Bá Khí

Chương 248: Khi nhục ta không có tọa kỵ




Huống chi, ở đây còn có Tố Tịch Dương càng lợi hại hơn tọa trấn, các nàng sợ Phong Vân Vô Ngân chịu thiệt. Thế nên mới khẩn trương lo lắng, bất chấp phạm thượng, nói lời giải thích thay Phong Vân Vô Ngân.
Kỳ thực, hai người Lưu Phỉ và Văn Sở Sở cũng không có bao nhiêu địa vị trong Phấn Hồng quân đoàn, chỉ là tầng chót.
“Ba!”
Lưu Phỉ còn chưa nói hết lời, tay phải Vạn Ỷ giương lên, hung hăng tát một cái lên má trái Lưu Phỉ, nhất thời lưu lại một vết hằn lớn sưng đỏ trên gương mặt băng cơ ngọc cốt của Lưu Phỉ. Miệng nàng rỉ ra một dòng máu tươi, toàn thân bay ngược ra ngoài, nện mạnh xuống trên mặt đất, thất điên bát đảo.
- Sư tỷ!
Văn Sở Sở nhanh chóng qua tới, đỡ Lưu Phỉ dậy.
- Không biết lớn nhỏ!
Vạn Ỷ cười xuy một tiếng, ánh mắt một lần nữa ngưng nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Vừa cho ngươi cút, ngươi không cút. Hiện tại ngươi muốn cút, cũng không kịp nữa rồi! Ngươi lưu mạng ở lại đây thôi!
Đang khi nói chuyện, nàng bước ra một bước, bốn phía cuồn cuộn sôi trào hạo khí, uy phong lẫm lẫm.
Phong Vân Vô Ngân nhìn qua Lưu Phỉ bị đánh một chút, khóe mắt khẽ co quắp, song quyền nắm chặt, mười ngón tay kêu lên tiếng lách cách, chân không lui bước, ngược lại còn tiến thêm một bước lại gần Vạn Ỷ, cười lạnh nói:
- Đây là đảo nhỏ vô chủ, cũng không phải địa bàn Phấn Hồng quân đoàn các ngươi, các ngươi kiêu ngạo ở đây được sao? Đừng cho là ta không dám giết nữ nhân, ở trong mắt ta, chỉ có hai loại người, đó là người sống và người chết! Muốn đánh với ta? Vậy chết cả đi!
Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ lực lượng Tiên Thiên cương thể, song quyền nắm chặt, tiến lên từng bước, toàn bộ không gian phảng phất như rung động theo từng bước chân.
- Muốn chết!
Đám nữ nhân Phấn Hồng quân đoàn đều quát lên.
Vạn Ỷ không giận, ngược lại còn cười:
- Ha ha ha! Ta còn tưởng rằng thế nào, nguyên lai là một gã võ giả luyện thể… Thứ võ giả rác rưởi.
Song phương sặc mùi thuốc súng, chừng như quả bom sắp phát nổ, triển khai một hồi chém giết sinh tử.
Thế nhưng, nữ tử mạn diệu ngồi trên chiếc thuyền gỗ lại không hè đổi sắc mặt, không hề nhúc nhích.
Đúng lúc này…
Một đám võ giả mặc hỗn tạp các loại phục sức, khoảng chừng bốn năm mươi người đột nhiên chạy ra khỏi rừng rậm, muốn xông qua phế tích phóng thẳng về phía linh mạch tử khí. Có điều, khi bọn họ vừa thấy đám nữ nhân Phấn Hồng quân đoàn, lập tức dừng lại cước bộ, sắc mặt sợ hãi, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không nói lên được một lời.
- Đám ô hợp các ngươi, đến nơi này làm gì?
Vạn Ỷ chuyển sự chú ý trên người Phong Vân Vô Ngân, nhìn quét qua một vòng đám võ giả vừa mới tới, lập tức hiểu được tu vi của bọn họ… Toàn bộ đều là Tiên Thiên tử khí, không ai đạt được Tiên Thiên hạo khí.
