Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ cũng đều phát ra khí thế của mình. Trong lúc nhất thời, xung quanh thân thể bọn họ xuất hiện gió nổi mây phun, hiện ra các loại ảo ảnh, cảnh quan kỳ dị.
Hùng Phong quân đoàn, Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ và đám tiểu lâu la thủ hạ, đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng giao chiến.
- Ông nội nó! Bọn họ muốn động thủ rồi! Mọi người tập chung tinh thần!
La Gian và Đoan Mộc Hắc Tử lập tức nhắc nhở người trong đội ngũ mình.
- Hừ!
Mặc Tử Hắc không cho là đúng, hừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Ngân như trước, phảng phất như rất sợ Phong Vân Vô Ngân đột nhiên trốn đi mất. Xung quanh chỗ hắn đứng, nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp, giống như trời vừa giáng đại hàn tuyết.
- Ách…
Bất ngờ trong lúc đó, trên thuyền gỗ ánh trăng bên phía Phấn Hồng quân đoàn vang lên tiếng thở dài khe khẽ, thanh âm trăm chuyển nghìn hồi:
- Vạn Ỷ tỷ tỷ, không nên dong dài với những người này thêm nữa. Để tiểu muội xuất thủ, giết bọn họ không còn một mảnh.
- A?
Phong Vân Vô Ngân tại giữa không trung, trong lòng ngưng lại, đưa mắt nhìn về phía thuyền gỗ ánh trăng, thầm nghĩ, nữ tử cường hãn kia rốt cục muốn xuất thủ rồi.
Phong Vân Vô Ngân vận chuyển lực lượng toàn thân, vững vàng bảo vệ tâm thần, phòng ngừa ma âm quán nhĩ.
- Tố Tịch Dương muốn xuất thủ rồi!
Gia Gian hét lớn một tiếng.
- Đông Phương Anh, Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ! Các ngươi còn ở đó thương nghị cái gì? Tố Tịch Dương của Phấn Hồng quân đoàn muốn xuất thủ rồi! Cao thủ đứng hàng đầu trên thứ bảng cao thủ, Tố Tịch Dương sẽ đại khai sát giới! Chúng ta mau chóng liên thủ, bóp chết nàng rồi nói!
- Đông Phương Anh, không phải ngươi muốn giết sạch ác nhân trong thiên hạ sao? Tố Tịch Dương này bài danh thứ 89 trên bảng ác nhân, toàn thân đầy tội nghiệt, tội lỗi chồng chất! Ngươi còn chờ gì mà không đi giết nàng?
Vừa nghe được Tố Tịch Dương mở miệng, La Gian nhất thời kinh tâm động phách, lập tức gọi lớn lên.
Vừa dứt lời!
Đinh!
Một tiếng đàn đột nhiên vang lên, tiếng đàn này có vị đạo ôn nhu lưu luyến, tràn ngập sát phạt quả đoán, hoàng sa thiên lý, vạn đạo nhiệt huyết, giống như một chi quân đội thiết huyết, tồi thành bạt trại, tàn sát hàng loạt quốc dân trong thành.
Tiếng dàn ngưng tụ thành một đoàn hư ảnh màu hồng nhạt, trong nháy mắt bay ra như thiểm điện, đâm thẳng vào thân thể La Gian!
Phụt!
La Gian chợt nổ tung thành một đoàn thịt vụn, thi cốt không còn! Một gã ác nhân của Tứ Giới hải vực đã bị mất mạng.
Tê!
Phong Vân Vô Ngân than khẽ:
- Tố Tịch Dương này, thủ đoạn thật đúng là độc ác, sát phạt quả đoán, nói động thủ liền động thủ.
Sau một khắc, tiếng đàn liên miên, từ chỗ thuyền nhỏ ánh trăng kia, lan chảy xuống như dòng nước.
Tiếng đàn trầm trọng, mỗi một âm điệu đều giống như một ngọn núi, trấn áp xuống.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng đàn như cùy, đánh xuống mặt đất thành gồ ghề, nứt nẻ chi chit!
A! A! A!
Võ giả tu vi hơi yếu một chút, trong nháy mắt liền bị tiếng đàn đánh thành thịt vụt! Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không dứt, tràng diện máu tanh cực độ.
- Mụ nội đó! Ả đàn bà này động thủ rồi, không biết thế nào là nói chuyện đạo nghĩa! Mọi người tiến lên, xé xác đám người Phấn Hồng quân đoàn!
