Bá Khí

Chương 227: Miệng của cổ thạch cự thú!




Gã bạch y thiếu niên cao ngạo nhìn xuống, tay khẽ nắm lại, một loại lực lượng vô cùng cường hãn liền xuất hiện, xé rách hư không. Vô số thương ý và hàn ý từ trong lỗ hổng hư không bắn ra, như muốn xé nát Phong Vân Vô Ngân.
Đó chỉ là một cái bắt rất tùy ý!
- Mẹ kiếp! Tên bạch y thiếu niên này chỉ lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi, sao lại có được thực lực đáng sợ như vậy? Tuyệt đối còn cường đại hơn cả tông chủ của Chiến Tần Đế Quốc ngũ đại tông môn. Vô số tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đều có thể bị chết dưới cái bắt này của hắn. Lẽ nào, sinh linh của cao cấp vị diện đều biến thái khủng bố như vậy sao?
Trong khoảnh khắc, Phong Vân Vô Ngân đã kịp thầm nghĩ trong lòng.
Thời khắc sinh tử, tâm niệm của Phong Vân Vô Ngân vừa động, tiên thiên giao long ở dưới chân hắn từ hơn 3000 mét liền biến thành mấy chục mét, thể tích đột ngột thu nhỏ lại.
Tiên thiên giao long sau khi thu nhỏ lại, mục tiêu công kích của đối phương cũng sẽ nhỏ đi, tốc độ cũng tăng lên một bậc, bộc phát ra tiềm lực sinh mệnh, trong nháy mắt liền bay xuống phía dưới.
Một trảo phá nát thời không của bạch y thiếu niên không ngờ lại bị Phong Vân Vô Ngân cưỡi theo tiên thiên giao long tránh được.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng bay xuống phía dưới, bá khí hồng lô ở trên đỉnh đầu vẫn điên cuồng bốc cháy, vô số tử khí linh thạch, hạo khí linh thạch không ngừng bốc cháy, từng tia bản nguyên năng lượng bị hút ra, được Thiên Địa Đan Điền hấp thụ, giao long hư ảnh hấp thụ.
- Ồ?
Gã bạch y thiếu niên bắt trượt, không khỏi nhíu mày:
- Không ngờ không giết chết được con chó ti tiện này! Yêu thú của hắn, thể tích có thể tùy tiện biến lớn thu nhỏ, rất thú vị, bổn thiếu gia phải bắt con yêu thú này nghiên cứu mới được.
- Đuổi cho ta!
Bạch y thiếu niên lên tiếng ra lệnh, mấy chục gã tiên thiên hạo khí cảnh bạch y nam tử vội vã nhận lệnh:
- Dạ, Vũ thiếu gia!
Hồng quang lóe lên trong không trung, mấy chục đạo hồng quang đuổi sát phía sau Phong Vân Vô Ngân, đồng thời, đàn hồ điệp yêu thú cũng vẫn điên cuồng lao theo.
Xung quanh thân người bạch y thiếu niên không ngừng xuất hiện từng con băng sương cự long hư ảnh, hắn cũng lập tức đuổi theo, khóe miệng xuất hiện nụ cười ác độc và khinh bỉ:
- Lâu lắm rồi không chơi trò chơi săn đuổi này rồi. Cũng thú vị lắm.
Lúc này, trong lòng Phong Vân Vô Ngân lại vô cùng bức bối.
Thực lực của tên bạch y thiếu niên kia quá mạnh, mạnh tới mức đã âm thầm khóa chặt lấy linh hồn của Phong Vân Vô Ngân, ngay cả tiên thiên giao long tựa hồ cũng bị khí tức của cao cấp vị diện nào đó khóa chặt, khiến cho hắn căn bản không dám sơ ý, không dám cưỡi tiên thiên giao long quay lại, thôi động thần lực, vung Thần Lực Chùy phản kích.
Trên thực tế Phong Vân Vô Ngân cũng không thể quay đầu lại được. Hắn đã ra lệnh cho tiên thiên giao long nâng tốc độ lên tới mức cực điểm, chỉ khẽ giảm tốc một chút, quay đầu lại là sẽ thấy mấy chục vạn hàng trăm vạn con hồ điệp yêu thú đuổi sát phía sau, hoặc là bị mấy chục gã tiên thiên hạo khí cảnh bạch y nam tử đuổi theo.
Đương nhiên, đáng sợ hơn vẫn là gã bạch y thiếu niên kia, hắn là nhân vật mà Phong Vân Vô Ngân hiện tại vẫn chưa thể kháng cự nổi. Phong Vân Vô Ngân thậm chí có thể cảm nhận thấy rõ ràng rằng, mỗi một nhịp hô hấp của gã bạch y thiếu niên kia đều có thể phá nát thương khung, xuyên thấu đại địa.