Nhìn tử khí bên ngoài thô kệch, hiển nhiên chỉ là một đám tiểu nhật vật. Vạn Ỷ lãnh đạm nói:
- Thực sự là ai cũng dám đánh chủ ý với tài nguyên trên đảo nhỏ này… Đám gà chó các ngươi nghe đây, đảo nhỏ này đã thuộc về Phấn Hồng quân đoàn, cho các ngươi ba tức thời gian, lập tức cút ngay, bằng không, giết không tha!
Vạn Ỷ này, bá đạo, xúc phạm, thủ đoạn cường ngạnh, điển hình của tính tình nỏng nảy.
Đám võ giả kia, mặt xám như đất, dưới uy áp của Vạn Ỷ, hai chân run run, toàn thân lạnh rung, lắp bắp nói không nên được một lời.
- Ha ha ha, đảo nhỏ vô chủ này, từ lúc nào biến thành vật của Phấn Hồng quân đoàn rồi? Buồn cười! Buồn cười quá đi!
Một tiếng cười đột nhiên truyền đến, chỉ thấy La Gia, Đoan Mộc Hán Tử đã xuất lĩnh một đám thủ hạ chui ra từ trong rừng rậm, âm trầm nhìn đám nữ nhân Phấn Hồng quân đoàn.
- Úc? Phong Vân Vô Ngân? Lá gan ngươi thật lớn, một con chó nhà có tang như ngươi, dĩ nhiên còn dám chạy đến nơi này giúp vui. Ngươi chết chắc rồi.
La Gian vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân, hơi kinh hãi một chút, chợt xỉa xói một câu.
- Đám tiện nhân này! Tối hôm qua ở trên biển, vô duyên vô cớ xuất thủ với chúng ta, khiến hai mươi mấy huynh đệ của chúng ta phải chết thảm trong tay đám tiện nhân các ngươi! Hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu, cho các ngươi biết Già Thiên Minh chúng ta đâu phải hạng dễ trêu chọc?
Đoan Mộc Hán Tử cứng giọng, gầm rú lên:
- Tố Tịch Dương đâu? Đi ra cho lão tử xem!
- Làm càn!
Đám nữ tử Phấn Hồng quân đoàn tức sùi bọt mép, tức giận kêu lên, trên đỉnh đầu xuất hiện từng dòng hạo khí, tử khí.
- Hai tên ngu muội các ngươi tính là thứ gì? Dám kêu gào ở đây? Còn dám phạm danh húy, gọi thẳng tên đại nhân Tố Tịch Dương? Ngay cả bảng cao thủ cũng không thấy, chỉ là con kiến hôi phù du mà thôi! Giết các ngươi chỉ như giết gà giết chó!
Trong ánh mắt Vạn Ỷ, toàn bộ đều là châm chọc và khinh thường.
Ngừng lại một chút, hai tai nàng thoáng giật giật, gật đầu nói:
- Trách không được loại ngu ngốc các ngươi dám đứng đây kêu gào lớn giọng, nguyên lai còn có kẻ khác trợ giúp… Năm tên Tiên Thiên hạo khí đỉnh phong phía sau kia, đừng có lén lén lút lút, đứng ra cả đi!
Vừa dứt lời, Mặc Tử Hắc và bốn gã trưởng lão khác liền đi ra khỏi rừng cây, trên đầu mỗi người đều hiện lên một vầng thái dương hạo khí, đại nhật như luân, hùng quang bái sát.
Năm người đi tới bên cạnh La Gian và Đoan Mộc hán Tử, ngược lại cũng có vài phần phong độ.
Mặc Tử Hắc ra vẻ, nói:
- Đám nữ nhân Phấn Hồng quân đoàn, các ngươi cường hung bá đạo làm gì? Đảo nhỏ này là của Phấn Hồng quân đoàn các ngươi sao? Sợ rằng không chắc đi!
- Các ngươi là ai?