Đông Phương Anh bạo rống một tiếng, huy vũ phương thiên họa kích trong tay vài cái, đánh nát mấy điệu âm phù, thân hình nhanh như điện, nhằm thẳng về phía Phấn Hồng quân đoàn.
Ngay sau đó, đội ngũ Hùng Phong quân đoàn, bao quát cả Liễu môn chủ, Khâu môn chủ, Chung môn chủ và thủ hạ của bọn họ, đều nhắm về phía trận doanh Phấn Hồng quân đoàn, khởi xướng công kích.
Người của Già Thiên Minh, cũng liều chết xong phong trong nháy mắt.
- Trước bắt Phong Vân Vô Ngân rồi nói!
Mặc Tử Hắc cười nhạt một tiếng, để mấy trưởng lão Ngạo Hàn Tông ở phía trước chống lại uy áp của tiếng đàn, còn mình bay thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy tiếng đàn như nước thủy triều dâng lên bốn phương tám hướng, mỗi một tiếng đàn đều như nặng tựa nghìn cân, giống như thiết chùy mười vạn cân giáng xuống.
Giao long Tiên Thiên huy vũ song chưởng, long lực bái sát, đánh tan mỗi một tiếng đàn trầm trọng thành bột phấn.
- Ha ha ha! Rốt cục cũng đấu rồi sao?
Tiên Thiên cương thể của Phong Vân Vô Ngân kiên cố vô cùng, tâm chí càng kiên cố, không chút bị tiếng đàn ảnh hưởng, hai tay cầm chùy, thoải mái cười to:
- Đánh đi! Tốt nhất đánh đến chết cả đi!
- Tiểu tặc Phong Vân Vô Ngân, đền tội đi!
Mặc Tử Hắc và bốn gã trưởng lão khác của Ngạo Hàn Tông bay thẳng lên trời, vây lại xung quanh Phong Vân Vô Ngân.
- Năm lão tạp chủng các ngươi! Hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi rồi! Tất cả đều chết, thi cốt không còn!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn một tiếng, vứt Thần Lực Chùy chuyển qua hai tay giao long Tiên Thiên, long lực liên tiếp kép lên, hiện ra hư ảnh một rặng núi lớn. Miệng quát:
- Chết!
Giao long quét ngang cự chùy trong tay, nhắm thẳng hướng năm gã trưởng lão.
Hai cánh tay giao long ngưng tụ ra lực lượng tiếp cận mười long, một chùy quét ngang, nhắm thẳng hướng năm gã trưởng lão Ngạo Hàn tông, khiến một tảng lớn hư không thành hỗn độn, trời mênh mông một mảnh, bủa vây tới năm gã trưởng lão.
Giao long tê rống một tiếng, đuôi giao long to lớn, lấy lực lượng bằng ba long lực quất tới. Công kích liên tiếp như thần long ngang trời, trường kình rời biển, có lực lượng kinh khủng áp bức trời cao.
- Tiểu tạp chủng! Ngươi dám! Thúc thủ chịu trói đi!
Mặc Tử Hắc quát lớn một tiếng, thiêu đốt hạo khí toàn thân, đánh ra một cự chưởng, bao quát trong phương viên hơn mười mẫu, chướng ý chín phân lượn lờ trong đó, đại khí bàng bạc, bài sơn hải đảo, ấn ký rậm rạp đánh ra, xông thẳng hư vô, chấn nhiếp vạn cổ, những ảo diệu của hơn mười chưởng pháp đều cất chứa bên trong.
Nhị trưởng lão đảo chân, như thiên sơn vạn thủy, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp. Một lần tung cước chính là vạn cước, trong mỗi cước đều ẩn chứa chín phần cước ý.
Tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão không sở trường về lĩnh vực “Ý”, cũng không có lực công kích xa mạnh bằng đại trưởng lão và nhị trưởng lão, bọn họ liên thủ lại, đều tung ra quyền đầu, oanh kích về phía Phong Vân Vô Ngân.
Năm đại trưởng lão Ngạo Hàn Tông, vây công một thiếu niên mười ba tuổi.
Phong Vân Vô Ngân vui mừng không sợ hãi. Giờ khắc này, tử khí hồng lô vẫn tiếp tục thiêu đốt linh thạch như trước, dùng tận tài nguyên tranh thủ trùng kích lên Tiên Thiên tử khí đỉnh phong. Hắn chỉ dùng lực lượng Yêu Thai Bí Thuật để đối chiến năm đại trưởng lão.
Oanh!
Giao long dùng song chưởng cầm chùy quét ngang, như lôi đình cửu tiêu, hồng trần cuồn cuộn, trấn áp núi cao, trực tiếp đánh tan toàn bộ thế tiến công của năm đại trưởng lão.
