Bá Khí

Chương 220: Phong vân vô ngân đại sư!




Phong Vân Vô Ngân thân thể tráng kiện, những thức ăn đời thường sao có thể khiến hắn thực sự no được. Ra lệnh một tiếng, một đám tì nữ xinh đẹp nối đuôi nhau đưa thức ăn, rượu thịt lên.
Phong Vân Vô Ngân ăn điên cuồng, sau khi ăn hết mấy chục đĩa thịt nướng, rau quả mới cảm thấy lưng lửng no, vỗ vỗ cái bụng vẫn còn hơi lép, nhìn đám tì nữ đang tròn mắt ngây ngốc, cười:
- Được rồi, tạm no, không ăn nữa.
- Chủ nhân, người... người quả nhiên không giống người thường.
Một tì nữ mặc áo màu hồng, mặt trái xoan, ánh mắt tinh nhanh lắp bắp nói.
Phong Vân Vô Ngân cười ngượng. Số thức ăn nhiều như vậy quả thực vô cùng đáng sợ. Chủ yếu là vì lâu lắm rồi hắn chưa ăn thịt viên, lại bế quan 15 ngày, đã phải nhịn lâu lắm rồi.
Mấy tì nữ nhìn thấy nụ cười của chủ nhân mình lúc này ngây thơ chất phác, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc... chủ nhân khi không nổi giận, không đánh nhau thì nhìn như một thiếu niên nho nhã vô hại, thấu tình đạt lý, nhưng một khi mà đã giao đấu với người khác thì còn đáng sợ hơn cả ác ma gấp mười lần.
Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân như nhớ ra điều gì đó, kinh hô:
- Đúng rồi, thức ăn này các ngươi kiếm ở đâu ra? Ta nghe nói, trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, do linh khí đầy đủ nên sinh trưởng rất nhiều cây quả kỳ dị, kết thành những loại quả quý hiếm, giống như quả tiên, ăn vào không chỉ giải khát đỡ đói mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, giữ gìn nhan sắc. Võ giả vào trong tiên gia phúc địa của hoàng thất tu hành cũng như nô bộc của bọn họ bình thường đều ăn những loại quả này, không hề biết nấu nướng những loại thức ăn khác. Bởi vậy, chúng ta cũng không hề chuẩn bị thực phẩm. Những thứ rau quả, thịt cá này các ngươi tìm ở đâu ra vậy?
Hỏi như vậy rồi, Phong Vân Vô Ngân bỗng thầm cảm thấy có chút áy náy, hắn đã hút hết tiên thiên cương khí ở trong khu vực này, khiến cho tất cả hoa cỏ cây cối ở đây đều khô héo, sao còn có quả tiên được nữa? 3000 nô bộc của hắn, trong nửa tháng vừa rồi chẳng phải chẳng có lương thực gì để ăn hay sao?
Hậu thiên võ giả không giống như tiên thiên võ giả, tiên thiên võ giả rất khó bị chết đói, hậu thiên võ giả ít nhất mấy ngày buộc phải ăn uống, nếu không sẽ chết đói.
Chính những thứ rau quả thịt cá này đã đảm bảo cho đám nô bộc của Phong Vân Vô Ngân vượt qua được 15 ngày này.
- Ai đưa cho thực phẩm vậy?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân chợt xuất hiện cảm giác cảm kích.
- Là các tiên thiên cương khí cảnh võ giả ở trong khu vực này.
Tì nữ mặt trái xoan kia ngoan ngoãn trả lời:
- Ngày thứ 2 sau khi chủ nhân bế quan thì đã lục tục có tiên thiên cương khí cảnh võ giả vô cùng cẩn thẩn tới Vô Ngân Điện, muốn bái kiến chủ nhân. Bọn chúng vô cùng khách khí, chúng ta cũng tươi cười đón tiếp, sau khi biết chủ nhân đang bế quan, bọn chúng liền tặng rất nhiều thực phẩm cho chúng ta.
- Ồ, thì ra là vậy. Tiêu hao thực phẩm cho tận 3000 con người trong vòng nửa tháng... ta đã nợ bọn họ một món nợ nghĩa tình rồi.
Phong Vân Vô Ngân lẩm bẩm, rồi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài cung điện, một vài nô dịch, hộ vệ, tì nữ của Phong Vân Vô Ngân đang trò chuyện cùng với mấy chục gã tiên thiên cương khí cảnh võ giả.