Sắc mặt Vạn Ỷ hơi đổi, nàng thật không ngờ năm lão giả trước mặt này, khí độ mỗi người đều trầm ổn, có phong phạm của bậc cao thủ. Đều là hạng cứng xương, không dễ đối phó!
Mặc Tử Hắc không bận tâm đến Vạn Ỷ, chuyển ánh về phía Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Cẩu tạp chủng, ngươi chạy trốn đến nơi này, cũng không còn đường chạy trốn nữa! Không muốn chịu khổ thì tự đoạn song chưởng, theo chúng ta trở lại tông! Trừ đó ra, không còn con đường nào khác!
Sát khí trong lòng Phong Vân Vô Ngân càng đậm… Tốt, cả đám đã đuổi tới đây rồi! Ta cho các ngươi có đến không có về! Toàn bộ đều chết ở đây! Có điều, tình thế nơi này khá phức tạp, vì sao ta không châm ngòi thổi gió một phen, sau đó từ từ vụ lợi?
Có suy nghĩ này, Phong Vân Vô Ngân không giận, ngược lại còn cười nói:
- Ha ha, năm vị trưởng lão, các ngươi liên thủ với Già Thiên Minh, đơn giản là muốn chiếm lĩnh đảo nhỏ này. Được rồi, trước đó không phải các ngươi luôn miệng nói, muốn bắt hết toàn bộ các cô nương trong Phấn Hồng quân đoàn, sau đó cưỡng gian sao?
- Kìa… Hiện tại các cô nương Phấn Hồng quân đoàn đều ở chỗ này, sao các ngươi không mau ra taên tâm, ta đã đến đây rồi, sẽ không chạy nữa, trước các ngươi không cần động ta, chiếm được đảo nhỏ này rồi hãy nói. Đảo nhỏ này đến tột cùng là thuộc về Phấn Hồng quân đoàn hay Già Thiên Minh, còn phải nhìn vào thủ đoạn của các vị rồi.
Phấn Hồng quân đoàn được cấu thành từ các cô nương, chuyện tình chán ghét và thống hận nhất trong đời, chính là bị đám nam nhân cưỡng gian. Hiện tại, nghe được Phong Vân Vô Ngân nói lời đen tối này, những nữ nhân kia theo bản năng liền bộc phát ra sự căm hận ngút trời, lập tức giương cung bạt kiếm, muốn xông lên chém giết!
Ngay cả Tố Tịch Dương ngồi trên thuyền gỗ hình trăng khuyết, cũng đã động lửa giận.
- Hắc hắc, các ngươi cứ đấu với nhau đi.
Phong Vân Vô Ngân chỉ lo thiên hạ không loạn, trong lòng vui sướng.
- Ha ha ha!
Đúng lúc này, một tiếng cười hồn hậu cứng cỏi vang lên, trong tiếng cười có một cỗ ý tứ hàm xúc không thể kiềm chế.
Sau một khắc, một tên nam tử thân mặc áo giáo, cưỡi trên một con mã câu có hai cánh mọc dài đỏ thẫm, hắn vọt ra từ trong rừng, phía sau còn có một đám võ giả.
Khí thế người kia như núi, trên đỉnh đầu, hạo khí ngưng tụ thành một dãy núi lớn tới mười mẫu, đại khí bang bạc. Trên vai trái của hắn đang ngồi chồm hổm một con hoa hồ điêu nhỏ bé xinh xắn, hai mắt linh động, không ngừng nỉ non bên tai người kia, tựa hồ đang nói chuyện với hắn.
- Hòn đảo nhỏ này, đến cuối cùng sợ rằng cũng không thuộc về Già Thiên Minh, cũng chẳng thuộc về Phấn Hồng quân đoàn, mà thuộc về Hùng Phong quân đoàn.
Người này cất giọng đầy tự tin, bừng bừng phấn chấn, hài khí can vân, ôm song quyền tự giới thiệu:
- Tại hạ Đông Phương Anh của Hùng Phong quân đoàn, xin chào các vị ở đây. 
- Ngay cả Đông Phương Anh của Hùng Phong quân đoàn cũng tới!