Nhưng khiến Phong Vân Vô Ngân cảm thấy bức bối nhất là, bá khí hồng lô vẫn đang phải luyện hóa linh thạch, không thể đem Thiên Địa Đan Điền ra, dung nhập vào trong thân thể của hắn.
Không có tử khí năng lượng hỗ trợ, Phong Vân Vô Ngân không thể nào phát ra được chiêu thiên cấp kiếm pháp, Huy Hoàng Nhất Kiếm kia.
Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân cũng có thể cố ý phân giải bá khí hồng lô, đem Thiên Địa Đan Điền dung nhập vào trong cơ thể, nhưng nếu làm như vậy thì linh thạch mà bá khí hồng lô đang luyện hóa sẽ bị lãng phí, bản nguyên năng lượng sẽ bị tiêu tán vào trong không trung, bị lãng phí mất.
Phong Vân Vô Ngân không thể nào lãng phí số năng lượng quý giá đó. Hắn vẫn còn cần số năng lượng này để đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh trung kỳ.
Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân biết rõ rằng, cho dù hắn lúc này có chém ra được một chiêu Huy Hoàng Nhất Kiếm kia thì cũng không đủ để tạo nên bất cứ tổn thương gì cho gã bạch y thiếu niên kia.
Chỉ có thể tháo chạy!
Phong Vân Vô Ngân ra sức tháo chạy xuống phía dưới, đưa mắt nhìn qua, phía dưới là dãy núi trùng điệp, rừng cây rậm rạm, cây cối um tùm.
Lúc này, gã bạch y thiếu niên kia đã đuổi được một lúc, tốc độ vẫn không thể nào sánh kịp được với tiên thiên giao long, hắn cuối cùng cũng trở nên sốt ruột.
- Đủ rồi! Đã chơi đùa đủ với hạng sâu kiến này rồi, tất cả những kẻ tiến vào trong khu rèn luyện này đều đã giết chết hết, chỉ còn lại duy nhất con sâu kiến này. Giết chết con kiến này, khu vực này cũng sẽ đóng lại, bổn thiếu gia cũng có thể quay về rồi. Bổn thiếu gia không muốn lề mề lôi thôi nữa, phải mau chóng giết chết hắn, kiếm được điểm cống hiến, quay về lĩnh tài nguyên tu luyện, đột phá lên thánh cấp.
Bạch y thiếu niên thầm lẩm bẩm trong lòng.
Bỗng nhiên, hai tay hắn xé một cái lên hư không, xé ra một vết thủng lớn, từ trong đó lôi ra một thanh bạch sắc trường thương.
Trên thanh trường thương này có khắc vô số văn tự đặc biệt, còn có vô số hình tượng của thượng cổ yêu thú, từng cỗ khí tức cường hãn tới mức hủy diệt trời đất từ trên thanh trường thương tỏa ra.
Bạch y thiếu niên tùy tiện rung trường thương một cái, tầng không trên đỉnh đầu hắn lập tức hiện ra cảnh tượng vũ trụ tinh hà, cả một vũ trụ thu nhỏ đang hình thành ở trên đầu hắn. Mũi thương khẽ rung lên, bắn ra vô số đạo thương ảnh, mỗi đạo thương ảnh đều đang rung động, mơ hồ như đang cộng hưởng với quỹ đạo vận hành của tinh vân thiên địa.
- Là thánh thương! Vũ thiếu gia đã rút thánh thương ra rồi! Xem ra muốn một chiêu giết chết tên sâu kiến kia. Vũ thiếu gia đã chơi đùa đủ rồi, không còn muốn trêu đùa con kiến đến từ thấp cấp vị diện kia nữa.
- Một bộ địa cấp cao cấp thương kỹ, vào đến tay Vũ thiếu gia đã biến thành thần kỳ, không hồ danh là tuyệt thế thiên tài của hoàng triều hiện nay, lần này quay về Vũ thiếu gia nhất định sẽ được ban cho một bộ thiên cấp thương pháp, đột phá lên thánh cấp, trở thành một đời thần thoại. Thật là uy vũ!
Đám tiên thiên hạo khí cảnh bạch y nam tử đều kinh hô lên, ánh mắt tràn ngập sự kính phục:
- Vũ thiếu gia đã luyện Băng Long Thương Pháp tới mức cực điểm, thôi động thêm thanh thánh thương này nữa thì còn có thể phát huy ra được lực lượng có thể giết chết cả rồng. Thật là đáng sợ! Dùng lực lượng cường hãn như vậy để giết một con kiến của thấp cấp vị diện, tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Bỗng nhiên, sống lưng Phong Vân Vô Ngân liền rét lạnh.
Hắn cảm thấy một nỗi khủng bố chưa từng có! Rét lạnh!
Giống như, tử thần đang ở ngay phía sau lưng hắn!
