn giúp đỡ Thất công tử. Hắn từ nhỏ đã mệnh khổ, bị bài xích đả kích, giờ khó khăn lắm mới có chút thành tựu, ẽ là còn bị chết yểu, chết trong tay các huynh đệ tỷ muội khác.
- Cũng được, ta sẽ cũng các ngươi về.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
- Có điều, ta là con người, liệu Xích Huyết Thủy Mãng tộc các ngươi có ăn ta không?
Thất công tử cười:
- Ngươi là huynh đệ của ta, kẻ nào dám ăn ngươi, ta sẽ liều mạng với hắn. Hơn nữa, trong động phủ bọn ta cũng có khách là con người, phụ trách truyền thụ công pháp, dạy bọn ta những lễ nghi văn minh của thế giới con người. Xích Huyết Thủy Mãng bọn ta không có nhiều địch ý với con người.
- Vậy thì được. Ta sẽ cùng mọi người về.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Trong lúc nói chuyện với Thất công tử, Phong Vân Vô Ngân vẫn luôn mồm ăn Nhục Hoàn Tử khiến cả cung điện tỏa hương thơm lừng.
Thất công tử và mấy tì nữ thì cứ lén nuốt nước bọt suốt.
Sau đó, Phong Vân Vô Ngân còn lấy ta hồ lô rượu mà Chúc lão tặng, ăn một miếng Nhục Hoàn Tử, uống một ngụm rượu.
Thế là, mùi rượu thịt thơm trộn lẫn khiến Thất công tử không kìm được mà hỏi:
- Huynh đệ ăn gì vậy?
- À, thịt rùa đen.
Phong Vân Vô Ngân khẽ cười.
- Ngươi muốn ăn không?
Thất công tử gật đầu:
- Muốn.
Phong Vân Vô Ngân cười:
- Giờ chưa cho ngươi được, đợi ra ăn đủ số Nhục Hoàn Tử để thăng cấp lên Tiên Thiên Canh Thể Trung Kỳ đã, thừa thì tặng ngươi một ít.
Thất công tử cũng không nổi giận, cười:
- Được, huynh đệ, chúng ta về động phủ đi!
Sau khi thương nghị xong, mấy người cùng ra khỏi cung điện. Đứng trên sơn mạch, Thất công tử nói:
- Huynh đệ, chỗ này cách xa Xích Huyết động phủ, ta sẽ biến thành bản thể, lát nữa huynh đệ ngồi trên đầu ta.
Vừa dứt lời, Thất công tử nhảy lên, gầm một tiếng, phun ra một đám huyết khí yêu phong, bỗng chốc che khuất mặt biển trong phạm vi mấy chục dặm. Yêu phong nổi lên, khí tức Thượng Cổ lập tức cuồn cuộn lan tỏa khắp nơi.
Sông núi rung chuyển, nhật nguyệt điên đảo!
Ngay sau đó, một con cự mãng dài gần nghìn mét hiện ra, uống mình trong lòng biển. Con cự mãng toàn thân màu đỏ huyết, vẻ ngoài hung dữ, đội một cái mũ bảy màu đẹp rực rỡ, tỏa ra thứ khí chất của vương công quý tộc.
Đó là đế vương của những loài rắn!
- Chẹp chẹp, cùng là yêu thú Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh mà những chủng tộc khác so với con rắn này quả thực kém quá xa. Kể ra, nếu ta muốn đánh chết con mãng xà Hạo Khí này chắc phải rất tốn sức, phải dùng đến cả kiếm ý ấy chứ.
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ.
- Huynh đệ lên đầu ta đi, để ta đưa đi!
Con mãng xà đó cất tiếng.
Cùng lúc ấy mấy tì nữ kia cũng nhảy lên, thân hình xoay một cái biến thành bản thể. Bản thể của họ cũng là mãng xà, nhưng thể tích khá nhỏ, chỉ dài mấy chục mét, vảy quanh thân tạp loạn, chẳng rõ là màu đỏ, đen hay vàng.
- Đây không phải Xích Huyết Thủy Mãng thì chắc cũng là yêu thú Thủy Mãng bình thường.
Phong Vân Vô Ngân nghĩ bụng.
Lúc đó, một con rắn cất giọng nói ngọt ngào:
- Người tốt, hay là cưỡi ta đi?
- Phụt…
Phong Vân Vô Ngân suýt chút nữa thì phì cười.
- Không cần, không cần đâu…
Vừa nói, đan điền của Phong Vân Vô Ngân phồng lên, con giao long dài ba nghìn mét chui ra.
Sau khi hấp thụ Tử Khí Linh Thạch đã được luyện hóa, Tiên Thiên Giao Long đã mọc lại hết lớp vảy bị thương bên ngoài.
Con giao long thể hình còn lớn hơn mấy lần so với Thất công tử. Hơn nữa ngoại hình hung ác hơn, hai mắt bắn ra những tia sáng u ám như muốn ăn người ngay vậy.
- Á, giao long!
Mấy con rắn nhỏ sợ run rẩy cả người, vội vàng bơi đi.
Thất công tử nói với vẻ kinh dị:
- Huynh đệ, giao long cũng là yêu thú dị chủng, ngươi…ngươi lại thuần hóa được con giao long này, nuôi trong cơ thể…Thật quá thần thông! Có điều lạ thật, yêu thú dị chủng thường rất cao ngạo, sao…sao lại cam tâm bị ngươi nhốt lại…huynh đệ, ngươi quá cừ đấy!
Phong Vân Vô Ngân cười hì hì, nhảy lên đầu con giao long, lấy ra mảnh vỡ Bích Thủy Thần Châu, nói:
- Các ngươi dẫn đường đi, ta đi theo đằng sau được rồi.
- Đi thôi!
Thất công tử cười sảng khoái rồi đi trước tiên dẫn đường, tốc độ cực nhanh, giống như một tia điện quang lao vút đi hàng mấy nghìn mét. Phong Vân Vô Ngân cưỡi giao long cùng đi ngang hàng với Xích Huyết Thủy Mãng, mấy con rắn nhỏ theo sát phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.