La Gia, Đoan Mộc Hán Tử cùng với Vạn Ỷ của Phấn Hồng quân đoàn bên kia, trong lòng đều thoáng lạnh.
- Thế cục càng lúc càng không xong rồi! Đông Phương Anh này là một dũng tướng đời tiếp theo trong Hùng Phong quân đoàn, trên bảng cao thủ Tứ Giới hải vực, bài danh thứ 328, còn cao hơn ta quá trăm bậc, mạnh mẽ vô cùng. Hắn là người dũng mãnh thiện chiến, cương trực kiên nghị, còn có một môn tuyệt diệu là câu thông với yêu thú…
- May là đại nhân Ngọc Linh Lung của chúng ta không tính toán thiếu sót, lần này cử đại nhân Tố Tịch Dương qua đây, bằng không lấy thực lực của ta, căn bản không thể chiếm lĩnh hòn đảo này.
Trong lòng Vạn Ỷ tính toán, trái tim đập nhanh hơn một chút.
- La Gian, La huynh!
Bất ngờ, ánh mắt Đông Phương Anh chuyển nhanh, nhìn thẳng về phía La Gian, chính khí lẫm nhiên, nói:
- La huynh, trước nay ta và ngươi không oán không thù, có điều ngày hôm nay ngươi phải chết trong tay ta rồi. Ngươi tiếng tăm lừng lẫy trên bảo ác nhân, việc xấu loang lổ, làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý. Đông Phương Anh ta đã từng lập thệ ngôn, muốn giết sạch người có tên trên bảng ác nhân. Thế nên, ngươi chết chắc rồi!
La Gian bị Đông Phương Anh dọa cho toàn thân sợ hãi, sống lưng nhễ nhại mồ hôi. Thực lực của hắn kém Đông Phương Anh khá xa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Anh, tâm can như đông lạnh, nhăn nhó nói:
- Đông Phương Anh, gã kia… Tiểu tử kia là Phong Vân Vô Ngân, trước đó Hồng Thiết có bài danh thứ 500 trên bảng ác nhân, bị gã này đánh thành thịt vụn, thủ đoạn hung tàn vô cùng, có thể thay thế được vị trí của Hồng Thiết, trở thành một tên ác nhân. Ngươi muốn giết… Giết hắn đi.
- A?
Đông Phương Anh chuyển ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, chính khí nói:
- Phong Vân Vô Ngân? Lời La Gian nói vừa rồi là thực?
Phong Vân Vô Ngân nhìn Đông Phương Anh này cực kỳ không vui, cười cười không cho ý kiến, thẳng thắn cam chịu.
- Đồ hỗn trướng!
Bất ngờ, Đông Phương Anh nổi giận quát:
- Ngươi còn nhỏ tuổi đã có tiếng xấu, bài danh vị trí 500 trên bảng ác nhân, chờ khi ngươi lớn rồi, sẽ thành dạng gì? Không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng vô tội chết ở trong tay ngươi đây!
- Hôm nay ngươi gặp phải Đông Phương Anh ta, tính cho ngươi không may! Bản nhân niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, suy nghĩ chưa chín chắn, lầm đường lạc lối, thế nên chấp nhận cho ngươi tự phế tu vi, nhanh chóng cút khỏi đảo nhỏ vô chủ này!
Đám nữ nhân trong Phấn Hồng quân đoàn vừa nghe Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên là một người có tên trên bảng ác nhân, trong lòng đều kinh ngạc… Tiểu tử này thoạt nhìn mới hơn mười tuổi đầu, hào hoa phong nhã, nghĩ không ra dĩ nhiên là kẻ trên bảng ác nhân. Thực sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Phong Vân Vô Ngân không thể nhịn được, nói:
- Ngươi ở đây giả bộ cái gì? Kháo! Võ giả đến hải vực vô biên này cầu sinh, có người nào không đeo vài cái mạng người khác trên lưng? Ngươi dám nói mình không hề giết qua người vô tội? Ngươi dám nói chính mình chưa từng khi dễ kẻ yếu? Trong thế giới võ giả, không có người nào là lương thiện hay ác nhân, chỉ có hai dạng là người sống và người chết!