Tiên thiên giao long giống như thủ hộ thần thú, vẫn cuộn tròn ở trên tầng không của Vô Ngân Điện, che mưa che nắng. Trong 15 ngày khi Phong Vân Vô Ngân bế quan, tiên thiên giao long cũng nhắm mắt lại, giống như đang ngủ kỹ. Lúc này, Phong Vân Vô Ngân vừa xuất quan, tiên thiên giao long cũng mở to đôi mắt sắc lạnh, quét một lượt khắp đỉnh núi, uy áp vô cùng cường hãn lập tức tỏa ra.
- Xì! Con giao long tỉnh rồi!
Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả tới Vô Ngân Điện đều hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng rét lạnh, sợ tới mức suýt nữa thì rời đi.
- Các vị không cần kinh hoang.
Phong Vân Vô Ngân vội bước nhanh tới, tâm niệm vừa động, tiên thiên giao long liền gầm lên một tiếng, chui vào trong bụng của Phong Vân Vô Ngân, cuộn tròn trong đan điền.
- Phong... Phong Vân Vô Ngân... xin chào...
Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân xuất quan, đều rón ra rón rén, khép na khép nép, không dám loạn động.
- Các vị, trong thời gian vừa rồi, đa tạ các vị đã cung cấp thực phẩm cho nô bộc của ta. Vô cùng cảm kích.
Phong Vân Vô Ngân vô cùng lịch sự cảm tạ.
Nụ cười của hắn rất thuần phác, ý cảm tạ cũng rất chân thành, thái độ lịch lãm nho nhã, thân thể cao gầy, giống như một gã thanh niên tú tài học đầy kinh thư, khiến người khác rất có thiện cảm.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phong Vân Vô Ngân lúc này, áp lực trong lòng đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả liền giảm đi mấy phần. Nhưng bọn chúng không khỏi thầm nghi hoặc trong lòng... không phải chứ? Hung thần cái thế này, chúng ta đâu dám đắc tội. Nô bộc của hắn không có lương thực, chúng ta không dám chậm trễ, chỉ sợ hắn xuất quan lại đi gây chuyện phiền phức với chúng ta, trách chúng ta giương mắt nhìn nô bộc của hắn chết đói, ra tay trả thù tàn bạo. Nhưng bây giờ xem ra, tên Phong Vân Vô Ngân này không hề hung hãn một chút nào, dáng vẻ như còn rất dễ chung sống.
Hắn đang diễn kịch?
Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả đều ngây ngốc nhìn Phong Vân Vô Ngân, không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ Phong Vân Vô Ngân hỉ nộ thất thường, ra tay giết người.
- Cái này...
Phong Vân Vô Ngân nhìn mặt đoán ý, cười khổ nói:
- Ta nghĩ, mọi người đã hiểu nhầm về ta rồi. Thực ra, ta không phải một kẻ ác nhân. Ta không thích đánh nhau, giết người. Mọi người sống vui vẻ với nhau chẳng phải tốt hơn sao? Ân oán phân minh là tôn chỉ và tác phong của ta. Trong thời gian vừa qua, ta đã sơ xuất trong vấn đề thực phẩm của nô bộc, hoàng đế bệ hạ bận trăm công nghìn việc, đương nhiên cũng không chú ý tới chuyện nhỏ này. May mà còn có mọi người tương trợ, bởi vậy ta vô cùng cảm kích.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân khẽ cúi người xuống trước mặt đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả đó.
- Không dám! Không dám!
Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả lập tức kinh hãi, vội cúi người đáp lễ. Có mấy gã tiên thiên cương khí cảnh võ giả, nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân, lại liên tưởng tới nửa tháng trước, thủ đoạn giết người tàn bạo của Phong Vân Vô Ngân khiến kẻ khác rét lạnh, suýt nữa thì còn quỳ xuống.
Gan của bọn chúng có to đến mấy thì cũng không dám nhận cái lễ này của Phong Vân Vô Ngân.
- Xem ra, danh tiếng ác nhân của ta không thể thay đổi được rồi. Nhất thời không thể nào rửa sạch được.