Hưu!
Đuôi giao long quét qua, bộc phát thần lực ba long. Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão đều tránh thoát trong hiểm cảnh. Thế nhưng, ngũ trưởng lão lại không có được vận khí tốt như vậy.
Phụt!
Ngũ trưởng lão bị quất thành một đoàn huyết vụ! Tan tành!
Tử khí hỏa lồ phát ra một cỗ lực xoáy, hút hết đoàn thịt vụn của ngũ trưởng lão vào bên trong, tiếp tục rầm rầm luyện hóa!
- Lão Ngũ!
Đại trưởng lão rống thảm lên một tiếng, trong mắt như nứt vỡ, khóe mắt cay nồng!
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi!
- Nhiều lời vô ích, chết tới nơi rồi còn dám uy hiếp lão tử!
Phong Vân Vô Ngân được thế hưng khởi, tâm niệm khẽ động, giao long mở rộng miệng máu, gầm lên giận dữ!
Âm ba cường mãnh như nước hồ khuếch tán, hư không bị chán nát thành từng mảnh vụn, vang lên những tiếng lách cách.
Còn lại bốn gã trưởng lão, hai tai như nổ vang, thân hình thoáng cái cứng lại…
Ngao!
Giao long cắn xuống một ngụm, sơn băng địa liệt!
- Trốn!
Toàn thân đại trưởng lão nhất trùng hạo khí, triển khai na di tại không trung, tránh ra trong nháy mắt. Thân pháp nhị trưởng lão cũng không chậm, cũng tạm tránh phong mang, lách mình tránh ra.
Tam trưởng lão và tứ trưởng lão, tốc độ phản ứng đều chậm hơn nửa nhịp.
Giao long mở rộng miệng đến cực hạn, thành một hình tròn, trực tiếp cắn tam trưởng lão và tứ trưởng lão vào trong miệng, dùng răng nhọn cắn xé!
- Ngươi dám!
Trái tim tam trưởng lão và tứ trưởng lão như vỡ nứt ra, muốn bạo phát hạo khí, chống đối lại răng nhọn của giao long.
Ca! Ca! Ca!
Răng trong miệng giao long cắn vào trên vòng bảo hộ quanh thân tam trưởng lão và tứ trưởng lão, ma sát tạo thành một chuỗi hoa lửa, phát sinh ra những tiếng nghiền nát rợn người.
- Lão Tam! Lão Tứ!
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão kinh hãi hét lên, muốn lập tức xông qua đây cứu viện.
- Không còn kịp rồi!
Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng, cùng lúc đó, giao long Tiên Thiên không còn cắn xé như trước, chuyển qua trực tiếp nuốt vào!
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão bị nuốt vào trong bụng, chuyển thẳng tới yêu thai, mạnh mẽ luyện hóa.
- A…
Trong bụng giao long Tiên Thiên, tam trưởng lão và tứ trưởng lão tru lên vài tiếng tuyệt vọng, chợt im bặt vô thanh vô tức, bị luyện hóa đến chết, biến thành một tia năng lượng bản nguyên, rút ra ngoài.
Phải biết rằng, lúc này giao long Tiên Thiên của Phong Vân Vô Ngân, có song chưởng, hai chân dưới, đuôi đều đã tiến hóa thành thân thể hạo khí. Đạt được đến trình độ này, đã tiêu hao vô số đan dược, dược liệu, linh thạch, tự nhiên uy mãnh bất phàm, võ giả Tiên Thiên hạo khí bình thường khó có thể chống đối được.
Nếu giao long Tiên Thiên này có đầu và thân người đều tiến hóa triệt để tới hạo khí cảnh, thực lực chỉnh thể của giao long Tiên Thiên sẽ gia tăng rất nhiều lần.
- A…
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão khóc lóc, kêu rống thảm thiết.
Giao thủ với Phong Vân Vô Ngân, chỉ đối diện hai lần, tam trưởng lão, ngũ trưởng lão, ngũ trưởng lão đều ngã xuống rồi! Thần hồn câu diệt, hơn nữa còn bị Phong Vân Vô Ngân cướp giật luyện hóa.
Cả năm vị trưởng lão cùng nhau, tình như thủ túc. Lúc này đại trưởng lão và nhị trưởng lão hoàn toàn bị cừu hận che mắt, bọn họ đã quên muốn mục đích bắt Phong Vân Vô Ngân của chuyến đi lần này!
Giết!