- Đương nhiên, loại như La Gian chỉ biết dương oai tác quái trước mặt kẻ yếu, hành hạ những tên nhược tiếu, hắn còn không bằng con chó con lợn, nói hắn là ác nhân, chính là làm bẩn danh hào ác nhân!
- Ngươi thì sao? Đông Phương Anh của Hùng Phong quân đoàn? Ngươi muốn trừ bạo an dân, cứ tới thằng đây, đừng có giả mù sa mưa, giả bộ chính nghĩa, đó toàn là thứ giả nhân giả nghĩa, làm người khác buồn nôn!
Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Ngân lại nhe răng cười nói với La Gian:
- La Gian, ngươi và ta đều là ác nhân, sao không liên thủ làm thịt Đông Phương Anh này? Ngươi nhìn xem, nạp giới trong tay hắn lớn cỡ nào, nói vậy bên trong hẳn cất chứa rất nhiều bảo vật. Chúng ta làm thịt hắn rồi, chia đôi bảo vật, như vậy chẳng phải là chuyện tốt nhất sao?
La Gian không nhịn được sợ run người, quay mặt nhìn Đông Phương Anh một chút, vừa chạm phải ánh mắt oai vệ hùng dũng của Đông Phương Anh, miệng liền câm như hến.
- Tiểu tử này, dĩ nhiên ngay mặt chống đối Đông Phương Anh, còn muốn giết người cướp của, cướp giật nạp giới của Đông Phương Anh, đã thế biểu tình còn nhàn nhạt như không, giống như đó chỉ là chuyện vặt. Tuổi còn nhỏ nhưng quỷ quyệt, quả nhiên là một ác nhân chân chính. La Gian so với hắn, đúng là không xứng.
Trong lòng Vạn Ỷ âm thầm ước định.
- Tiểu tiểu ác nhân, cũng dám lớn lối trước mặt bản nhân? Ta dùng một quyền đập chết ngươi!
Đông Phương Anh nhe răng cười một tiếng, trong mắt giận đầy chiến ý, giật dây cương một cái, mã câu đỏ thẫm bên dưới liền nghểnh cổ kêu lên, hùng tráng vô cùng.
- Ha ha ha! Cũng được, nếu chư vị ở đây không ai muốn động thủ trước, vậy để ta và vị anh hùng Đông Phương Anh này làm mẫu trước, thả con tép bắt con tôm nào…
Tâm niệm Phong Vân Vô Ngân xoay chuyển thật nhanh. Hiện tại đã có mấy phương người xuất hiện, hình thành cục diện giằng co lẫn nhau, không ai chịu dễ dàng động thủ. Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, chính mình sao không chém giết với Đông Phương Anh này một hồi, chế tạo hỗn loạn, đanh vỡ thế giằng co! Sau đó… Đục nước béo cò.
- Tiểu ác nhân, nhanh tới đây nhận lấy cái chết!
Đông Phương Anh ngồi trên lưng ngựa, trong tay xuất hiện một cây phương thiên họa kích, uy mãnh tuyệt luân, một người một ngựa kết hợp ăn ý, càng tăng thêm phần sức mạnh.
- Ha ha ha! Ngươi có tọa kỵ, là rất giỏi sao? Khi nhục ta không có?
Phong Vân Vô Ngân vui sướng cười một tiếng, bước ra một bước, một cỗ yêu khí dâng cao tận trời.
Sau một khắc, giao long Tiên Thiên vươn dài hơn nghìn thước, xuất hiện dưới chân Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân đứng trên đầu giao long, nhìn vào Đông Phương Anh.
Giao long Tiên Thiên gầm lên giận dữ, lệ khí vô biên vô hạn, ánh mắt phóng thẳng, phảng phất như một đầu ác thú hồng hoang xuất thế phủ xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.