Từng cỗ uy áp vô cùng đáng sợ từ phía sau kéo tới.
- Nguy rồi! Gã bạch y thiếu niên kia tựa hồ đã dùng tới tuyệt chiêu rồi!
Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu lên, thương ý, hàn ý, hạo khí, tinh quang tràn ngập khắp đất trời, không ngừng trút xuống.
Hàng ngàn con băng sương cự long không ngừng gào thét ở trên không trung.
Đúng lúc đó, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn xuống phía dưới, bất giác nhìn thấy một ngọn núi ở phía dưới, lưng núi có một chiếc hang lớn, giống như sâu không có đáy, từng cỗ khí tức quái dị từ trong đó lan ra.
- Là một sơn động cực lớn!
Ngọn núi này nối liền với hàng ngàn ngọn núi khác, tạo thành một dãy núi kéo dài ngút tầm mắt, vô cùng hùng vĩ, tráng lệ.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân liền có chủ ý, cưỡi tiên thiên giao long bay vào trong sơn động đó.
Đó cũng là hành vi trong lúc vạn bất đắc dĩ.
Gã bạch y thiếu niên kia chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu, Phong Vân Vô Ngân không có năng lực kháng cự, bởi gã bạch y thiếu niên này quả thực quá mức cường đại, tựa hồ có lực chiến đấu có thể tiêu diệt được cả thánh cấp cường giả. Hắn là bậc vương giả trấn thủ ở khu vực dành cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này, là thiên tài ở trên cao cấp vị diện.
Phong Vân Vô Ngân chỉ có thể lựa chọn biện pháp tạm thời né tránh, đợi tới khi bá khí hồng lô luyện hóa hết tất cả linh thạch, hấp thu đủ bản nguyên năng lượng, cảnh giới tăng lên rồi mới tìm cơ hội phản kích.
Sơn động đó như xuyên thấu qua cả dãy núi dài này, Phong Vân Vô Ngân chỉ có thể liều mạng đánh cược, trốn vào trong sơn động đó rồi tính tiếp.
Hắn đoán rằng, bạch y thiếu niên đó có cường đại thế nào thì cũng không thể trong nháy mắt có thể phá hủy được cả dũy núi vạn dặm như vậy.
- Tiên thiên giao long! Tiềm lực bộc phát! Xông vào trong!
Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, tốc độ bay của tiên thiên giao long lại tăng lên.
“Vù” một cái, bay thẳng vào trong sơn động.
Đúng lúc đó, bạch y thiếu niên bỗng khẽ sững người lại, không lập tức ra tay công kích Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt hắn lóe lên vẻ giễu cợt, rồi hắn cười lớn:
- Ha ha ha! Đúng là tên ngốc! Ha ha ha!
Bạch y thiếu niên và đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả nam tử kia đều lơ lửng ở trước đỉnh núi đó, nhìn vào trong sơn động sâu hun hút, cười cuồng tiếu, giống như nhìn thấy một việc đáng cười nhất thiên hạ.
- Vũ thiếu gia, vừa rồi người có đủ thời gian để giết con kiến đó, nhưng người lại không ra tay.
Một gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả bạch y nam tử cười nói.
Gã Vũ thiếu gia kia tùy tiện xua tay, cơn bão yêu thú do hàng trăm vạn con hồ điệp yêu thú tạo thành lập tức tan biến. Rồi hắn vung tay tùy tiện ném thanh trường thương trong tay đi, thanh trường thương liền biến vào trong hư không.
- Bổn thiếu gia vừa nghĩ ra, nếu giết hắn thì chẳng bằng để cho hắn bị Cổ Thạch Thú nuốt.
Vũ thiếu gia vui mừng cười nói:
- Con kiến đến từ thấp cấp vị diện này quá ngu xuẩn, không ngờ lại tự chui vào bụng của Cổ Cự Thú. Hắn tiến vào thì dễ, ra thì lại không dễ như vậy, ha ha ha!
Lời nói vừa dứt.
Bỗng nhiên!
Sơn động đen ngòm đó liền đóng sập lại.
Sơn động đã tự động đóng lại.
Rồi một giây sau, thanh âm dãy núi chuyển động liền vang lên, thanh âm này, cổ xưa, trầm trọng, giống như bất hủ muôn đời.
Việc khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Dãy núi đó chuyển động, rồi hình thành những khớp xương, tứ chi của một con dã thú.
Rất nhanh, một con cự thú vô cùng to lớn, giống như Thiềm Thừ liền hiện ra.
Vừa rồi, sơn động mà Phong Vân Vô Ngân tiến vào không ngờ lại chính là miệng của con dã thú này.
Phong Vân Vô Ngân không thể nào ngờ được rằng, một phút vội vàng của hắn đã khiến hắn tự chui đầu vào rọ, bay vào miện của Cổ Thạch Cự Thú.