Giết chết hắn!
Liều mạng xông lên giết chết Phong Vân Vô Ngân!
- Chết đi! Triệt để chết đi!
Khuôn mặt đại trưởng lão vặn vẹo.
- Cấm thuật! Thượng cổ cấm thuật!
Phụt!
Bất ngờ trong lúc đó, song trưởng đại trưởng lão tự bạo, nhẽ nhại máu thịt và xương khớp vỡ vụn, bắn tung ra khắp trời! Sau đó hóa thành hai cánh tay cự ma, mọc dài ra, sinh trưởng ở hai bên sườn dưới đại trưởng lão.
Bàn tay cự thú này thô dày vô cùng, cơ thể quấn quýt lẫn lộn, ma khí cuồn cuộn, hiện lên từng hình vẽ đồ đằng thượng cổ.
Đây là khi đại trưởng lão tại thời trẻ lịch lãm tại hải vực vô biên, nhặt được một tờ tàn thiên ma công, tự mình mình hại thân thể mình, đổi lấy thân phụ cự ma.
- Thái ca, ngươi vận dụng cấm thuật rồi! Không đáng a! Không đáng!
Nhị trưởng lão khóc lớn lên, trong tiếng khóc hàm súc cừu hận ngập trời.
- Phong Vân Vô Ngân, ta cũng liều mạng với ngươi! Không giết chết ngươi thì ta chết!
- Nhị đệ! Trước cứ để ta giết chết tên cẩu tạp chủng này! Ngươi lược trận cho ta!
Trong thân thể đại trưởng lão bắn ra những tiếng rầm rầm, nói.
Khuôn mặt hắn cực kỳ dữ tợn, ngũ quan bốc lên từng trận ma khí.
- Chết đi!
Đại trưởng lão hóa thành một luồng ánh sáng, bay thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân! Cánh tay cự ma rút ra ngoài, kéo theo nghìn vạn tiếng ma khóc quỷ gào, hư không bị xé rách thành đạo đạo khe rãnh, trong mỗi một khe rãnh, đều ào ào đổ ra nước hoàng tuyền.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động, khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt, nói:
- Cát bụi trở về với cát bụi! Chết!
Phụt!
Bất ngờ trong lúc đó, quyền phải Phong Vân Vô Ngân đánh ra ngoài, trực tiếp đánh thẳng lên trên bàn tay cự ma khổng lồ.
Trong nháy mắt, lực lượng mấy trăm nghìn cân trực tiếp xuyên thấu qua bàn tay cự ma, rót vào thân thể đại trưởng lão!
Sát Thần quyền pháp!
Phụt! Phụt! Phụt!
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đại trưởng lão bị đánh tan, kinh mạch cốt cách toàn thân bị đánh nứt! Một chiêu Sát Thần quyền pháp này của Phong Vân Vô Ngân, đã biến toàn bộ cơ quan bên trong cơ thể đại trưởng lão thành bột mịn.
Cánh tay cự ma khô quắt lại trong nháy mắt, tiêu tán biến mất!
Toàn thân đại trưởng lão bị thoát khí, biến thành một người giống như quả bóng ma! Tử khí hồng lô lập tức hút quả bóng da người này vào, rầm rầm luyện hóa!
- Hắc hắc, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi muốn chết như thế nào?
Phong Vân Vô Ngân càng đánh càng hăng, đưa tay chỉ vào nhị trưởng lão đang sợ hãi vỡ hết mật gan ở phía xa xa.
Toàn thân nhị trưởng lão run lên, nỗi cừu hận, lửa giận, sát ý đều bị chuyển hóa thành nỗi sợ hãi vô biên, thành sự tuyệt vọng!
Năm đại trưởng lão cùng vây công Phong Vân Vô Ngân, lại rơi đến hạ tràng như vậy.
Phải biết rằng, đại trưởng lão thiêu đốt thân thể, tự bạo song chưởng, triệu hồi ra bàn tay cự ma khổng lồ, hoàn toàn có thể đánh một hai chiêu với nhân vật hàng đầu như tông chủ Ngạo Hàn Tông. Thế nhưng hiện tại, một chiêu, chỉ mới một chiêu, đã bị Phong Vân Vô Ngân đánh chết!
Chuyện này đã hoàn toàn phá với lý niệm và khả năng nhận thức của nhị trưởng lão.
Đương nhiên, đây cũng không thể nói sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân đã vượt lên trước nhân vật hàng đầu như tông chủ Ngạo Hàn Tông, trở thành tồn tại cấp Thánh, nhưng nó là đặc tính của Sát Thần quyền pháp.