Phong Vân Vô Ngân khẽ mỉm cười:
- Các vị, trước kia ta đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh đã thôi động công pháp, hút cạn tiên thiên cương khí ở trong khu vực này, khiến cho các vị trong một tháng này không thể nào tu luyện được. Tuy bệ hạ sẽ mang tiên thiên cương khí từ trong U Mật Tháp về nạp vào đây, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, rất muốn làm việc gì đó để bồi thường cho các vị. Như thế này đi... các vị có yêu cầu gì Phong Vân Vô Ngân có thể giúp được thì xin cứ nói. Chỉ cần Phong Vân Vô Ngân có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho các vị.
- Không có! Không có! Không dám làm phiền người!
Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả cướp lời nói.
- Phong Vân Vô Ngân, những thứ thực phẩm đời thường không đáng nhắc tới, ngươi cũng không cần đa lễ. Còn trong một tháng này chúng ta không thể tu luyện, thực ra cũng không có gì ghê gớm cả. Thời gian một tháng đối với chúng ta mà nói cũng không đáng là gì. Việc tu luyện của võ giả, đặc biệt là sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, động một cái là bế quan mấy tháng, mấy năm, hoặc là mười mấy năm để cảm ngộ thiên đạo. Một tháng, thoắt cái là qua đi. Không có gì cả.
Một gã trung niên nam tử lập tức giải thích.
- Không được, không được!
Phong Vân Vô Ngân liên tục lắc đầu.
Mỗi khi hắn lắc đầu một cái, tim của đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả này lại nhói lên một cái, thân thể cũng run rẩy, chỉ sợ khiến Phong Vân Vô Ngân nổi giận.
- Không bồi thường cho các ngươi, khó mà an lòng được.
Phong Vân Vô Ngân nhìn thẳng vào một gã hán tử hơn 30 tuổi, nét mặt chân chất:
- Đại ca, ngươi nói xem, ngươi có yêu cầu gì cần giúp đỡ? Ví dụ như, ngươi cần công pháp bí kíp gì, hoặc là dược liệu gì? Công pháp bí kỹ ở đây ta có rất nhiều, còn về dược liệu, ngươi cứ báo danh sách, đợi sau khi ta tiến vào trong U Mật Tháp sẽ lưu tâm xem có thể tìm được loại được liệu đó không.
- A!
Gã hán tử đó lập tức mồ hôi trút ra như tắm, toàn thân run rẩy:
- Không dám làm phiền, không dám làm phiền!
Phong Vân Vô Ngân có chút nóng nảy:
- Đại ca, ngươi đừng quá khách sáo!
Nghe thấy ngữ khí của Phong Vân Vô Ngân nặng hơn, gã hán tử đó suýt nữa thì quỳ xuống, buột miệng nói:
- Phải, phải, ta có mấy loại dược liệu. Muốn luyện thành một loại đan dược, chỉ tiếc phương pháp luyện chế không đúng. Phong Vân Vô Ngân, ngươi, ngươi có thể giúp ta luyện chế được không?
Gã hán tử đó cũng bị Phong Vân Vô Ngân ép cho không còn cách nào khác, chỉ sợ nếu mình không nói ra một việc để cho Phong Vân Vô Ngân giúp thì Phong Vân Vô Ngân sẽ nổi giận xé nát hắn ra. Trong lúc vội vàng hắn buột miệng nói ra một việc quả thực cần người khác giúp đỡ.
Luyện dược!
Những gã tiên thiên cương khí cảnh võ giả khác, nét mặt vô cùng lo lắng, trong lòng đều thầm lo thay cho gã hán tử kia:
- Không phải chứ? Ngưu Hàm Tử, ngươi cũng thật là ngố! Người bảo tên tiểu ma đầu Phong Vân Vô Ngân này luyện dược giúp ngươi? Luyện dược không phải ai cũng có thể luyện được! Luyện dược cần có thiên phú rất cao, thêm vào nữa phải có thành tựu rất cao về môn mộc hệ, hỏa hệ công pháp thì mới làm nổi. Tên ma đầu Phong Vân Vô Ngân này, ngoài việc đánh nhau uy mãnh, giết người không ghê tay thì những thứ khác không phải là điểm mạnh của hắn. Hơn nữa, hắn là kiếm tu, đâu có biết mộc hệ, hỏa hệ công pháp? Ngươi bảo hắn luyện dược, chẳng phải là làm khó hắn sao? Hắn không biết luyện dược, ngươi lại yêu cầu hắn giúp ngươi, khiến hắn nổi giận, một kiếm chém ngươi hồn xiêu phách tán thì cũng là do ngươi tự tìm cái chết! Đừng làm liên lụy tới chúng ta!