- Ha ha ha! Bị bổn thiếu gia giết chết, cùng lắm thì chỉ bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp, sẽ được hồi sinh ở bên ngoài, tu vi và tình trạng thân thể không hề bị ảnh hưởng gì. Nhưng đã bị Cổ Thạch Cự Thú này nuốt vào thì sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa. Ha ha ha! Thú vị! Thật là thú vị!
Trên mặt bạch y thiếu niên kia xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Phong Vân Vô Ngân trong lúc nguy cấp để tránh sự truy sát của bạch y thiếu niên, tuyệt thế thiên tài của cao cấp vị diện, không ngờ liền trốn vào trong một sơn động của một ngọn núi lớn. Nhưng Phong Vân Vô Ngân không ngờ được rằng, sơn động này không ngờ lại chính là miệng của một con Cổ Thạch Cự Thú khổng lồ. Nó cố ý hóa thành dãy núi, mở miệng ra để đánh lừa Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này, con Cổ Thạch Cự Thú kia đang đứng sừng sững trước mặt đám bạch y nam tử, miệng nó lúc này đã ngậm chặt lại.
Con Cổ Thạch Cự Thú này cao ngàn mét, hình dáng như Thiềm Thừ, toàn thân do một loại kỳ thạch cứng rắn tới mức khiến người khác khiếp sợ tạo thành, tỏa ra từng vết sáng bóng, vô số phù văn, triện tự bao quanh trên đó. Những thứ triện tự phù văn này đều giúp tăng cường lực lượng cho nó, giúp nó càng trở nên cứng rắn hơn.
Bạch y thiếu niên cười hì hì nhìn Cổ Thạch Cự Thú, chậc chậc kêu lên:
- Đặt một con cự thú do thượng cổ kỳ thạch tiến hóa thành vào trong khu vực dành cho tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này thực ra cũng chẳng có tác dụng gì. Loại Cổ Thạch Cự Thú này cơ hồ không có bất cứ khả năng công kích gì, cũng không có trí năng, hoàn toàn là một thứ đồ trang trí. Nhưng thật không ngờ, còn có kẻ không có mắt tự chui đầu vào rọ. Đây đúng là chuyện lạ ngàn năm hiếm gặp, từ khi xây dựng nên U Mật Tháp cho đến nay, chuyện như thế này cũng mới là lần đầu. Có thể trở thành chuyện bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Thì ra, sinh vật ở dưới thấp cấp vị diện, không chỉ tu vi thấp mà chỉ số thông minh cũng thấp như vậy.
Lại nói về Phong Vân Vô Ngân.
Hắn vừa mới thúc giục tiên thiên giao long bay vào trong sơn động thì đột nhiên liền cảm thấy bất ổn.
Hắn chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực vô hình từ trong sơn động quét ra, giống như hố đen trong vũ trụ, không thể nào kháng cự lại nổi.
Một giây sau, trước mặt Phong Vân Vô Ngân tối sầm lại, giống như từ một vị diện chui thẳng vào trong một vị diện khác. Trời đất quay cuồng, thiên địa u ám. Khi chân hắn đặt xuống dưới đất rồi, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra mình đang đứng ở một nơi vô cùng kỳ lạ.
Nơi đây giống như một chốn không gian hư vô, bốn phương tám hướng đều là hỗn độn chi khí, mông mông lung lung, không gian này vô cùng rộng lớn, tới mức tiên thiên giao long tuy dài tới mấy chục mét, nhưng vẫn có thể thoải mái lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân.
Không khí tràn ngập mùi vị nặng nề của đất.
Hơn nữa, ở trong không gian hư vô này còn phát ra những tiếng “thùng thùng thùng thùng” rất âm vang, giống như tiếng trái tim đang đập đều đặn.
- Chuyện gì thế này?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng chấn kinh, không ngừng đi lại quan sát bốn phía.
Lúc này, một thanh âm đầy vẻ giễu cợt truyền tới, vang lên trong không gian kỳ lạ này...
- Ha ha ha, bị bổn thiếu gia chết, cùng lắm thì bị đẩy ra khỏi U Mật Tháp, có thể được hồi sinh ở bên ngoài, tu vi và tình trạng thân thể đều không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nếu bị Cổ Thạch Cự Thú này nuốt vào thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Ha ha ha! Thú vị! Thú vị lắm! Hay lắm, hay lắm!
- Cái gì?
Vừa nghe thấy như vậy, trong lòng Phong Vân Vô Ngân chợt chấn kinh. Hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt liền hiểu ra:
- Nguy rồi! Đây đâu phải sơn động? Thì ra, đây là miệng của một con cự thú! Vậy mình hiện tại chẳng phải đang ở trong bụng cự thú hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.