Nếu đại trưởng lão viễn công, Phong Vân Vô Ngân không thể phát huy ra công dụng đặc biệt của Sát Thần quyền pháp. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại chọn giáp công với Phong Vân Vô Ngân… Vừa vặn trúng phải một quyền Sát Thần với sáu thành “thấu”, cũng chính là lực lượng tương đương sáu trăm vạn cân, dũng mãnh xuyên thẳng vào cơ quan bên trong cơ thể đại trưởng lão, làm mưa làm gió đảo lộn một hồi, đại trưởng lão có thể không chết được sao?
- Được rồi! Cho năm lão huynh đệ các ngươi cùng gặp lại nhau dưới hoàng tuyền đi!
Phong Vân Vô Ngân cười tàn nhẫn:
- Các ngươi đuổi theo ta một đường, tới tận hải vực vô biên này, còn cấu kết với một đám rác rưởi Già Thiên Minh, ý đồ ám toán ta! Vậy các ngươi phải có giác ngộ khi bị ta đánh chết!
Sát ý nổi lên trong mắt Phong Vân Vô Ngân, hắn thôi động giao long Tiên Thiên đuổi qua về phía nhị trưởng lão.
Đúng lúc này…
Tiếng đàn đột nhiên nổi lên gấp trăm ngàn lần tại khắp bầu trời!
Phảng phất như bầu trời sắp sụp đổ xuống!
Tranh! Tranh! Tranh! Tranh!
Mỗi một âm phù, đều có lực lượng trăm vạn cân, như một chùy mạnh mẽ đánh xuống, biến khắp nơi thành một mảnh hỗn độn mênh mông.
Thời gian phảng phất như ngưng trệ xuống!
Già Thiên Minh, Hùng Phong quân đoàn, ba vị môn chủ Liễu, Chung, Khâu và đội ngũ của mình… Những người này, mắt thấy sẽ vọt tới bên phía Phấn Hồng quân đoàn, triển khai chém giết.
Thế nhưng, âm phù lúc này như che trời đánh xuống, mạnh mẽ giáng vào thân thể bọn họ! Mỗi một âm phù đều chứa sức nặng trăm vạn câm!
Phụt! Phụt! Phụt!
Đám võ giả, đều bị tiếng đàn trực tiếp đánh bẹp, toàn thân biến thành bột phấn.
Phụt!
Đoan Mộc Hán Tử cũng bị đè bẹp mà chết!
Tu vi cao như Đông Phương Anh, Liễu môn chủ, Chung môn chủ, Khâu môn chủ chỉ có thể ngưng tụ toàn thân mới miễn cưỡng chống đối lại được tiếng đàn! Có điều, bước tiến của bọn họ cũng bị kìm chậm tới cực độ, tại mỗi bước đi, mỗi lần giwo chân đều phải mất hơn mười giây mới có thể hạ chân được xuống, động tác cực kỳ chậm chạp.
Trong hư không, nhị trưởng lão vốn muốn chạy trốn bảo mệnh, thế nhưng bị tiếng đàn nặng nghìn vạn cân bao vây, bị giữ đứng nguyên tại chỗ trên không trung, không thể lay động mảy may, mặt đỏ nổi gân, cố sức vận chuyển hạo khí chống đỡ.
Khanh! Khanh! Khanh! Khanh!
Giao long Tiên Thiên của Phong Vân Vô Ngân, hoa lửa tung tóa, đám âm phù đánh lên trên lân phiến, đều bị dội ra ngoài.
Phanh! Phanh! Phanh!
Phong Vân Vô Ngân sở hữu Tiên Thiên cương thể có lực lượng kinh khủng, ngay cả như vậy, nhưng dưới vài tiếng đàn liên tiếp đánh xuống, hắn cũng bị đánh cho đầu hoa mắt choáng, toàn thân bầm tím đau nhức.
Phong Vân Vô Ngân huy vũ song quyền, mạnh mẽ đánh lui mấy âm phù… Nhưng tiếng đàn kia, mỗi một lần tấu lên là một lần bát huyền, đánh ra mấy trăm tới trên nghìn vạn âm phù! Giống như những hạt mưa đánh thẳng lên người Phong Vân Vô Ngân!
Rốt cục...
Phụt!
Phong Vân Vô Ngân phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương!
Hưu!
Lúc này, giao long quẫy đuôi, bao bọc lấy toàn thân Phong Vân Vô Ngân, âm phù đánh xuống chỉ có thể đánh vào trên long vĩ, ma sát với lân phiến, hoa lửa văng khắp nơi!