- Ồ? Luyện dược?
Phong Vân Vô Ngân khẽ sững người:
- Đại ca, ngươi cần luyện dược gì? Có thể lấy dược liệu cho ta xem được chăng?
Gã hán tử đó bị ép không còn cách nào khác, vô cùng lo lắng lôi từ trong nạp giới của mình ra mấy loại dược liệu.
Một đóa hoa hải đường tử sắc, một khúc rễ cây, một thứ quả màu vàng.
- Phong Vân Vô Ngân, đây là Lục Diệp Hải Đường, còn có Mạt Lệ Căn ngàn năm và một quả Long Hoàn Quả. Ba loại dược liệu này là nguyên liệu luyện chế Hàn Sơn Đan. Ta tu luyện âm tính công pháp, cần mượn Hàn Sơn Đan để đẩy nhanh tốc độ tu luyện công pháp này, thử đột phá lên đại thành cảnh giới. Nhưng, Hàn Sơn Đan đã luyện chế thành ở trên thị trường giá cả quả thực vô cùng đắt đỏ, ta không thể nào kham nổi. Còn mua riêng nguyên liệu, Lục Diệp Hải Đường, Mạt Lệ Căn ngàn năm, Long Hoàn Quả thì giá lại rẻ hơn nhiều, so với một viên Hàn Sơn Đan đã luyện thành thì giá cả rẻ hơn cả ngàn vạn lần. Bởi vậy, ta đã mua một đám nguyên liệu, tự tìm cách luyện thành đan dược. Nhưng... ta chỉ biết chút ít về việc luyện dược, đã khổ tâm tìm tòi mấy tháng, lãng phí vô số nguyên liệu mà vẫn không luyện thành một viên Hàn Sơn Đan nào.....
Gã hán tử lắp bắp nói ra sự tình.
Lập tức, có một thiếu phụ không kìm được thầm nói:
- Ngưu Hàm Tử! Ngươi đúng là một tên ngố! Hàn Sơn Đan là cao cấp đan dược, luyện chế rất không dễ dàng, phải có cao cấp luyện dược sư thì mới có thể luyện chế được. Vừa rồi ngươi bảo tên sát nhân cuồng ma Phong Vân Vô Ngân giúp ngươi luyện dược, chẳng phải là đang làm nhục hắn sao? Muốn chết? Ngươi đúng là đang tự tìm cái chết!
- Cái này, luyện dược...
Phong Vân Vô Ngân nhíu mày, lẩm bẩm:
- Ta không biết luyện dược... đây là việc đòi hỏi kỹ thuật, người thường không thể làm nổi....
Nghe thấy vậy, đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả càng ngày càng kinh hãi.
- Đại ca...
Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu lên nhìn Ngưu Hàm Tử.
- Người là đại ca, người là đại lão gia... coi như ta chưa từng nói, người coi như ta chưa từng nói...
Ngưu Hàm Tử cũng chưa phải ngố tới cực điểm, thực ra, vừa nói ra việc luyện dược thì hắn đã vô cùng hối hận rồi.
Phong Vân Vô Ngân, một tên nhóc, lực chiến đấu có mạnh thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới luyện dược cả.
- Đại ca, ngươi nghe ta nói, tuy ta chưa học qua luyện dược, nhưng để giúp ngươi, và để bù đắp những sai lầm của ta, ta nguyện thử một phen.
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói.
- Những nguyên liệu này rất rẻ có phải không? Cho dù ta luyện chế thất bại thì cũng không có tổn thất gì với đại ca có phải không?
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân liền cầm lấy mấy vị dược liệu đó.
2626400 hạt Thiên Địa Đan Điền liền được giải phóng ra, dung hợp thành một chiếc tử khí hồng lô cực đại, rộng khoảng 2 mẫu đất, tử khí ngang dọc, quang mang lóe sáng, bề mặt hồng lô có khắc chữ thời thượng cổ, tỏa ra khí tức thần bí, vĩ đại, cổ xưa.
Bá khí hồng lô này do tiên thiên tử khí đan điền ngưng tụ thành, những người khác chỉ nhìn thấy được một đạo hư ảnh của một chiếc tử sắc hồng lô, tuy nhìn không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn được hình dạng đại khái, vô cùng thần bí, giống như mộng ảo.
- Ồ? Đây là bảo bối gì?
Đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả đều kinh hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.