- Mẹ nó, ả rắm thối! Lão tử nhất định phải đánh chết ngươi!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân âm thâm chửi bới, căm tức nhìn lên thuyền nhỏ ánh trăng.
Lúc này...
Phanh! Phanh! Phanh!
Hạo khí hộ thể của nhị trưởng lão đã bị đánh gần tan rã, hắn hét lớn lên:
- Phấn Hồng… Phấn Hồng quân đoàn… Ách… Bản nhân là trưởng lão Ngạo Hàn Tông! Lần này đi tới đảo nhỏ này cũng không phải muốn gây sự tranh đoạt với các vị… Chỉ là muốn bắt phản đồ Phong Vân Vô Ngân… Xin… Xin các người buông tha cho bản nhân… Bản nhân không phải cừu nhân của Phấn Hồng quân đoàn.
Nhị trưởng lão thực sự không còn chống đỡ được, liên tục kêu gào lên.
Thế nhưng, nữ tử bên trên thuyền nhỏ ánh trăng kia, Tố Tịch Dương, sát ý vẫn dâng lên như nước thủy triều, tiếng đàn không ngừng dù một khoảnh khắc, hơn nữa trọng lượng âm phù mỗi lúc một tăng thêm!
- A…. Khốn kiếp! Các ngươi không được chết tử tế!
Hạo khí quanh thân nhị trưởng lão rốt cục không còn chống đỡ được nữa.
Phụt!
Toàn thân nhị trưởng lão bị đánh bẹo, hóa thành một mảnh máu thịt vụn, rơi xuống trên mặt đất.
Phụt!
Toàn thân Liễu môn chủ nứt toác!
Phụt!
Đến lượt toàn thân Chung môn chủ nứt ra!
- Tố cô nương! Mong ngươi hạ thủ lưu tình, không nên…
Khâu môn chủ đau khổ chống đỡ, lời nói ra khó khăn còn chưa kịp dứt, hơn mười đạo âm phù cùng lúc đè ép xuống, nghiền nát thân thể hắn thành phấn mạt. Người bên dưới mặt đất hầu như bị đánh chết toàn bộ, chỉ còn lại một mình Đông Phương Anh của Hùng Phong quân đoàn.
Tố Tịch Dương, không hổ là một ác nhân, nữ ma đầu ra tay không lưu mạng sống! Mấy phương thế lực gồm mấy trăm người, trong đó có vài người được bài danh trên bảng cao thủ, toàn bộ đều bị giết chết.
Tố Tịch Dương ngay cả chân thân cũng chưa hề lộ, chỉ cần tấu mấy khúc đàn, liền có thể giết người trong vô hình.
- Tố cô nương! Hùng Phong quân đoàn chúng ta chấp nhận rời khỏi! Bỏ qua tàng bảo đồ do cường giả đế giai lưu lại! Chỗ đảo nhỏ này cũng thuộc về sở hữu của Phấn Hồng quân đoàn! Xin được giơ cao đánh khẽ!
Đông Phương Anh rốt cuộc chịu thua, đau khổ xin tha mạng.
Tố Tịch Dương không hề bận tâm, ngược lại tiếng đàn một lần nữa thêm trầm trọng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Toàn thân áo giáp Đông Phương Anh vỡ vụn không còn một mảnh!
Phụt!
Ngay sau đó, cánh tay trái hắn bị vỡ thành bột vụn.
- Khốn kiếp! Ngươi chết không được tử tế! Cho dù lão tử làm quỷ, cũng đời đời kiếp kiếp dây dưa với ngươi! Khốn kiếp!
Đông Phương Anh biết đã không còn đường thoát, thế nên liền chửi ầm lên.
Phụt!
Cánh tay phải của hắn vỡ vụn trong nháy mắt!
Phụt!
Hai chân vỡ vụn!
Phụt! Phụt!
Cuối cùng tới thân thể và đầu, cũng vỡ tan thành phấn vụn!
Đã ngã xuống!
Triệt để ngã xuống! Nhân vật kiệt xuất, bài danh vị trí 328 trên bảng cao thủ Tứ Giới hải vực, cứ như vậy ngã xuống! Ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có!
Người của Phấn Hồng quân đoàn lập tức hô to lên:
- Tố Tịch Dương đại nhân thật uy vũ!
Có điều lúc này, tiếng đàn của Tố Tịch Dương vẫn không dứt, ngược lại càng phát ra mạnh mẽ! Mỗi một âm phù, lực lượng đã đạt tới một giao!
Giữa không trung, giao long Tiên Thiên và Phong Vân Vô Ngân cuộn lại thành một đoàn, đuôi giao long vững vàng bao bọc lấy Phong Vân Vô Ngân.
Âm phù trầm trọng như mưa rào cuồng phong, liên tiếp đánh xuống khắp nơi trên thân thể giao long Tiên Thiên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Bên ngoài thân giao long Tiên Thiên, từng đoàn hoa lửa tóe lên, lân phiến đã bắt đầu rơi rụng.
Tuy rằng giao long Tiên Thiên có lực phòng ngự biến thái, Phong Vân Vô Ngân lại ăn vào rất nhiều trọng thổ quả, tăng cường thêm một tầng lực phòng ngự cho giao long Tiên Thiên, thế nhưng… Tới lúc này vẫn không chịu nổi tiếng đàn công kích của Tố Tịch Dương.
Giao long Tiên Thiên bị đánh cho tơi tả, vô cùng thê thảm.
Hơn nữa, âm phù vô số đã ghim chặt giao long Tiên Thiên trên không trung, không thể di động mảy may!
- A…
Lúc này, trong thuyền nhỏ ánh trăng truyền ra một tiếng nữ tử khoan thai, vân đạm phong khinh, thanh thúy êm ả:
- Người thiếu niên, ngươi có thiên phú dị bẩm, lực lượng mạnh mẽ bá đạo, càng có một đầu cự thú hoang dã, hẳn có thể lập lên một mảnh thiên hạ tại hải vực vô biên này. Đáng tiếc… Ai, ngươi căn bản không nên đi tới đảo nhỏ vô chủ này. Tố Tịch Dương ta xuất thủ, rất ít khi lưu mạng người sống, lần này cũng vậy, ngươi an tâm chết đi thôi!
Nói xong, tiếng đàn một lần nữa nặng thêm! Lực lượng của mỗi một đạo âm phù, đã vượt lên trước một giao!
- Mẹ nó! Lão tử không để yên cho ngươi! Ngươi chờ đó!
Phong Vân Vô Ngân giận tím mặt, rống lên một tiếng.
Lúc này, Lưu Phỉ và Văn Sở Sở đồng thời kinh tâm động phách, trên mặt đều là thần tình lo lắng, muốn đứng ra xin hộ, nhưng lại bị Vạn Ỷ trừng mắt nói:
- Muốn mở miệng, đừng trách ta không lưu tình!
Ba! Ba! Ba!
Ngay lúc khẩn yếu quan đầu, đột nhiên có tiếng vỗ tay từ trong rừng rậm truyền ra.
Là một nam tử áo xanh, diện mạo hiên ngang, ánh mắt trầm ấm, trên mặt cũng hiện vẻ tươi cười thân thiện, khiến cho người ta cảm giác như một loại xuân phong. Hắn vừa vỗ tay, vừa chậm rãi bước tới phiến phế tích trống không phía trước, nhìn thần tình khí độ, đều giống như một công tử vương công quý tộc, xách lồng chim nhỏ, miệng cười tươi bước vào vườn hoa sau nhà mình. Thoải mái dễ dàng.
Tiếng đàn như lôi đình vạn quân, lập tức bủa vây lấy thanh niên nam tử kia.
Thanh niên nam tử dương dương tự đắc, bên ngoài thân hiện ra một vòng quang mang hạo khí, ngăn trở toàn bộ tiếng đàn.
- Ha ha, Tố Tịch Dương cô nương, đã lâu không gặp! Ha ha ha!
Thanh niên nam tử vừa đi, vừa vui vẻ chào hỏi, tựa như không hề có tiếng đàn ảnh hưởng.
- Nửa năm trước, bản nhân và Tố Tịch Dương cô nương tại Thần Quang đảo, từng phối hợp ăn ý, liên thủ truy kích đội ngũ Hùng Phong quân đoàn! Khi đó, Vạn Chỉ Âm Ma thần công của Tố cô nương mới chỉ luyện đến tám trọng. Hiện tại… Ha ha, đã đến trọng thứ chín rồi. Lợi hại, lợi hại! Thiên phú võ học của Tố cô nương, thật là thế gian hiếm thấy!
- Thiên Diện Nhân Tú, Trịnh Sảng?
Sắc mặt Vạn Ỷ đột nhiên âm trầm xuống, trong ánh mắt toàn bộ đều là kinh hãi, tim đập nhanh hơn.
- Đứng hàng 189 trên bảng cao thủ Tứ Giới hải vực, đứng hàng 77 trên ác nhân bảng, là một hãn tướng, lãnh tụ thủ hạ trong Già Thiên Minh.
Người bất ngờ xuất hiện này đúng là Trịnh Sảng, bài danh cao thủ cao hơn mười cấp so với Tố Tịch Dương!
Mọi người trong Phấn Hồng quân đoàn, đều nhất loạt lui về phía sau một bước.
- A, Tố cô nương, trước đừng bắn, chúng ta nói chuyện một chút, ôn lại chuyện xưa!
Trịnh Sảng tao nhã, lịch sự nói. Hắn được xưng là ác nhân, thế nhưng lúc này lại không hề có một điểm ác nhân, chỉ giống như một thư sinh, một vị tú tài văn nhã.
Kỳ thực, sở dĩ Trịnh Sảng được xưng là Thiên Diện Nhân Tú, không phải chỉ do liên quan đến công pháp hắn tu luyện, còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn làm người hỉ nộ vô thường, chợt mây chợt gió, khó có thể đoán biết.
Có điều, không thể nghi ngờ chính là, khi hắn nổi tính hung tàn, sẽ trở thành một cuồng ma biến thái mười phần, giết người không chùn tay.
Ngừng lại một chút, Trịnh Sảng thấy Tố Tịch Dương vẫn còn gảy đàn như trước, sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn quét qua giao long Tiên Thiên giữa hư không. Cười cười, nói:
- Ha ha! Ta biết rồi! Tố cô nương là muốn giết con kiến hôi này, mới không tiện ôn chuyện cũ với bản nhân! Được rồi, để bản nhân xuất thủ giết chết con kiến hôi này đi!
Bất ngờ, khí thế toàn thân Trịnh Sảng đột nhiên thay đổi, một cỗ hạo khí bộc phát từ trong cơ thể hắn, phóng thẳng lên cao, trong nháy mắt đã che kín trời.
Khí tức của hắn biến đổi nghiêng trời lệch đất, bài sơn hải đảo, không ai bì nổi!
- Con kiến hôi kia, lập tức tìm chết cho ta!
Trịnh Sảng vừa lên tiếng, chưởng phải trực tiếp vung lên, huyễn hóa ra một cự chưởng rộng hơn mười mẫu, hạo khí rậm rạp, hình thành từng văn lộ, xuyên qua hư vô, bao quát bát hoang, uy chấn hoàn vũ!
Phanh!
Cự chưởng này giáng xuống người giao long Tiên Thiên, thân thể giao long Tiên Thiên từ chỗ dài mấy nghìn thước, dĩ nhiên bị thu nhỏ lại xuống vài trăm thước!
- Chết đi!
Cự chưởng vỗ một cái, Phong Vân Vô Ngân và giao long Tiên Thiên liền bị vỗ mạnh, rơi thẳng xuống mặt đất, tạo thành một hố sâu lớn hơn trăm mẫu, bụi bay đầy trời!
Phong Vân Vô Ngân sinh tử không rõ!
- Ha ha!
Trịnh Sảng giống như vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, xoa xoa bàn tay, nói:
- Tố cô nương, như thế được rồi đi? Con kiến hôi kia, đã bị tại hạ trực tiếp vỗ chết!
Đúng lúc này…
- Mẹ nó! Vừa rồi là ai vỗ? Muốn chết!
Bất ngờ, trong hố sâu dưới nền đất, một cỗ tử khí tinh thuần phóng thẳng lên cao! Kiếm ý bàng bạc, trùng kích ra một biển kiếm ngay trên hư không.
Kiếm ý mười phần, tàn sát bừa bãi, trong thiên địa, toàn bộ là tiếng ngâm khe khẽ của Kiếm Thần.
Từng đạo kiếm quang huy hoàng, phá thành phá lũy!
Chiếu thẳng trời quang! Vạn dặm không mây!
Một thân hình thiếu niên, chân đạp kiếm quang từ dưới đất bốc thẳng lên.
Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm, từng đạo kiếm khí vô hình, như lưu tinh bay lượn xung quanh thân thể hắn, quỹ tích như sau sáng, vô tình mà hợp với thiên đạo!
Hắn hiển hiện ra cảnh giới tử khí đỉnh phong, mỗi một tế bào toàn thân đề phát ra vô thượng kiếm ý, phá vụn hư không!
- Ngươi vỗ ta?
Phong Vân Vô Ngân cười nhạt nhìn về phía Trịnh Sảng.
- Ngươi là ai? Muốn chết!